Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng
Chương 210: Cho cậu cơ hội

Đồng Quân Hựu quay đầu liếc mát nhìn nữ thư ký, cười khẽ nói: “Đường Ân sao… Tôi cũng không rõ lắm!”

“Theo ý tôi, anh ta chắc chắn sẽ không đến!” Lý Viện xuống xe, trên mặt lộ ra nụ cười: “Tổng giám đốc Đồng, chúng ta đều đã gặp Đường Ân rồi, anh ta nào có phải đối thủ của ông? Có lẽ vừa thông báo tin tức xong, chỉ sợ đã bị dọa cho sợ hãi nằm trong chăn run cầm cập rồi!”

Đồng Quân Hựu cười một tiếng không trả lời mà chỉ dò hỏi: “Lý Vân Phong cân nhắc thế nào rồi?”

“Nói là tối hôm nay sẽ gửi tin nhắn cho tôi!” Lý Viện cười đáp lại: “Thằng ranh Lý Vân Phong kia cũng hơi bướng bỉnh, có điều đứng trước chuyện lớn, tôi cảm thấy anh ta có thể nhìn thấy rõ tình hình hiện nay, sớm muộn gì cũng sẽ về với chúng ta thôi!”

“Tốt nhất là như vậy!” Đồng Quân Hựu hé miệng, xoay người đi vào trong lầu Như Ý.

Đồng Quân Hựu đã đến!

Bên trong lầu Như Ý thắp sáng những chiếc đèn lồng đỏ to lớn, giống như đang đợi Đồng Quân Hựu đến.

Trong sự vây quanh của một đoàn người, Đồng Quân Hựu đứng đầu đám người, bước từng bước vào trong lầu Như Ý.

Bên trong lầu Như Ý, nhân viên phục vụ đứng đông nghịt.

Mỗi khi Đồng Quân Hựu đi ngang qua đều sẽ hơi khom người tỏ vẻ tôn kính.

Đồng Quân Hựu rất thỏa mãn khi được đối xử như vậy, ngâm nga hát dọc đường đi, vào phòng tốt nhất của lầu Như Ý.

Trong phòng trống rỗng, được dọn dẹp sạch sẽ, hơn nữa còn bày đầy đủ loại điểm tâm ngọt trước bữa ăn.

Đồng Quân Hựu do dự một lát, đi về phía vị trí chính giữa, chậm rãi ngồi xuống.

“Tổng giám đốc Đồng, đã phát tin tức ra rồi, đầu tư Vương Thị Nữ vẫn không có dấu hiệu đáp lại nào, tôi cảm thấy họ đã sợ rồi… Lý Viện cười đi tới, ngồi dưới tay Đồng Quân Hựu.

“Tôi cũng cảm thấy thế…’ Lô Tiên Lâm chế nhạo nói.

Ngoài cửa một tràng tiếng bước chân vang lên.

Lô Tiên Lâm đi đãng trước, Vương Húc đi theo sau lưng ông ta, hai người cùng bước vào phòng.

“Tổng giám đốc Đồng, chiêu này thật ra rất cao tay! Ông hẹn Đường Ân, có lẽ anh ta không có mặt mũi gì đến đâu nhỉ? Hai ngày nay thậm chí còn chẳng dám đánh rắm một cái, nào còn dám đến đây dự tiệc nữa chứ?” Lô Tiên Lâm cười ha ha.

Đồng Quân Hựu mỉm cười nhưng cũng không để ý chút nào.

Vương Húc cũng ngồi xuống, trên mặt đầy vẻ lấy lòng nói: “Tổng giám đốc Đồng, tôi thật sự cực kỳ khâm phục trí tuệ của ông, lúc này mới mất thời gian có hai ngày thôi, đã có hiệu quả như vậy rồi, tôi thật sự cam lòng bái phục!”

Đồng Quân Hựu vẫn không nói gì, chẳng qua chỉ cười nhạt.

“Hay là chúng ta đoán thử xem, mấy giờ Đường Ân sẽ đến? Tổng giám đốc Đồng hẹn anh ta năm giờ, bây giờ đã bốn giờ năm mươi rồi, tôi đoán hôm nay cho dù anh †a có đến, cùng phải sau năm giờ, mới có gan bò ra khỏi ổ chăn chứ?” Lý Viện cười khanh khách, không có chút hình tượng hiền thục nào.

“Tôi đoán anh ta, phải sáu giờ mới có thể bò đến chỗ này…” Vương Húc cười ha ha.

Lô Tiên Lâm đứng dậy, vỗ ngực: “Theo ý t hôm nay anh ta cũng sẽ không đến đây đâu… Sợ là không có lá gan đến đây đâu… Ha ha ha…”

Đồng Quân Hựu nở nụ cười, cuối cùng mở miệng nói ra: “Tôi cũng biết con người của Đường Ân, hẳn là cũng có gan đến đây, có điều về mặt thời gian chắc chắn sẽ đến muộn một chút…”

“Nếu mười giờ tối mới đến thì ông đây không có thời gian chơi với anh ta đâu!” Lô Tiên Lâm chế nhạo.

“Đúng đấy… Lý Viện cũng lẩm bẩm trong miệng, vẻ mặt không vui.

“Mười giờ sao? Tôi cảm thấy mười giờ cũng không thể đâu, chắc chắn anh ta chưa ra khỏi ổ chăn kia được đâu…” Vương Húc bĩu môi.

“Tôi vừa tới các ông đã đòi đi, chẳng lẽ không có can đảm ngồi cùng một bàn sao?”

Ngoài cửa, gióng nói lạnh lùng vang lên, Đường Ân sải bước đi vào.

Đường Ân mặc tây phục trông giống như hoàng tử, sau lưng anh là Bùi Hạc và Bùi Nhược, ánh mắt hai người đều rất lạnh lùng.

Lô Tiên Lâm đột nhiên đứng dậy, sắc mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm Đường Ân.

Đến rồi!

‘Vương Húc và Lý Viện cũng đều không ngờ được, chẳng những Đường Ân đến đây, hơn nữa còn đến sớm như vậy. Mặc dù là Đồng Quân Hựu khi nhìn thấy Đường Ân đến đây, cũng hơi ngẩn ra.

“Cậu chủ quả nhiên đến đúng giờ!” Đồng Quân Hựu hơi gật đầu.

“Chuyện cho chó ăn này phải làm thật đúng giờ, tuy có một số con chó sẽ cắn chủ mình, nhưng tôi làm chủ nhân, dù sao cũng phải làm hết sức mình!” Đường Ân hé miệng cười một tiếng, lạnh nhạt nói.

Đồng Quân Hựu nở nụ cười, không phật lòng chút nào, sau khi nhìn thấy Đường Ân ngồi xuống mới cười nhạt ói: “Cậu chủ, cần gì nói những lời như vậy? Có thể nâng cao giá trị bản thân cậu sao? Còn muốn thể hiện thân phận của cậu ở đây sao? Trong mắt tôi, chẳng qua chỉ tăng thêm hài hước mà thôi!”

Đường Ân lạnh lùng liếc mắt nhìn Đồng Quân Hựu, sau đó mở khăn ra.

Đồng Quân Hựu nhìn Đường Ân không nói gì, nụ cười càng tươi hơn mấy phần, Lô Tiên Lâm bên cạnh khinh bỉ nhìn thoáng qua, vội vàng nói: “Đến thì có thể làm được gì? Bị đánh cho không còn hình người rồi, còn có mặt mũi đến đây sao?”

Đường Ân lạnh lùng liếc mắt nhìn Lô Tiên Lâm: “Gần đây Kim Địch thế nào rồi? Nghe nói cuộc sống rất thoải mái, dù sao anh Rodin cũng rất giỏi khi ở trên giường…”

“Đường Ân…” Lô Tiên Lâm đột ngột đứng dậy, chỉ vào Đường Ân.

Bùi Hạc bước lên một bước, trong mắt tràn đầy sát ý.

“Cần gì lớn tiếng ồn ào như vậy?” Đồng Quân Hựu dùng ngón tay gõ bàn một cái, ngăn động tác của Lô Tiên Lâm lại, ánh mắt nhìn về phía Đường Ân: “Cậu chủ, thật ra tôi rất muốn hỏi một câu, cậu chủ có gì muốn dạy bảo về hành động của tôi mấy ngày gần đây không?”

Đường Ân ngẩng đầu lên: “Cũng tạm!”

“Chẳng qua cũng tạm thôi sao?” Đồng Quân Hựu tự giễu cười một tiếng, không thèm để ý chút nào: “Xem ra cậu chủ rất thích nhỉ? Vậy ngày mai tôi sẽ tiếp tục cố gắng, để cậu chủ thoải mái hơn một chút!”

Sắc mặt Đường Ân lập tức lạnh xuống, nắm chặt nắm tay.

Đồng Quân Hựu nhìn bộ dạng Đường Ân, cười khẩy nói: “Hôm nay hẹn cậu chủ đến đây, thật ra chỉ có một mục đích, muốn cậu chủ cho tôi một câu trả lời thuyết phục vừa lòng trong giây phút cuối cùng này!”

“Ồ?” Đường Ân kiềm chế lửa giận, anh có thể cảm giác được sự coi thường trong mắt Đồng Quân Hựu.

“Cậu chủ cảm thấy thế nào?” Đồng Quân Hựu mở hai tay ra, lưng dựa vào ghế: ‘Bây giờ cậu hản là hiểu rõ tình huống của Vương Thị Nữ, nếu muốn lay chuyển ngọn núi lớn Đầu Tư Tài Chính này, sợ rằng cũng hơi áp lực đấy?

Nếu lúc này cậu chủ lựa chọn lùi lại, hơn nữa còn phụ thuộc vào cô cả, tôi sẽ nói tốt cho cậu mấy câu trước mặt cô cả, sau khi nhà họ Đường xếp hàng xong, sẽ để lại cho cậu một mạng!”

“Nói như vậy, ông cho rằng tôi chắc chẩn sẽ thua ông?”

Ánh mắt Đường Ân không thoải mái.

“Chẳng lẽ cậu còn có cơ hội thắng hay sao?” Đồng Quân Hựu cười thần bí, đè thấp giọng nói: “Sáu xí nghiệp đầu tư trong tay cậu, kiến trúc Hưng Thái đã bán hết cổ phần, một công ty khác đã về tay tôi, mấy công ty còn lại lòng dạ bàng hoàng… Cậu lấy cái gì mà thắng tôi?”

“Đúng đấy, cũng không tự nhìn lại xem mình có đức hạnh gì!” Vương Húc nói.

Lô Tiên Lâm chế nhạo nhìn Đường Ân: “Đường Ân, nhận thua đi, để lại cái mạng chó cho anh, anh còn định thế nào?”

Gương mặt Đường Ân lạnh lùng.

Lý Viện hé miệng giễu cợt nói: ‘Anh Đường, chim khôn chọn cành mà đậu, tôi nghĩ đối với việc này, hẳn là anh không trách tôi đâu đúng không?”

Đường Ân chậm rãi đứng dậy, hai tay đặt trên bàn: “Bà cảm thấy tôi có thể trách bà hay không?”

“Cậu chủ, đã đến mức này rồi, cậu thật sự cho rằng mình còn có sức mạnh xoay chuyển trời đất sao?” Đồng Quân Hựu nhíu mày, có chút không dễ chịu nói: “Tôi chỉ cho.

cậu ba giây lựa chọn, rốt cuộc có phụ thuộc vào chúng tôi hay không? Cho tôi một lời khẳng định chắc chắn, tôi không có thời gian chơi đùa với cậu ở đây!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương