Ta Đã Trở Lại Như Một Vị Thần
-
Chapter 5- Làng yêu tinh (1)
Chương 5 - Làng yêu tinh (1)
Tôi nghe thấy tiếng lao xao của một đám đông. Có vẻ như họ đang đau đớn kêu rên, nhưng cũng có thể là sung sướng hò hét.
Bầu trời bị làn khói đen bao phủ.
Mùi máu tanh xộc vào mũi tôi. Máu tụ lại tạo thành một vũng rộng thay vì nước, im lìm trên mặt đất.
Tôi lạnh lùng nhìn mọi thứ như thể mình chỉ là cái máy ảnh. Lá cờ quen thuộc tung bay trong gió ở một bên bức tường lâu đài đổ nát.
Khi quay đầu lại, tôi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc giữa những kẻ ngã nằm trên mặt đất.
Người đàn ông đang ở giữa ranh giới sống và chết, bị thương nặng đến mức khiến tôi ngạc nhiên vì anh ta vẫn sống. Với cơ thể đầy những máu, người đàn ông mở miệng nói.
“Cậu… không nên… làm tháp… Tại sao…”
Đó là những lời cuối cùng của người đàn ông.
* * *
Tiếng nước chảy từ vòi rửa thật sảng khoái.
Tôi thẫn thờ vừa nhìn vào gương vừa cầm bàn chải đánh răng. Một người đàn ông ngoài hai mươi tuổi đang đánh răng. Tôi vẫn chưa quen với hình ảnh phản chiếu trong gương.
“Cái giấc mơ gì thế kia?”
Tôi nhổ kem đánh răng rồi súc miệng. Sau đó, tôi đun sôi nước trong bình cà phê của mình và pha một tách cà phê.
Đó là cà phê mà tôi đã mua tối qua từ một khu chợ gần đó.
Thay vì ngồi trên ghế sofa, tôi nằm lên một tấm chăn trên sàn và thưởng thức hương vị cà phê của mình.
“... Giờ mình nên làm gì nhỉ?”
Tôi đã chiến thắng sự xấu hổ. Không, cũng không hẳn.
Từ cửa sổ, tôi có thể nghe thấy âm thanh của những chiếc xe. Điều đầu tiên tôi làm sau khi kiếm được một số tiền chắc chắn sẽ là chuyển ra ngoài sống.
Tôi uống cà phê và nghĩ về giấc mơ của mình.
Thời gian trôi, ký ức càng trở nên mơ hồ, và tôi cảm thấy, nếu bây giờ tôi không thể nhớ, thì nó sẽ biến mất mãi mãi.
“Khuôn mặt đó là…”
Tôi chắc chắn đó là Luciel.
Chiến trường đó, là nơi anh ta đã hy sinh.
Mọi thứ cho đến lúc Luciel qua đời là điều mà tôi không thể quên được.
“Một tòa tháp ư?”
Nhưng tôi không nhớ mình đã nghe bất cứ điều gì như thế. Tôi đặt chiếc cốc rỗng xuống và lẩm bẩm.
“Có lẽ chỉ là một giấc mơ ngu ngốc thôi.”
Ánh nắng ban mai lọt qua khe cửa sổ hẹp. Giờ tôi cũng bị choáng ngợp bởi công việc của Kang Han-kyul.
Tôi đi tàu điện ngầm khoảng ba mươi phút trước khi đến ga Ujangsan.
Một cô gái mặc quần áo thoải mái đeo một chiếc ba lô leo núi khổng lồ xuất hiện trước mắt tôi. Đó là Thợ săn nữ duy nhất trong nhóm chat, Lee Ye-eun.
“Sao cô ấy mang nhiều hành lý thế nhỉ?”
Ngoại trừ di cư ra khỏi đất nước, mang số lượng đồ như thế quả thật rất buồn cười. Ujangsan không phải một ngọn núi cao, không cần nhiều đồ như vậy mới leo được.
Tôi gật đầu với Lee Ye-eun, người đang nghịch điện thoại, và tiến lại gần cô ấy. Cô ấy đút điện thoại vào túi, hơi ngẩng đầu về phía tôi.
"Cậu là ai?"
“À, tôi là Kang Han-kyul.”
Thay vì trả lời, Lee Ye-eun chỉ gật đầu “à” một tiếng tỏ vẻ đã hiểu ý.
Sau đó thì không còn phản ứng nào khác.
Không lâu sau, Kim Tae-woon và Nam Woon-ik đến. Hai người đến gần như cùng lúc.
Nam Woon-ik xuống taxi còn Kim Tae-woon đi xe riêng. Nó không phải là siêu xe giống Choi Soo-hyun, nhưng vẫn là một phương tiện khá đắt tiền.
“Sao cứ có cảm giác mình là người duy nhất không mang đủ đồ vậy nhỉ?”
Hai người họ mang hành lý chẳng thua kém gì Lee Ye-eun.
Vì chỉ là một làng yêu tinh, tôi đã vui vẻ lục tìm một chiếc ba lô đi bộ đường dài cũ bị lãng quên trong góc xó, lấp đầy nó với một ít vũ khí, thức ăn và quần áo. Thật không giống cách người khác chuẩn bị chút nào.
Tôi cảm thấy mình giống như một đứa trẻ tiểu học xấu hổ khi đọc nhầm thông báo của trường, là người duy nhất đi thực địa mà chẳng chuẩn bị gì cả.
“Mình thật sự băn khoăn về những chuyện sắp tới.”
Dù sao thì, giờ không phải là lúc tôi có thể nói mình muốn về nhà để lấy thêm vài thứ. Nó đã xảy ra rồi, cho nên, tốt hơn hết là cứ ra vẻ như đó là một vấn đề nhỏ nhặt thôi.
Khi đến sườn núi, hai người đàn ông mặc vest vẫy tay ra hiệu cho chúng tôi về phía họ. Họ là những nhân viên của hầm ngục có liên quan đến Hiệp hội.
“Các bạn là sinh viên thực tập phải không?”
“Vâng, chúng tôi là Nhóm 4.”
Trưởng nhóm Kim Tae-woon trả lời thay cho chúng tôi. Sau khi được họ kiểm tra ID, chúng tôi đi theo những người đàn ông đó vào sâu trong núi hơn một chút.
Một con đường mà người thường chưa bao giờ bước đến.
Giữa những bụi cây rậm rạp, chúng tôi thấy một ánh sáng chập chờn, mơ hồ trong một khoảng đen. Chúng tôi có thể dùng chính mắt mình xác nhận: đó là lối vào hầm ngục, không thể nhầm lẫn được.
Tôi đã mạo hiểm vào một vài hầm ngục ở Arbelicia, sự xuất hiện của lối vào cũng giống như ở đây vậy. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thấy loại cổng này trong thế kỷ 21 ngày nay.
Chuẩn bị xong xuôi, tất cả những gì chúng tôi phải làm là vào hầm ngục. Tôi đứng ở phía sau, đợi ba người kia vào trong.
“Sao họ không vào?”
Tôi còn chưa kịp nghiêng đầu bối rối, thì Lee Ye-eun đang đứng phía trước bỗng tiến về phía tôi. Cô ấy đặt chiếc ba lô đáng sợ như một cái thùng di động trước mặt tôi.
“Trong này có nhiều thứ dễ vỡ lắm, nhớ cẩn thận.”
“Ồ, ba lô của tôi nữa.”
Nam Woon-ik, người có thành kiến với tôi trong nhóm chat, thoải mái đẩy chiếc túi của cậu ta về phía tôi. Và thế là tự nhiên, tôi phải gánh đống hành lý của hai người cùng một lúc.
Kim Tae-woon thấy Lee Ye-eun và Nam Woon-ik chỉ cầm vũ khí vào hầm ngục mà tôi thì chẳng thể nói gì, cậu ấy tiến về phía tôi với một nụ cười ngượng nghịu. Tôi vốn muốn bỏ cuộc nên đưa tay về phía cậu.
“Đồ của cậu.”
Hừm, một Thợ săn Không liên kết phải sống một cuộc đời nhàm chán thế ư?
Kim Tae-woon nói xin lỗi tôi, nhưng cậu ấy vẫn nhiệt tình đưa túi cho tôi.
Ba người họ đã vào trong, và tôi, kẻ bị bao quanh bởi đống hành lý, là người cuối cùng đặt chân bước vào cổng hầm ngục.
Ngay lúc đó, một cảm giác ngứa ran không xác định được truyền qua cơ thể tôi. Tôi theo bản năng lùi lại một bước như bị điện giật.
“Là mình tự tưởng tượng ra sao?”
[... auth… đang c… vào hầm ngục.]
Dường như không phải do tôi tưởng tượng. Có những từ vang vọng bên tai tôi nhưng tôi không hiểu.
“Họ đã đảm bảo đây là một hầm ngục cấp thấp, có phải lũ khốn đó đang lừa mình không?”
Tôi gọi người đàn ông đang xem điện thoại đứng gần đó, tôi chỉ vào cổng hầm ngục. Anh ta đặt điện thoại xuống, nhíu mày nhìn tôi như muốn hỏi tôi tại sao vẫn chưa vào trong.
“Hầm ngục này thực sự ổn chứ?”
“Hầm ngục này có vấn đề gì sao?”
Anh ta lặp lại câu hỏi của tôi. Tôi có thể nhận ra ẩn ý trong lời nói của anh: “Hầm ngục hoàn toàn ổn, mau vào trong đi.”
Tôi muốn rút ngắn thời gian bị những chiếc túi đè nặng trên vai, một phút thôi cũng được, nên chỉ thở dài một tiếng và quay người đi về phía cổng.
“Không, tôi không nghĩ nó có vấn đề gì.”
Tôi phớt lờ cảm giác ngứa ran, đưa cơ thể mình qua cổng.
[Một người không được phép đang cố vào hầm ngục.]
Giọng nói lúc nãy tôi chỉ nghe thấy lờ mờ bây giờ đã rõ ràng hơn.
“Một người không được phép?”
Nó đang nói tôi à?
Không phải chứ?
Tôi không có thời gian để bận tâm về nó.
Ngay khi mở mắt ra, một cửa sổ trạng thái đầy thông tin chào đón tôi.
[Làng yêu tinh]
Cấp: D
Địa hình: Rừng
Giới hạn nhóm: 5-7 người
Mục tiêu: Phá hủy làng yêu tinh và thu thập chiếc vòng cổ của thủ lĩnh yêu tinh.
Phần thưởng:
Sau khi quét sạch [Điểm thành tựu: 50]
Sau khi quét sạch trong vòng 3 ngày [Điểm thành tựu: 30]
Ra đòn kết liễu Thủ lĩnh Yêu tinh [Điểm thành tựu: 100]
Gió thổi nhẹ và mùi cỏ tươi xông vào mũi tôi.
Cùng lúc đó, tôi thấy một đồng cỏ xanh tươi và một khu rừng rậm rạp ở phía cuối đồng cỏ.
“Ồ, thú vị thật đấy.”
Ngay sau khi tôi bước vào hầm ngục, những mục tiêu và vài thông tin ngắn về hầm ngục đã xuất hiện trong tâm trí tôi. Có lẽ Kang Han-kyul đã từng đến hầm ngục một lần, nhưng đây là lần đầu tiên, là hầm ngục đầu tiên mà tôi đến.
Ở Arbelicia cũng có hầm ngục.
Tuy nhiên, những hầm ngục mà tôi đã trải nghiệm không giống thế này, không đi qua cổng, cũng không có bất cứ thứ gì như nhiệm vụ hay cửa sổ trạng thái.
“Mình nghĩ mình đã hiểu tại sao mọi người trên Internet cứ so sánh chuyện này với một trò chơi điện tử rồi.”
Tôi cảm thấy như mình đã bước vào một trò chơi thực tế ảo.
Nó giống như một game MMORPG* không chỉ vì cửa sổ trạng thái của hầm ngục.
*Massively multiplayer online role-playing game (Trò chơi nhập vai trực tuyến nhiều người chơi)
Khi họp nhóm vào thứ Sáu, chúng tôi đã quyết định vị trí của mình là gì. Có thể nói là chúng tôi đã quyết định và phân chia rất đồng đều; vị trí của chúng tôi đã được quyết định ngay từ giây phút chúng tôi gặp nhau.
Kim Tae-woon, người tạo nhóm chat, đảm nhận vai trò trưởng nhóm, là một DPS*.
*Damage Per Second: DPS được dùng để mô tả lượng sát thương theo thời gian của một vị tướng cụ thể, DPS càng cao thì lượng sát thương về cuối trận càng có sức mạnh vượt trội.
Choi Min-hyuk là xe tăng, Nam Woon-ik có vai trò hỗ trợ hậu phương, giúp đỡ những người khác. Người nữ duy nhất của đội, Lee Ye-eun, là một cung thủ đảm nhận vai trò DPS chính*.
*Main DPS: nhân vật giữ nhiệm vụ gây sát thương theo thời gian, hoặc có thể hiểu là dame chính trong khi build đội hình chiến đấu.
Và cuối cùng là tôi.
“Đừng cố tự đi gây họa. Nếu mày làm mất hành lý của tụi tao, tao sẽ giết mày.”
Choi Min-hyuk, người mặc một bộ áo giáp và đeo một thanh đại kiếm khổng lồ sau lưng, ném cho tôi một cái lườm.
Vì tôi là một kẻ bất tài, giống như một kẻ thất nghiệp trong game RPG*, nên trong hầm ngục này, tôi là một kẻ dư thừa. Vì vậy, đó là lý do vì sao nhiệm vụ của tôi là con lừa thồ hàng.
*Role-playing game (Trò chơi nhập vai)
Mang theo đống hành lý ấy, tôi thầm thở dài. Không phải vì tôi dễ dụ nên mới làm con lừa thồ hàng đâu.
“Nhưng đối với những người khác, có vẻ như mình là một kẻ dễ dụ lắm.”
Dù sao thì, tôi không phải là một người dễ dụ.
Tôi chỉ muốn xem chuyện gì sẽ xảy ra thôi.
* * *
Như mọi khi, giữa lý thuyết và thực hành luôn có sự khác nhau.
Tôi hiểu, hầm ngục là một không gian khác mà bạn được đưa đến, nó tồn tại những mục tiêu cần hoàn thành và mỗi người đều có vị trí riêng.
“Điều mình muốn thấy là “luyện tập”.”
Tạo dáng ngầu thì ai chẳng làm được. Tôi chỉ tò mò muốn xem một đội tập hợp những người trẻ hai mấy tuổi này sẽ chiến đấu như thế nào thôi.
Nếu nghĩ vậy, cứ cho là tôi đang viện cớ để không làm tổn thương lòng tự trọng đi, thì việc trở thành một con lừa thồ hàng và một kẻ dễ dụ là vị trí thuận lợi nhất.
“Thăm dò trước, sau đó đánh dấu lãnh thổ.”
Vũ khí chính của Lee Ye-eun là một cây cung, cô ấy cũng đóng vai nhà thám hiểm.
Trong suốt cuộc họp mặt, có một sự thật tôi muốn tìm hiểu.
Mặc dù trên internet có nói, nhưng liên kết của một người lại không chỉ định lớp nhân vật của người đó.
Có lẽ Kang Han-kyul đã học được một số hiểu biết cơ bản về “liên kết”. Thật không may, lúc tôi sở hữu cơ thể của anh ta thì đã vào cuối thời gian thực tập rồi, tôi không có thông tin liên quan nào.
Tuy nhiên, liên kết cũng chỉ là liên kết. Nó không liên quan đến lớp nhân vật của Thợ săn. Đối với các Thợ săn ngày nay, người sử dụng cung đột nhiên chuyển sang cầm kiếm hoặc cầm quyền trượng hay sử dụng phép thuật đều được chấp nhận cả.
Nhưng tại sao các Thợ săn vẫn phải chia vị trí.
Nói một cách đơn giản, con người thích những thứ mình đã quen thuộc và họ có thói quen tiếp tục làm mọi thứ theo cách mình đã làm.
Ngay từ đầu, chẳng phải công việc thực tế cũng như vậy sao?
Từ khi sinh ra, mỗi người đều có khả năng trở thành thẩm phán, công tố viên, luật sư hay bác sĩ. Không ai sinh ra có sẵn cái dấu thẩm phán cả.
Trừ khi bạn được sinh ra ở một nơi nào đó trong tương lai xa.
Tôi biết có vô số chiều không gian, tôi không thể tuyên bố chắc chắn rằng không có chiều nào giống như vậy, nhưng chí ít thì tôi biết ở đây không phải thế.
Nói dễ hiểu, đó là một giả định không chính xác.
Quan điểm cho rằng, nếu bạn không có liên kết thì bạn không thể sử dụng bất kỳ kỹ năng nào cũng nửa đúng, nửa sai.
Nếu bạn liên kết với một vị thần cụ thể, Điểm thành tựu và khả năng của bạn với tư cách là một Thợ săn sẽ xác định sức mạnh mà bạn nhận được từ họ, nhưng điều đó không có nghĩa là bạn không thể sử dụng hết các kỹ năng của mình.
Nó tương tự như việc một kiếm sĩ ban đầu có thể sử dụng sức mạnh của lửa sau khi sức mạnh đó bị lấy đi, anh ta chỉ còn cách sử dụng thanh kiếm của mình mà thôi.
“Đó là lý do tại sao họ gọi mình là kẻ bất tài.”
Có vẻ như internet không phải bao giờ cũng đáng tin cậy. Thành thật mà nói, tôi cũng không rõ phần này lắm, nhưng hiện tại, tôi không còn lựa chọn nào khác hơn là chấp nhận lời giải thích này.
Lee Ye-eun, người chịu trách nhiệm thăm dò, giơ tay ra hiệu ở lối vào khu rừng.
“Nặng kinh khủng.”
Chuyến cắm trại quái quỷ gì thế này?
Đối với sức chịu đựng chỉ sau một tuần rèn luyện thể chất, đống hành lý này nằm ngoài khả năng của tôi.
Đợi rời khỏi hầm ngục này đi, tôi quyết tâm tập thể dục cho đến khi ngã lăn ra chết mới thôi.
Lee Ye-eun đi sâu vào trong rừng, chỉ tay vào một nơi phía bên kia bụi rậm.
“Cô ấy tìm ra nhanh thật…”
Trong khu rừng là làng yêu tinh. Bạn có thể thấy một hàng rào thô sơ được làm từ những mảnh gỗ buộc lại với nhau, tầm mười lán.
Ở lối vào, có hai yêu tinh da xanh lá cây đang đứng cầm rìu đá. Lén nhìn lũ yêu tinh, tôi bối rối nghiêng đầu.
“Nó hơi khác so với những gì tôi biết…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook