Ngày hôm sau, nghe nói trên triều đình chấn động không thôi.


Người được mời, khổ nói không nên lời, người không được mời thì vò đầu bứt tai tò mò.


Nhưng nghe nói Hữu Thiêm Đô Ngự Sử Bách đại nhân bị phu nhân cầm gậy ở trên đường đuổi đánh một canh giờ, đuổi tới cửa nhà nhạc phụ Đại Lý Tự thiếu khanh Phương đại nhân quỳ xuống, tùy ý phu nhân cầm gậy quất đánh sau lưng.


Còn tưởng rằng Phương đại nhân sẽ ra tới ngăn cản con gái, giúp Bách đại nhân giải vây, nào ngờ Phương đại nhân ra tới cũng quỳ xuống, quỳ cầu phu nhân tha thứ, làm cho người đi ngang qua nhìn thấy đều tấm tắc bảo lạ.


Còn có Lễ Bộ thượng thư Hàn đại nhân mới sáng sớm đã ở trước cửa phủ của Vương trung thừa chịu đòn nhận tội.

Đó chính là Hàn Lập đấy! Muốn ông ta xin lỗi còn khó hơn là lên trời!

Còn có một chuyện kỳ lạ nữa, Thiên Thành năm thứ 18, vụ án Hứa Hoài Thao tư nuốt quân lương được đem ra xử lại, còn có vị hoa khôi nương tử của Xuân Phong Minh Nguyệt Lâu thế nhưng lại là con gái duy nhất của Hứa Hoài Thao.

Nghe nói lần này các triều thần vô cùng nhất trí mà thúc đẩy phúc thẩm vụ án này, xem ra là ông trời có mắt, năm đó gia tộc họ Hứa người thì chết, người thì bị lưu đày, rốt cuộc hiện giờ cũng được lật lại bản án.



Lúc này Lâm Nam Tích đang hộ tống Hứa Lan Nhân ra cửa cung.


Tường thành màu đỏ thắm cao ngất, thân ảnh Hứa Lan Nhân mảnh khảnh đi trên đường, rất giống cỏ lao giữa đại dương mênh mông.


Hứa Lan Nhân có chút buồn bã, vụ án của phụ thân được lật lại nhanh hơn trog tưởng tượng của nàng nhiều.


Lâm Nam Tích giống như cảm giác được tâm trạng của Hứa Lan Nhân: “Hứa cô nương, hiện giờ cô đã có thể trở về lương tịch, Hoàng Thượng còn thưởng riêng cho cô ngàn lượng hoàng kim, để Hứa cô nương có thể bắt đầu một cuộc sống mới.

Toà nhà ban đầu của Hứa gia ít ngày nữa cũng sẽ được dọn dẹp sạch sẽ, sau đó trả lại cho Hứa cô nương.

Sau này, Hứa cô nương có tính toán gì không?”

Đáy mắt Hứa Lan Nhân có chút mờ mịt: “Oan khuất của Gia phụ đã được rửa, tâm sự của ta đã hết, thật đúng là không biết phải làm cái gì.



Lâm Nam Tích ra chú ý: “Sao Hứa cô nương không ở trog thành mở cửa hàng, làm chút nghề nghiệp giải buồn.




Hứa Lan nhân gật đầu nói: “Xác thật là một biện pháp hay.



Lâm Nam Tích nói xong, vẻ mặt như suy tư gì:【Thật đáng tiếc, Hứa cô nương chính là trời sinh thần lực, lại biết quan sát tỉ mỉ, nhiều năm qua lại với các quan viên trog triều chưa từng bị lộ, còn nắm giữ nhược điểm của bọn họ, người như vậy lại không thể làm Cẩm Y Vệ thật là đáng tiếc.



Lý Thừa Tiển mới vừa bước vào ngọ môn:

Sao ngươi không nói sớm!

Lâm Nam Tích đang cùng Hứa Lan Nhân đi tới, đột nhiên trước mặt nhấc lên một đạo gió mạnh, Lý Thừa Tiển đã dẫn theo Uông Đức Hải xuất hiện trước mặt bọn họ.


Hứa Lan nhân đang muốn hành lễ, đã bị Lý Thừa Tiển ngăn lại.


“Trẫm nghĩ tới nghĩ lui, nếu để cô đi như vậy, về sau trẫm rất khó có thể chiếu ứng mọi mặt cho cô, không bằng cho cô một chức quan.



Hứa Lan Nhân dại ra: “Làm quan? Nữ tử cũng có thể làm quan sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương