Khi nói đến việc chọn truyền thừa trung phẩm thì trong giọng nói của Vương giáo tập mơ hồ có chút ao ước.

Ở đối diện Vương giáo tập.

"Sư. . . Sư đệ?"

Trương Cảnh mở to mắt khi nghe thấy điều này, nhìn chằm chằm vào Vương giáo tập, muốn xác nhận xem có phải hắn nói sai rồi không.

“Trương huynh, ngoài trừ viện trưởng và trưởng lão của các Các thì tất cả tu sĩ trong đạo viện đều xem nhau là huynh đệ đồng môn.”

Đặng An đứng bên cạnh thấy vậy thì giải thích.

Lúc này.

Trong ánh mắt nhìn về phía Trương Cảnh vẫn còn một sự chấn động và phức tạp khó tả.

Đồng thời còn có sự thán phục đối với Quý Bá Thường – ánh mắt của tên nào tốt như vậy à?

Trong một đống đá thô, hắn không những đào ra được một viên linh thạch, hơn nữa còn là linh thẳng cấp cao!

“Thì ra là vậy, đa tạ Đặng huynh đã giải thích.”

Trương Cảnh nhanh chóng phản ứng lại, rất ra mô ra dạng nói với Vương giáo tập.

"Cảm ơn sư huynh đã dạy dỗ, Trương Cảnh rất biết ơn."

"Ha ha, sư đệ khách khí."

Vương giáo tập phất phất tay, cười toe toét nói.

Sau đó, như là nghĩ đến cái gì, Vương giáo tập ân cần nhắc nhở:

“Trương sư đệ, ngày mai khi đến Truyền Thừa Các chọn truyền thừa thì nhất định phải chọn một phương pháp tu luyện có độ tương thích cao với mình, đây là nền tảng của việc tu luyện sau này.”

“Sư huynh, chẳng phải chúng ta đã có Thuần Nguyên Nạp Tức Quan Tưởng Pháp à?”

Trương Cảnh có chút khó hiểu hỏi.

"Khụ khụ, sư đệ, đây chỉ là phương pháp tu luyện cơ bản nhất mà thôi, hiệu suất tu hành căn bản là không thể so với những phương pháp tu luyện đẳng cấp cao hơn. Nếu như các ngươi muốn vào nội viện thì không thể cứ dựa vào phương pháp tu luyện cơ bản để tăng tiến tu vi đuược.”

“Nội viện có yêu cầu rất nghiêm về tuổi tác và tu vi!”

Vương giáo tập nhàn nhạt nói.

Nội viện?!

Trong lòng Trương Cảnh chấn động,

"Thì ra là thế, ta hiểu rồi, đa tạ sư huynh đã chỉ giáo.”

“Ha ha, sư đệ không cần khách khí như thế. Mấy câu này dù ta không nói thì đoán chừng các sư huynh ở truyền thừa các cũng sẽ nhắc nhở các ngươi. Ta chỉ là đi trước bán một ân tình mà thôi.”

Vương giáo tập vui vẻ giải thích.

“Cho dù vậy thì sư huynh cũng là có lòng tốt, ân tình này Trương Cảnh chắc chắn sẽ ghi nhờ trong tim.”

Trương Cảnh thành thật nói.

Như cảm nhận được cảm xúc chân thành của tv, vẻ mặt của Vương giáo tập cũng nghiêm túc hơn, hơn chân thành nói.

"Trương sư đệ là một diệu nhân. Ngu huynh ở đảo Ba Lâm trong Bắc Hồ, sau này nếu có gặp khó khăn gì thì có thể đến tìm ta. Ta sẽ cố gắng hết sức trong khả năng của mình."

"Cảm ơn sư huynh~”

Đặng An ở một bên không khỏi có chút hâm mộ khi nhìn thấy cảnh này.

"Được rồi, hai vị sư đệ trở về chuẩn bị trước, sau khi rời khỏi lâm viện số bảy thì sẽ không trở về nữa đâu.”

“Đã hiểu, sư huynh.”

Trương Cảnh và Đặng An đồng thanh nói.

"Ha ha, đi thôi đi thôi, ta sẽ không tiễn."

Vương giáo tập vừa nói vừa vẫy vẫy tay.

Chỉ thấy cửa lớn cách đó không xa đang từ từ mở ra dù trời không có gió.

......

......

Két ——

Trương Cảnh xách hành lý, đẩy cánh cửa nhỏ của nhà đá rồi từ từ đi ra ngoài.

Hắn kìm lòng không đặng quay đầu nhìn lại, ánh mắt tràn đầy cảm xúc.

Mặc dù chỉ mới vài ngày, nhưng ngôi nhà đá nhỏ là nơi hắn tu luyện lần đầu tiên, có ý nghĩa rất lớn.

Nhìn dấu vết thăng trầm của cuộc sống khắp nơi.

Hắn đột nhiên nghĩ.

Từ khi ra đời đến nay, ngôi nhà đá nhỏ này đã chứng kiến bao nhiêu người bước vào con đường trường sinh?

Trước đây có lẽ đã từng có người giống như hắn… Trương Cảnh có chút không chắc chỉ, bởi vì đây chỉ là một ngôi nhà bằng đá được ở miễn phí.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Hắn xoay người đi về phía Vương giáo tập đang ở cách đó không xa.

“Ha ha, Trương sư đệ, ngươi có chút không nỡ à?”

Vương giáo tập cười nói.

“Sư huynh nói chí phải.”

Trương Cảnh mỉm cười đáp lại.

“Có lẽ trong tương lai nơi này sẽ vì ngươi mà trở nên bất phàm, điều này không ai nói chắc được.”

Ánh mắt của Vương giáo tập trở nên thâm thúy.

“Đi nhanh đi, sư huynh đến đón các ngươi đã đến rồi.”

“Sư huynh, mấy lời này của ngươi… hình như nói rất thuần thục đó!”

"Ha ha, bị sư đệ phát hiện rồi à?”

Vương giáo tập lúng túng sờ sờ mũi, sau đó dẫn Trương Cảnh đi về phía quảng trường bên cạnh giảng đường.

Dáng vẻ mang theo hành lý của Trương Cảnh thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò.

Tuy nhiên, khi những ánh mắt đó chạm vào Vương giáo tập đang đi đằng trước thì nhanh chóng rút lại.

Trong nhất thời, đủ loaiụ suy nghĩ nối đuôi nhau xuất hiện trong tâm trí của những người này.

"Hắn rời đi sao?"

“Sao thế này, chẳng lẽ có thể từ bỏ khảo hạch trước thời hạn? Nhưng rời đi lúc này có phải còn quá sớm không?”

Đương nhiên cũng có người biết chuyện gì đang xảy ra.

Lúc này, trong một căn nhà gỗ, đột nhiên vang lên một tiếng hô:

“Sao! Có! Thể! Được!”

Trong một ngôi nhà đá khác.

Có một tiểu mập mạp đang vểnh mông nhìn chằm chú vào thân ảnh dần biến mất khỏi tầm mắt, không khỏi buồn bã.

Mỗi lần hành lý lắc lư là như biến thành một cây búa tạ gõ mạnh vào trái tim hắn.

Tiểu mập mạp từ cái nhìn đầu tiên đã nhậận ra đuược người đó là ai.

Nhưng hắn rõ ràng đã khuyên đối phương không nên bỏ cuộc.

"Than ôi, tu hành thật sự rất khó, không có hy vọng gì cả, cuối cùng ta cũng sẽ từ bỏ như người huynh đệ đó sao?"

Tiểu mập mạp thở dài, thịt mỡ trên mặt tụm lại thành một chữ 囧

Trên quảng trường.

Một người đàn ông mặc áo choàng xanh đã sớm đợi ở đấy.

Bên cạnh hắn, Đặng An đang đứng im lặng, dáng người thẳng tắp, vẻ mặt lộ ra một chút mong đợi.

Và tại thời điểm này.

Trong một tiểu viện tách biệt đối diện quảng trường.

Có hai người đang nhìn Đặng An cách đó không xa không chớp mắt, tâm trạng hoàn toàn khác nhau.

Đôi mắt của Vũ Minh Nguyên đỏ lên vì ghen tị, hắn thầm hận vì sao không phải mình đứng ở đó; còn Sở Linh Vân thì lại vừa chờ mong vừa kích động.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương