【Tính cách của tiểu Thái Tử giống tiên hoàng hậu, thích yên tĩnh, kết quả, sau khi bị bệnh, mỗi ngày bị một đống người vây quanh trước giường hỏi đông hỏi tây.

Đã vậy, phi tử ở hậu cung còn thay phiên muốn nhận nuôi nhóc, mỗi ngày đều đến Đông Cung hỏi han ân cần, liên tục lặp lại nói cho tiểu Thái Tử biết trog cung của mình chơi vui cỡ nào.



【Kết quả……Khiến cho tiểu Thái Tử hoảng sợ, từ đây về sau ngậm miệng không dám nói chuyện.



Lý Thừa Tiển còn đang đắm chìm trog bầu không khí bi thương, không biết về sau con trai của hắn phải làm sao bây giờ, bỗng dưng nghe thấy tiếng lòng của Lâm Nam Tích, đột ngột nhấc đầu lên.


Không phải không thể nói chuyện?

Mà là không muốn nói chuyện?

Lý Thừa Tiển nhìn con trai ngoan ngoãn ngồi trên đùi mình, biểu tình giống như bị sét đánh.


Vừa cảm thấy thương tiếc, vừa áy náy, lại vừa muốn đánh mông đứa nhỏ này!

Không muốn nói lời nào liền không chịu nói sao?

Hắn dỗ dành lâu như vậy, mỗi ngày đều cầu gia gia, méc nãi nãi, chỉ hy vọng con trai có thể nói một chữ, kết quả, nghị lực của tên tiểu tử này thật tốt, nửa chữ cũng không chịu nói!

Hai tay Lý Thừa Tiển nhấc nách con trai, đem tiểu Thái Tử giơ lên cao ngang với tầm mắt của mình.


“Du Nhi, la lên một tiếng cho phụ hoàng nghe đi?”

Tiểu Thái Tử dùng đôi mắt đen như quả nho của mình nhìn phụ hoàng, còn chớp chớp vài cái.



Giống như đang nói nhóc nghe được.


Chỉ là không mở miệng thôi.


Lý Thừa Tiển tiếp tục hướng dẫn: “Nếu con chịu kêu một tiếng phụ hoàng, phụ hoàng liền sai phòng bếp làm hồ lô ngào đường mà con thích ăn nhất ăn.



Lý Kính Du nuốt nuốt nước miếng, nhưng vẫn không nói lời nào.


“Còn sẽ cho con ở trên mặt Uông Đức Hải vẽ rùa đen.



Uông Đức Hải nghe xong, xém chút nữa đã lão lệ tung hoành.


Lúc này, Lý Kính Du trực tiếp dời đi tầm mắt, không thèm để ý đến Lý Thừa Tiển.


Lý Thừa Tiển cảm giác được chính mình bị làm lơ, còn là bị con trai của mình làm lơ.


Lý Thừa Tiển không khỏi cảm thấy hoài nghi.


Lỡ như lời của Lâm Nam Tích nói là giả thì sao?

Nếu Du Nhi thật sự…… Nói không được lời nói.



Lý Thừa Tiển nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy đau lòng không thôi.


Lúc này Lý Kính Du giãy giụa muốn xuống đất, đi thẳng đến chỗ Lâm Nam Tích, lôm lấy đùi hắn.


Lâm Nam Tích:【Éc!】

Lý Thừa Tiển nhìn về phía Lâm Nam Tích, ánh mắt cực kỳ không tốt, con trai của mình đột nhiên ôm đùi thái giám không bỏ là có ý gì, hắn chính là cái đùi thô to nhất Đại Tề, bộ ôm không tốt sao?

Lý Thừa Tiển hỏi: “Là ngươi dẫn Thái Tử vào đây?”

Lâm Nam Tích: “Vâng, là nô tài ở trước điện gặp được Thái Tử điện hạ.



【Là bà vú sợ tiểu Thái Tử quấy rầy ngươi thượng triều, liền ngăn đón không cho tiểu Thái Tử gặp ngươi, chỉ là ta không muốn nói thôi, nếu không, sẽ rất giống ở trước mặt lãnh đạo nói đồng nghiệp nói bậy.



Lý Thừa Tiển:???

Ta thật hy vọng ngươi có thể nhiều lời một chút!

Lâm Nam Tích cong lưng nhìn tiểu Thái Tử nói: “Điện hạ?”

【Mệt nhọc sao?】

【Dù sao hiện tại thái dương vẫn còn chưa có lên, cũng không biết tiểu Thái Tử đã dậy lúc nào.



Vừa định hỏi, tiểu Thái Tử liền ngáp một cái.


Bà vú lập tức nói: “Nô tỳ sẽ dẫn Thái Tử điện hạ về ngủ ngay.



“Thôi.

” Lý Thừa Tiển đối với Uông Đức Hải nói, "Dẫn Du Nhi đến phòng của ta ngủ đi.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương