Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã
Chương 29: Gặp lại

“Phẫu thuật?”

Bệnh viện luôn là nơi người ra vào tấp nập, huống hồ là bệnh viện Đa khoa thành phố S, một trong số bệnh viện nổi tiếng nhất S thị, công nghệ máy móc hiện đại, bác sĩ chuyên nghiệp đến từ nước ngoài, vì vậy cho dù là mới sáng tinh mơ hay buổi tối hoang vắng thì nơi này vẫn luôn có không ít người.

Lúc này giữa hành lang bệnh viện, một người đàn ông khôi ngô tuấn tú kéo lấy tay áo người mặc đồ bác sĩ, bộ dạng cầu xin, dường như đang níu kéo gì đó, người đàn ông mặc đồ bác sĩ lộ vẻ bất đắc dĩ, khó xử nhìn cô gái bên cạnh, bộ dạng như bị vợ mình bắt gặp cảnh ngoại tình, cô gái đứng một bên phức tạp nhìn hai người đàn ông đang dây dưa, khiến người đi đường không khỏi hiểu lầm, bác sĩ kinh ngạc nói không nên lời, y tá thì vẻ mặt xấu hổ, người già thì lắc đầu cảm thán, người trẻ thì nhìn hai người đàn ông với ánh mắt ái muội, song lại nhìn cô gái với ánh mắt đồng cảm, nhất thời nơi này trở thành điểm thu hút nhất trong bệnh viện.

“Trương Đình, anh bình tĩnh một chút đi...” Nơi này là bệnh viện, hai người ông đứng đó dây dưa với nhau, cho dù là người trong cuộc như cô cũng sẽ không tránh khỏi hiểu lầm về mối quan hệ của hai người, huống hồ là những người ngoài cuộc không biết gì.

Bất quá người thảm nhất là Mạc Tử Yên cô đây, đường đường là đại tiểu thư của Mạc thị, lại bị người khác nhìn với ánh mắt đồng cảm, nếu là ánh mắt đồng cảm thì cô đây cũng chẳng nói gì, vậy mà họ lại nhìn cô với ánh mắt oán phụ bị bỏ rơi khiến cô có chút buồn bực, nếu không phải vì Vương Hạ... nghĩ đến Vương Hạ, ánh mắt Mạc Tử Yên trầm xuống, kiếp này cô và Vương Hạ gặp nhau chỉ là tình cờ, nhưng nhờ vậy mà Mạc Tử Yên cô mới có thêm một người bạn, giữa cô và Vương Hạ tuy không phải rất thân nhưng cô cảm thấy Vương Hạ là một cô gái tốt, hơn nữa nhờ có một người bạn như cô ấy mà cô cũng đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.

Trước đây Mạc Tử Yên không thích kết bạn với người khác, tính tình lạnh nhạt xa cách, những người muốn đến gần cô đều không thể, thế nhưng bởi vì đã sống một kiếp, suy nghĩ của cô đã thoáng hơn, Vương Hạ là người bạn duy nhất của cô ở kiếp này, nếu bỏ lỡ thì cô sẽ hối hận, giống như anh, cô... không muốn buông tay, kể cả tình bạn lẫn tình yêu.

“Bác sĩ, anh nhất định phải cứu cô ấy... bác sĩ...” Trương Đình nắm lấy ông tay áo người đàn ông, bộ dạng vô cùng khổ sở.

“Vị tiên sinh này anh hãy bình tĩnh một chút, đây chỉ là một ca tiểu phẫu, sẽ không nghiêm trọng đến tính mạng của cô ấy, nhưng anh cứ ngăn cản không cho tôi đi thì tôi không thể đảm bảo được tính mạng của cô ấy có gặp nguy hiểm hay không?!”

Trương Đình trầm mặc một lát rồi mới buông tay, đi đến bên ghế ngồi xuống, bộ dạng vô hồn khiến Mạc Tử Yên đứng bên cạnh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Tuy cô không biết giữa Vương Hạ và Trương Đình xảy ra chuyện gì, sáng nay nhìn Vương Hạ thần sắc tái nhợt đến đáng thương cô liền hiểu rõ Trương Đình nhất định đã làm gì đó kích động đến Vương Hạ, nếu không... bất quá hiện tại nhìn Trương Đình như vậy, dù cho cô muốn truy cứu cũng không còn quan trọng, Vương Hạ hiện tại đang nằm trong phòng phẫu thuật, điều quan trọng nhất là hiện tại phải cứu cô ấy trước.

Bác sĩ được thả tự do, vội vàng thở phào nhẹ nhõm, hắn tuy chưa có vợ nhưng cũng không phải thuộc loại người thích nam nhân, bị một người đàn ông nắm tay dây dưa ở giữa hành lang bệnh viện, chưa kể đến sẽ ảnh hưởng bệnh viện thế nào, chỉ riêng thanh danh của hắn thôi cũng sẽ bị hủy hoại, lần này viện trưởng nhất định sẽ mắng hắn một trận, hơn nữa lúc nãy mấy cô y tá nhìn hắn với ánh mắt như vậy thật khiến hắn hận không thể đào một cái lỗ mà chui xuống, xong rồi, xong rồi, con đường lấy vợ của hắn chỉ sợ rất gian nan đây!

Bác sĩ rời đi với tâm trạng đau khổ, y tá bên cạnh định gọi Trương Đình làm thủ tục thì bị Mạc Tử Yên ngăn cản, hiện tại cho dù trời có sập xuống chỉ sợ Trương Đình cũng không muốn rời phòng bệnh Vương Hạ nửa bước, làm người tốt phải làm đến cùng, huống hồ luận vào quan hệ giữa cô và Vương Hạ so ra cũng kém xa Trương Đình, vì vậy Mạc Tử Yên đành đi theo y tá làm thủ tục nhập viện.

Kí tên xong, Mạc Tử Yên định rời đi, không ngờ lại bị y tá gọi lại, đang mơ hồ không biết bản thân cô có kí thiếu thủ tục nào không thì cô y tá đã mở miệng.

“Chào chị, chị là bạn gái của vị tiên sinh khi nãy sao?” Lúc nãy cô cũng có mặt tại nơi đó, tất nhiên biết rõ mọi chuyện không như mọi người nghĩ rằng bác sĩ Lâm và vị tiên sinh đó có quan hệ... khác thường.

Nhìn ánh mắt lấp lánh của y tá nhỏ, Mạc Tử Yên nhanh chóng liền hiểu rõ vấn đề, là người từng trãi cho nên đối với ánh mắt này Mạc Tử Yên thập phần quen thuộc, Trương Đình khôi ngô tuấn tú, tuy không tuấn mỹ như Ám Dạ Duật nhưng cũng là một mỹ nam có một không hai, có người thầm thương trộm nhớ vốn là chuyện thường tình, vì không muốn làm tổn thương tâm hồn của y tá nhỏ, Mạc Tử Yên thành thật trả lời.

“Không phải.”

Y tá nhỏ thần sắc vui mừng, gương mặt có chút thẹn thùng, còn chưa kịp mở miệng hỏi tiếp một câu thì đã bị Mạc Tử Yên tạt một xô nước lạnh.

“Nhưng vị tiểu thư trong phòng phẫu thuật kia là bạn gái của anh ấy.”

Tuy hiện tại không phải nhưng cô tin rất nhanh liền trở thành.

Nhìn bộ dạng Trương Đình rõ ràng hận không thể nhanh chóng đóng gói Vương Hạ mang về nhà, người thông minh đều có thể nhìn ra, chỉ có mình Vương Hạ bộ dạng mơ mơ hồ hồ không rõ, nghĩ rằng quan hệ giữa hai người rất trong sáng, đơn thuần chỉ là bạn bè.

Y tá nhỏ đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền chuyển sanh thất vọng, song lại nhìn cô với ánh mắt lên án, dường như cô đã làm ra chuyện xấu xa gì, đôi mắt lấp lánh như có lệ, tùy thời đều có thể chảy ra, nếu là đàn ông chỉ sợ sẽ vội vàng an ủi, thế nhưng rất tiếc, Mạc Tử Yên cô là phụ nữ, hơn nữa còn là loại phụ nữ sắc đá không dễ đồng cảm với người khác, kiếp này cô đã nhận định Vương Hạ là chị em tốt của mình thì tất nhiên không muốn bất kì ai cản trở con đường tình duyên của cô ấy.

Trở lại dãy hành lang, từ đằng xa Mạc Tử Yên đã thấy bóng dáng màu trắng đứng đó với Trương Đình, chiếc áo khoác trắng dài tới đầu gối, mái tóc được búi cao để lộ chiếc cổ trắng noãn, bóng dáng nhỏ nhắn, bóng lưng tinh tế, đôi bông tai bằng hồng ngọc đập vào mắt cô, bởi vì cô gái đưa lưng lại với cô nên Mạc Tử Yên cũng không biết được đó là ai, cứ nghĩ là bác sĩ bình thường, thế nhưng càng đến gần bóng lưng lại càng trở nên quen thuộc.

Tiếng giày cao gót va chạm vào nền gạch tạo nên thanh âm phá vỡ không gian yên tĩnh giữa hành lang, cô gái lúc này mới quay người khiến Mạc Tử Yên nhìn rõ gương mặt người trước mắt, đường nét xinh đẹp, đôi mắt trong suốt, mày như họa, khí chất lạnh nhạt khiến người khác không dám đến gần, đây là lần gặp gỡ thứ hai của hai người họ, thế nhưng cô không thể không thừa nhận sự xinh đẹp của cô ấy.

“Bác sĩ Tạ.” Mạc Tử Yên đi đến bên cạnh Trương Đình, lễ phép gật đầu chào, nơi này là bệnh viện, Tạ Cẩm Y lại là bác sĩ, cho dù có gặp mặt ở nơi này thì cũng là chuyện bình thường.

“Mạc tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau.” Ánh mắt Tạ Cẩm Y rơi vào người Mạc Tử Yên rồi nhanh chóng lướt qua người Trương Đình, năm năm này tuy cô không có trở về S thị nhưng cô cũng biết rõ Trương Đình là cánh tay đắc lực bên người anh, phụ nữ đối với người trong lòng luôn rất để ý, huống hồ là loại phụ nữ lí trí như Tạ Cẩm Y, muốn lấy được trái tim người đàn ông, đầu tiên phải tiếp cận người bên cạnh họ.

Mạc Tử Yên là vị hôn thê của anh, sớm hay muộn cũng sẽ vào công ty anh làm việc, nhận thức Trương Đình cũng là hiển nhiên, cho nên Tạ Cẩm Y cũng không có biểu hiện gì.

“Đúng vậy, thật là tình cờ.”

“Không biết thân thể Mạc tiểu thư đã tốt hơn chưa?”

Người nói vô tình, người nghe có ý, mặc kệ Tạ Cẩm Y cố ý hay không cố ý nhưng cô ấy quả thật đã thành công chọc giận cô!

“Bác sĩ Tạ lo lắng dư thừa rồi.”

Tình địch gặp nhau, tia lửa điện bắn tung tóe, Mạc Tử Yên so với ngày thường càng lạnh lùng, Tạ Cẩm Y cũng không muốn đem mặt nóng đi dán mông lạnh của người khác nên hành lang bệnh viện lúc này lại khôi phục sự yên tĩnh.

Đối với quan hệ giữa hai cô gái này Trương Đình hắn không phải người trong cuộc nên cũng chẳng muốn xen vào, thế nhưng hắn không biết rằng nơi này lần nữa trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Bác sĩ Tạ, nữ bác sĩ trẻ tuổi vừa từ Mỹ về, gương mặt xinh đẹp, gia thế lại tốt, tài năng thì tất cả bác sĩ trong bệnh viện đều đã chứng kiến qua, tài sắc vẹn toàn đặt lên người cô ấy không phải là nói quá, tránh không khỏi có không ít nam bác sĩ sinh ra yêu thích với cô nàng.

Bất quá cô gái bên cạnh cũng không kém, dung mạo xinh đẹp, khí chất xuất trần, tuy không biết xuất thân thế nào nhưng nhìn bộ dạng xem ra cũng không phải loại người tầm thường, chỉ nói dung mạo thôi cũng đã cướp đi không biết bao nhiêu trái tim nam nhân.

Mỗi người một vẻ, khó cân khó bì, trong lúc nhất thời mọi người cũng lâm vào khó xử, trong lòng suy nghĩ không biết người đàn ông đó sẽ chọn ai trong hai người.

Bị ánh mắt mọi người đổ dồn vào ba người trong cuộc tất nhiên là không vui, kìm nén cơn buồn bực của bản thân, Trương Đình mở miệng: “Bác sĩ Tạ khi nào mới có thể tiến hành phẫu thuật?”

“Thủ tục đã làm xong, ngay bây giờ liền có thể.”

“Vậy thì phiền bác sĩ Tạ!” Nghe nói hiện tại có thể làm phẫu thuật, tâm trạng Trương Đình tốt hơn nhiều, Tạ Cẩm Y là bác sĩ chuyên nghiệp vừa mới về nước, năng lực có lẽ không tồi.

Mạc Tử Yên có chút bất ngờ, cô vốn nghĩ người đàn ông khi nãy sẽ làm phẫu thuật cho Vương Hạ nhưng không ngờ lại là Tạ Cẩm Y.

“Mạc tiểu thư dường như không mấy tin tưởng tôi?” Nhận thấy ánh mắt của Mạc Tử Yên, Tạ Cẩm Y không khỏi mở miệng.

“Bác sĩ Tạ hiểu lầm, Trương tiên sinh cũng đã nhờ cậy vào bác sĩ, tôi có quyền không tin tưởng sao?”

Tạ Cẩm Y nhìn cô không nói gì rồi nhanh chóng đi vào phòng phẫu thuật, cánh cửa phòng đóng lại không gian liền rơi vào yên lặng, Trương Đình trầm mặc, Mạc Tử Yên đứng một bên cũng không mở miệng, trên hành lang người người không ngừng qua lại nhưng tâm trí của hai người họ chỉ đặt vào người đang nằm bên trong.

“Ring ~~~ Ring ~~~!”

Lúc này chuông điện thoại của Trương Đình vang lên, hắn vốn không định nghe máy bởi vì tâm tình của hắn hiện tại đặt hết lên người Vương Hạ, thế nhưng nhìn đến tên người gọi, ánh mắt Trương Đình ngưng động một lúc rồi mới nghe máy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương