Lý Thừa Tiển tự giễu mà cười nhạo một tiếng: “Chỉ là một cái Xuân Phong Minh Nguyệt Lâu thôi là có thể làm cho chư vị ái khanh hành sự như vậy, chẳng phải là làm người trog thiên hạ nhạo báng sao, nhạo báng trẫm dùng người không đúng, nhạo báng trẫm có mắt không tròng!”

Các thần tử bên dưới quỳ lạy sát đất hô: “Thần không dám!”

Thứ phụ là người đầu tiên lên tiếng: “Thần nhất định sẽ về suy nghĩ lại hành vi của mình, lập công chuộc tội, làm gương tốt để chỉnh đốn triều cương!”

Lý Thừa Tiển gật đầu nói: “Lập công chuộc tội?”

Sau đó đột nhiên đổi đề tài: “Nếu các ngươi đều là người hâm mộ của Hứa Lan Nhân, vậy có biết thân thế của cô ta?”

Lời này của Lý Thừa Tiển vừa ra, tất cả mọi người đều rơi vào trầm mặc quỷ dị.


Người ở đây đều quay mặt nhìn nhau, nhưng không ai dám bước ra khỏi hàng.


Hứa Hoài Thao, cho dù chưa thấy qua cũng từng nghe qua.


Thiên Thành năm thứ 18, Hứa Hoài Thao bởi vì tham ô hai trăm vạn lượng quân lương, cắt xén hậu cần của lính biên ải, khiến cho Đại Tề liên tục thua Ngoã Lạt, tướng sĩ ở biên cương thương vong vô số, cho tới bây giờ trên sa mạc của biên thành vẫn còn quanh quẩn tiếng vong linh kêu khóc.


Tuy rằng điểm đáng ngờ rất lớn, nhưng Hứa Hoài Thao vẫn bị định tội, bị ngũ mã phanh thây, nam tử trog nhà bị lưu đày, nữ tử phải vào tiện tịch, thương vong vô số, con gái duy nhất của Hứa Hoài Thao là Hứa Lan Nhân cũng phải lưu lạc thanh lâu.



Lâm Nam Tích:【Ha hả, không có lời gì để nói sao.



【Lúc lưu luyến Xuân Phong Minh Nguyệt Lâu, có từng nghĩ tới đây là con gái của cố nhân không?】

Phương Văn Giác thân là Đại Lý Tự thiếu khanh, biết tránh không khỏi, liền đi đầu mở miệng: “Năm đó chiến sự ở biên quan căng thẳng, bị Ngoã Lạt tấn công, liên tiếp bại lui, tiên đế tức giận, liền giết Hứa Hoài Thao cho hả giận.

Hiện tại xem ra, án của Hứa Hoài Thao còn có rất nhiều điểm đáng ngờ.



Lý Thừa Tiển: "Các ái khanh khác thì sao?”

Những người khác cũng vội vàng phụ họa, cực kỳ nhất trí mở miệng: “Thần tán thành!”

Lúc này Lý Thừa Tiển mới gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, ngày mai liền xuống tay tra lại án này đi, Phùng các lão sẽ giám sát án này.



Phùng các lão là người duy nhất ở đây không có quỳ lạy, liền đứng dậy nói: “Cẩn tuân thánh mệnh!”

Lâm Nam Tích:【Không nghĩ tới, cẩu hoàng đế lại vì Hứa đại nhân lật lại bản án nha.




【Thật đúng là rất ngoài ý muốn…】

Lý Thừa Tiển nhịn không được giơ lên khóe miệng.


Lâm Nam Tích:【Cũng không biết sau chuyện hôm nay, mấy vị đại nhân ở đây có tìm Hứa cô nương phiền toái không đây, dù sao vừa rồi bí mật của mấy người này đều bị vạch trần.



Lý Thừa Tiển lộ ra ánh mắt nặng nề nói: “Vừa rồi trẫm làm Hứa cô nương trình lên đồ vật của các vị ái khanh, không biết có người nào ghi hận trog lòng không?”

Lâm Nam Tích: 【!】

Hai mắt Lâm Nam Tích sáng lên.


Nhận thấy được ánh mắt của Lâm Nam Tích nhìn về phía chính mình sáng lên, đáy mắt Lý Thừa Tiển cũng nhiều ra vài phần vừa lòng.


【Không ngờ cẩu hoàng đế cũng nghĩ tới chuyện này, Hoàng Thượng đã lên tiếng, người bên dưới đương nhiên không dám lỗ mãng, Hứa cô nương cũng có thể thanh thản ổn định mà trở lại lương tịch.



Trên mặt đất, các đại thần đều sôi nổi nói: “Thần không dám, chắc chắn sẽ dốc hết sức lực điều tra rõ vụ án của Hứa đại nhân.



Hốc mắt Hứa Lan Nhân hơi ướt, rốt cuộc nàng cũng chờ được ngày này.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương