Tiểu Thái Tử lại không muốn Uông Đức Hải, vẫn cứ ôm đùi Lâm Nam Tích không buông tay.


Lâm Nam Tích cũng có chút khó xử, giống như xin giúp đỡ mà nhìn về phía Lý Thừa Tiển: “Hoàng Thượng, này……”

【Mau quản con của ngươi đi.



Ai biết Lý Thừa Tiển lại nói: “Cũng được, xem ra Du Nhi rất thích ngươi, vậy ngươi mang Du Nhi đi ngủ đi, không cần phải đi theo thượng triều.



Cứ như vậy, Lâm Nam Tích đột nhiên được vào phòng ngủ của hoàng đế nhìn tiểu Thái Tử ngủ, ngay cả bà vú của tiểu Thái Tử cũng không được vào!

Lâm Nam Tích đột nhiên đứng lên, hiện tại hắn đang ở trog tẩm điện của hoàng đế.


【Đúng vậy, ngày thường hắn cũng không được tới này nha.



Bình nhỏ trog lòng ngực nháy mắt nóng lên, lư hương bằng đồng đỏ đang gần trog gang tấc.


Lâm Nam Tích:【Sao Quý phi nương nương lại tìm hắn chứ, là khi dễ hắn không có chỗ dựa sao? Nếu hắn không nghe theo, có khi nào Quý phi nương nương sẽ giết chết hắn không?】

Nói ra cũng thật trùng hợp, những lời này vừa vặn rơi vào tai của Lý Thừa Tiển.



Lúc này Lý Thừa Tiển đang nói chuyện với Uông Đức Hải.


“Tiểu thái giám kia không chỉ lớn lên không tệ, không ngờ còn có thể làm cho Du Nhi thân cận đến vậy.



Uông Đức Hải đi theo phía sau Lý Thừa Tiển, nghiền ngẫm ý tứ trog lời nói của Hoàng Thượng: “Phẩm tính của Lâm Nam Tích cũng không tệ lắm, tướng mạo trog đám nô tài cũng là tốt nhất, Thái Tử còn nhỏ tuổi, nhìn người cũng thật tinh chuẩn.



Lý Thừa Tiển khẽ cười một tiếng: “Ngươi thật biết vuốt mông ngựa, nó còn nhỏ, biết cái gì mà nhìn người.

" Lại dụng tâm kín đáo mà nói: “Kỳ thật Lâm Nam Tích cũng không tệ lắm, có thể dùng hắn.



Vừa dứt lời, liền nghe thấy câu nói long trời lỡ đất kia của Lâm Nam Tích.


Sắc mặt của Lý Thừa Tiển liền đen thui.


“Lâm Nam Tích từng đi qua cung của Quý phi sao?”

Những lời này mang đậm ngữ khí chất vấn.



Uông Đức Hải không hiểu tại sao Hoàng Thượng lại đột nhiên chuyển đề tài sang Quý phi nương nương, sắc mặt cũng trở nên khó coi, trog lòng lộp bộp một tiếng.

Hầu hạ ở ngự tiền dính dáng tới hậu phi cũng không phải chuyện tốt.


Nghĩ đến Lâm Nam Tích đang nhìn tiểu Thái Tử ngủ, sắc mặt của Uông Đức Hải cũng thay đổi: “Nô tài liền trở về Tử Thần Điện trông chừng Thái Tử điện hạ.



Lâm Nam Tích còn đang ở tẩm điện canh giữ, lư hương đang lượn lờ hương an thần, dùng để thư hoãn tâm thần.

Nhưng Lâm Nam Tích đang suy nghĩ sự tình, không hề có cảm giác được thư hoãn.


Không bao lâu sau Uông Đức Hải đã trở lại, Lâm Nam Tích có chút kỳ quái, hôm nay Uông công công không đi thượng triều sao?

Uông Đức Hải quan sát tiểu Thái Tử một chút mới nói: “Hoàng Thượng không yên tâm tiểu Thái Tử, kêu ta trở về xem.



Lâm Nam Tích: “Mệt nhọc Uông công công.



Uông Đức Hải nhìn Lâm Nam Tích, tiểu tử này lớn lên xác thật rất tuấn tú, thậm chí tướng mạo còn mang theo vài phần quý khí.

Mấy ngày nay, số lần ở trước mặt hoàng đế bị nhắc tới cũng càng nhiều, vốn dĩ hắn còn cho rằng người này có rất tốt tiền đồ đâu.


Đáng tiếc.


Tiểu tử này lại đi sai đường.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương