Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh (Bản Dịch)
-
Chương 22
Quan tưởng pháp của nàng cũng vừa mới nhập môn, mặc dù kém Đặng An một chút nhưng vẫn nhận đuược đánh giá cấp Ất.
Là người thứ ba trong lâm viện số bảy vuượt qua khảo sát, ngày mai người đứng ở đấy sẽ là nàng!
Thời gian chậm rãi trôi qua.
“Sao Vương giáo tập còn chưa đến? Sao bọn họ còn chưa đi?”
Những câu hỏi liên tục xuất hiện trong lòng của Vũ Minh Nguyên và Sở Linh Vân.
Nhưng vào lúc này.
Cảnh Vương giáo tập dẫn Trương Cảnh đi về phía người áo xanh dần dần lọt vào tầm mắt của Vũ Minh Nguyên và Sở Linh Vân.
Ánh mắt hai người rơi vào trạng thái đờ đẫn.
Họ biết rõ hơn ai hết hành động này có ý nghĩa gì.
Nhưng biết là mọt chuyện, còn chấp nhận được hay không lại là chuyện khác.
Đặc biệt người này còn là --- Trương Cảnh!”
“Hắn đủ tư cách rồi… còn nhanh hơn cả mình… sao có thể chứ!”
Sở Linh Vân thất thanh.
Khuôn mặt xinh đẹp đầy ngạc nhiên.
Sau một lúc lâu, nàng mới chấp nhận đuược hiện thực, miệng cứ lẩm bẩm.
“Sâu, giấu sâu thật, cái tên Quý Bá Thường kia nhất định biết chuyện này, chắc hiện giờ hắn đang cười nhạo chúng ta.”
Sau đấy, Sở Linh Vân nhớ tới việc mình đã hứa với Quý Bá Thường, vui đến mức nhẩy cẫng lên.
“Nếu Trương huynh đã nhậận được đánh giá cấp Ất vậy thì ta cũng nói được làm được, sau khi kỳ kiểm tra kết thúc thì sẽ mời hắn gia nhập chúng ta.”
Còn một bên khác thì---
"Chắc là ta đang mơ."
"Ta hẳn là đang nằm mơ."
Vũ Minh Nguyên lẩm bẩm, sắc mặt tái mét.
......
"Trương Cảnh sư đệ?"
Nhìn hai người đang đến gần, người đàn ông áo xanh mỉm cười hỏi thẳng, trong giọng có ý khẳng định.
"Đúng là Trương Cảnh, xin chào sư huynh, không biết nên xưng hô sư huynh thế nào?”
Trương Cảnh nói với giọng điệu không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo.
“Ta họ Lục, ngươi có thể gọi ta Lục sư huynh."
"Được, Lục sư huynh."
Nói xong, Lục sư huynh gật đầu, sau đó nhìn Vương giáo tập, cười mắng:
“Vương sư đệ, hôm qua ngươi còn nói với ta thành tích lần này kém, ai ngờ hôm nay lại dẫn đến hai thiên tài cấp Ất, ngươi chẳng thành thật gì cả!”
"Ha ha, ngoài ý muốn, đều là ngoài ý muốn thôi Lục sư huynh."
Vương giáo tập cười toe toét.
"Ngươi cứ giả vờ đi! Chỉ bằng ba người này cũng đủ để lâm viện số bảy của ngươi xếp hạng 6, thậm chí là hơn trong mười ba lâm viện thi đua lần này… Thôi không nói nhiều nữa, ta dẫn hai vị sư đệ đến Truyền Thừa Các trước.”
Lời vừa dứt.
Liền nhìn thấy Lục sư huynh run ống tay áo một cái, một một chiếc thuyền linh khí màu ngọc lam to bằng lòng bàn tay chậm rãi trôi ra rồi từ từ lớn lên trong gió.
Chỉ mất khoảng ba đến năm hơi thở.
Linh thuyền màu ngọc lam đã dài tới hơn hai thước, toát ra dao động linh lực mạnh mẽ.
Trương Cảnh kinh ngạc nhìn cảnh này.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy pháp khí trong truyền thuyết.
"Hai vị sư đệ, mau tới đây."
Lục sư huynh bước lên linh thuyền trước rồi nhìn Trương Cảnh và Đặng An ở bên cạnh, mỉm cười nói.
"Vâng, Lục sư huynh!"
Hai người cẩn thận bước lên linh thuyền.
Sau khi đi lên, Trương Cảnh phát hiện mặc dù linh thuyền này nhìn không nhỏ, nhưng không gian lại rất hẹp.
Ba người là đứng vừa đủ trên thuyền.
"Vương sư đệ, chúng ta đi trước."
"Thuận buồm xuôi gió."
Vương giáo tập bên dưới vẫy tay tạm biệt.
Linh thuyền chậm rãi bay lên.
Một luồng hào quang trong suốt tập trung vào vị trí dưới chân Lục sư huynh, nhanh chóng lan ra ngoài cho đến khi quấn lấy toàn bộ linh thuyền.
Thuyền hơi quay một chút.
Sau đó liền thấy linh thuyền bay thẳng tắp lên bầu trời của lâm viện số bảy.
Phía dưới.
Tiểu mập mạp nằm bất động bên cửa sổ, vẫn đắm chìm trong cảm xúc đa cảm vừa rồi.
Đột nhiên, một cái gì đó lướt qua mặt hắn.
Hắn vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm linh thuyền đang trôi nổi trên đầu mình, vô thức há to miệng.
Người trên đó trông quen quen.
Một người là huynh đệ xách hành lý, người còn lại hình như là Đặng An, một trong tứ đại thiên kiêu!
“Hắn không phải đã từ bỏ rồi sao? Sao lại đi cùng với Đặng An…”
Shttt!!!
Tiểu mập mạp hít sâu một hơi, đột nhiên phản ứng lại.
Xem ra hắn đã nghĩ chệch hướng rồi, người ta đâu có từ bỏ khảo hạch, rõ ràng là đã vuượt qua rồi!
"Chẳng trách người này có quan hệ tốt với Quý Bá Thường như vậy, có câu vật họp theo loài, cổ nhân quả nhiên không lừa ta.”
Trên mặt của tiểu mập mạp xuất hiện vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
Chờ chút!
Nếu vậy thì chẳng phải nói, hôm trước khi giáo tập giảng đạo, một người không thua kém gì tứ đại thiên kiêu đang ngồi kế bên mình, mà mình lại…
Nghĩ tới đây.
“Trời ơi, ta đã bỏ lỡ điều gì thế này?!"
Tiểu mập mạp nhăn mặt, nước mắt đầm đìa.
Cùng lúc đó.
"Lục sư huynh, linh thuyền này… khụ khụ, linh thuyền bình thường đều bay chậm như vậy sao?”
Nhìn chiếc linh thuyền bay với tốc độ như người già đi dạo dưới chân, Trương Cảnh không khỏi tò mò hỏi.
Linh thuyền này hoàn toàn khác xa linh thuyền trong tưởng tượng của hắn.
“Sư đệ, trong phạm vi lâm viên không thể kích hoạt toàn bộ tốc độ của pháp khí phi hành, nếu không sẽ tạo ra sóng linh lực, ảnh hưởng đến việc tu luyện của mấy tiểu tử bên dưới.”
Lục sư huynh giải thích với nụ cười dịu dàng trên môi.
"Thì ra là thế, cảm ơn sư huynh đã giải đáp.”
Trương Cảnh lập tức hiểu rõ.
Trong lúc bọn họ nói chuyện.
Thì linh thuyền cũng đã bay ra phạm vi của lâm viện.
"Hai vị sư đệ, đứng vững nhé."
Lục sư huynh bỗng nhiên quay đầu lại nhắc nhở.
Nhưng lời còn chưa dứt.
Đã thấy linh thuyền đột nhiên run lên một cái, sau đấy lập tức tăng tốc, hóa thành một luồng linh quang màu xanh ngọc bích bay thẳng về phía Truyền Thừa Các.
"Khoan đã, sư huynh!"
Trương Cảnh và Đặng An đồng thanh hét lên.
Nghe thấy giọng nói, Lục sư huynh quay đầu lại, trong mắt lóe lên ý cười.
"Hai vị sư đệ có chuyện gì sao?"
….
"Sư huynh, tốc độ không phải có chút nhanh sao?"
Trước một lầu các chín tầng hùng vĩ tráng lệ, linh thuyền từ từ đáp xuống, Trương Cảnh lập tức rời khỏi linh thuyền, sắc mặt tái nhợt nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook