Ta Là Chí Tôn
-
Chương 73: Ngọc thạch, Lại gặp ám sát
Ánh mắt Tần thiếu nhìn Vân Dương lúc này, quả thực mang theo vẻ ngưỡng mộ nồng đậm!
Quá mạnh!
Từ bé tới giờ Tần gia đại thiếu còn chưa từng gặp người bá khí như vậy!
Hôm nay thật con mẹ nó thêm chút kiến thức a.
Vân Dương cũng cảm giác, hôm nay hắn biểu hiện có chút quá mạnh… hơn nữa có chút… tiện.
Bản thân Vân Dương cảm giác, nếu mình chưa từng gặp qua Đông Thiên Lãnh mà nói, chắc chắn hắn sẽ không dùng biện pháp và lý do vô sỉ như vậy! Đơn giản là quá bạo lực, sẽ không thể hiện được phong độ và khí chất của hắn a.
“Sau này nhất định phải phủi sạch quan hệ với tên tiện nhân kia! Nếu không sẽ bị hắn truyền nhiễm a...”
Trong lòng Vân Dương thầm quyết định.
- Nhìn ta là gì? Trên mặt ta có hoa sao?
Vân Dương nhìn Tần thiếu.
- Không có… Vân thiếu gia, hôm nay ngươi quá trâu… quả thực là…
Tần thiếu gia miệng như Huyền Hà, không khỏi vỗ mông ngựa đối với Vân Dương, nói khiến Vân Dương mặt mày hớn hở.
- Vuốt mông ngựa cũng phải đưa cho ta ngọc tốt!
Vân Dương vừa hưởng thụ xong lời khen liền hoir:
- Nhà kho ở đâu?
Tần thiếu:
- …
Hắn trợn mất một cái nói:
- Bên này… vốn biết ngươi không quên được ngọc của ngươi.
- Ta hình như đã quên mất, hiện tại có thể đi a.
- Đại ca… đại gia…
Tần thiếu giật này mình, mặt vàng như nếu nói:
- Cũng đừng a…
Mở ra mười bay mười tám cái khóa ẩn, rốt cục cả hai tiến vào một cái nhà kho nhỏ. Trong này có vô số cái hộp được bày chỉnh tề trên giá, tất cả đều được làm từ mỹ ngọc cao cấp.
Vừa đến, Lục Lục càng thêm kích động.
- Quá tuyệt!
Hai mắt Vân Dương tỏa sáng:
- Ta muốn hết!
Bịch một tiếng, Tần thiếu gia té ngã trên mặt đất:
- Đại ca, ngài tha cho ta đi, đây là trân tàng gia tộc ta ba trăm năm mới tích được… để tỏ lòng thành với ngươi, ta mới mang ngươi đến đây, nhưng gia phụ đã nhiều lần căn dặn, Vân thiếu gia ngươi nhiều nhất, nhiều nhất, chỉ có thể cầm đi mười cái! Đừng làm khó dễ ta… nếu ngươi cầm đi hết thảy, gia tộc bọn ta…
- Mười cái không được!
Vân Dương không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt. Ngươi nói mười cái thì nghĩ ta sẽ tin là mười cái sao? Ngươi có thể mở miệng nói mười cái, như vậy ranh giới chí ít cũng phải là hai mươi cái!
Nơi này có cả thảy mấy trăm cái hộp!
Các ngươi để ta đến đây một lần, chỉ để ta cầm đi mười hộp? Cái này có con mẹ nó thành ý!
- Ít nhất một trăm hộp!
Vân Dương quả quyết mở miệng, sư tử há mồm.
- Trời ạ…
Tần thiếu bi phẫn kêu lớn:
- Ngươi giết ta đi… nhiều nhất mười một hộp!
- Ít nhất chín mươi!
- Không được, tuyệt đối không được! Nhiều nhất mười hai hộp!
- Ít nhất tám mươi!
- Không được, nhiều nhất mười ba!
- Ta lười cùng ngươi mặc cả.
Vân Dương đã mất đi sự nhẫn nại:
- Ta mặc kệ ranh giới cuối cùng của các ngươi là bao nhiêu. Ta chỉ nói một câu thôi, được, ta lấy đi, trả ngươi tiền. Không được, ta lập tức liền đi, sẽ không tiếp tục dây dưa với các ngươi. Như thế nào?
Tần thiếu lo lắng đề phòng nói:
- Vậy ngươi nói bao nhiêu?
- Năm mươi!
Vân Dương lạnh lùng nói:
- Không được thì thôi! Ta cũng không cần ngọc của các ngươi nữa.
Sắc mặt Tần thiếu như ăn phải mướp đắng.
Năm mươi!
Phụ thân hắn cho hắn ranh giới cuối cùng không được vượt quá hai lăm khối. Vị đại gia này lại trực tiếp la ó, lật một cái gấp đôi.
Bảo ngọc nơi này cũng không phải bảo ngọc bình thường a, mỗi một khối đều có thể chế tạo bảo ngọc duyên thọ đều là vô giới chi bảo a.
- Cần xoắn xuýt như vậy sao?
Vân Dương liếc mắt nhìn:
- Kỳ thật, nếu ta nói muốn hết, các ngươi cũng phải cho. Hiện tại chỉ cần có năm mươi kiện, hơn nữa còn trả tiền…
- Thành gia!
Tần thiếu cắn răng một cái.
- Bao nhiêu tiền? Hoàng kim?
- Ít nhất, cũng phải năm trăm vạn lượng hoàng kim a.
Tần thiếu nén cảm giác nhỏ máu trong lòng, đưa ra một cái giá vốn.
- Không thành vấn đề!
Vân Dương rất sảng khoái đáp ứng:
- Không phải chỉ năm trăm vạn lượng hoàng kim thôi sao, quyết định như vậy đi.
- Tiền kia?
- Trước ghi nợ cho ta.
- …
Khóc không ra nước mắt.
- Để ta chọn một chút.
Vân Dương nói.
- Cái này… chuyển đến dọn đi dễ tạo thành hư hao. Hơn nữa, chất lượng bảo ngọc bên trong này cũng không khác nhau là mấy, Vân thiếu gia tùy tiện lấy năm mươi cái hộp là được.
Tần thiếu hảo tâm nhắc nhở.
- Yên tâm, ta tùy tiện rút năm mươi cái hộp.
Vân Dương cười ha ha một tiếng:
- Xem vận khí tốt.
Lục Lục trong thức hải sớm đã ma quyền sát chưởng, đối với Lục Lục mà nói, cái hộp nào đối với nó có tác dụng lớn nhất, đó là nhìn một cái là không sót chút nào.
Rất nhanh…
Vân Dương đem năm mươi cái hộp lấy ra. Toàn bộ quá trình không dùng đến nửa nén hương thời gian.
- Nhưng cái này đi.
Vân Dương nói:
- Nếu ta tuyển lựa quá kỹ, ngươi cũng không dễ bàn giao với gia tộc.
Tần thiếu cảm động đến rơi nước mắt:
- Vân thiếu gia trượng nghĩa!
…
Lần này Vân Dương đến đây, mục đích quan trọng nhất tự nhiên là tìm nội gian Tứ Quý lâu, nhưng mục đích khác cũng chính là vì tìm chất dinh dưỡng cho Lục Lục. Từ khi hắn phát hiện Lục Lục đối với ngọc thạch có nhu cầu không bình thường, Vân Dương đã chú ý tới tần gia.
Toàn bộ Thiên Đường thành, cũng chỉ có Tần gia mới có được đại lượng ngọc thạch dự trữ. Cho nên hắn mới nhân cơ hội hoàng gia đệ tự tụ tập đến đây liền tới hỏi thăm.
Cũng chính là vì muốn đi vào gian mật thất này.
Nhưng hắn cũng không quá mức quá phận, nói năm mươi cái hộp thì chính là năm mươi cái hộp. Nhiều một hộp cũng không cầm, càng thêm sẽ không động tay động chân cái gì.
Chuyện giao dịch với Bảo Tàng các năm đó của tần gia là hoàn toàn bất đắc dĩ, nhưng vẫn là phạm tội khi quân. Nhược điểm này, mặc dù Vân Dương nắm giữ, nhưng cũng biết tình huống Tần gia năm đó, nên hắn cũng không thực có ý truyền chuyện này ra ngoài.
Sau khi áp chế mấy lần, Vân Dương tất nhiên cũng sẽ có hồi báo. Làm sao có thể thực bức tử gia tộc người ta.
Tần thiếu đối với chuyện này cũng có chút cảm giác mơ hồ, nên cũng tùy ý để Vân Dương bắt chẹt, thậm chí báo giá rất thấp để Vân Dương chiếm đại tiện nghi.
Bời vì hắn biết, mặc dù ngoài miệng Vân Dương không nói, nhưng xưa nay hắn chưa từng chiếm tiện nghi không của người khác bao giờ.
Điểm này, mọi người tự biết trong lòng là tốt. Có một số việc, không thể nói toạc ra… tối thiểu nhất, nếu có người tìm tới cửa hỏi, ta có thể lẽ thẳng khí hùng nói: Ta bị áp chết…
…
Trong khi mấy nhà kia còn chưa chọn ngọc xong, Vân Dương đã ngồi xe ngựa rời khỏi ngọc trang.
Lục Lục đã không kìm nén được nữa, nó uốn qua uốn lại nũng nịu, muốn đồ ăn tốt.
Vân Dương kiến quyết không đáp ứng, hán còn muốn về quan sát, xem rốt cục đây là nhưng thứ gì… sau này có chuẩn bị, trong lòng cũng có cái mà đo đếm.
Trong cũng một thời gian, hắn đem tên mấy người này truyền trở về: người có thể được mấy vị hoàng tử phái tới đây, coi như không phải người thân cận quan trọng nhất, chí ít cũng nằm trong năm vị trí đầu.
Tên năm người này, Vân Dương phải làm thành một cái cửa đột phá.
Mà vị Ngô công công kia… Vân Dương nghĩ đến hồi lâu, chỉ có thể lưu lại trong lòng, cũng không có truyền đi để thuộc hạ điều tra.
Tên gia hỏa bị mình một đập một phát suýt chết… Tứ Quý lâu hẳn là chướng mắt a?
Ngay khi Vân Dương săp tiếp cận Vân phủ, trong lòng hắn đột nhiên nhảy lên một cái. Một tia báo động đột nhiên xuất hiện. Mà Phương Mặc Phi bên cạnh hắn như có phát hiện điều gì đó, suy nghĩ rồi ngẩng đầu lên.
Khí tức nguy hiểm kia lóe cái rồi biến mất.
Vân Dương cùng Phương Mặc Phi liếc mắt nhìn nhau.
- Hẳn là tên sát thủ lần trước.
Bờ môi Phương Mặc Phi bất động, truyền âm qua Vân Dương.
Nhưng công phu truyền âm này, công phu của Vân Dương vẫn chưa thể vận dụng được, chỉ có thể gật gật đầu nói:
- Cảm giác cũng rất quen thuộc. Dù sao ta cũng không bị ám sát nhiều, gia hỏa này liên tục đến hai lần, cảm giác đều như vậy.
Phương Mặc Phi thở dài:
- Công tử, ta có một loại dự cảm, về sau kinh nghiệm này của ngươi sẽ trở nên rất nhiều.
Vân Dương im lặng trừng mắt nhìn hắn một cái.
- Đêm nay, đem gia hỏa này cầm tới.
Vân Dương nói.
- Ừm.
Phương Mặc Phi vẫn không động đậy môi:
- Đây là một tên sát thủ chân chính, một kích không trúng mục tiêu lập tức toàn lực chạy, hơn nữa chạy rất xa. Chờ qua một thời gian, khi mục tiêu không sai biệt lắm nên buông lỏng cảnh giác. Hắn sẽ trở lại thăm dò, tùy thời ra tay…
- Rất có kinh nghiệm. Mặc dù thực lực không phải rất cao.
Đây là đánh giá của Phương Mặc Phi.
- Chỉ là, loại kinh nghiệm này không có tác dụng trên người ta.
Vân Dương nói.
Phương Mặc Phi hiểu lầm ý Vân Dương, gật gật đầu tán đồng nói:
- Bởi vì người công tử đắc tội ngày càng nhiều, cho nên ngày càng cảnh giác, cho nên tên sát thủ này mỗi ngày đến một lần, người muốn giết công tử ngày càng đến nhiều, tính cảnh giác của công tử ngày một cao. Đích thật là không thích hợp.
Vân Dương tức tới xám mặt lại.
Còn có thể tán gẫu tốt chút được không…
…
Ban đêm.
Vân Dương lấy ra ba cái hộp, mặt khác đều đặt ở nơi mà Lục Lục không thể tiếp cận. Dù sao Lục Lục cũng quá non, Vân Dương cũng sợ mầm non nho nhỏ này có thể ăn no đến…
Mở hộp ra, một mảnh hào quanh xanh lục bát ngát chiếu xạ ra ngoài.
Lục Lục vui sướng vũ động.
- Lục Lục, tại sao ngươi lại có sở thích đặc biệt đối với ngọc thạch?
Vân Dương có chút khó lý giải hỏi.
Một bên Lục Lục ăn như gió cuốn, một bên vũ động dây leo trả lời, ý niệm yếu ớt mặc dù mơ hồ, nhưng Vân Dương cũng có thể minh bạch.
Ngọc, vốn hình thành từ tảng đá bình thường. Duy trải qua trăm vạn ngàn vạn năm lắng đọng, không ngừng hấp thu linh khí mới có thể hình thành. Cho nên, ngọc chính là thiên địa nguyên khí thuần túy nhất. Mà phẩm chất ngọc càng cao, thì linh khí càng thêm thuần túy.
- Huyền thạch huyền tinh so ra kém ngọc?
Vân Dương vẫn có chút không rõ.
“Huyền thạch huyền tinh, chỉ là một sản phẩm đặc biệt… tại nơi sử dụng hệ thống tu luyện huyền khí mưới có. Mà ngọc thạch, lại là sản phẩm của bất cứ mảnh đại lục nào, bất kì một cái không gian nào, cũng sẽ có địa tâm chi linh. Mặc dù nhìn huyền thạch, huyền tinh có giá trị thực dụng cao hơn ngọc thạch, nhưng trên thực tế, ngọc thạch lại thuần túy hơn nhiều.”
- Thì ra là như thế.
Vân Dương rốt cục hiểu rõ.
Ngay trong lúc một hỏi một đáp, Vân Dương cảm giác rõ ràng một cỗ cảm giác nguy cơ tới gần.
Sát thủ, lại tới!
Nhưng hắn không chút sợ hãi.
Chờ ngươi đã lâu. Đến, đừng không dám ra tay, ca ca sáng tạo cho ngươi cơ hội.
Vân Dương ung dung thở dài một tiếng, đẩy cửa bước ra ngoài. Tựa hồ ban đêm phiền muộn khó giải, đi qua ngoài tản bộ thư giãn một chút.
Sau lưng hắn, ba con tiểu Thôn Thiên Báo như ba tiểu nhung cầu bước theo, một tấc cũng không rời. Nhưng hôm nay chúng cũng không hòa vào chơi đùa, mà là một con ở phía sau, sai con phân biệt trái phải đi theo Vân Dương.
Đi đến bên cạnh hoa thụ trong phủ, Vân Dương nhìn bóng cây lắc lư dưới trăng, kìm không được tán thưởng:
- Bóng đêm trêu người a…
Hắn đứng ngay bên cạnh, cúi đầu, nhìn bóng cây, chắp hai tay sau lưng, ung dung ngâm thơ:
- Bất tri cửu trọng thiên thượng nguyệt, tằng chiếu hồng trần đa thiểu niên?
(Không biết trăng trên chín tầng trời, từng chiếu hồng trần bao nhiêu năm?)
- Hồng trần nhân thế, chia chia hợp hợp, thua thua thắng thắng, anh hùng hào kiệt, đời nào cũng có, nhưng, có sinh mệnh của người nào, có thể so với minh nguyệt vĩnh hằng trên bầu trời này?
Vân Dương ngẩng đầu thở dài:
- Minh nguyệt a minh nguyệt, người sẽ không phải là lão yêu đi?
Ánh trăng như nước, thanh lương phủ chiếu đại địa.
Vân Dương vừa ngẩng đầu, cổ họng hiện rõ ràng dưới ánh trăng, toàn thân hắn cực kỳ buông lỏng, hoàn toàn là đang trong cảnh hoài niệm phiền muộn. Hai tay chắp phía sau…
Nếu muốn ám sát, đây là thời cơ tốt nhất!
Quả nhiên, hàn mang lóe lên!
Một đạo hơi lạnh, từ đình nhà dân cách khoảng hơn mười trượng bên ngoài tường rào mãnh liệt bắn đến! Vô thanh vô tức, tốc độ nhanh đến cực điểm, nhưng ngay cả nửa điểm âm thanh xé gió cũng không có.
Đạo hàn mang kia, chỉ mới thoáng hiện đã xuất hiện trước cổ họng Vân Dương.
Vị sát thủ này rất có nắm chắc, lần này, vị Vân công tử này tuyệt đối… chạy không khỏi mình ám sát! Lần này, vốn hắn chỉ muốn về xem một chút, cũng không muốn xuất thủ.
Nhưng không nghĩ đến lại vừa vặn gặp được thời cơ tốt như vậy! Gia hỏa này thế mà lên cơn thần kinh, nửa đêm đi ra cảm hoài mặt trăng…
Thời cơ như vậy, nếu còn không xuất thủ, hắn phải thực xin lỗi chính bản thân mình!
Hơn nữa, sau khi giết Vân Dương, hắn chỉ cần mượn chút lực từ bên cạnh hoa thụ, lập tức có thể vọt người rời khỏi!
…
Hàn mang vừa tới gần!
Cổ họng Vân Dương thậm chí cảm thấy một hơi lạnh trí mạng, trên yết hầu, bị sát khí kích thích lên một tầng da gà tinh tế…
------------
Phóng tác: xonevictory
Quá mạnh!
Từ bé tới giờ Tần gia đại thiếu còn chưa từng gặp người bá khí như vậy!
Hôm nay thật con mẹ nó thêm chút kiến thức a.
Vân Dương cũng cảm giác, hôm nay hắn biểu hiện có chút quá mạnh… hơn nữa có chút… tiện.
Bản thân Vân Dương cảm giác, nếu mình chưa từng gặp qua Đông Thiên Lãnh mà nói, chắc chắn hắn sẽ không dùng biện pháp và lý do vô sỉ như vậy! Đơn giản là quá bạo lực, sẽ không thể hiện được phong độ và khí chất của hắn a.
“Sau này nhất định phải phủi sạch quan hệ với tên tiện nhân kia! Nếu không sẽ bị hắn truyền nhiễm a...”
Trong lòng Vân Dương thầm quyết định.
- Nhìn ta là gì? Trên mặt ta có hoa sao?
Vân Dương nhìn Tần thiếu.
- Không có… Vân thiếu gia, hôm nay ngươi quá trâu… quả thực là…
Tần thiếu gia miệng như Huyền Hà, không khỏi vỗ mông ngựa đối với Vân Dương, nói khiến Vân Dương mặt mày hớn hở.
- Vuốt mông ngựa cũng phải đưa cho ta ngọc tốt!
Vân Dương vừa hưởng thụ xong lời khen liền hoir:
- Nhà kho ở đâu?
Tần thiếu:
- …
Hắn trợn mất một cái nói:
- Bên này… vốn biết ngươi không quên được ngọc của ngươi.
- Ta hình như đã quên mất, hiện tại có thể đi a.
- Đại ca… đại gia…
Tần thiếu giật này mình, mặt vàng như nếu nói:
- Cũng đừng a…
Mở ra mười bay mười tám cái khóa ẩn, rốt cục cả hai tiến vào một cái nhà kho nhỏ. Trong này có vô số cái hộp được bày chỉnh tề trên giá, tất cả đều được làm từ mỹ ngọc cao cấp.
Vừa đến, Lục Lục càng thêm kích động.
- Quá tuyệt!
Hai mắt Vân Dương tỏa sáng:
- Ta muốn hết!
Bịch một tiếng, Tần thiếu gia té ngã trên mặt đất:
- Đại ca, ngài tha cho ta đi, đây là trân tàng gia tộc ta ba trăm năm mới tích được… để tỏ lòng thành với ngươi, ta mới mang ngươi đến đây, nhưng gia phụ đã nhiều lần căn dặn, Vân thiếu gia ngươi nhiều nhất, nhiều nhất, chỉ có thể cầm đi mười cái! Đừng làm khó dễ ta… nếu ngươi cầm đi hết thảy, gia tộc bọn ta…
- Mười cái không được!
Vân Dương không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt. Ngươi nói mười cái thì nghĩ ta sẽ tin là mười cái sao? Ngươi có thể mở miệng nói mười cái, như vậy ranh giới chí ít cũng phải là hai mươi cái!
Nơi này có cả thảy mấy trăm cái hộp!
Các ngươi để ta đến đây một lần, chỉ để ta cầm đi mười hộp? Cái này có con mẹ nó thành ý!
- Ít nhất một trăm hộp!
Vân Dương quả quyết mở miệng, sư tử há mồm.
- Trời ạ…
Tần thiếu bi phẫn kêu lớn:
- Ngươi giết ta đi… nhiều nhất mười một hộp!
- Ít nhất chín mươi!
- Không được, tuyệt đối không được! Nhiều nhất mười hai hộp!
- Ít nhất tám mươi!
- Không được, nhiều nhất mười ba!
- Ta lười cùng ngươi mặc cả.
Vân Dương đã mất đi sự nhẫn nại:
- Ta mặc kệ ranh giới cuối cùng của các ngươi là bao nhiêu. Ta chỉ nói một câu thôi, được, ta lấy đi, trả ngươi tiền. Không được, ta lập tức liền đi, sẽ không tiếp tục dây dưa với các ngươi. Như thế nào?
Tần thiếu lo lắng đề phòng nói:
- Vậy ngươi nói bao nhiêu?
- Năm mươi!
Vân Dương lạnh lùng nói:
- Không được thì thôi! Ta cũng không cần ngọc của các ngươi nữa.
Sắc mặt Tần thiếu như ăn phải mướp đắng.
Năm mươi!
Phụ thân hắn cho hắn ranh giới cuối cùng không được vượt quá hai lăm khối. Vị đại gia này lại trực tiếp la ó, lật một cái gấp đôi.
Bảo ngọc nơi này cũng không phải bảo ngọc bình thường a, mỗi một khối đều có thể chế tạo bảo ngọc duyên thọ đều là vô giới chi bảo a.
- Cần xoắn xuýt như vậy sao?
Vân Dương liếc mắt nhìn:
- Kỳ thật, nếu ta nói muốn hết, các ngươi cũng phải cho. Hiện tại chỉ cần có năm mươi kiện, hơn nữa còn trả tiền…
- Thành gia!
Tần thiếu cắn răng một cái.
- Bao nhiêu tiền? Hoàng kim?
- Ít nhất, cũng phải năm trăm vạn lượng hoàng kim a.
Tần thiếu nén cảm giác nhỏ máu trong lòng, đưa ra một cái giá vốn.
- Không thành vấn đề!
Vân Dương rất sảng khoái đáp ứng:
- Không phải chỉ năm trăm vạn lượng hoàng kim thôi sao, quyết định như vậy đi.
- Tiền kia?
- Trước ghi nợ cho ta.
- …
Khóc không ra nước mắt.
- Để ta chọn một chút.
Vân Dương nói.
- Cái này… chuyển đến dọn đi dễ tạo thành hư hao. Hơn nữa, chất lượng bảo ngọc bên trong này cũng không khác nhau là mấy, Vân thiếu gia tùy tiện lấy năm mươi cái hộp là được.
Tần thiếu hảo tâm nhắc nhở.
- Yên tâm, ta tùy tiện rút năm mươi cái hộp.
Vân Dương cười ha ha một tiếng:
- Xem vận khí tốt.
Lục Lục trong thức hải sớm đã ma quyền sát chưởng, đối với Lục Lục mà nói, cái hộp nào đối với nó có tác dụng lớn nhất, đó là nhìn một cái là không sót chút nào.
Rất nhanh…
Vân Dương đem năm mươi cái hộp lấy ra. Toàn bộ quá trình không dùng đến nửa nén hương thời gian.
- Nhưng cái này đi.
Vân Dương nói:
- Nếu ta tuyển lựa quá kỹ, ngươi cũng không dễ bàn giao với gia tộc.
Tần thiếu cảm động đến rơi nước mắt:
- Vân thiếu gia trượng nghĩa!
…
Lần này Vân Dương đến đây, mục đích quan trọng nhất tự nhiên là tìm nội gian Tứ Quý lâu, nhưng mục đích khác cũng chính là vì tìm chất dinh dưỡng cho Lục Lục. Từ khi hắn phát hiện Lục Lục đối với ngọc thạch có nhu cầu không bình thường, Vân Dương đã chú ý tới tần gia.
Toàn bộ Thiên Đường thành, cũng chỉ có Tần gia mới có được đại lượng ngọc thạch dự trữ. Cho nên hắn mới nhân cơ hội hoàng gia đệ tự tụ tập đến đây liền tới hỏi thăm.
Cũng chính là vì muốn đi vào gian mật thất này.
Nhưng hắn cũng không quá mức quá phận, nói năm mươi cái hộp thì chính là năm mươi cái hộp. Nhiều một hộp cũng không cầm, càng thêm sẽ không động tay động chân cái gì.
Chuyện giao dịch với Bảo Tàng các năm đó của tần gia là hoàn toàn bất đắc dĩ, nhưng vẫn là phạm tội khi quân. Nhược điểm này, mặc dù Vân Dương nắm giữ, nhưng cũng biết tình huống Tần gia năm đó, nên hắn cũng không thực có ý truyền chuyện này ra ngoài.
Sau khi áp chế mấy lần, Vân Dương tất nhiên cũng sẽ có hồi báo. Làm sao có thể thực bức tử gia tộc người ta.
Tần thiếu đối với chuyện này cũng có chút cảm giác mơ hồ, nên cũng tùy ý để Vân Dương bắt chẹt, thậm chí báo giá rất thấp để Vân Dương chiếm đại tiện nghi.
Bời vì hắn biết, mặc dù ngoài miệng Vân Dương không nói, nhưng xưa nay hắn chưa từng chiếm tiện nghi không của người khác bao giờ.
Điểm này, mọi người tự biết trong lòng là tốt. Có một số việc, không thể nói toạc ra… tối thiểu nhất, nếu có người tìm tới cửa hỏi, ta có thể lẽ thẳng khí hùng nói: Ta bị áp chết…
…
Trong khi mấy nhà kia còn chưa chọn ngọc xong, Vân Dương đã ngồi xe ngựa rời khỏi ngọc trang.
Lục Lục đã không kìm nén được nữa, nó uốn qua uốn lại nũng nịu, muốn đồ ăn tốt.
Vân Dương kiến quyết không đáp ứng, hán còn muốn về quan sát, xem rốt cục đây là nhưng thứ gì… sau này có chuẩn bị, trong lòng cũng có cái mà đo đếm.
Trong cũng một thời gian, hắn đem tên mấy người này truyền trở về: người có thể được mấy vị hoàng tử phái tới đây, coi như không phải người thân cận quan trọng nhất, chí ít cũng nằm trong năm vị trí đầu.
Tên năm người này, Vân Dương phải làm thành một cái cửa đột phá.
Mà vị Ngô công công kia… Vân Dương nghĩ đến hồi lâu, chỉ có thể lưu lại trong lòng, cũng không có truyền đi để thuộc hạ điều tra.
Tên gia hỏa bị mình một đập một phát suýt chết… Tứ Quý lâu hẳn là chướng mắt a?
Ngay khi Vân Dương săp tiếp cận Vân phủ, trong lòng hắn đột nhiên nhảy lên một cái. Một tia báo động đột nhiên xuất hiện. Mà Phương Mặc Phi bên cạnh hắn như có phát hiện điều gì đó, suy nghĩ rồi ngẩng đầu lên.
Khí tức nguy hiểm kia lóe cái rồi biến mất.
Vân Dương cùng Phương Mặc Phi liếc mắt nhìn nhau.
- Hẳn là tên sát thủ lần trước.
Bờ môi Phương Mặc Phi bất động, truyền âm qua Vân Dương.
Nhưng công phu truyền âm này, công phu của Vân Dương vẫn chưa thể vận dụng được, chỉ có thể gật gật đầu nói:
- Cảm giác cũng rất quen thuộc. Dù sao ta cũng không bị ám sát nhiều, gia hỏa này liên tục đến hai lần, cảm giác đều như vậy.
Phương Mặc Phi thở dài:
- Công tử, ta có một loại dự cảm, về sau kinh nghiệm này của ngươi sẽ trở nên rất nhiều.
Vân Dương im lặng trừng mắt nhìn hắn một cái.
- Đêm nay, đem gia hỏa này cầm tới.
Vân Dương nói.
- Ừm.
Phương Mặc Phi vẫn không động đậy môi:
- Đây là một tên sát thủ chân chính, một kích không trúng mục tiêu lập tức toàn lực chạy, hơn nữa chạy rất xa. Chờ qua một thời gian, khi mục tiêu không sai biệt lắm nên buông lỏng cảnh giác. Hắn sẽ trở lại thăm dò, tùy thời ra tay…
- Rất có kinh nghiệm. Mặc dù thực lực không phải rất cao.
Đây là đánh giá của Phương Mặc Phi.
- Chỉ là, loại kinh nghiệm này không có tác dụng trên người ta.
Vân Dương nói.
Phương Mặc Phi hiểu lầm ý Vân Dương, gật gật đầu tán đồng nói:
- Bởi vì người công tử đắc tội ngày càng nhiều, cho nên ngày càng cảnh giác, cho nên tên sát thủ này mỗi ngày đến một lần, người muốn giết công tử ngày càng đến nhiều, tính cảnh giác của công tử ngày một cao. Đích thật là không thích hợp.
Vân Dương tức tới xám mặt lại.
Còn có thể tán gẫu tốt chút được không…
…
Ban đêm.
Vân Dương lấy ra ba cái hộp, mặt khác đều đặt ở nơi mà Lục Lục không thể tiếp cận. Dù sao Lục Lục cũng quá non, Vân Dương cũng sợ mầm non nho nhỏ này có thể ăn no đến…
Mở hộp ra, một mảnh hào quanh xanh lục bát ngát chiếu xạ ra ngoài.
Lục Lục vui sướng vũ động.
- Lục Lục, tại sao ngươi lại có sở thích đặc biệt đối với ngọc thạch?
Vân Dương có chút khó lý giải hỏi.
Một bên Lục Lục ăn như gió cuốn, một bên vũ động dây leo trả lời, ý niệm yếu ớt mặc dù mơ hồ, nhưng Vân Dương cũng có thể minh bạch.
Ngọc, vốn hình thành từ tảng đá bình thường. Duy trải qua trăm vạn ngàn vạn năm lắng đọng, không ngừng hấp thu linh khí mới có thể hình thành. Cho nên, ngọc chính là thiên địa nguyên khí thuần túy nhất. Mà phẩm chất ngọc càng cao, thì linh khí càng thêm thuần túy.
- Huyền thạch huyền tinh so ra kém ngọc?
Vân Dương vẫn có chút không rõ.
“Huyền thạch huyền tinh, chỉ là một sản phẩm đặc biệt… tại nơi sử dụng hệ thống tu luyện huyền khí mưới có. Mà ngọc thạch, lại là sản phẩm của bất cứ mảnh đại lục nào, bất kì một cái không gian nào, cũng sẽ có địa tâm chi linh. Mặc dù nhìn huyền thạch, huyền tinh có giá trị thực dụng cao hơn ngọc thạch, nhưng trên thực tế, ngọc thạch lại thuần túy hơn nhiều.”
- Thì ra là như thế.
Vân Dương rốt cục hiểu rõ.
Ngay trong lúc một hỏi một đáp, Vân Dương cảm giác rõ ràng một cỗ cảm giác nguy cơ tới gần.
Sát thủ, lại tới!
Nhưng hắn không chút sợ hãi.
Chờ ngươi đã lâu. Đến, đừng không dám ra tay, ca ca sáng tạo cho ngươi cơ hội.
Vân Dương ung dung thở dài một tiếng, đẩy cửa bước ra ngoài. Tựa hồ ban đêm phiền muộn khó giải, đi qua ngoài tản bộ thư giãn một chút.
Sau lưng hắn, ba con tiểu Thôn Thiên Báo như ba tiểu nhung cầu bước theo, một tấc cũng không rời. Nhưng hôm nay chúng cũng không hòa vào chơi đùa, mà là một con ở phía sau, sai con phân biệt trái phải đi theo Vân Dương.
Đi đến bên cạnh hoa thụ trong phủ, Vân Dương nhìn bóng cây lắc lư dưới trăng, kìm không được tán thưởng:
- Bóng đêm trêu người a…
Hắn đứng ngay bên cạnh, cúi đầu, nhìn bóng cây, chắp hai tay sau lưng, ung dung ngâm thơ:
- Bất tri cửu trọng thiên thượng nguyệt, tằng chiếu hồng trần đa thiểu niên?
(Không biết trăng trên chín tầng trời, từng chiếu hồng trần bao nhiêu năm?)
- Hồng trần nhân thế, chia chia hợp hợp, thua thua thắng thắng, anh hùng hào kiệt, đời nào cũng có, nhưng, có sinh mệnh của người nào, có thể so với minh nguyệt vĩnh hằng trên bầu trời này?
Vân Dương ngẩng đầu thở dài:
- Minh nguyệt a minh nguyệt, người sẽ không phải là lão yêu đi?
Ánh trăng như nước, thanh lương phủ chiếu đại địa.
Vân Dương vừa ngẩng đầu, cổ họng hiện rõ ràng dưới ánh trăng, toàn thân hắn cực kỳ buông lỏng, hoàn toàn là đang trong cảnh hoài niệm phiền muộn. Hai tay chắp phía sau…
Nếu muốn ám sát, đây là thời cơ tốt nhất!
Quả nhiên, hàn mang lóe lên!
Một đạo hơi lạnh, từ đình nhà dân cách khoảng hơn mười trượng bên ngoài tường rào mãnh liệt bắn đến! Vô thanh vô tức, tốc độ nhanh đến cực điểm, nhưng ngay cả nửa điểm âm thanh xé gió cũng không có.
Đạo hàn mang kia, chỉ mới thoáng hiện đã xuất hiện trước cổ họng Vân Dương.
Vị sát thủ này rất có nắm chắc, lần này, vị Vân công tử này tuyệt đối… chạy không khỏi mình ám sát! Lần này, vốn hắn chỉ muốn về xem một chút, cũng không muốn xuất thủ.
Nhưng không nghĩ đến lại vừa vặn gặp được thời cơ tốt như vậy! Gia hỏa này thế mà lên cơn thần kinh, nửa đêm đi ra cảm hoài mặt trăng…
Thời cơ như vậy, nếu còn không xuất thủ, hắn phải thực xin lỗi chính bản thân mình!
Hơn nữa, sau khi giết Vân Dương, hắn chỉ cần mượn chút lực từ bên cạnh hoa thụ, lập tức có thể vọt người rời khỏi!
…
Hàn mang vừa tới gần!
Cổ họng Vân Dương thậm chí cảm thấy một hơi lạnh trí mạng, trên yết hầu, bị sát khí kích thích lên một tầng da gà tinh tế…
------------
Phóng tác: xonevictory
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook