Đoàn xe đi dọc theo đường cao tốc, đi thẳng đến mục tiêu là khách sạn Dưỡng Vân An.

“Đường Ân… Nếu chúng ta đi thẳng đến đó, e rằng sẽ là một bữa tiệc Hồng Môn!” Viên Chi Am ngẩng đầu, không kiềm chế được nói. Nếu đối phương đã dám ra tay với Đường Ân, vậy nói rõ đối phương đã chuẩn bị kỹ càng.

Hôm nay Đinh Huyên vừa về đến thành phố Giang, bọn họ đã chuẩn bị một bữa tiệc ở đây, e rằng đang đợi Đường Ân tự chui đầu vào lưới.

W-. Ñ. ` F) “Không sao cả!” Đường Ân mở. ng, ánh mắt nhìn ˆˆ chảm chằm ra ngoài cửa sổ xe.

Viên Chi Am còn đang định nói gì đó, nhìn thấy ánh mắt của Đường Ân, lại vội vàng ngậm miệng, đôi tay vân đặt trên người Đường Ân, vuốt ve cánh tay Đường Ân.

Một tiếng sau, đoàn xe thật dài này, cuối cùng cũng đã dừng lại bên ngoài khách sạn Dưỡng Vân An.

Sau khi từng chiếc xe dừng hẳn lại, từng bóng người xuống xe.

Hơn hai trăm người từ trên mười mấy chiếc xe bước.

xuống.

Đường Ân đứng ở cửa Dưỡng Vân An, quay đầu nhìn người đàn ông cao lớn đứng sau lưng, nhẹ nhàng nói: “Nghiêm Ngũ, ở đây, đợi tín hiệu của tôi!”

“Được!” Nghiêm Ngũ cúi đầu, khom người hành lễ.

Đường Ân đốt một điếu thuốc, bước chân vào bên trong khách sạn Dưỡng Vân An.

Bên trong khách sạn Dưỡng Vân An, một buổi khiêu vũ long trọng đang diễn ra.

Nhân vật chính của bữa tiệc lần này chính là cô chủ danh giá của tập đoàn Doãn Thị – Doãn Ngưng Phù.

Doãn Ngưng Phù là một cô gái con nhà giàu, từ nhỏ đã có cuộc sống nổi bật hơn người, được nuông chiều từ bé, thật sự là loại ngậm thìa vàng ra đời. Cảm giác hơn người từ nhỏ đến lớn khiến cho trên người cô gái này.

mang theo một loại kiêu ngạo trời sinh.

Loại kiêu ngạo này gần như khắc trong xương cốt.

Mấy ngày trước về nước, vốn dĩ Doãn Ngưng Phù cho rằng sẽ có một bữa tiệc hoành tráng đón tiếp mình, lại không ngờ rằng thứ đang chào đón mình lại là gương mặt u ám của cả dòng họ. Người anh trai từ nhỏ đến lớn vẫn luôn bảo vệ mình, thế mà lại bị chết ở thành phố Giang!

Không thể nghi ngờ đây là một đòn tấn công với nhà họ Doãn, cũng là chuyện không thể nào chấp nhận được.

Sau khi Doãn Ngưng Phù dò la tin tức xong mới biết được, anh trai mình đắc tội một nhân vật lớn nào đó ở thành phố Giang. Trong lòng Doãn Ngưng Phù, nhà họ.

Doãn chính là nhân vật lớn, làm sao còn phải lo lắng đến nhân vật lớn gì đó?

Nhất định phải trả mới thù này…

Sau một loạt thao tác, Doãn Ngưng Phù này đã liên kết với Đoàn Cẩm Trình của Ma Đô, kết giao với một tập đoàn lớn khác ở nước ngoài, sau đó bắt đầu con đường báo thù của mình.

Đinh Huyên chẳng qua chỉ là một chướng ngại vật trên con đường trả thù, cũng chỉ là một bước giết gà dọa khỉ mà thôi. Sau khi Đinh Huyên được cứu đi, Doãn Ngưng Phù cũng biết chắc chắn đối phương sẽ quay lại, cho.

nên cố tình chia phe bữa tiệc này.

Nhân vật lớn?

Nếu thật sự có bản lĩnh, vậy tối nay chắc nhân vật lớn kia cũng nên đến đây rồi chứ?

Nghĩ đến đây, Doãn Ngưng Phù lộ ra nụ cười chế giêu, âm thầm nắm chặt nắm tay, có bóng người xinh đẹp đi tới bên cạnh, trên người mặc lễ phục màu bạc, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, đôi chân dài thẳng tắp lộ ra ngoài giống như nhân vật chính của buổi tối hôm nay.

“Ngưng Phù, vừa quay về đã có hành động lớn rồi, khiến cho tập đoàn Thượng Thanh biến thành bộ dạng không có chỗ đặt chân ở Ma Đô, tôi thật sự coi thường cô gái tài năng như cô rồi?” Hàn Tư Vũ mím môi cười khẽ, nâng ly rượu trong tay lên: “Cô gái tài năng, uống một ly chứ?”

Doãn Ngưng Phù nhếch khóe miệng: “Hành động lớn sao? Đánh chết một con gián thôi mà, có gì mà coi là hành động lớn cơ chứ?”

“Vậy Đinh Huyên mà gần đây cô mới ra tay thì sao?” Hàn Tư Vũ nhún bả vai trắng như tuyết, trong mắt trở nên nghiền ngẫm: “Theo tôi được biết, đây không phải nhân vật bình thường đâu…”

“Anh ta còn chẳng bằng một con gián, chỉ có thể coi là con bọ hung do con gián phái đi thôi!” Doãn Ngưng Phù hé miệng cười khẽ.

“Ha ha ha…” Hàn Tư Vũ cười khẽ, toàn thân run rẩy: “Đúng là do cô! Nhưng tôi phải nói với cô, Bùi Hạc của †hành phố Giang cũng có chút danh tiếng, nếu cô làm không tốt, sẽ xảy ra chuyện lớn đấy…”

“Không ai có thể khiến tôi không làm được!” Doãn Ngưng Phù hé miệng cười, vẻ mặt khinh thường.

Ba năm du học ở nước ngoài khiến cho Doãn Ngưng.

Phù kiêu ngạo hơn rất nhiều, trong giây phút khi bước.

chân vào Ma Đô, cô ta cảm thấy giữa mình và những người xung quanh khác nhau đến một trời một vực.

Những người này làm sao xứng được trò chuyện với cô †a chứ?

“Đúng là kiêu ngạo…” Hàn Tư Vũ hé miệng, xoay người chạy xuống tầng. Cô ta biết rõ tính cách của Doãn Ngưng Phù, trong mắt người phụ nữ này, hoàn toàn không nhìn ai vừa mắt cả, cho dù là chủ nhân của nhà cô ta, cũng khiến cô ta có cảm giác khinh thường phát ra từ tận đáy lòng.

Ði thẳng xuống dưới tầng, nhìn người trong sàn nhảy, Hàn Tư Vũ xoay người đi ra phía cửa.

Không khí nơi này quá ồn ào, Hàn Tư Vũ muốn ra ngoài hít thở không khí. Tranh thủ khi tiếng nhạc vang dội, Hàn Tư Vũ đi thẳng ra ngoài cửa.

Vừa ra đến cửa, đã nhìn thấy cửa lớn sàn nhảy bị người †a đẩy ra. Hai nam một nữ từ bên ngoài bước vào, đi đầu là một thằng nhóc to xác, có lẽ khoảng hai mươi tuổi, ăn mặc rất ổn thỏa, nhưng mà đôi mắt lại cực kỳ u ám.

Hàn Tư Vũ sửng sốt một lát, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, sải bước ra ngoài cửa. Khi ba người lần lượt đi vào, Hàn Tư Vũ đột nhiên nhớ ra cái gì đó: “Ba người là ai vậy? Có mang theo thiệp mời không đấy?”

Đường Ân dừng bước, vẻ mặt lạnh như băng quét qua Hàn Tư Vũ.

Hàn Tư Vũ rùng mình, có điều nghĩ đến đây là bữa tiệc của Doãn Ngưng Phù, lá gan cũng to ra một chút: “Hỏi các ngươi đấy? Câm à?”

Đường Ân quay đầu, xoay người đi vào trong sàn nhảy.

“Này, có phải anh bị câm rồi không hả?” Hàn Tư Vũ còn định bước lên hai bước, nhất thời lại bị Viên Chi Am cản lại.

Trong ánh mắt lạnh như băng của Viên Chi Am, dường như có thể xé Hàn Tư Vũ ra thành từng sợi nhỏ, lại giống như một con rắn độc, chui sâu vào tận trong lòng cô ta.

Hàn Tư Vũ sợ đến run cả người: “Ra vẻ cái gì chứ? Các.

người là cái thá gì?”

“Cút…” Viên Chi Am lạnh lùng nói một câu, xoay người đi theo sau Đường Ân.

“Một đám súc vật không biết lễ phép, đây là chỗ mà các người có thể vào được à? Bộ dạng thế này mà bước vào †rong, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta ném ra ngoài thôi…“ Hàn Tư Vũ tức giận đến run rẩy, lập tức cười lạnh đi ra ngoài cửa.

Đường Ân đi vào sàn nhảy, sau đó thuận tay cầm một chai rượu vang đỏ lên, bước từng bước một đi vào sàn nhảy.

Ba người đứng giữa sàn nhảy, rõ ràng rất thu hút sự chú ý của mọi người, đám người từ từ tản ra, tiếng nhạc cũng dân dần ngừng lại. Mọi người trong bữa tiệc đều dõi mắt nhìn về phía Đường Ân.

Đường Ân cầm chai rượu trong tay, đột nhiên đẩy nội lực vào, chỉ nghe thấy một tiếng rắc, chai rượu vỡ nát.

“SA.

“Chuyện gì thế này…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương