Ta bị toàn bộ Hoàng triều bức hôn!
-
Chương 2: Cửu Ca, ta * tổ tông nhà ngươi!
Tác giả: Sách Mã Thích Phong
Editor: Etar
Beta: Shin
Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
* Dấu sao ở tiêu đề và trong chương này: Nguyên văn là 日: Từ này nó chỉ đơn thuần nghĩa là “ngày” thôi nhưng ở đây các bạn có thể kiểu là “trên giường mỗi ngày” =))) còn mỗi ngày ở trên giường làm gì thì…
Biểu tình của Cửu Ca lập tức liền nghiêm nghị, lo lắng trong lời nói càng sâu, “Yêu độc trên người bệ hạ còn nặng hơn thần tưởng.”
Lời này không thể nghi ngờ cắm một cây đao lên ngực Vệ Lẫm, hắn gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng như vậy, ở thế giới thực chỉ sợ đã mất mạng, không nghĩ đến tiểu thuyết rồi cũng là mạng không kéo dài được. Thịt bò trong tay lại càng không còn thơm nữa, Vệ Lẫm nhìn dòng suối nhỏ xa xa, tựa hồ có chút mờ mịt, lại tựa hồ có chút tự giễu. Vẻ mặt như vậy, vốn không nên xuất hiện trên mặt hắn, dù sao, hắn chính là người duy nhất trên đời này là thần duệ thuần khiết. Tròng mắt Cửu Ca tối lại, ánh lên vẻ buồn bã của Vệ Lẫm, hắn chớp mắt một cái, đáy mắt xẹt qua chút gì đó, nhưng rất nhanh liền biến mất, sau đó khôi phục bình tĩnh.
Huyền y thanh niên phiền muộn không dứt, yết hầu Cửu Ca lăn lên xuống, rốt cục đến khi nhịn không được mở miệng muốn nói cái gì đó, đối phương chợt cúi đầu, cắn một miếng cá nướng. Cá nướng đã nguội ăn không ngon nữa, mùi cá bốc lên, Vệ Lẫm nhăn mày quay đầu hỏi Cửu Ca, “Còn cái gì khác để ăn không? Lại nướng chút đi.”
Hắn còn ăn chưa no, vẫn có cảm giác đói. Vệ Lẫm hung hăng cắn một miếng cá, “Đã sớm nghe nói yêu tộc tham ăn, quả thực mẹ nó đúng!”
Cửu Ca:…
Cuối cùng Cửu Ca lại làm cho hắn con mồi hơn mười cân, Vệ Lẫm không chút khách khí, một miệng đem thịt đó cho vào dạ dày, lúc này rốt cục no, sau đó mới có khí lực lo lắng cho tiền đồ của mình. Nếu hút yêu độc ra muộn, Vệ Lẫm sợ sẽ bị nó đồng hóa, cuối cùng biến thành một con yêu. Một yêu tộc không thuần khiết, chính là loại biến dị yêu tộc đó. Ở cái nơi coi trọng huyết thống này, cho dù là yêu tộc đi chăng nữa cũng rất để ý đến xuất thân. Nghĩ đến hắn là hậu nhân cuối cùng của Nữ Oa, ở thần tộc là một bảo bối quý giá phiền phức, đi yêu tộc nhất định sẽ biến thành yêu tộc thấp kém nhất ti tiện nhất, Vệ Lẫm liền một trận đau trứng.
-
Yêu tộc bất đắc dĩ phải đòi vong linh lão tổ tông đi ra, bọn họ đã là đèn cạn dầu, còn muốn kiên trì đánh tiếp, chẳng qua là nhục nhã chết còn sĩ diện. Dưới trướng thủ lĩnh yêu tộc có hai mươi bốn đại tướng, chỉ một mình Cửu Ca đã giết đứt mười sáu đại yêu. Đánh sắp thắng đảo Hoàng Long, lúc chém giết yêu tộc thủ lĩnh lại có bốn đại yêu không biết sống chết ngăn trước mặt thần tộc.
Hôm nay sáng sớm Cửu Ca đã xuất lĩnh tộc đằng xà bọn họ, đi bao vây tiêu trừ bốn con đại yêu kia. Mà Vệ Lẫm quân thượng, tự nhiên rũ hai móng vuốt chờ tin tốt. Không có biện pháp, hiện tại hắn trúng yêu độc, có thể đứng ở đây làm quân tâm phấn chấn cũng đã là giúp Cửu Ca rồi.
Lúc lão thần Vệ Lẫm ngồi hết chỗ này đến chỗ kia ở doanh trướng chủ soái, bên ngoài đột nhiên truyền đến những tiếng động lớn, kinh động tam quân.
“Cửu Ca thượng thần đã trở lại!”
Thanh âm kia mang theo một tia hoảng sợ khó kìm nén. Nghe thấy tên này, lông mi Vệ Lẫm nhẹ rung, nhanh như vậy đã đánh xong rồi?
Bên ngoài doanh trướng Vệ Lẫm có người nổi giận nói, “Chuyện thượng thần trở về có gì mà ngạc nhiên như vậy?”
Thanh âm người nọ mang theo run rẩy, có chút hỏng mất, “Nhưng, nhưng thượng thần hắn uống rượu a. Uống xong, vào trận lại không đánh, bỏ lại đằng xà tộc nhân, đi thẳng về đây.”
Vệ Lẫm: …
Điều này làm Vệ Lẫm ngồi không yên, không vì cái gì khác, bởi vì Cửu Ca con rắn này, tửu phẩm của hắn thật sự là một lời khó nói hết. Từ khi Vệ Lẫm vừa tới vị diện này đến giờ, hắn mới chỉ thấy một lần, ấn tượng có thể nói là khắc sâu. Kỳ thực tiểu thuyết cũng miêu tả qua bộ dáng Cửu Ca uống rượu, bởi vì tương phản quá lớn với lúc thanh tỉnh, lúc đọc tiểu thuyết, Vệ Lẫm cảm thấy người này thật sự rất thú vị. Nhưng chờ đến khi hắn chân chính tiếp xúc đến một Cửu Ca uống rượu, thú vị… cái rắm ấy, người nọ là quỷ súc, là bệnh thần kinh đi!
Tiểu tướng canh giữ ở bên ngoài doanh trướng Vệ Lẫm nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng trấn định nói: “Đừng sợ, thường thần chỉ là say, cũng biết đúng mực.”
Lời tiểu tướng vừa nói xong, chân trời liền hội tụ từng tảng lớn tường vân, có thứ gì phá không mà đến.
*Tường vân: đám mây cát tường
Chờ tường vân tản mác đi, một thân ảnh cao lớn xuất hiện, hắn mặc áo giáp màu vàng, phía sau là một đôi cánh khổng lồ. Cặp cánh kia uy phong lẫm lẫm, lông vũ màu vàng ròng, ôm lấy hoa văn màu đỏ, thời điểm xẹt qua chân trời, tường vân càng trở nên diễm lệ. Còn không chờ mọi người nhìn rõ dung mạo của hắn, người nọ cúi người xuống, vọt vào doanh trướng chủ soái, bắt đi bệ hạ của bọn họ.
Tất cả mọi người: …
Tướng sĩ ở lại doanh trướng đợi mệnh, trơ mắt đứng đó nhìn chủ tướng của bọn họ, người vốn nên dẫn dắt Đằng Xà tộc nhân đi treo cổ yêu tộc, lại lộn trở lại bắt bệ hạ, Cửu Ca thượng thần.
Sắc mặt mọi người đều vô cùng, vô cùng phức tạp.
-
Cánh của Cửu Ca ngày đi ngàn dặm, tốc độ vô cùng nhanh, gió táp mạnh làm Vệ Lẫm không thở nổi, mắt cũng mở không ra. Vệ Lẫm bị Cửu Ca ôm ngang, cả người dán ở kim giáp cứng rắn lạnh như băng của Cửu Ca, hắn thật sự là tâm tư chửi đổng đều có.
“Đầu óc ngươi có hố à? Không đi giết yêu, bắt ta làm cái gì?” Vệ Lẫm mắng so với tiếng gió còn lớn hơn.
Tường vân quấn quanh bọn họ, sương mù mông lung mỏng manh trên mặt Cửu Ca, hắn hồn nhiên cười không thèm để ý, càng không có lễ quân thần.
“Bệ hạ ở doanh trướng thì có ý nghĩa gì? Thần mang bệ hạ đi giết yêu, được không?”
Khuôn mặt Cửu Ca nguyên bản tao nhã tuấn lãng, bởi vì nhiễm hương rượu trở nên kiêu ngạo diễm lệ, phong thái tựa như mặt trời chói mắt như vậy làm người ta không dám nhìn thẳng. Hắn câu môi, lông mày nhướng lên, cao ở chín tầng trời, lấy một loại tư thái bễ nghễ nhìn xuống mảnh thiên địa này. Rõ ràng là bề ngoài giống nhau, nhưng Cửu Ca uống rượu, cùng với hắn không uống rượu, quả thực là hai thái cực khác nhau. Cửu Ca say là phát rồ, không thể nói lý.
“Được hay không em gái ngươi!” Vệ Lẫm từ chối mà vùng vẫy, lại giãy không ra, hắn cũng phát hỏa.
Không cứng rắn với Cửu Ca nhất định là không được, người này uống rượu xong so với lúc không uống rượu còn lợi hại hơn nhiều. Vệ Lẫm biến về nguyên hình thân người đuôi rắn của Nữ Oa tộc, cái đuôi màu vàng ròng của hắn phủ dày vảy, thoạt nhìn mạnh mẽ có lực. Vệ Lẫm dùng đuôi chặn lại, nhằm vào Cửu Ca đập qua. Cửu Ca bất ngờ không kịp đề phòng, mặt hắn bị đập ra một vết thương phiếm màu kim quang. Tuy rằng thân thể này của Vệ Lẫm yếu, nhưng vẫn là thần tộc chính thống, thần uy so với thần tộc bình thường tất nhiên lợi hại hơn.
Cửu Ca bị đánh một cái tát, không chỉ không tức giận, ngược lại hắn thuận thế bắt được đuôi của Vệ Lẫm, sau đó nhấc ra phía trước.
Đậu má!
Cửu Ca dùng một chút lực, Vệ Lẫm nhất thời lộn nhào, đuôi hắn bị người ta nắm giơ lên, đầu hướng xuống, máu dốc thẳng xuống đỉnh đầu. Vệ Lẫm tức giận muốn hộc máu!
Ngón tay Cửu Ca thon dài, gảy đi gảy lại đầu nhọn cái đuôi, biểu tình không biết là tò mò hay nghiền ngẫm. Hắn nghịch đuôi Vệ Lẫm một hồi lâu, mới rất có thâm ý nói: “Quả nhiên là tộc Nữ Oa, ngay cả cái đuôi đẹp nhất bộ tộc Đằng Xà chúng ta cũng không đẹp bằng của bệ hạ.”
Hai tròng mắt Vệ Lẫm sung huyết, hắn hung ác gào lên, “Cửu Ca, ta * tổ tông cả nhà ngươi!”
Nhưng đuôi còn ở trong tay người ta, hắn giận có thể giận đến đâu? Ai thèm để ý chút giận dữ này vào mắt?
Cửu Ca cao giọng cười to, tiếng cười kia kiêu ngạo lại bừa bãi, “Bệ hạ khẩu vị thật tốt, thần đối với Nữ Oa đại nhân không có hứng thú, phải *, ừ, vậy lập tức * bệ hạ đi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook