Ta Đã Trở Lại Như Một Vị Thần
Chapter 6- Làng yêu tinh (2)

Chương 6: Làng yêu tinh (2)

Làng yêu tinh là hầm ngục có độ khó thấp nhất, nên nó còn được gọi là Hầm ngục Luyện tập. Những con yêu tinh đang đứng gác có thân hình nhỏ bé, lại còn rất gầy nữa.

Ngoại trừ lũ yêu tinh nghịch ngợm*, yêu tinh trong ký ức của tôi là những quái vật có cơ bắp cuồn cuộn, cao hơn 2 mét và sử dụng vũ khí rất chuyên nghiệp.

*Nguyên văn là hobgoblin. Bình thường yêu tinh là goblin-sinh vật kì dị và xấu xa, còn hobgoblin thì chỉ gây ra những trò nghịch ngợm, không có ác ý.

“Này, đừng có cản đường chứ.”

Thấy tôi nghiêng người về phía trước để nhìn, Choi Min-hyuk đã đẩy tôi ra. Tôi suýt ngã nhào cùng với đống hành lý, nhưng may là tôi đã kịp giữ thăng bằng.

“Ngoài bìa rừng có một chỗ an toàn. Tôi nghĩ chúng ta nên đánh dấu lãnh thổ của mình xung quanh đó.”

Khu rừng không rộng lắm, và đúng như Lee Ye-eun đã nói, chúng tôi tìm thấy một khu đất trống ở bìa rừng.

Tôi đặt hành lý xuống và nhìn xung quanh.

Khu rừng nhỏ bé này chỉ có mỗi làng yêu tinh, ở bìa rừng còn có một khu vực lý tưởng như vậy.

“Nó quá hoàn hảo rồi.”

Nhìn kiểu gì cũng biết, rõ ràng đã có người lập trình lại để chỉ điểm cho những Thợ săn vào hầm ngục.

“Chán mấy người thật đấy.”

Tôi siết chặt tay. Vào lúc đó, tôi cảm nhận được một sự hiện diện. Đó là một yêu tinh. Dường như những người khác cũng nhận ra.

"Để tôi bắt nó!"

"Đợi đã…"

Không để người khác kịp phản ứng, Choi Min-hyuk chộp lấy thanh kiếm của mình và lao vào con yêu tinh.

“Elsion”, vị thần Choi Min-hyuk liên kết, một trong những vị thần hệ lửa.

Tôi đã tìm hiểu về hắn trên internet, hắn có vẻ là một vị thần khá nổi tiếng. Lưỡi kiếm của Choi Min-hyuk bùng lửa sáng lên khi lao về phía yêu tinh.

Sau khi nhìn thấy ngọn lửa, con yêu tinh hơi lùi lại.

Con yêu tinh vừa quyết định bỏ chạy vì biết không thể chống cự một mình, Choi Min-hyuk đã lập tức chạy đến gần, chặt đứt cánh tay của con yêu tinh. Thanh đại kiếm cắt tay con yêu tinh rất ngọt. Con yêu tinh hét lên, loạng choạng lùi lại.

Tuy đã mất khá nhiều máu, nhưng nó vẫn giơ vũ khí lên. Nó nhận ra mình không còn cơ hội trốn thoát. Cùng lúc đó, một mũi tên từ hướng căn lều bay ra, trúng ngay giữa đầu con yêu tinh.

Mũi tên phát nổ ngay khi nó đâm vào con yêu tinh. Đầu con yêu tinh nổ tung, Choi Min-hyuk dùng thanh đại kiếm để ngăn máu bắn vào người mình.

Choi Min-hyuk cằn nhằn người bắn tên, là Lee Ye-eun.

“Này, cậu không thể giết chúng cách sạch sẽ hơn sao? Máu bắn khắp người tôi rồi!”

"Đó là bởi vì cậu không đủ nhanh để giết nó."

“Ha, đừng cãi nhau. Lục đục nội bộ không tốt đâu.”

“Những con yêu tinh khác có thể sẽ đến tấn công nếu chúng ngửi thấy xác chết hoặc máu.”

Nam Woon-ik nói, Kim Tae-woon khẽ nhún vai.

“Tôi sẽ lo phần cái xác.”

"Gọn gàng và kỹ lưỡng, được chứ?"

Choi Min-hyuk tra thanh kiếm của mình vào vỏ, nó vẫn còn bốc khói. Trước khi vào hầm ngục, Choi Min-hyuk đã lăng mạ tôi đủ kiểu, nào là tôi bất tài, vô dụng, không thể giúp được gì, nhưng kể từ lúc dựng lều, cậu ta hầu như không nói với tôi câu nào.

Tôi nghĩ có lẽ là do cậu ta nhận ra rằng, đối xử với tôi như một người vô hình sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc thường xuyên tức giận với tôi.

Kim Tae-woon bỏ xác yêu tinh vào bao. Tôi bắt gặp ánh mắt của Kim Tae-woon khi cậu ấy vác bao xác lên vai.

"Muốn đi với tôi không?"

“Ừ, tại sao không?”

Sau khi nghe những người khác nói chuyện thân mật, tôi cũng tự nhiên chuyển sang nói chuyện thân mật.

Choi Min-hyuk tặc lưỡi rồi biến mất vào trong lều, hai người kia thì không chú ý đến tôi và Kim Tae-woon lắm.

Chúng tôi tới một con suối nhỏ cách xa khu vực trống một chút để vứt xác yêu tinh. Chọn một nơi thích hợp ném xác xuống nước xong, chúng tôi rửa tay trong dòng suối.

“Trước đây, tôi có nghe những người khác nói, trong mấy trận giả chiến, bao giờ cậu cũng bị ném vào thùng rác, nên tôi cũng nghĩ cậu vô dụng thật. Nhưng có vẻ như cậu biết cách chiến đấu.”

Nghe Kim Tae-woon nói vậy, tôi gãi nhẹ gáy cổ.

Phần lớn các Thợ săn đều đăng ký với các hội ngay sau khi họ Thức tỉnh. Dù không phải là Thợ săn chính thức của Hiệp hội, họ vẫn có thể nhận được nhiều lợi ích và hỗ trợ khác nhau từ hội trong thời gian thực tập sinh.

Thay vì được đào tạo những kiến thức cơ bản giống như Hiệp hội, ở đó họ có thể học các kỹ năng thực tiễn, biết cách phát huy hết công dụng của nó trong hầm ngục.

“Một trò chơi không công bằng ngay từ đầu.”

Cũng không phải là không công bằng, tại vì tôi là ngoại lệ thôi.

Biết là thế, nhưng tôi hoàn toàn không có ý định sùng bái một vị thần nào cả, mặc kệ chuyện gì xảy ra.

Thậm chí bây giờ, sau khi vào hầm ngục, tôi vẫn còn nghi ngờ về hệ thống, với cả sự khó chịu của tôi cũng không biến mất.

Dù sao thì, trong số bốn thành viên của đội, Kim Tae-woon rõ ràng là người có kỹ năng đặc biệt nhất.

Cậu ấy đã nhận thấy tôi có thể chiến đấu chỉ thông qua tư thế đứng và cách tôi nắm chặt con dao găm của mình. Nếu để cậu ấy chờ đợi câu trả lời như thế này thì cũng hơi bất lịch sự.

“Tôi có học chút ít.”

“Tôi không nghĩ là chút ít đâu. Tôi cũng không muốn tọc mạch quá. Tuy nhiên, tôi mong cậu sẽ không đứng một bên như lần này. Tôi nói vì tôi nghĩ thật vô lương tâm nếu để mọi người phải gánh vác cậu trong khi cậu có khả năng chiến đấu.”

“Tôi không nghĩ người khác sẽ để tâm đâu.”

Thật ra, ngoại trừ Choi Min-hyuk, hai người còn lại thậm chí còn không quan tâm đến việc tôi có giơ dao găm hay không.

“Dù ở đây cậu có là thừa đi chăng nữa, cậu vẫn được tính vào số lượng đầu người. Nếu chúng tôi quét sạch hầm ngục mà có người chết thì chúng tôi phải làm bài kiểm tra lại, nên tất nhiên là tôi để tâm rồi. Hơn nữa, cậu không có tài năng không có nghĩa là cậu không phải Người đã thức tỉnh giống chúng tôi, đúng chứ?”

“Tôi không nghĩ những người khác cũng nghĩ như vậy.”

Tôi hiểu rõ, ở chiều không gian này, những Người đã thức tỉnh không liên kết với các vị thần đáng được tôn sùng sẽ bị khinh khi đến mức nào.

Theo góc độ của bọn họ, những lời Kim Tae-woon nói chắc chắn sẽ bị coi là dị giáo.

"Vâng, đúng là vậy. Nhưng… sau khi chứng kiến Choi Soo-hyun chiến đấu, tôi nghĩ mình cần thay đổi quan điểm. Mặc dù Choi Soo-hyun ban đầu không phải không liên kết như cậu. Bởi vì những kẻ bất tài đến cuối cùng cũng sẽ là Thợ săn. Và nếu cậu có thể sử dụng vũ khí như dao găm, thì cậu có thể giết được rất nhiều quái vật cấp thấp, như yêu tinh, không có kỹ năng cũng không sao. Thành thật mà nói, những người phải dùng hết kỹ năng của mình chỉ để giết một con yêu tinh đều là lũ ngốc.”

Tôi có cảm giác mình biết Kim Tae-woon đang nói về ai. Nếu bạn nhìn vào sự bất lực của con yêu tinh đã bị giết, ngọn lửa của Choi Min-hyuk và kỹ năng phát nổ của Lee Ye-eun đúng là có hơi khoa trương rồi.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì ít nhất cũng còn một người tôi có thể trò chuyện.

“Tôi chỉ tò mò thôi, nhưng anh ta có thực sự mạnh đến thế không?”

Tôi đã cố gắng xác minh những tin đồn và giả thuyết kỳ lạ khác nhau trên Internet xoay quanh Choi Soo-hyun. Vấn đề là ngay cả khi tôi tìm thấy một nguồn nói rằng anh ta đã làm điều này điều nọ, với một người từng sống ở một thế giới hoàn toàn khác như tôi, thì tôi không thấy những lời đồn ấy chính xác chút nào.

 Cùng lắm tôi cũng chỉ có thể đánh giá: “À, anh chàng này rất mạnh và nổi tiếng.”

Kim Tae-woon chắc chắn đã tận mắt thấy Choi Soo-hyun chiến đấu trước đây. Tôi không thể kìm được sự tò mò của mình; Tôi đã phải hỏi cậu ấy.

“Có phải trước đây cậu từng thấy anh ta… ý tôi là, Choi Soo-hyun chiến đấu sao?”

“Tôi chỉ thấy anh ấy từ xa trong một lần vỡ ngục thôi, nhưng tôi thấy anh ấy tiêu diệt một con yêu tinh hai đầu trong vài giây.”

Yêu tinh hai đầu là quái vật cấp A và mỗi con phải mất ít nhất ba Thợ săn hạng B để hạ gục.

Vào thời điểm đó, Choi Soo-hyun thậm chí còn không rút vũ khí ra chứ đừng nói gì đến việc sử dụng các kỹ năng của mình.

Sau đó, Kim Tae-woon nhìn thấy Choi Soo-hyun vừa nhâm nhi cà phê vừa mắng những Thợ săn của hội đến muộn, cậu nhận ra, liên kết và sức mạnh cá nhân của một Thợ săn là hai điều riêng biệt. Dù cậu không biết tại sao Choi Soo-hyun, một người sẽ mạnh hơn nếu được liên kết, lại quyết định không liên kết và làm công chức cho Hiệp hội.

Tôi nghe Kim Tae-woon kể chuyện, rồi mở miệng nói.

“Quái vật là quái vật, hừ.”

Tôi không biết chính xác những sinh vật cấp A mạnh đến mức nào, nhưng nếu yêu tinh hai đầu mà Kim Tae-woon đang nói đến giống với yêu tinh hai đầu mà tôi biết, thì chúng thực sự là quái vật.

Dựa trên độ yếu của yêu tinh tôi vừa thấy ở thế giới này, tôi cố hạ thấp sức mạnh của chúng xuống, đánh giá của tôi cũng không khác biệt lắm.

“Ở Arbelicia, người có thể giết yêu tinh bằng tay không cũng không phổ biến.”

Đại khái tôi cũng hiểu được rồi. Kim Tae-woon lẩm bẩm một mình.

“Tôi không nên nói những chuyện này.”

“Ồ, không sao đâu.”

Kim Tae-woon vỗ nhẹ vào vai tôi và quay về phía căn lều ở khu vực trống.

“Cậu ấy sẽ ổn thôi, phải không?”

Bọn họ, kể cả Kim Tae-woon, có vẻ đều biết về hầm ngục, vì vậy tôi cảm thấy sẽ không có chuyện gì tồi tệ xảy ra.

“Mình nên tính xem sau khi rời khỏi hầm ngục này phải làm gì.”

Tâm trí tôi không còn đặt ở hầm ngục, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là làm thế nào để lôi kéo Choi Soo-hyun.
 
Chúng tôi quyết định canh gác đêm, cũng chẳng vì lí do gì.

Lúc tôi đang ngáp dài, Kim Tae-woon đến gần tôi. Cậu ấy đến thay ca rất đúng giờ. Thời gian ở hầm ngục trôi qua giống như trong thực tế.

Chúng tôi quyết định ban đêm, ngay trước khi mặt trời mọc sẽ là thời điểm chúng tôi phục kích bất ngờ.

Lee Ye-eun bắn một mũi tên trúng một ngôi nhà gỗ thô sơ, khiến nó phát nổ. Trong khi những con yêu tinh đang cố xác định phương hướng, thì Kim Tae-woon và Choi Min-hyuk đã nhanh chóng hạ gục chúng.

Không giống như thanh kiếm chính xác của Kim Tae-woon, lưỡi kiếm của Choi Min-hyuk lập lòe cháy sáng.

Thay vì cầm một thanh kiếm rực lửa, cậu ta vẫy một que diêm đang cháy trông thật ấn tượng.

Sao tôi có thể nhịn được khi thấy những điều ấy chứ?

Tôi đã nghĩ, ở đây không có nhiều nhà nên yêu tinh chắc cũng chẳng nhiều lắm, nhưng trái lại, một lượng lớn yêu tinh bất ngờ xuất hiện trong làng. Những con yêu tinh đang trốn trong hang động muộn màng nhận ra ngôi làng đang bốc cháy, cũng ra tay trợ giúp.

Ít nhất cũng phải hơn ba mươi con.

Mặc dù mấy con yêu tinh nhỏ không quá mạnh, nhưng nếu chúng tôi không dọn sạch tất cả yêu tinh trong làng trước khi yêu tinh hang động đến, thì chắc chắn sẽ khổ lắm đấy.

Chúng tôi hiểu rõ tình hình của kẻ địch, không ỷ vào sự chênh lệch rõ ràng về sức mạnh, nên đợi cho đến khi trời sáng rồi mới tiến hành phục kích.

“Một chiến lược toàn diện và hoàn hảo.”

Dù một người không biết thông tin gì về hầm ngục như tôi, thì cũng cảm giác kiểu tiến trình này giống như ai đó đã được cung cấp thông tin tình hình trước vậy.

Đối với một hầm ngục dành cho người mới bắt đầu thế này, rõ ràng là lượng thông tin tích lũy về nó trong cơ sở dữ liệu sẽ rất lớn.

Nhờ kỹ năng của Choi Min-hyuk, ngôi làng nhỏ lập tức chìm trong biển lửa. Cánh cửa ở giữa ngôi làng đột nhiên bị phá vỡ, một con yêu tinh to lớn bước ra.

So với những con yêu tinh gầy gò xanh xao kia, cùng vũ khí đáng gờm và chiếc vòng cổ làm từ xương động vật nó đeo trên cổ, đây đích xác là boss, Thủ lĩnh Yêu tinh.

Thủ lĩnh Yêu tinh nhìn thấy đồng loại của mình chết ngay dưới chân thì vô cùng tức giận và lao về phía Kim Tae-woon. Choi Min-hyuk nhanh chóng chạy ra trước mặt cậu ấy, chặn cậu ấy lại.

Nam Woon-ik đang đứng gần phía sau giống như tôi, sử dụng phép thuật của mình. Ba hay bốn ngọn giáo băng xuất hiện phía trên cậu ta. Băng ấy có thể đâm xuyên qua da nên trông cũng không tệ.

Nam Woon-ik phóng những ngọn giáo băng, đâm vào vai và đùi của Thủ lĩnh Yêu tinh. Lợi dụng lúc Thủ lĩnh Yêu tinh loạng choạng lùi về phía sau, Kim Tae-woon đâm thẳng kiếm vào ngực nó.

[Thủ lĩnh Yêu tinh (Boss) đã chết.]

[Sau khi giải quyết xong số yêu tinh còn lại, cổng thoát sẽ được kích hoạt.]

[Số lượng yêu tinh còn lại: +18]

Ngay sau khi Thủ lĩnh Yêu tinh chết, cửa sổ thông báo trạng thái vang lên. Những yêu tinh còn lại không biết phải làm gì sau khi thủ lĩnh của mình đã chết nên chạy tán loạn.

Như thể đã lên kế hoạch từ trước, bốn người còn lại đứng vững nhiệt tình chăm sóc những con yêu tinh kia.

Ngọn giáo băng của Nam Woon-ik xuyên qua ngực con yêu tinh cuối cùng, tức khắc, số lượng yêu tinh còn lại cũng giảm xuống bằng 0.

[Số lượng yêu tinh còn lại: 0]

[Hầm ngục “Làng yêu tinh” đã được quét sạch.]

[Lỗi: Cổng thoát không tải được.]

[Lỗi: Cổng thoát không tải được.]

[Lỗi: Cổng thoát không tải được.]

[Lỗi: Cổng thoát không tải được.]

Có chuyện gì đó không ổn lắm.
 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương