Thẩm Dao Chu vốn tưởng rằng Phó Sinh Hàn đã khổ tận cam lai, lại không ngờ đây lại là khởi đầu cho một cuộc đời bi thảm khác của hắn.

Tu sĩ tán tu bề ngoài là tán tu nhưng thực chất lại là một cổ tu, hắn vẫn luôn muốn có một tu sĩ làm vật chứa để nuôi cổ, Phó Sinh Hàn đã tình cờ được hắn chọn trúng.

Phó Sinh Hàn bị đủ loại cổ trùng hành hạ đến thoi thóp nhưng lần nào cũng kiên cường sống sót.

Nhưng mỗi lần sống sót, sự lạnh lẽo bao trùm lên người hắn lại càng nặng nề hơn.

Cho đến một ngày nọ, khi cổ tu lại hành hạ hắn, lần này cổ trùng quá hung dữ, Phó Sinh Hàn dường như không chịu đựng được nữa, không còn hơi thở.

Cổ tu tùy tiện dùng chân đá hắn, có chút ghê tởm nói: "Ta còn tưởng rằng tên nhóc này mạng lớn lắm chứ, thôi vậy."

Chỉ là ngay khi hắn ta định dùng lửa đốt Phó Sinh Hàn thì biến cố đã xảy ra.

Người vốn đã không còn hơi thở đột nhiên ngồi dậy, như ma quỷ xuất hiện sau lưng cổ tu, dứt khoát kết liễu mạng hắn.

Cổ tu trợn tròn mắt, dường như không thể tin rằng mình lại bị vật chứa mà hắn không hề để ý đến kết liễu mạng sống.

Khóe môi Phó Sinh Hàn hơi cong lên, đưa tay bóp nát thân hồn của cổ tu, giống như bóp vỡ một quả bóng bay.

Sau đó hắn tò mò nhìn đôi tay của mình, như lần đầu tiên nhìn thấy một món đồ chơi mới lạ.

"Chỉ là nửa người nửa ma nhưng lại có thể triệu hồi bản tôn, thật thú vị!"

Y hít một hơi thật sâu, lộ ra vẻ say mê: "Lòng căm hận và không cam lòng nồng đậm như vậy, bản tôn thực sự rất thích-"

Thẩm Dao Chu biết, lúc này Phó Sinh Hàn đã không còn là Phó Sinh Hàn nữa rồi.

Hắn cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa, lấy bản thân ra làm cái giá, triệu hồi Ma Chủ.

Từ đó yêu ma hoành hành, sinh linh đồ thán.

Nhưng nàng lại không thể nảy sinh bất kỳ ý định trách cứ hắn.

Nàng đi một đường, tận mắt chứng kiến Phó Sinh Hàn sống trong địa ngục như thế nào, thế giới này không hề thể hiện một chút ôn tình nào với hắn, chỉ có đau khổ và giày vò.

Nàng sững sờ, phát hiện mình đã rời khỏi tinh tú.

Tinh tú này lặng lẽ lơ lửng trước mặt nàng, dường như đang chờ nàng lựa chọn.

Nếu nàng từ bỏ tỉnh tú này, vậy việc tái tạo thân hồn chắc chắn sẽ thất bại, nhưng nếu nàng chọn dung hợp tỉnh tú vào thân hồn của Phó Sinh Hàn thì có nghĩa là Phó Sinh Hàn sẽ nhớ lại ký ức kiếp trước, hắn rất có thể sẽ triệu hồi Ma Chủ một lần nữa, khiến tu tiên giới lại một lần nữa thất bại trong việc cứu thế.

Chọn Phó Sinh Hàn, hay chọn nhiều người hơn?

Điều này giống như hai đầu của một chiếc cân, mà thời gian không ngừng trôi đi đang thúc giục Thẩm Dao Chu phải nhanh chóng đưa ra quyết định.

Nhưng lần này, Thẩm Dao Chu không hề suy nghĩ, trực tiếp ôm tinh tú đó vào lòng mình, dung hợp với các tinh tú khác.

Các mảnh vỡ của thần hồn không ngừng dung hợp, dần dần hiện ra hình dạng.

Những lo lắng bất an, đau khổ khó chịu suốt chặng đường vừa qua dường như đều không còn quan trọng nữa sau khi nhìn thấy Phó Sinh Hàn.

Thần hồn của Thẩm Dao Chu bay tới, nâng khuôn mặt hắn lên nhẹ nhàng in một nụ hôn.

Kể từ khi Sơn Viên và Ngọc Hủy c.h.ế.t đi, các tu sĩ lại có thêm linh khí chống lại ma khí, vì vậy dân dần chiếm được thế thượng phong.

Thần hồn của Thẩm Dao Chu bị thương nặng, không thể không lui về tuyến sau, ở hậu phương dạy học.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương