"Bệ hạ, khuyển tử tuy không tuyệt tài kinh thế, nhưng một lòng vì dân, tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện khiến người trong thiên hạ phỉ báng như thế được, mong bệ hạ minh giám!"

" Ngược lại ngươi nghĩ hay lắm, thiên hạ có mấy người biết tục danh Tạ gia ngươi?" Ban Hoài đá xoáy: " Khiến người trong thiên hạ đều mắng ngươi, ngươi không thể không nhịn."

"Ban Thủy Thanh!" Trung Bình Bá không thể nhịn được nữa tức giận nói: " Ta đã nhịn ngươi lâu rồi, ngươi còn cố tình gây sự!"

"Ta chỉ nói thật mà thôi, Trung Bình Bá không cần tức giận như thế. " Ban Hoài thở dài: "Thôi, ta cũng không muốn so đo với ngươi chuyện này. Danh tiếng Tạ gia lan khắp thiên hạ, thế gian không ai không biết, không người không hay, không phải thế sao?"

"Ngươi, ngươi..." Trung Bình Bá cảm thấy mỗi một câu của Ban Hoài, từng biểu lộ, đều sỉ nhục Tạ gia ông ta, thật khó thở lại cầm hốt xông lên.

"Trung Bình Bá, không được!"

Có một văn thần kêu một tiếng, trên triều lập tức loạn cả lên, vẫn có người nhanh nhẹn trong số đó, ngăn trước mặt Ban Hoài, nhưng mà người này bị đánh liên tục mấy cái lên cánh tay.

"Dưới chân thiên tử, ngươi dám trên triều đình động thủ, đến tột cùng có để bệ hạ vào mắt không?!" Ban Hoài vội vàng kéo Thành An Bá đang cản trước mặt mình ra sau, miễn cho Trung Bình Bá nổi điên tiếp tục đả thương người.

Võ tướng đứng bên cạnh tiến lên nhấc bổng Trung Bình Bá còn đang uốn éo.

"Trung Bình Bá, đắc tội."

Võ tướng đưa mắt nhìn Ban Hoài và Trung Bình Bá, lui về chỗ.

"Thành An Bá, cánh tay của ngươi không sao chứ?" Ban Hoài thấy Trung Bình Bá đã nằm trên đất, quay đầu nhìn Dung Hà vừa áy náy lại vừa cảm kích:"Việc này là ta làm liên lụy tới ngươi, thật sự có lỗi."

"Hầu Gia nói quá lời. " Dung Hà đưa mắt nhìn Trung Bình Bá, thở dài nói: " Trung Bình Bá, ngươi và Tĩnh Đình Hầu là quan đồng liêu, có hiểu lầm gì thì nói ra. Tức giận như thế, tổn hại sức khỏe!"

"Hừ!" Vân Khánh Đế ngồi trên cao gõ ngự tọa liên tục: "Trẫm thấy, ông ta đang thẹn quá hoá giận, không để trẫm vào mắt."

"Bệ hạ, thần vô ý mạo phạm thiên nhan, nhưng Tĩnh Đình Hầu thực sự khinh người quá đáng, cả ngày tìm vi thần gây phiền phức, vi thần thực sự nhịn không được, mới nhất thời xúc động phạm phải sai lầm lớn như thế, mong bệ hạ minh xét." Trung Bình Bá bị võ tướng vứt xuống đất, đã tỉnh táo lại, nghe thấy bệ hạ tức giận, trong lòng ông ta hối hận không thôi, cũng càng hận thêm Ban Hoài gây cản trở  ông ta cả ngày.

Vân Khánh Đế biết hai nhà có ân oán, ông thấy, Ban Họa là một vãn bối khiến người khác ưa thích, mặc dù ông sẽ không để nhi tử mình cưới, nhưng cũng không hề đại biểu ông có thể nhìn những người khác hủy hoại mặt mũi Ban Họa. Ban Họa là ai, là biểu chất nữ của ông, tôn nữ Trưởng Công Chúa, có quan hệ thân thích cùng hoàng gia, gả cho thứ tử Tạ gia, còn gọi là gả thấp.

Nào biết thứ tử Tạ gia vậy mà cùng nữ nhân lầu xanh bỏ trốn, chuyện này không chỉ đánh vào mặt Ban Họa, mà còn đánh vào mặt ông.

Trên dưới cả triều người nào không biết ông sủng ái Ban Họa, nhưng hậu bối ông sủng ái lại bị người ta đào hôn, đây là không để ông trong mắt, còn cười nhạo ông không có ánh mắt, sủng ái một tiểu cô nương bị nam nhân đào hôn?

Ban Hoài làm phụ thân Ban Họa, châm chọc ông ta vài câu thì thế nào, thời điểm con ông ta đào hôn sao không thấy ông ta kích động như vậy, hiện tại nghe vài câu nhàn thoại, liền muốn lên triều ẩu đả với một Hầu gia tước vị cao hơn ông ta, đơn giản là xem thường triều đình.

Vân Khánh Đế mất hứng, không còn tâm tình, nên lời nói của Trung Bình Bá, trong lòng ông đều thành lời nói nhảm.

Ông nhìn cũng không nhìn Trung Bình Bá một cái, nói với Tả Tướng Nghiêm Huy: "Nếu như thế, thì do ngươi tra rõ việc này, Đại Lý Tự và Hình Bộ hỗ trợ. Trước khi điều tra ra vụ việc, Tạ Trọng Cẩm tạm thời giam giữ ở thiên lao, không được cho ai vào thăm!"

"Bệ hạ!"

Trung Bình Bá chán nản quỳ gối trên đại điện, âm thanh run rẩy nói: "Bệ hạ, khuyển tử oan uổng mà!"

"Có oan uổng hay không, chờ khi điều tra xong mọi chuyện mới biết được." Vân Khánh Đế không kiên nhẫn đứng lên: "Bãi triều!

"Cung tiễn bệ hạ."

Trung Bình Bá mờ mịt quỳ ngồi trên mặt đất, sớm biết như vậy, ông ta sẽ không cho trưởng tử trở lại Kinh Thành. Thứ tử hỏng một con mắt, trưởng tử lại bị giam giữ trong thiên lao, Tạ gia bọn họ đến tột cùng trêu chọc tà thần gì rồi?

"Trung Bình Bá, ngươi còn không đi?"

Trung Bình Bá từ dưới đất bò dậy, mắt nhìn võ tướng nói chuyện với ông ta, mờ mịt đi ra ngoài điện.

Bỗng nhiên, ông ta nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn võ tướng này: "Nếu như ta không nhớ lầm, Tào Tướng Quân hình như là thuộc hạ cũ của Tĩnh Đình Công?"

Tào Tướng Quân vuốt râu trên cằm:  "Trước kia mạt tướng đúng là thuộc hạ cũ của Phò Mã Trưởng Công Chúa, Trung Bình Bá hỏi chuyện này để làm gì?"

"Ta thấy các ngươi là võ tướng, đối với hậu nhân của Tĩnh Đình Công thất vọng cực độ, không nghĩ tới..." Trung Bình Bá lắc đầu:  "Các ngươi là võ tướng ngược lại là có tình có nghĩa."

Tào Tướng Quân không giải thích được nhìn Trung Bình Bá: "Ngươi đang nói gì vậy?"

Trung Bình Bá nhìn bộ dạng này của hắn, nhịn không được nhíu mày, chẳng lẽ do ông ta suy nghĩ nhiều?

"Dung Bá gia, cẩn thận bậc thang." Ban Hoài một đường đưa Dung Hà hồi Thành An Bá phủ, chờ thái y đến khám,ông mới thở phào nhẹ nhõm một cái.

"Hầu gia, tại hạ cũng không bị thương gì." Dung Hà xắn tay áo lên, phía trên có một cục máu ứ đọng, nhìn có chút doạ người.

"Đã lớn như vậy rồi, còn chưa từng bị thương?" Ban Hoài quay đầu nhìn về phía thái y: "Thái y, ngươi nhìn giúp xem, có bị thương đến xương cốt không?"

Tương truyền Dung Bá gia viết thư pháp rất đẹp, thậm chí có thể viết đồng thời hai tay, nếu tay thật sự bị thương, lương tâm ông làm sao sống tiếp đây?

"Ban Hầu gia yên tâm, Dung Bá gia chỉ bị thương ngoài da, bôi thuốc cao mấy ngày nữa liền ổn." Trong lòng thái y có chút kinh ngạc, Dung Bá gia là nhân vật kinh tài tuyệt diễm như vậy, sao lại ở chung với Ban Hầu gia hoàn khố được?

Chẳng lẽ...

Mắt ông ta nhìn Ban Hoài, thiên kim Ban gia mỹ mạo khuynh thành, không lẽ hai nhà này muốn kết thân?

Nhưng Ban Quận Chúa đẹp thì đẹp vậy, nhưng ở chung một chỗ với Dung Bá gia có phải có chút không hợp?

Lúc này trong Tĩnh Đình Hầu phủ, Ban Họa đang đốc thúc Ban Hằng luyện công phu quyền cước, Ban Hằng gào khóc kêu khổ, cũng không dám ngồi lên đất, hắn sợ roi trên tay tỷ hắn.

"Tỷ, một khắc đồng hồ đã tới chưa?"

"Còn sớm đấy. " Ban Họa nhìn chằm chằm chén trên đỉnh đầu hắn: "Đệ đừng run, run nước sẽ tràn ra chén, cẩn thận ta quất đệ."

Ban Hằng nghiến răng nghiến lợi nói: "Tỷ, tỷ tỷ là mỹ nhân đẹp nhất đại nghiệp, tỷ để ta thở một chút được không, một chút thôi."

Ban Họa nhìn sâu vào Ban Hằng: "Hằng đệ, nếu như đệ không rèn luyện thân thể cho tốt, đợi sau này phụ mẫu già nua, sao đệ có thể bảo vệ họ?"

"Đệ không có sở trường thi từ, ngày sau không được làm văn nhân."

Đầu gối Ban Hằng mềm nhũn.

"Không có sở trường thi họa, không bán được tranh."

Đầu gối Ban Hằng lại mềm hơn.

"Không có sở trường thuật toán, không làm được thầy bói."

Đầu gối Ban Hằng mềm đến không thể mềm hơn.

"Còn không thiện xạ, cũng không làm được thợ săn."

Ban Hằng nghĩ mình sắp quỵ xuống.

" Tay chân đệ không linh hoạt ngũ cốc cũng không phân biệt được, không biết trồng trọt, điều duy nhất có thể làm, đó là rèn luyện khí lực, dựa vào sức mạnh kiếm tiền sinh hoạt. Coi như ngày sau không khổ lắm, nhưng ít ra đệ có thân thể tốt, mới có thể khiến kẻ xấu không dám động tới đệ."

Ban Hằng rốt cục ‘phù phù’ một tiếng quỳ xuống.

"Tỷ! Ta sai rồi."

Ban Họa cầm khăn lau đi nước trên mặt hắn, hài lòng vỗ đầu hắn: "Hiểu rồi thì tốt, đi đổi bộ y phục khô, sau đó trở về tiếp tục."

"Vâng." Ban Hằng mệt mỏi từ dưới đất bò dậy, mắt nhìn cái chén bị rơi nát bét trên đất, bắt đầu tính toán trong đầu, chờ mấy năm sau, hắn ở bến tàu khiêng mấy túi hàng hóa, mới có thể mua một chén sứ?

Xế chiều hôm đó, hắn liền đi hỏi thăm quản gia một chút, hắn làm bể mất một cái chén đã sản xuất, giá cả một cái chén ước chừng khoảng hai mươi lượng, đủ cho một gia đình nông dân bình thường tiêu xài dư dả trong một năm. Công nhân khiêng hàng ở bến tàu khiêng một túi hàng có thể đạt được năm văn tiền, chuyện này còn cần vận khí tốt, gặp phải đốc công là người phúc hậu.

Một lượng bạc đổi được một ngàn văn, hai mười lượng bạc là hai vạn văn, cho nên hắn phải khiêng năm ngàn túi hàng mới có thể mua chén hắn đã làm bể sao?

"Tỷ!" Ban Hằng gào khóc thảm thiết xông vào viện Ban Họa: "Chúng ta vẫn nên đi chôn bạc thôi!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương