Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã
-
Chương 30: Trác Lân
_v_ Đừng lấy truyện của mình đi nơi khác đăng trước khi xin phép của mình _v_
“Tổng giám đốc...” Vương Hạ hiện còn đang trong phòng phẫu thuật, Trương Đình tất nhiên không có tâm trạng quan tâm đến những chuyện khác, cho nên giọng nói so với ngày thường âm trầm đi rất nhiều.
“Trương Đình, cậu có thấy Vương Hạ đâu không?” Hôm nay có một cuộc họp quan trọng, tối qua hắn cũng đã bàn giao công việc cho Vương Hạ, vậy mà hiện tại vẫn chưa thấy bóng dáng cô ấy đâu. Trong công ty người hiểu rõ về Vương Hạ không ai khác ngoài Trương Đình, hắn không biết quan hệ giữa hai người họ thế nào nhưng hắn biết Trương Đình có ý với Vương Hạ, thái độ Trương Đình rõ ràng như thế mà Vương Hạ vẫn duy trì thái độ mơ hồ, chưa nói đến Vương Hạ liệu có tình cảm với Trường Đình hay không, thì Vương gia cũng sẽ ngăn cản hai người đến với nhau.
“Vương Hạ cô ấy...” Trương Đình trầm mặc, không nói tiếp, hắn phải nói thế nào, hiện tại tâm tư của hắn đều đặt trên người Vương Hạ, đối với nghi vấn của Ám Dạ Duật, hắn thật sự không muốn trả lời.
Vương Hạ sắp đính hôn theo lệnh của gia đình!
Hắn sớm đã dự đoán được nhưng khi nghe chính miệng cô nói, hắn vẫn nhịn không được mà tức giận, vì vậy hắn đã thổ lộ lòng mình, hắn biết cô sẽ rất kinh ngạc, dù sao trong lòng cô hắn đơn thuần chỉ là một người bạn, nhưng bảo hắn im lặng nhìn cô rời xa hắn, hắn không làm được, thà lựa chọn tổn thương cô, cũng không muốn cô rời xa bản thân.
Trương Đình là người cực đoan, hắn không xuất thân cao, nhưng vì hắn có đầu óc nên được Ám Dạ Duật trọng dụng, hắn đã cố gắng phấn đấu để xứng đáng với cô, nhưng đến cuối cùng giữa bọn họ vẫn luôn có một bức tường hình, ngăn cách hai người họ.
Lúc đưa cô vào bệnh viện, bác sĩ đã hỏi người thân của cô, khi đó hắn thật sự bối rối, đúng vậy, hắn không phải người thân của cô, người nên ở bên cạnh chăm sóc cô hẳn là gia đình cô, suy cho cùng đối với cô, hắn cũng chỉ là người qua đường.
“Để tôi nói chuyện với anh ấy.” Mạc Tử Yên vươn tay về phía Trương Đình, ý đồ muốn thay hắn nói chuyện điện thoại, Trương Đình nhìn cô một lúc mới đưa điện thoại cho cô, Mạc Tử Yên là vị hôn thê của anh, để cô ấy nói vẫn tốt hơn là hắn.
Đợi một lúc không thấy Trương Đình trả lời, Ám Dạ Duật dường như đã nhận thấy có gì đó không đúng, đang lúc anh muốn mở miệng hỏi thì một giọng nói dịu dàng của cô gái truyền vào tai anh, khiến bàn tay đang cầm bút không khỏi dừng lại, nhưng rất nhanh liền tiếp tục viết.
“Là em.”
“Mạc thư ký, sao lại là em?” Giọng anh không nóng không lạnh khiến cô không cảm nhận được sự khác thường.
“Em đang ở bên cạnh Trương Đình...” Nhìn Trương Đình đang mất hồn ngồi đó, Mạc Tử Yên chỉ có thể thở dài, lúc nãy hắn vẫn còn tâm trạng trạn cãi với cô vậy mà hiện tại lại trở nên như vậy, dù muốn an ủi cô cũng biết phải làm thế nào, hiện tại người có thể khiến Trương Đình phấn chấn chỉ có Vương Hạ!
Bên này Ám Dạ Duật sau khi nghe lời nói của cô xong liền triệt để buông bút, anh rời ghế đi đến bên cửa kính, hôm nay là một ngày đầy nắng, mây trắng bay lượn trên bầu trời tạo thành những hình thù kì quái, ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất, người người đều bận rộn không ngừng. Nhìn những tòa nhà cao tầng xếp chồng lên nhau, thành phố S vốn dĩ đất chật người đông, bên ngoài xe cộ không ngừng qua lại, tiếng còi xe ồn ào đến nhức tai, trong phòng vẫn là một mảnh yên tĩnh, ánh mắt anh nhìn về phương xa có chút âm trầm không rõ.
“Hai người từ khi nào lại trở nên thân thiết như vậy?”
Mạc Tử Yên kinh ngạc, không nghĩ anh lại nói một câu như vậy, giọng nói của anh vẫn bình tĩnh như ngày thường nhưng cô mẫn cảm phát hiện có gì đó kỳ lạ, khiến cô có chút bối rối, đối với hiểu biết của cô về anh, anh sẽ không quan trọng vấn đề nhỏ nhặt như vậy, thế nhưng hiện tại... sợ anh hiểu lầm nên Mạc Tử Yên vội vàng giải thích.
“Lúc nãy Vương Hạ ngất xỉu nên em cùng Trương Đình đưa chị ấy vào bệnh viện, anh đừng hiểu lầm...”
“Hiểu lầm, tại sao tôi phải hiểu lầm?” Gương mặt anh vẫn bình tĩnh như nước hồ thu nhưng ánh mắt lại hàm chứa ý cười không rõ.
“Em...” Mạc Tử Yên trầm mặc, đúng vậy, tại sao cô lại nghĩ rằng anh sẽ hiểu lầm hai người bọn họ, ghen sao, cô không biết, từ trước đến nay anh vẫn duy trì bộ dạng lạnh nhạt như thế, có lẽ lúc nãy anh chỉ tình cờ hỏi, hẳn là... do cô suy nghĩ nhiều?!
“Tình hình cô ấy thế nào?” Trong lúc cô đang bối rối thì Ám Dạ Duật nhanh chóng chuyển sang chuyện khác.
“Chị ấy đang ở trong phòng phẫu thuật, không nghiêm trọng lắm...” So với Vương Hạ, tình trạng của Trương Đình còn nghiêm trọng hơn.
“Chiều nay có một cuộc họp quan trọng, Vương Hạ lại nhập viện, em bảo tôi đi đâu tìm người thay thế cô ấy đây?” Ám Dạ Duật cầm lấy tách cà phê trên bàn uống một ngụm, mọi ngày đều là Trương Đình pha cà phê cho hắn, nhưng Trương Đình đang ở bệnh viện với Vương Hạ nên hắn tùy tiện bảo một nhân viên pha cho hắn một tách cà phê, quả thật không phải là hương vi hàng ngày, bất quá vào miệng cũng không đến nổi nào.
“Vậy... vậy phải làm sao?” Mạc Tử Yên sững sờ, mặc dù cô lo lắng cho bệnh tình của Vương Hạ nhưng chuyện trong ty... Mạc Tử Yên xoa trán, hôm nay rốt cuộc là ngày gì thế, chuyện này chưa giải quyết xong thì chuyện khác lại lần lượt kéo đến.
“Không thì... em thay Vương Hạ chủ trì cuộc họp lần này đi?”
“Sao?!” Mạc Tử Yên kinh ngạc, có chút không kìm chế được âm thanh, dọa Trương Đình ngồi đó không khỏi giật mình, ánh mắt tìm tòi nhìn cô.
~~~
“Tổng giám đốc, cà phê của anh...” Cánh cửa mở ra, chiếc giày cao gót màu đen bước vào, váy công sở ôm lấy đôi chân dài trắng noãn, thu hút ánh mắt ngườ khác, áo sơ mi trắng ôm lấy thân hình đầy đặn, mái tóc cô xõa tự nhiên, để lộ gương mặt diễm lệ khiến đàn ông phải ngước nhìn.
Cô đi đến bên bàn làm hiệc, đặt tách cà phê lên bàn liền thẹn thùng liếc mắt nhìn gương mặt nghiêm nghị của người đàn ông, đáng tiếc cho cô là hai mắt người đàn ông lúc này dán chặt vào màn hình máy tính, thân hình cô ấy có chút cứng đờ, trong lòng thầm nghĩ cô không tin cô không thu phục được người đàn ông này!
Hành động nhanh hơn suy nghĩ, cô nhanh chóng vươn tay, bộ dạng muốn sắp xếp lại tài liệu, bộ ngực vô tình hay cố ý cọ xát vào tay người đàn ông, lúc này hắn mới ngước mắt lên nhìn cô, còn chưa để cô gái kịp vô mừng thì người đàn ông đã mở miệng: “Ra ngoài!”
Giọng nói lạnh lùng không chút lưu tình khiến cô gái nhất thời xấu hổ không nói nên lời, lúc này cánh cửa lần nữa mở ra, Bùi Vân bước vào, nhìn cô gái với ánh mắt cảnh cáo.
“Nhân viên trong công ty dạo này rảnh rỗi lắm sao?! Còn không mau đi làm việc?!” Gương mặt Bùi Vân thập phần khó coi, từ ngày cô ta bước chân vào công ty cô sớm đã lưu ý đến, quả nhiên chưa đến một tháng cô ta nhiều lần đến quyến rũ Trác Lân, vừa mới đo một Mạc Tử Yên thì một tiện nhân khác lại xuất hiện, đám nữ nhân này đúng là loại hạ đẳng, suốt ngày chỉ biết đi quyến rũ nam nhân!
Cô gái bị Bùi Vân cảnh cáo gương mặt vẫn bình tĩnh như nước, hừ lạnh một tiếng rồi mới bước ra ngoài, trước khi đi còn không quên cho người đàn ông một cái nháy mắt, song lại nhìn Bùi Vân với ánh mắt đắc ý, khiến cô nàng tức giận một trận.
Cố gắng kìm nén cơn tức giận, Bùi Vân đi đến bên cạnh người đàn ông, ôn tồn mở miệng: “Trác tổng, chiều nay có một cuộc họp với đối tác, anh...”
“Tôi đã biết!”
Bùi Vân cắn môi, nhìn người đàn ông với ánh mắt đáng thương, rốt cuộc thì tại sao hắn lại không chịu cho cô dù chỉ là một ánh mắt, bản thân cô tự nhận mình không hề thua kém Mạc Tử Yên hay cô gái vừa nãy, thế nhưng tại sao hắn lại không để mắt đến cô?!
Lúc đầu cô tiếp cận hắn quả thật là có mục đích, nhưng dần dần cô đã yêu phải hắn, nhìn Mạc Tử Yên ngày ngày quấn lấy hắn, khi đó cô thật sự chán ghét cô ấy, nhưng cũng hâm mộ cô ấy vì có thể danh chính ngôn thuận xuất hiện bên cạnh hắn, người đàn ông đó nói đúng, cô không dám xuống tay với Trác Lân, bởi vì cô sớm đã quên mất bản thân mình là ai mà chìm đắm trong tình yêu của bản thân.
“Trác tổng... cũng sắp đến giờ nghỉ trưa rồi, anh... anh có muốn ăn gì không?!” Bùi Vân cố gắng níu kéo một chút thời gian ở bên cạnh hắn, chỉ cần được ở bên cạnh hắn, cô cũng mãn nguyện.
“Tôi không đói.”
Đáp lại cô vẫn chỉ là sự lạnh lùng của người đàn ông, Bùi Vân cảm thấy chua sót thay bản thân mình nhưng cũng không nói gì nữa mà quay người đi ra cửa, trước khi đi không quên nhìn lại người đàn ông lần cuối, bất quá cô cũng giống như cô gái kia, người đàn ông chưa từng cho cô một cái liếc mắt.
Cô chán ghét Mạc Tử Yên nhưng không thể không thừa nhận, giữa cô và cô ấy có một điểm rất giống nhau, đó là tình yêu dành cho Trác Lân, yêu đến điên cuồng, yêu đến mù quáng... bất quá so với cô, Mạc Tử Yên may mắn hơn rất nhiều, ít nhất thì... cô ấy vẫn được Trác Lân nhớ đến.
Không gian rơi vào yên tĩnh, người đàn ông lúc này mới rời mắt khỏi màn hình rơi vào khung hình được đặt bên cạnh máy tính, trong hình là một cô gái đang đứng dưới biển hoa nở nụ cười, nụ cười của cô rực rỡ sáng chói so với bất kì loài hoa nào, chiếc váy trắng theo làn gió lay động, mái tóc dài không chút trói buộc, hình ảnh được chụp cực kỳ sinh động, đôi mắt cô trong sáng như sao, nhìn vào khiến người khác không khỏi bị hút vào, khoảng khắc xinh đẹp trong nháy mắt của cô liền được máy ảnh lưu lại.
Mạc Tử Yên nếu có ở đây hẳn sẽ không hề ngạc nhiên khi thấy người trong khung hình là bản thân cô, bởi vì khung hình này là do cô một tay sắp xếp để trên bàn làm việc của Trác Lân với ý đồ muốn mỗi ngày chỉ cần ngước mắt, hắn đều nhìn thấy gương mặt cô, nghĩ về cô.
Trác Lân ánh mắt âm trầm, không tiếng động đưa tay lật úp khung hình xuống, nháy mắt nụ cười tỏa sáng liền biến mất, xua đi hình ảnh trong đầu, hắn lại tiếp tục làm việc.
“Tổng giám đốc...” Vương Hạ hiện còn đang trong phòng phẫu thuật, Trương Đình tất nhiên không có tâm trạng quan tâm đến những chuyện khác, cho nên giọng nói so với ngày thường âm trầm đi rất nhiều.
“Trương Đình, cậu có thấy Vương Hạ đâu không?” Hôm nay có một cuộc họp quan trọng, tối qua hắn cũng đã bàn giao công việc cho Vương Hạ, vậy mà hiện tại vẫn chưa thấy bóng dáng cô ấy đâu. Trong công ty người hiểu rõ về Vương Hạ không ai khác ngoài Trương Đình, hắn không biết quan hệ giữa hai người họ thế nào nhưng hắn biết Trương Đình có ý với Vương Hạ, thái độ Trương Đình rõ ràng như thế mà Vương Hạ vẫn duy trì thái độ mơ hồ, chưa nói đến Vương Hạ liệu có tình cảm với Trường Đình hay không, thì Vương gia cũng sẽ ngăn cản hai người đến với nhau.
“Vương Hạ cô ấy...” Trương Đình trầm mặc, không nói tiếp, hắn phải nói thế nào, hiện tại tâm tư của hắn đều đặt trên người Vương Hạ, đối với nghi vấn của Ám Dạ Duật, hắn thật sự không muốn trả lời.
Vương Hạ sắp đính hôn theo lệnh của gia đình!
Hắn sớm đã dự đoán được nhưng khi nghe chính miệng cô nói, hắn vẫn nhịn không được mà tức giận, vì vậy hắn đã thổ lộ lòng mình, hắn biết cô sẽ rất kinh ngạc, dù sao trong lòng cô hắn đơn thuần chỉ là một người bạn, nhưng bảo hắn im lặng nhìn cô rời xa hắn, hắn không làm được, thà lựa chọn tổn thương cô, cũng không muốn cô rời xa bản thân.
Trương Đình là người cực đoan, hắn không xuất thân cao, nhưng vì hắn có đầu óc nên được Ám Dạ Duật trọng dụng, hắn đã cố gắng phấn đấu để xứng đáng với cô, nhưng đến cuối cùng giữa bọn họ vẫn luôn có một bức tường hình, ngăn cách hai người họ.
Lúc đưa cô vào bệnh viện, bác sĩ đã hỏi người thân của cô, khi đó hắn thật sự bối rối, đúng vậy, hắn không phải người thân của cô, người nên ở bên cạnh chăm sóc cô hẳn là gia đình cô, suy cho cùng đối với cô, hắn cũng chỉ là người qua đường.
“Để tôi nói chuyện với anh ấy.” Mạc Tử Yên vươn tay về phía Trương Đình, ý đồ muốn thay hắn nói chuyện điện thoại, Trương Đình nhìn cô một lúc mới đưa điện thoại cho cô, Mạc Tử Yên là vị hôn thê của anh, để cô ấy nói vẫn tốt hơn là hắn.
Đợi một lúc không thấy Trương Đình trả lời, Ám Dạ Duật dường như đã nhận thấy có gì đó không đúng, đang lúc anh muốn mở miệng hỏi thì một giọng nói dịu dàng của cô gái truyền vào tai anh, khiến bàn tay đang cầm bút không khỏi dừng lại, nhưng rất nhanh liền tiếp tục viết.
“Là em.”
“Mạc thư ký, sao lại là em?” Giọng anh không nóng không lạnh khiến cô không cảm nhận được sự khác thường.
“Em đang ở bên cạnh Trương Đình...” Nhìn Trương Đình đang mất hồn ngồi đó, Mạc Tử Yên chỉ có thể thở dài, lúc nãy hắn vẫn còn tâm trạng trạn cãi với cô vậy mà hiện tại lại trở nên như vậy, dù muốn an ủi cô cũng biết phải làm thế nào, hiện tại người có thể khiến Trương Đình phấn chấn chỉ có Vương Hạ!
Bên này Ám Dạ Duật sau khi nghe lời nói của cô xong liền triệt để buông bút, anh rời ghế đi đến bên cửa kính, hôm nay là một ngày đầy nắng, mây trắng bay lượn trên bầu trời tạo thành những hình thù kì quái, ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất, người người đều bận rộn không ngừng. Nhìn những tòa nhà cao tầng xếp chồng lên nhau, thành phố S vốn dĩ đất chật người đông, bên ngoài xe cộ không ngừng qua lại, tiếng còi xe ồn ào đến nhức tai, trong phòng vẫn là một mảnh yên tĩnh, ánh mắt anh nhìn về phương xa có chút âm trầm không rõ.
“Hai người từ khi nào lại trở nên thân thiết như vậy?”
Mạc Tử Yên kinh ngạc, không nghĩ anh lại nói một câu như vậy, giọng nói của anh vẫn bình tĩnh như ngày thường nhưng cô mẫn cảm phát hiện có gì đó kỳ lạ, khiến cô có chút bối rối, đối với hiểu biết của cô về anh, anh sẽ không quan trọng vấn đề nhỏ nhặt như vậy, thế nhưng hiện tại... sợ anh hiểu lầm nên Mạc Tử Yên vội vàng giải thích.
“Lúc nãy Vương Hạ ngất xỉu nên em cùng Trương Đình đưa chị ấy vào bệnh viện, anh đừng hiểu lầm...”
“Hiểu lầm, tại sao tôi phải hiểu lầm?” Gương mặt anh vẫn bình tĩnh như nước hồ thu nhưng ánh mắt lại hàm chứa ý cười không rõ.
“Em...” Mạc Tử Yên trầm mặc, đúng vậy, tại sao cô lại nghĩ rằng anh sẽ hiểu lầm hai người bọn họ, ghen sao, cô không biết, từ trước đến nay anh vẫn duy trì bộ dạng lạnh nhạt như thế, có lẽ lúc nãy anh chỉ tình cờ hỏi, hẳn là... do cô suy nghĩ nhiều?!
“Tình hình cô ấy thế nào?” Trong lúc cô đang bối rối thì Ám Dạ Duật nhanh chóng chuyển sang chuyện khác.
“Chị ấy đang ở trong phòng phẫu thuật, không nghiêm trọng lắm...” So với Vương Hạ, tình trạng của Trương Đình còn nghiêm trọng hơn.
“Chiều nay có một cuộc họp quan trọng, Vương Hạ lại nhập viện, em bảo tôi đi đâu tìm người thay thế cô ấy đây?” Ám Dạ Duật cầm lấy tách cà phê trên bàn uống một ngụm, mọi ngày đều là Trương Đình pha cà phê cho hắn, nhưng Trương Đình đang ở bệnh viện với Vương Hạ nên hắn tùy tiện bảo một nhân viên pha cho hắn một tách cà phê, quả thật không phải là hương vi hàng ngày, bất quá vào miệng cũng không đến nổi nào.
“Vậy... vậy phải làm sao?” Mạc Tử Yên sững sờ, mặc dù cô lo lắng cho bệnh tình của Vương Hạ nhưng chuyện trong ty... Mạc Tử Yên xoa trán, hôm nay rốt cuộc là ngày gì thế, chuyện này chưa giải quyết xong thì chuyện khác lại lần lượt kéo đến.
“Không thì... em thay Vương Hạ chủ trì cuộc họp lần này đi?”
“Sao?!” Mạc Tử Yên kinh ngạc, có chút không kìm chế được âm thanh, dọa Trương Đình ngồi đó không khỏi giật mình, ánh mắt tìm tòi nhìn cô.
~~~
“Tổng giám đốc, cà phê của anh...” Cánh cửa mở ra, chiếc giày cao gót màu đen bước vào, váy công sở ôm lấy đôi chân dài trắng noãn, thu hút ánh mắt ngườ khác, áo sơ mi trắng ôm lấy thân hình đầy đặn, mái tóc cô xõa tự nhiên, để lộ gương mặt diễm lệ khiến đàn ông phải ngước nhìn.
Cô đi đến bên bàn làm hiệc, đặt tách cà phê lên bàn liền thẹn thùng liếc mắt nhìn gương mặt nghiêm nghị của người đàn ông, đáng tiếc cho cô là hai mắt người đàn ông lúc này dán chặt vào màn hình máy tính, thân hình cô ấy có chút cứng đờ, trong lòng thầm nghĩ cô không tin cô không thu phục được người đàn ông này!
Hành động nhanh hơn suy nghĩ, cô nhanh chóng vươn tay, bộ dạng muốn sắp xếp lại tài liệu, bộ ngực vô tình hay cố ý cọ xát vào tay người đàn ông, lúc này hắn mới ngước mắt lên nhìn cô, còn chưa để cô gái kịp vô mừng thì người đàn ông đã mở miệng: “Ra ngoài!”
Giọng nói lạnh lùng không chút lưu tình khiến cô gái nhất thời xấu hổ không nói nên lời, lúc này cánh cửa lần nữa mở ra, Bùi Vân bước vào, nhìn cô gái với ánh mắt cảnh cáo.
“Nhân viên trong công ty dạo này rảnh rỗi lắm sao?! Còn không mau đi làm việc?!” Gương mặt Bùi Vân thập phần khó coi, từ ngày cô ta bước chân vào công ty cô sớm đã lưu ý đến, quả nhiên chưa đến một tháng cô ta nhiều lần đến quyến rũ Trác Lân, vừa mới đo một Mạc Tử Yên thì một tiện nhân khác lại xuất hiện, đám nữ nhân này đúng là loại hạ đẳng, suốt ngày chỉ biết đi quyến rũ nam nhân!
Cô gái bị Bùi Vân cảnh cáo gương mặt vẫn bình tĩnh như nước, hừ lạnh một tiếng rồi mới bước ra ngoài, trước khi đi còn không quên cho người đàn ông một cái nháy mắt, song lại nhìn Bùi Vân với ánh mắt đắc ý, khiến cô nàng tức giận một trận.
Cố gắng kìm nén cơn tức giận, Bùi Vân đi đến bên cạnh người đàn ông, ôn tồn mở miệng: “Trác tổng, chiều nay có một cuộc họp với đối tác, anh...”
“Tôi đã biết!”
Bùi Vân cắn môi, nhìn người đàn ông với ánh mắt đáng thương, rốt cuộc thì tại sao hắn lại không chịu cho cô dù chỉ là một ánh mắt, bản thân cô tự nhận mình không hề thua kém Mạc Tử Yên hay cô gái vừa nãy, thế nhưng tại sao hắn lại không để mắt đến cô?!
Lúc đầu cô tiếp cận hắn quả thật là có mục đích, nhưng dần dần cô đã yêu phải hắn, nhìn Mạc Tử Yên ngày ngày quấn lấy hắn, khi đó cô thật sự chán ghét cô ấy, nhưng cũng hâm mộ cô ấy vì có thể danh chính ngôn thuận xuất hiện bên cạnh hắn, người đàn ông đó nói đúng, cô không dám xuống tay với Trác Lân, bởi vì cô sớm đã quên mất bản thân mình là ai mà chìm đắm trong tình yêu của bản thân.
“Trác tổng... cũng sắp đến giờ nghỉ trưa rồi, anh... anh có muốn ăn gì không?!” Bùi Vân cố gắng níu kéo một chút thời gian ở bên cạnh hắn, chỉ cần được ở bên cạnh hắn, cô cũng mãn nguyện.
“Tôi không đói.”
Đáp lại cô vẫn chỉ là sự lạnh lùng của người đàn ông, Bùi Vân cảm thấy chua sót thay bản thân mình nhưng cũng không nói gì nữa mà quay người đi ra cửa, trước khi đi không quên nhìn lại người đàn ông lần cuối, bất quá cô cũng giống như cô gái kia, người đàn ông chưa từng cho cô một cái liếc mắt.
Cô chán ghét Mạc Tử Yên nhưng không thể không thừa nhận, giữa cô và cô ấy có một điểm rất giống nhau, đó là tình yêu dành cho Trác Lân, yêu đến điên cuồng, yêu đến mù quáng... bất quá so với cô, Mạc Tử Yên may mắn hơn rất nhiều, ít nhất thì... cô ấy vẫn được Trác Lân nhớ đến.
Không gian rơi vào yên tĩnh, người đàn ông lúc này mới rời mắt khỏi màn hình rơi vào khung hình được đặt bên cạnh máy tính, trong hình là một cô gái đang đứng dưới biển hoa nở nụ cười, nụ cười của cô rực rỡ sáng chói so với bất kì loài hoa nào, chiếc váy trắng theo làn gió lay động, mái tóc dài không chút trói buộc, hình ảnh được chụp cực kỳ sinh động, đôi mắt cô trong sáng như sao, nhìn vào khiến người khác không khỏi bị hút vào, khoảng khắc xinh đẹp trong nháy mắt của cô liền được máy ảnh lưu lại.
Mạc Tử Yên nếu có ở đây hẳn sẽ không hề ngạc nhiên khi thấy người trong khung hình là bản thân cô, bởi vì khung hình này là do cô một tay sắp xếp để trên bàn làm việc của Trác Lân với ý đồ muốn mỗi ngày chỉ cần ngước mắt, hắn đều nhìn thấy gương mặt cô, nghĩ về cô.
Trác Lân ánh mắt âm trầm, không tiếng động đưa tay lật úp khung hình xuống, nháy mắt nụ cười tỏa sáng liền biến mất, xua đi hình ảnh trong đầu, hắn lại tiếp tục làm việc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook