Ta bị toàn bộ Hoàng triều bức hôn!
-
Chapter 11: Ta với ngươi, sinh một đứa con đi
Tác giả: Sách Mã Thích Phong
Editor: Etar
Beta: Shin
Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nội tâm giận dữ cuối cùng cũng phát tiết xong Hi Thần mới dừng tay, “Bây giờ lão nương hỏi cái gì các ngươi liền thành thật trả lời cho ta, nếu không ta đánh đến khi ngay cả cha mẹ ngươi cũng đều nhận không ra!”
Kỳ thật, nàng đã đánh người ta đến mức ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra rồi.
Hi Thần muốn từ miệng bọn chúng moi ra tin tức liên quan đến long dăng, nhưng ba cái đầu lớn này cũng rất mờ mịt, tựa hồ cũng không biết cái bẫy này của Yêu Vương. Điều này làm cho nộ khí của Hi Thần vừa nguôi xuống lại xông lên, bạo phát một đập cứng rắn đem ba con đại yêu lâu năm nện cho hôn mê. Hình ảnh quá mức máu me làm Vệ Lẫm một trận buồn nôn. Hi Thần đưa lưng về phía Vệ Lẫm đứng yên thật lâu sau mới chậm rãi xoay người nhìn về phía hắn.
Ánh mắt kia… như là xuyên qua Vệ Lẫm mà nhìn bộ tộc Nữ Oa từ hưng thịnh phồn vinh đi đến bước điêu tàn suy bại, mang theo bi thiết không nói thành lời.
Vệ Lẫm bị Hi Thần nhìn đến tim cũng run lên.
“Ta không cứu được ngươi.” Hi Thần mở miệng, đôi mi nàng vừa nãy còn ngưng tụ đầy huyết tinh sát ý, giờ phút này toàn bộ đều tiêu tán, trở nên suy sụp đau buồn, đáy mắt ẩn có ánh nước lưu động. Các nàng Hi Hòa thị ở thời thượng cổ vinh quang cỡ nào? Đi theo Nữ Oa đại nhân bảo vệ trăm tộc, còn cùng bộ tộc của Thiên đế liên hôn, sinh ra thần mặt trời và thần mặt trăng.
Lần đầu tiên thần yêu đại chiến, chư thần đã bắt đầu ngã xuống, khi đó Hi Thần còn nhỏ tuổi, cũng không thể lý giải được đại nghiệp trăm họ, nàng ham chơi hưởng lạc, mặc sức phá phách, ở trong tộc chính là một hỗn thế ma đầu. Sau này nàng bỏ lại tộc nhân, ra khỏi chín tầng trời hưởng lạc, uống thứ rượu mạnh nhất, xem nơi cảnh trí đẹp nhất, thời gian đối với nàng trôi qua nhanh vô cùng.
Vài ngàn năm sau, chơi mệt rồi Hi Thần mới trở về, nhìn thấy lại chính là Thần tộc điêu linh, tộc nhân lần lượt ngã xuống, ngay cả Nữ Oa tộc cường thịnh nhất bây giờ cũng chỉ còn sót lại duy nhất một người. Yêu tộc ngóc đầu trở lại, ở mảnh đất trời này tàn sát bừa bãi. Dù nàng có vô tâm ngang ngược như thế nào trong lòng vẫn có Hi Hòa thị, có Nữ Oa tộc. Nữ Oa tộc dòng huyết thống thuần khiết, cũng chỉ còn mỗi một người…
Hi Thần cảm thấy hốt hoảng, nàng đi về hướng Vệ Lẫm. Vệ Lẫm bị biểu cảm thình lình xuất hiện của Hi Thần làm cho có chút mất tự nhiên, hắn không phải người trong sách, Nữ Oa cái gì, Thần tộc cái gì, thiên đạo cái gì, hắn không hề có tình cảm. Thấy trong mắt Hi Thần cất giấu ở nơi sâu nhất chính là đau đớn, nội tâm Vệ Lẫm có chút cổ quái.
Hi Thần đến gần xong liền ngồi xuống bên cạnh Vệ Lẫm, nàng ngửa đầu nhìn trời, khuôn mặt đạm mạc, “Bây giờ làm gì còn phượng hoàng? Ta lại không hiểu những việc tế lễ kia, độc long dăng trên người ngươi ta không nhổ ra được.”
Lời này nói ra Hi Thần đích thực là buồn bã khổ sở. Dù sao cũng là mạng nhỏ của mình, Vệ Lẫm cũng thở dài. Cửu Ca ở cách đó không xa nhìn hai người bọn họ, tựa như có điều suy nghĩ, lại tựa như không muốn nghĩ cái gì, hắn duy trì im lặng, không làm phiền Vệ Lẫm cùng Hi Thần.
Hi Thần trầm mặc hồi lâu, lại mở miệng, “Một khi đã như vậy, ta cũng sẽ không cưỡng cầu.”
Vệ Lẫm thiếu chút nữa thổ huyết, hắn trố mắt nhìn chằm chằm Hi Thần, “Ngươi như vậy là muốn bỏ qua mặc kệ?”
“Nếu không thì còn làm gì?” Hi Thần nghiêng đầu nhìn lướt qua Vệ Lẫm, cảm xúc trong lòng nàng đã điều chỉnh ổn định lại, nói ra lời nói vô tình một cách thản nhiên, “Không có phượng hoàng, ta lại không biết tiêu độc, không kệ còn có thể như thế nào?”
“Khóc lóc nỉ non? Cái đó có tác dụng đéo gì?” Hi Thần trở mình xem thường.
Hi Thần này vô liêm sỉ qua ba thời đại, có thể làm cho nàng xuất hiện chút rưng rưng nước mắt cá sấu đã là giỏi lắm rồi, bằng không còn muốn nàng phải thế nào? Nếu như nàng không phải là người có tính cách như vậy, năm đó làm sao có thể bỏ lại tộc nhân mà một mình chạy ra ngoài lang thang? Hi Thần vẫn luôn thuận theo tự nhiên, nếu đã không thể cưỡng cầu thì không cầu nữa!
Vệ Lẫm: …
Lời nói như vậy thế mà lại con mẹ nó thật sự có lý, hắn không có gì để phản bác.
“Ta ban đầu chỉ nghĩ muốn phò tá ngươi thật tốt, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy, nếu thiên đạo muốn ngươi phải ngã xuống thì ta cũng không có cách nào.” Không biết Hi Thần đây là đang an ủi hay đang chọc điên Vệ Lẫm.
Vệ Lẫm: Cái gì gọi là thiên đạo muốn hắn chết, rõ ràng là tác giả muốn giết hắn!
“Nhìn tình huống của ngươi hiện tại, hẳn là còn có thể kéo dài một thời gian.” Hi Thần dùng một loại cà lơ phất phơ thanh âm nói, “Nhân lúc còn thời gian, ta với ngươi, sinh một đứa con đi!”
Vệ Lẫm quả thực hoài nghi lỗ tai của chính mình, nhân vật trong quyển tiểu thuyết này mẹ nó thật sự là có độc phải không? Lối suy nghĩ một người so với một người càng thêm kỳ cục, hoang mang rối loạn đứng lên hệt như mặc vào chiến phục.
“Biểu tình của ngươi là có ý gì? Ngươi còn dám ghét bỏ lão nương?” Hi Thần đập đuôi rung đất vang trời, “Nam nhân từng ngủ với lão nương, người nào mà không phải là hán tử đỉnh thiên lập địa? Ngay cả cha ngươi, chỉ cần lão nương để mắt đến thì đậu má mẹ ngươi cũng dám đánh rắm?”
Vệ Lẫm:…
Hi Thần vẻ mặt cáu kỉnh, “Chẳng qua bây giờ trên đời chỉ còn ngươi là ruột thịt duy nhất của Nữ Oa đại nhân, nếu không lão nương già như vậy rồi sao còn coi trọng một con rắn con như ngươi?!”
Tuổi tác Hi Thần so với cha mẹ Lâm Vị còn lớn hơn, ở trong mắt nàng, Vệ Lẫm chẳng lẽ không phải là thằng nhãi rắn con?
“Bản thân có bao nhiên phân lượng cũng không tự biết? Không nên muốn chết mà đi phá cái yêu trận gì, làm cho lão nương phải thay ngươi gánh vác cái nồi Cửu Mục này.”
Hi Thần hổn hển, “Lại còn mẹ nó ấp cho ngươi một quả trứng, ấp xong rồi qua mất ngàn năm lại phải dạy hết công phu cho hắn, lão nương vốn nhàn hạ, làm gì tự nguyện muốn trông nom mấy chuyện rách nát này? Nếu không phải nể mặt Nữ Oa đại nhân, ta con mẹ nó sớm đã rời đi rồi.”
Hi Thần nổi giận trong lòng, trừ bỏ Lâm Vị, toàn bộ Cửu Mục hoàng triều cũng chỉ còn nàng có tư cách ngôi lên ngôi vị hoàng đế, cũng là người đủ tư cách nhất mang thai con nối dòng của Lâm Vị. Hi Hòa tộc cũng là thân người đuôi rắn, các nàng gọi là tộc bạch vĩ bởi vì chiếc đuôi có màu trắng, mà trên người Hi Thần lại có một phần tư huyết thống Nữ Oa.
Tuy nói hai người bọn họ sinh đứa nhỏ thì huyết thống cũng không thể thuần khiết hơn nhưng đó cũng là huyết thống cao quý nhất Thần tộc. Tính tình của Hi Thần thực ra vô cùng không kiên nhẫn, nếu không phải vẫn còn chút lương tri thì nàng đã sớm bỏ đi tìm nơi uống rượu, ngôi vị hoàng đế ai thích thì ngồi!
Vệ Lẫm quả thực sắp hỏng mất, hắn vốn dĩ còn tưởng rằng được cứu rồi, không nghĩ tới đối phương không chỉ không có biện pháp thậm chí còn bày cách giải quyết sau khi hắn chết!
Trong khi giãy chết, trước khi chết hắn còn phải hiến tinh, hiến máu, có vật hi sinh nào bi thảm như hắn sao?
“Lần này giết Yêu Vương, sau khi trở về Thần vực liền nhanh chóng triển khai việc này, trước khi ngươi chết nếu không thể để cho ta mang thai con nối dòng, không cần đợi yêu độc phát tác, lão nương liền tươi sống đánh chết ngươi.” Hi Thần mặt đen nghiêm nghị nói.
Nói xong nàng liền khoanh tay rời đi. Thân phận này của nàng, số năm tuổi của nàng, buộc một cái tiểu bối cho nàng đứa nhỏ, nói ra cũng thật có chút dọa người. Nhưng bây giờ cục diện thế này con mẹ nó còn quản cái gì mặt mũi với cả sĩ diện, trước làm ra một đứa nhỏ ngừa hậu hoạn rồi tính sau, hôm nào nàng quay về nhà cũ Hi Hòa thị một chuyến, tra tra sách cổ, xem có thể đem long dăng nhổ ra hay không.
Có thể nhổ yêu độc ra là tốt nhất, còn nếu không thể thì chỉ có đi con đường mang thai đứa nhỏ, nàng cũng không muốn cả đời trải qua ở thần vực, có đứa nhỏ rồi liền quăng hết đám việc loạn thất bát tao này cho hắn trông nom. Cả đời của thần dài như vậy, làm một đại tư tế hữu danh vô thực nàng cũng sắp phiền chết, chứ nói gì đến làm Cửu Mục nữ đế.
Sau khi Hi Thần rời đi, Vệ Lẫm ngồi dưới đất, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì, thần sắc vẫn mãi âm trầm, Cửu Ca nhìn một lúc lâu sau mới đứng dậy hướng hắn đi đến.
“Bệ hạ.” Cửu Ca quan tâm hỏi, “Người không có việc gì chứ?”
Cửu Ca vừa mới đến gần, không ngờ người ngồi trên mặt đất đột nhiên vung đuôi, quật đến đầu hắn. Vệ Lẫm không dùng lực, chỉ là đánh lệch đầu của Cửu Ca đi một chút mà thôi.
“? ? ?” Cửu Ca mờ mịt nhìn Vệ Lẫm.
Hi Thần đánh bọn họ là chuyện bình thường, tính tình nàng chính là như vậy, bản thân khó chịu trong người nhất định phải gây sức ép một phen, phát tiết tức giận trong lòng. Nhưng Vệ Lẫm đánh một đuôi này, chân chân thực thực đem Cửu Ca đánh ngơ ngác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook