Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế
Chương 20: Trò hay trận này

Ban Họa và Ban Hằng náo loạn một trận ầm ĩ xong, lấy lý do rèn luyện thân thể của hắn, kéo hắn cùng mình đi mua đồ. Tỷ đệ hai người vừa đi đến cửa lớn, đã nghe ồn ào bên ngoài, cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Hai người đi tới cửa xem xét, hai gã sai vặt đỡ phụ thân bọn họ xuống xe ngựa, bộ dáng phụ thân say khướt, rõ ràng là đi uống rượu.

"Tỷ, mẫu thân có ra ngoài hay không?" Ban Hằng nhìn phía  sau cửa, bộ dáng phụ thân hiện tại nếu như bị mẫu thân trông thấy thật không biết mẫu thân có tức giận hay không.

"Không, mẫu thân mới vừa nói muốn đi ngủ trưa. " Ban Họa đồng tình liếc nhìn Ban Hằng, đang chuẩn bị cùng Ban Hằng tiến lên đỡ Ban Hoài, thì trong xe ngựa bước ra một người.

"Quận Chúa, Thế Tử. " Dung Hà sửa sang lại y phục, áy náy nói với hai tỷ đệ: " Vừa rồi tại hạ dùng cơm với Hầu gia, không cẩn thận để ông ấy uống hơi nhiều, thực sự xin lỗi."

"Làm phiền Bá gia đưa phụ thân ta về " Ban Họa cảm thấy việc này không trách Dung Hà được, tửu lượng phụ thân nàng kém thế nào, nàng đều biết. Điều duy nhất nàng không nghĩ tới là phụ thân vậy mà có thể ở cùng Dung Bá gia, chuyện này giống như là mèo và thiên nga dừng lại chơi đùa cùng nhau, thấy thế nào cũng khiến người ta cảm thấy khó chịu: "Tưu lượng của gia phụ không tốt, nếu có chỗ nào mạo phạm, xin Bá gia không để trong lòng."

"Quận chúa nói quá lời, Hầu gia cũng không mạo phạm chỗ nào. " Dung Hà nhìn Ban Hoài đã bị gã sai vặt dìu vào cỗ kiệu, liền nói: " Đã đưa Hầu gia về an toàn, tại hạ cáo từ."

"Bá gia, không bằng lưu lại dùng chút trà bánh hẳn đi. " Ban Hằng đi tới, vái chào Dung Hà: "Bá gia, mời."

"Sao có thể quấy rầy..."

"Dung Bá gia. " Ban Hoài ngồi vào kiệu thò đầu ra từ cửa sổ, say khướt nói: “Ngươi người bạn này ta đã định!"

"Khụ." Ban Hằng vội ho một tiếng: "Bá gia, không nên khách khí, mời!"

Ban Họa yên lặng che mặt, quay đầu ra hiệu bọn sai vặt mau chóng nhấc kiệu đưa phụ thân về viện, về phần những thứ khác thì giao cho mẫu thân nàng quan tâm đi thôi.

"Chuyện này Dung mỗ đành phải mặt dày quấy rầy."

Dung Hà theo tỷ đệ hai người vào cửa, đây là lần đầu tiên  y bước vào cửa lớn Ban gia, dáng vẻ bên trong Ban gia không khác tưởng tưởng của y là bao, lại có rất nhiều địa phương khác nhau. Phủ đệ xa hoa lại tinh xảo, kì hoa dị thảo, rường cột chạm trổ. Nếu như muốn vào cửa trong, còn phải thông qua một cây cầu cửu khúc, dưới cầu là hồ nước thanh tịnh, cá chép vàng thong dong tự tại ngoe nguẩy đuôi, vừa mập vừa lười. Nhưng hạ nhân bên trong nhà Ban Họa có quy củ hơn so với y tưởng tượng, không giống mấy hoàng thân quốc thích khác, rực rỡ gấm hoa nhưng quản hạ nhân chẳng ra gì.

Nói đến đây là công lao của Hầu phu nhân, tương truyền năm đó Trưởng Công Chúa mười phần ưa thích phu nhân Tĩnh Đình Hầu, liền cố ý thay nhi tử bảo người cầu hôn. Cũng may Tĩnh Đình Hầu mặc dù chẳng làm nên trò trống gì, nhàn tản sống qua ngày, nhưng đối với phu nhân lại vô cùng tốt, y cũng nghe người ta nói phu nhân Tĩnh Đình Hầu lúc tuổi còn trẻ có bao nhiêu lanh lợi và xinh đẹp.

Mắt y nhìn tỷ đệ Ban gia, nhưng tính tình đôi tỷ đệ này lại theo khuôn mẫu là Tĩnh Đình Hầu hay sao?

Ba người ngồi xuống đình ngắm cảnh trong hồ, Ban Hằng không nhẫn nại nhất là cùng người nho nhã nói chuyện, nhưng sau khi nói với Dung Hà vài câu, hắn liền xưng huynh gọi đệ với Dung Hà. Bởi vì, đơn giản là vị này nói chuyện thực sự quá hợp khẩu vị rồi, mặc dù tài văn chương nổi bật nhưng cũng không ở trước mặt hắn ’thể hiện’, tính nết cũng hợp khẩu vị hơn văn nhân nho sĩ bên ngoài, cuối cùng hắn cũng hiểu phụ thân vì sao có thể cùng người này ăn cơm uống rượu.

"Thật hận không thể sớm ngày kết giao với huynh. " Ban Hằng nâng chung trà lên: "Đến, ta lấy trà thay rượu, kính huynh một chén."

"Ban huynh khách khí rồi. " Dung Hà nâng chung trà lên, cùng Ban Hằng đụng chén, ngửa đầu  uống một hơi cạn sạch nước trà trong chén.

"Sảng khoái, ta  chịu không nổi nhất là khi người ta cứ giảng đạo uống trà." Ban Hằng nói: " Khát nước thì uống từng ngụm lớn, không khát thì uống từ từ để cảm nhận, đâu ra nhiều quy củ như thế."

"Ban huynh là người nhanh nhẹn, Dung mỗ thật không bằng. " Dung Hà nâng bình trà lên, khen ngược lại người, quay đầu lại thấy Ban Họa một tay nâng cằm không nói lời nào, liền đổ đi nước trà đã nguội trong chén của nàng, rót vào nước mới: " Tại sao Quận Chúa không nói chuyện?"

"Nói gì?" Ban Họa trừng mắt nhìn, khoát tay nói: " Ta không có hứng thú với đề tài của nam nhân các người."

Dung Hà buồn cười: "Quận Chúa cảm thấy hứng thú với thứ gì."

" Đồ trang sức châu báu, đồ vật càng xinh đẹp ta càng thích. " Ban Họa thở dài, một mặt cảm khái: "Nhân sinh khổ đoản, nghĩ đến thiên hạ còn nhiều đồ trang sức châu báu xinh đẹp như vậy không thuộc về ta, ta cảm thấy thật đau lòng."

"Khụ khụ khụ khụ!" Ban Hằng ho mấy tiếng, tỷ tỷ của ta ơi, tỷ có tâm chút đi, thanh danh của tỷ đã kém thế nào rồi? Còn dám nói mình thích đồ trang sức châu báu những thứ tục khí như vậy, không thể giả bộ cao nhã một chút được sao?

Ban Họa lườm hắn một cái, đem loại hành vi "Trâu già gặm mẫu đơn" này nói đến lí lẽ hùng hồn, khiến hắn không có tư cách ghét bỏ nàng.

Dung Hà giả bộ như không có trông thấy ánh mắt giữa hai tỷ đệ, ngược lại cười nói: "Quận Chúa mỹ mạo khuynh thành, quả thực chỉ có châu báu xinh đẹp nhất thế gian mới có thể phối với người."

Mắt Ban Họa lập tức cong thành hình trăng khuyết, thế gian này quả nhiên vẫn còn nam nhân dung mạo xinh đẹp miệng lại ngọt mới khiến người khác ưa thích.

"Dung Bá gia, điểm tâm này mùi vị không tệ, ngươi nếm thử xem." Ban Họa đẩy dĩa bánh ngọt màu xanh nhạt trước mặt mình lên trước mặt Dung Hà. Điểm tâm này nhìn đơn giản, trên thực tế làm ra lại rất hao tổn tinh lực, một bàn điểm tâm này làm xong phải hao phí gần một trăm lạng bạc trắng, nhưng vì nàng thích món này, cho nên mỗi tháng trong phủ đều sẽ làm loại điểm tâm này mấy lần.

"Đa tạ." Dung Hà dùng đũa bạc kẹp một miếng bỏ vào miệng, bánh ngọt hương vị rất nhạt, còn mang theo nhàn nhạt hương trà cùng... Hương cỏ xanh mùa xuân tràn ngập, loại vị này Dung Hà không biết hình dung thế nào, nhưng hương vị rất ngon.

"Ăn thật ngon. " Dung Hà uống một ngụm trà, lau khóe miệng: " Tay nghề đầu bếp quý phủ thực sự tinh xảo."

Ban Họa nhìn trong mâm còn thừa lại bốn khối, dùng đũa chọn lấy một khối, lại đẩy dĩa đến trước mặt Dung Hà: "Thích thì ăn nhiều một chút."

Dung Hà nhìn ra đáy mắt Ban Họa có chút không nỡ, sau đó cầm đũa từ từ hưởng thụ nuốt vào ba khối điểm tâm.

Tâm tình Ban Họa rất phức tạp, thứ mình thích được người khác ăn rất vui vẻ, nhưng điểm tâm cung ứng một tháng của mình, cứ như vậy để người ta ăn hết bốn khối, nàng cảm thấy tim mình có chút đau.

Nàng sờ cằm, chẳng lẽ đây chính là thoại bản* trong miêu tả "Dù đau vẫn hạnh phúc"?

Thoại bản:một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này:

Dung Hà ở Tĩnh Đình Hầu phủ chờ đợi ròng rã hơn một canh giờ, lúc trở lại phủ của mình, trên mặt còn cười đấy.

"Bá gia, hôm nay ngài gặp chuyện gì tốt sao?" Gã sai vặt cận thân của y bước lên bưng theo nước nóng cho y rửa tay rửa mặt: "Tiểu nhân đã lâu chưa thấy người vui vẻ như vậy."

"Đoạt điểm tâm của một tiểu nha đầu, có tính là chuyện tốt không. "Dung Hà lau tay sạch sẽ, cầm một quyển sách nằm tựa trên giường: "Đi nói với phòng bếp, bữa tối chuẩn bị ít chút."

"Vâng." Trong lòng gã sai vặt nghi ngờ, Bá gia nhà bọn hắn hiện tại thế nào, ngay cả điểm tâm của tiểu cô nương cũng đoạt, nếu chuyện này truyền đi, thì phải làm sao bây giờ?

Quy củ triều hội của đại nghiệp là ba ngày một triều hội nhỏ, năm ngày một triều hội lớn, Tĩnh Đình Hầu là một người nhàn rỗi, không bằng lòng làm một phần tử bất tài, chỉ có khi triều hội lớn đến, mới hiện thân trên triều hội, đứng trong đám người.

Nhưng triều hội lớn năm nay ông lại vô cùng phấn chấn, không chỉ chải đầu tươm tất, sống lưng ưỡn đến mức thẳng tắp.

Ông đi **vào người, lúc thấy Trung Bình Bá, hướng ông ta phóng đi một ánh mắt khinh bỉ, quay đầu cùng mấy vị Hầu gia nhàn tản đứng chung một chỗ.

Trung Bình Bá bị Tĩnh Đình Hầu liếc như thế, lại không thể liếc lại, càng không thể đánh ông, cả người ủy khuất vô cùng. Chẳng được bao lâu, ông ta lại nhìn thấy Ban Hoài cùng mấy con châu chấu trong triều thì thầm nói gì đó, còn thỉnh thoảng nhìn về phía ông, lửa giận trong lòng Trung Bình Bá càng sâu, những châu chấu này không có việc gì làm, cả ngày chơi bời lêu lổng có tư cách gì nói xấu ông ta chứ?

"Ai, có nghe nói gì chưa, Tiểu thiếp nhà Vương đại nhân vừa sinh cho ông ta một đứa con trai. Ôi, đã hơn năm mươi tuổi, còn không chú ý thân thể như thế, chậc chậc chậc."

"Đây thì tính là gì, Lý Ngự Sử bình thường ngôn từ chính nghĩa, hai ngày trước còn đi dạo kỹ viện, bị gã sai vặt nhà ta thấy rất rõ ràng."

" Gã sai vặt nhà ngươi đi nơi bướm hoa đó làm gì?"

"Rượu ở Bách Hoa Uyển rất ngon, ta bảo gã sai vặt đến mua cho ta vài hũ không được sao?"

"Thủy Thanh, nghe nói gần đây ngươi mua được không ít đồ tốt, quý phu nhân mặc kệ ngươi rồi sao?"

"Phu nhân nhà ta dịu dàng như thế khi nào thì quản ta chứ?"

Mấy vị Hầu gia nhàn tản vốn đang nói một số chuyện bát quái, nhưng Trung Bình Bá nhìn thấy bọn họ cười nói, thành nói xấu ông ta, ông ta nắm chặt hốt* trong tay, lo lắng mình sẽ nhịn không được tiến lên cho Ban Hoài một đá.

Hốt:  cái hốt, thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại khi vào chầu, dùng để ghi việc thời xưa.

"Tĩnh!" Một tên thái giám đi đến, vỗ tay nói: " Chư vị đại nhân, bệ hạ giá lâm."

Trên đại sảnh lập tức an tĩnh lại, chư vị triều thần theo tự bài vị, không nhìn thấy vẻ nhàn tản vừa rồi.

Triều hội tiến hành đến một nửa, Vương Đức đứng bên người Hoàng Đế nói: "Có việc thì tấu, vô sự bãi triều." 

Một chân Ban Hoài bước ra ngoài, thế nhưng lại có những người khác động tác nhanh hơn ông.

"Bệ hạ, thần có việc khởi bẩm." Đứng ra là Lý Ngự Sử đi thanh lâu mấy hôm trước.

"Thần muốn tấu trưởng tử Trung Bình Bá Tạ Trọng Cẩm trong lúc nhậm chức ở Bình Châu, làm việc thiên tư*, dung túng cấp dưới ức hiếp bách tính, đức hạnh bên ngoài, là một con sâu mọt trong triều."

*Vì việc riêng mà làm việc trái phép.

Ban Hoài vốn không quá mong chờ với Lý Ngự Sử, cảm thấy dáng dấp ông ta xấu xí, là một vị tướng cay nghiệt. Bây giờ nghe ông ta tấu người Tạ gia, lại cảm thấy cằm nhọn hoắt mới cơ trí, quai hàm khó coi kia, cũng là trí tuệ, cả người đều thuận mắt.

"Bệ hạ, việc này vi thần cũng có nghe thấy. Thân là quan viên đại nghiệp, vi thần khẩn cầu Hoàng Thượng tra rõ việc này."

Lần này đứng ra, là Tả Tướng đương triều Nghiêm Huy.

Mặc dù bệ hạ tín nhiệm Thạch Hữu Tướng hơn, nhưng chuyện này ngay cả Nghiêm Huy đều đứng dậy, chỉ sợ không tra cũng phải xét.

Ban Hoài xoa bàn tay, miễn cưỡng áp chế kích động trong lòng, đây thật là trò hay trận này, đã náo nhiệt lại còn đặc sắc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương