Ta bị toàn bộ Hoàng triều bức hôn!
Chapter 3: Cửu Ca: Ta đã làm bệ hạ tức giận sao?

Tác giả: Sách Mã Thích Phong

Editor: Etar

Beta: Shin

Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Lần này Cửu Ca mang bộ tộc đằng xà đi treo cổ yêu tộc, đại tướng giác long, hai quân đối chọi, ai cũng không lường được, Cửu Ca đột nhiên liền bay đi, để lại đằng xà tộc nhân đều là đầy mặt sừng sờ, cùng với tứ đại giác long vì yêu tộc thủ trận.

Cửu Ca vừa đi, không khí liền như ngưng đọng lại.

Một hồi lâu sau, giác long tuổi tác lớn nhất mở miệng, hắn hề hước nói: “Ta còn nói không biết chiến thần đằng xà có khả năng gì, không ngờ ở trước mặt ta hắn lại ngay là đánh cũng không dám đánh, liền chạy tè ra quần.”

Ba giác long khác cũng phá lên cười. Xét về tuổi tác, Cửu Ca ở trước mặt bốn con giác long chẳng qua chỉ là một con rắn con nhãi nhép, mặc dù nghe đồn hắn cường đại hung hãn, giác long cũng không để hắn trong mắt. Lời nói của giác long làm cho sắc mặt đằng xà tộc nhân đều khó coi, nhưng Cửu Ca không trở lại, bọn họ cũng đành phải vững vàng. Đằng xà tộc càng như vậy, đám giác long càng kiêu ngạo.

“Đằng xà tộc cũng coi như là tộc lớn suy bại, thế mà lại tìm một kẻ vô tích sự làm thủ lĩnh, khó trách thần tộc dần dần điêu linh, thật sự là vi diệu.”

“Thằng nhãi rắn con kêu Cửu Ca kia đều đã chạy thoát,tụi bây tại sao còn không đi? Chẳng lẽ là muốn ở lại, giúp ông lớn giác long của tụi bây no bụng?”

“Chúng bay thích chết thì để các ông lớn đây tiễn toàn tộc Đằng Xà về chầu trời, nếu không thì tự chúng mày chấp nhận bản thân là cái lũ tham sống sợ chết”

Nói xong, bốn giác long thủ trận gõ trống trận trước mặt. Tiếng trống lôi động, mây đen dày đặc khắp trời. Tầng mây thật dày rất nhanh đã che kín toàn bộ chân trời, ngày cũng tối sầm, tiếng sấm nặng nề ở trong mây vang lên. Trống trận ở trong tay giác long, đinh tai nhức óc, mang theo khí thế mưa to gió lớn, xung quanh cuồng phong gào thét, như là nổi lên yêu dị gì đó vô cùng đáng sợ. Cuồng phong kéo dài mấy trăm dặm, thổi cho ngựa chiến của người tộc đằng xà hí vang, xao động không thôi. Biết tình huống không ổn, người của bộ tộc Đằng xà cũng không ngồi chờ chết, thổi kèn tiến công.

Tầng mây cấp tốc xoay tròn, cuối cùng hình thành một cái lốc xoáy, giống như trời muốn sập vậy. Trong lốc xoáy không ngừng có tia sét phát ra, một tiếng lại một tiếng sấm không ngừng, tia chớp lúc ẩn lúc hiện. Lỗ thủng trời càng lúc càng lớn, rất nhanh đã bao phủ toàn bộ đằng xà tộc nhân, ngựa chiến dường như cảm nhận được nguy hiểm, càng ngày càng luống cuống.

Ngay lúc đó, Cửu Ca sở hữu một đôi cánh màu vàng ròng xách theo cái đuôi Vệ Lẫm, tiếng cười điên cuồng vang vọng khắp các tầng mây, sau đó uy phong lẫm liệt đứng ở trên một đám tường vân. Một đám tường vân rải rác ở giữa biển mây đen nghìn nghịt đột ngột xuất hiện, giống như Cửu Ca. Nhìn Cửu Ca đột nhiên trở về, mọi người vừa ngơ ngác lại vừa tôn kính, cả đám đều nhao nhao nhìn chằm chằm Cửu Ca trên bầu trời, trong tay hắn tựa hồ còn mang theo… xà gì đó?

Tuy rằng Vệ Lẫm mặt chôn trong tường vân, nhưng cái đuôi ánh vàng rực rỡ thật sự là không thể làm ngơ. Trong trời đất này, có thể có cái đuôi thuần sắc như vậy, trừ bệ hạ của bọn hắn ra, không còn ai khác !

Đằng xà tộc nhân:…

Bệ hạ hình như đã buông tha chuyện phản kháng, bị Cửu Ca xách ngược với tư thế trồng chuối, hắn vậy mà không có nửa điểm phản ứng, giống như một con rắn chết, mềm oặt bị người treo lên. Nếu không phải mặt Vệ Lẫm chôn trong mây, bọn họ thật muốn nhìn mặt của bệ hạ, rốt cuộc có bao nhiêu đen.

Cửu Ca uống rượu vào luôn luôn có dục vọng điên cuồng, ăn một cách điên cuồng, có những ham muốn cực kỳ điên cuồng!

Hắn đứng ở phía chân trời, tiếng cười thế vậy mà có thể át cả tiếng sấm nổ vang, lấy một loại tư thái cực kỳ bễ nghễ nhìn thân hình sừng sững như núi của bốn con giác long phía dưới. Ngay cả bốn con giác long này già hơn hắn, thân hình lớn hơn hắn, Cửu Ca lại không đặt bọn họ trong mắt, chính bọn họ gây ra trận pháp này. Trong khi chiến sự hết sức căng thẳng, Cửu Ca thậm chí có tâm tình cùng Vệ Lẫm nhàn hạ nói một câu.

“Bệ hạ, giác long tuy rằng không tính là vật gì hiếm lạ, nhưng lột da xuống cũng có thể đem làm chiến bào.”

Mi mày Cửu Ca rất đẹp, nhướn lên chính là một loại kiêu ngạo nói không nên lời, “Bệ hạ đi chọn giác long trước, tuyển được ai thì nói với thần một tiếng, thần lột da cho bệ hạ làm chiến bào.”

Nói xong Cửu Ca cầm lấy đuôi Vệ Lẫm, sau đó quăng về phía bốn con giác long. Chỉ thấy bầu trời có một đường cong xinh đẹp xẹt qua, chiếc đuôi vàng óng ở trong đám lôi điện sấm chớp phá lệ đoạt ánh mắt.

“! ! !” Vệ Lẫm.

“! ! !” Đằng xà tộc nhân.

“! ! !” Bốn giác long.

Cuồng phong như đao nhọn, liếm qua hai má Vệ Lẫm làm hắn đau, nhưng mặt có đau nữa cũng không đau bằng lá phổi của hắn. Vệ Lẫm thật sự là bị Cửu Ca làm tức chết rồi!

“Cửu Ca, ta đặc biệt đ* cả nhà ngươi a a a a a a!” Vệ Lẫm rống rung cả trời.

Hắn vừa mới rống xong, đỉnh đầu liền truyền đến tiếng cười tùy ý đến phát rồ của Cửu Ca.

“Bệ hạ, người hao hết tâm tư muốn đ* tổ tông, toàn tộc còn có cả nhà ta, không bằng để ý một chút đến hạ thần?”

Tiếng cười kia quá mức quỷ súc, nói không ngoa là quá quỷ dị, đối mặt với một Cửu Ca xa lạ như thế, không chỉ có đằng xà tộc khóe miệng co rút, mà ngay cả không rõ chuyện gì giác long cũng đều rơi vào mê mang.

Vệ Lẫm: …

Người như thế sao không đi làm diễn viên? Tác giả ngươi mắt mù rồi hả!

“Bệ hạ, ngươi chọn xong chưa?” Cửu Ca rung cánh, hắn cười cúi người xuống, “Chọn xong, thần liền đến lột da.”

Cánh của Cửu Ca vô cùng lớn, hơn nữa lực lượng kinh người, năng lực làm rung động trời đất, hắn kéo Vệ Lẫm về phía mình, sau đó thuận thế liền vọt vào kết giới giác long thiết hạ, bắt đầu đơn phương chém giết tàn sát.

-

Khi Cửu Ca tỉnh lại, kim giáp của hắn đã được cởi ra, chỉ mặc một kiện trung y nằm ở trên giường của mình trong doanh trướng. Việc thứ nhất hắn làm sau khi tỉnh lại chính là sờ sờ mặt mình, bởi vì có chút đau. Cửu Ca dùng pháp thuật biến ảo ra một mặt kính bạc, nhìn thấy trên vết thương trên mặt mình, là thần uy thuộc duy nhất một mình bệ hạ, chính là vài đạo kim sắc, hắn mờ mịt chớp mắt một cái.

“Thượng thần, ngài tỉnh rồi?” Tiểu tướng hầu hạ Cửu Ca vội đưa khăn đã được thấm nước lên.

Cửu Ca nhận lấy khăn, trong lòng lại nghĩ đến thần uy còn lưu lại trên mặt mình, hắn đối tiểu tướng nói, “Ngươi gọi Qua Chiến đến đây.”

Tiểu tướng đáp ứng một tiếng, sau đó ra khỏi lều trại. Không lâu sau, phó tướng của Cửu Ca, cũng là đằng xà tộc Qua Chiến liền vào đến. Thấy vẻ mặt Cửu Ca bình thản, không cuồng vọng co kéo như hôm qua, Qua Chiến thoáng thở ra nhẹ nhõm.

“Thượng thần, ngài tìm ta?” Qua Chiến hỏi.

“Hôm qua ta say?” Cửu Ca day day huyệt thái dương.

Qua Chiến co rút mí mắt, “Ngài không nhớ rõ?”

Tửu lượng của Cửu Ca rất kém, uống rượu liền say ngay, say nhất định phải dày vò ép buộc một phen. Nhưng vô luận dày vò thành bộ dáng gì đi nữa, lúc tỉnh lại hắn cũng không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì. Đầu ngón tay Cửu Ca vuốt ve qua vết thương trên mặt, vuốt đi vuốt lại, trên khuôn mặt tuấn lãng đứng đắn không rõ vui buồn mừng giận.

“Ta không phải là chọc tức bệ hạ rồi chứ?” Cửu Ca nhìn Qua Chiến, không thì sao trên mặt hắn có thể lưu lại ấn ký như vậy?

Mặt Qua Chiến biến hóa nhiều lần, như là không biết nên nói thế nào, mỗi khi hắn định mở miệng, liền nhớ lại càn quấy của Cửu Ca hôm qua, sau đó hắn lại nuốt trở về. Một hồi lâu sau, Qua Chiến mới dùng ánh mắt phức tạp, nói, “Đâu chỉ như vậy! Hôm qua ngài mang theo tộc nhân đi phá trận của giác long, nhưng uống rượu xong lại trở về đem bệ hạ bắt tới trên chiến trường.”

Cửu Ca:…

Này, thế nhưng đúng là chuyện hắn có thể làm ra sau khi uống rượu!

Cửu Ca bóp bóp cái trán, xem xét một lát lại thở dài một chút, “Sau đó thì sao? Ta còn làm gì?”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương