Ta bị toàn bộ Hoàng triều bức hôn!
Chapter 13: Bệ hạ. Cửu Ca vô cùng đau đầu mà kêu Vệ Lẫm một tiếng.

Tác giả: Sách Mã Thích Phong

Editor: Etar

Beta: Shin

Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nhắc tới cọp mẹ Hi Thần, Vệ Lẫm ỉu xìu, nhưng dưới sự tham ăn do ảnh hưởng của long dăng, suy nghĩ ‘vạn vật đều có thể ăn’ lại làm cho Vệ Lẫm điên cuồng. Dưới sự thúc giục liên tục của Vệ Lẫm, Cửu Ca tăng tốc độ bay, chỉ chốc lát sau con yêu quái khổng lồ nguy nga như núi xuất hiện trước mắt Vệ Lẫm.

Cơ thể con yêu quái này thật sự rất lớn, cơ thể che kín bằng nham thạch cứng rắn, những chỗ hở ra đều tràn ngập lực lượng như bùng nổ. Nhìn thấy hình dáng con đại yêu, Cửu Ca nhẹ nhàng nói, “Quả nhiên là huynh đệ Lộ Đạt.”

“Lộ Đạt?” Vệ Lẫm hỏi lại, lúc hắn đọc tiểu thuyết chưa đọc đến chỗ này, tất nhiên không biết Lộ Đạt huynh đệ có lai lịch gì.

“Hai con đại yêu này là huynh đệ ruột, ca ca gọi là A Lộ, đệ đệ gọi là A Đạt, con đại yêu trước mắt bệ hạ này là đệ đệ.” Cửu Ca giải thích.

Vệ Lẫm: …

Tác giả đặt tên cho vật hi sinh thật sự vô cùng tùy tiện!

“So với bốn con giác long kia, huynh đệ này thực lực thế nào?” Vệ Lẫm lấy cung thần của mình ra, hắn nhìn cơ thể to lớn của con yêu quái, yên lặng nuốt nước miếng.

“Không dễ đối phó.” Cửu Ca híp mắt nhìn A Đạt, hắn cũng không chú ý tới khẩu khí quỷ dị của Vệ Lẫm, “Hai huynh đệ bọn họ rất lợi hại.”

Vừa nghe nói rất lợi hại, chẳng hiểu sao Vệ Lẫm lại nổi lên hưng phấn, hắn từ trên lưng Cửu Ca đứng lên, sau đó đạp Cửu Ca một cước, cưỡi gió bay đến hướng con yêu to lớn kia.

Đầu hung hăng bị đạp một cước Cửu Ca: …….

Phía sau con yêu lớn có một nhánh đại quân yêu tộc cầm thương cùng cung tiễn, thấy Vệ Lẫm bay tới, vô số tên dài hướng hắn phóng đến, dày đặc như mưa. Vệ Lẫm toàn tâm toàn ý đều đặt trên người vị huynh đệ kêu A Đạt này, làm sao còn chú ý đến đám vật hi sinh vớ vẩn kia?

Dưới cơn mưa tiễn phóng tới, Vệ Lẫm biến ra cái đuôi của mình, lay động như vung cánh quạt, tên dài bị chiếc đuôi lớn xoắn thành bột phấn. Ánh mắt Vệ Lẫm nhìn A Đạt vô cùng thèm thuồng, nước miếng đều chảy cả ra, hắn vô cùng kích động phe phẩy cái đuôi, bay nhanh về phía ‘mỹ thực’ của hắn.

Về phần đám lâu la còn lại dưới đất, tất nhiên là kệ mẹ chúng nó, hắn không rảnh đi đối phó.

“Bệ hạ.” Cửu Ca rất là đau đầu mà kêu Vệ Lẫm một tiếng.

Vệ Lẫm còn đang nghĩ xem mình nên bắt đầu cắn vào chỗ nào trước thì xung quanh tiếng gió vù vù nổi lên, một thứ gì gió màu trắng bọc theo vô tận gió lốc quăng đến.

“Ngươi con mẹ nó không ở lại bồi dưỡng cho tốt, chạy đến chỗ này hóng hớt cái gì, vẫn còn muốn chết à?” Thanh âm Hi Thần hổn hển từ đằng xa rít gào bay tới.

Cùng lúc đó, chiếc đuôi dài màu trắng của nàng đập lên người Vệ Lẫm, trực tiếp quật bay hắn. Vệ Lẫm chỉ cảm thấy có thứ gì chụp tới mặt, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã ‘hưu’ một tiếng, liền biến thành đường parabol. Thời điểm Vệ Lẫm bay ra, cũng cùng lúc Cửu Ca đi tới. Chỉ thấy vị thượng thần luôn biểu hiện ra trung thành và tận tụy Cửu Ca, nhìn thấy quân thượng của mình bị đạp bay vậy mà lại đối với Vệ Lẫm nói, “Thần cũng nghĩ như vậy, bệ hạ hẳn là nên trở về nghỉ ngơi đi.”

Nói xong Cửu Ca cũng không đỡ Vệ Lẫm, cong khóe miệng mà rời khỏi, mặc kệ Vệ Lẫm bay đi.

Vệ Lẫm: …

Vệ Lẫm tuy rằng tức đến đau gan nhưng một đuôi này cuối cùng cũng đập hắn tỉnh khỏi ảnh hưởng của long dăng. Hắn hung hăng liếc Cửu Ca, lại dữ tợn liếc Hi Thần, đáy lòng nổi trận lôi đình, bất quá lửa giận này cũng không thể phát lên người hai bọn họ, dù sao đây cũng là ở trận doanh. Vệ Lẫm giương cung thần, hướng tới đầu con đại yêu kia bắn tới. Một đạo kim quanh mạnh mẽ phá không bay đi, kim quang phóng tới A Đạt, đối phương thế mà một tay chặn được.

Thần uy của Vệ Lẫm đâm tay của A Đạt bị thương, miệng vết thương toát ra lượng lớn máu cùng yêu khí. Vệ Lẫm nghẹn họng nhìn trân trối, con yêu quái này… Thật mạnh.

Thấy đại yêu bị thương, Cửu Ca cùng Hi Thần đều vây đến, Vệ Lẫm còn chưa kịp thấy rõ chuyện gì thì đã bị quật bay. Một đuôi của Hi Thần vô cùng chuẩn xác, đem Vệ Lẫm chụp bay về đội ngũ của Thần tộc.

Mỗi ngày đều có thứ gì đó từ trên trời rơi xuống mang theo nồng đậm khí tức của bệ hạ, làm cho hàng lối binh lính đều nhốn nháo. Qua Chiến nhìn cái đuôi màu vàng kim nháy mắt lóe qua, hắn theo bản năng nhảy dựng lên đi đón. Người thì tiếp được rồi nhưng hắn cũng bị lực lượng thật lớn đó bức cho lùi về sau mấy trăm thước, đoàn người đều tránh ra nhường đường cho bọn hắn.

Vất vả lắm mới ổn định được thân thể của mình, Qua Chiến rốt cuộc không chịu được nữa đầu gối mềm nhũn, ôm Vệ Lẫm bùm một cái khuỵu xuống, mà một cánh tay hắn bị Vệ Lẫm làm bị thương cũng mềm nhũn, khó nhọc đỡ Vệ Lẫm.

Vệ Lẫm: …

Qua Chiến: …

Vệ Lẫm bị Qua Chiến ôm trong ngực, tư thế này đã không còn là bế công chúa nữa rồi, mà chính là bế trẻ con, Qua Chiến một tay nâng đầu hắn, tay còn lại khoát lên lưng hắn.

Hai bên đều vô cùng mơ hồ. Thiếu niên tiểu tướng lĩnh khuôn mặt anh tuấn mang theo bối rối cùng xấu hổ, hắn lắp bắp kêu một tiếng, “Bệ, bệ hạ!”

“Câm miệng!” Vệ Lẫm đanh mặt.

Qua Chiến: Ơ???

Một đuôi kia của Hi Thần vô cùng độc ác, trên mặt Vệ Lẫm có một dấu hồng thực rõ ràng, hiện tại lại lấy tư thế này ngã trong lòng người ta, còn chuyện gì mất mặt hơn nữa? Không đợi Vệ Lẫm xấu hổ, long dăng lại một lần nữa chiếm lĩnh vùng đất chỉ số thông minh, dưới sự mê hoặc của nó, Vệ Lẫm lại bắt đầu dùng ánh mắt ‘si Hán’ nhìn Qua Chiến, thậm chí chóp mũi kích thích còn ở trên người Qua Chiến ngửi loạn.

* Si Hán: si mê như người một lòng mù quáng với triều Hán.

Thân thể Qua Chiến mang hơi thở thần tộc nồng đậm mà mê người, làm cho Vệ Lẫm… thèm ăn. Thân hình cao ngất, ngũ quan anh khí tiêu chuẩn tiểu tướng lĩnh thần tộc, ở trong mắt Vệ Lẫm nhìn vô cùng ngon miệng.

Qua Chiến: !!!

Nhìn bệ hạ rõ ràng là không bình thường, Qua Chiến da mặt run rẩy, thanh âm cũng run theo, “Bệ, bệ hạ?”

Vệ Lẫm liền dùng tư thế này, một tay đẩy ngã Qua Chiến, sau đó đè hắn dưới thân bắt đầu nghĩ xem chọn chỗ nào hạ miệng. Thân thể Qua Chiến căng chặt như dây cung, hắn hoảng sợ nhìn bệ hạ trên người, một cử động cũng không dám. Qua Chiến gần như sắp hỏng mất, bệ hạ, ngài nếu làm gì, thần, thần còn mặt mũi nào gặp người khác a a a! ! !

Ngay khi Vệ Lẫm hạ miệng cắn xuống thì trên đỉnh đầu xẹt qua một bóng đen thật lớn. Qua Chiến nằm trên mặt đất nhìn thấy bóng đen trên bầu trời, trên mặt trào ra biểu cảm mừng như điên, một thanh niên thân cao thước tám mà vui mừng như đứa trẻ.

“Thượng thần.” Qua Chiến như nhìn thấy cứu tinh.

Cửu Ca không cô phụ kỳ vọng của Qua Chiến, hắn cúi người xách sau áo Vệ Lẫm, tựa như chim ưng quắp gà con, dễ dàng đem Vệ Lẫm bắt đi. Vệ Lẫm đạp chân, trơ mắt nhìn ‘đồ ăn’ càng ngày cách mình càng xa, ánh mắt đều trợn trừng, biểu tình cũng vô cùng phẫn nộ. Vệ Lẫm lại dùng ánh mắt Sadako  quay đầu lại nhìn Cửu Ca, ngay khi ngửi thấy hơi thở của đối phương Vệ Lẫm lại bị ma quỷ ám ảnh.

Cửu Ca dở khóc dở cười nhưng cũng đau đầu không thôi, hắn đẩy nhanh tốc độ, mang theo Vệ Lẫm tới một ngọn núi hoang, bấy giờ mới thả hắn xuống đỉnh núi. Cửu Ca từ trong linh giới lấy ra một con tôm hùm chừng hai mươi mấy cân, tôm hùm đã nướng chín, lộ ra thịt luộc tươi mới, trên mặt tán một lớp bóng loáng, hương thơm xông vào mũi. Vệ Lẫm ôm tôm hùm nóng hôi hổi cắn một cái, thịt tôm hùm ngon nhẵn nhụi, rốt cục làm cho long dăng yên tĩnh trở lại.

Thấy Vệ Lẫm đã có chút khôi phục bình thường, Cửu Ca mới nói: “Lộ Đạt huynh đệ không dễ đối phó, bệ hạ nhẫn nại thêm một chút, chờ thần cùng đại tư tế giải quyết xong hai con đại yêu, sau đó săn vài con mồi ngon nướng cho người ăn.”

Vệ Lẫm ngồi trên tảng đá, hắn gặm tôm hùm, trên mặt nghiêm túc mười phần: “Cô thấy như vậy không ổn.”

Lời này của Vệ Lẫm là nói thật, nhưng bộ dáng hắn ôm tôm hùm mà gặm gặm, thật sự không có chút lực thuyết phục nào.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương