Sủng Trong Lòng Bàn Tay
-
Chương 31
Editor: Masha
Mạc Tú Đình đi ra sân, phía sau cửa gấp không chờ nổi mà đóng lại.
Các nàng hướng xe ngựa đi tới, thị nữ nói: “Phu nhân hà tất ăn nói khép nép như vậy với nữ nhi thương hộ? Xem bộ dáng nàng, căn bản không đem ngài để vào mắt.”
Mạc Tú Đình cười cười: “Ta nhìn ra tính tình nàng tâm cao khí ngạo, không muốn làm thiếp. Ta càng nói như thế, nàng sẽ càng bài xích. Ta ước gì nàng không vào phủ, về sau phu quân trở về hỏi, ta cũng có thể công đạo. Dù sao hiện tại đã biết nàng ở nơi này, nếu là nói với mẫu thân ……”
Thị nữ bỗng nhiên dừng lại bước chân, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, ngài xem đó là ai?”
Bên cạnh xe ngựa bọn họ một người đang đứng. Người nọ mặc quan phục màu tím, thắt đai ngọc, đưa lưng về phía các nàng. Vóc người rất cao, bả vai lại hơi hiện thon gầy, chỉ là khí thế sắc bén kia, ập vào trước mặt, sẽ làm người không tự chủ được run rẩy. Thị nữ lớn tiếng hỏi: “Phía trước người nào? Có biết đây là xe ngựa của phủ Anh quốc công?”
Cố Hành Giản chậm rãi xoay người sang, lạnh nhạt nhìn Mạc Tú Đình. Trong mắt hắn rõ ràng có vạn quân lực, trên mặt lại vân đạm phong khinh.
Mạc Tú Đình cả kinh, vội vàng cúi đầu hành lễ: “Tướng gia. Ngài như thế nào lại ở chỗ này?”
Nàng có rất nhiều năm chưa từng gặp qua Cố Hành Giản, chỉ cảm thấy người này càng thêm sâu không lường được, uy thế cũng càng thêm bức người. Nhớ năm đó tỷ tỷ đối hắn một lòng say mê, thậm chí vì vậy buồn bực thành tật, cuối cùng vì gia tộc phụng chiếu vào cung. Hôm nay ở Hội phơi thư nhìn thấy Cố nhị gia, vẫn theo bản năng mà né tránh.
Nàng cho rằng nhiều năm như vậy qua đi, tỷ tỷ đã vì Hoàng Thượng sinh tiểu hoàng tử, cũng nên buông xuống. Không nghĩ tới…… Gặp được người Cố gia, cuối cùng vẫn khó có thể tiêu tan.
“Lục phu nhân, ta không hy vọng ngươi lại quấy rầy bằng hữu của ta.” Cố Hành Giản trên cao nhìn xuống nói. Vừa rồi hắn quan phục cũng chưa thay, vội vàng lại đây, nghe được trong viện Mạc Tú Đình mở miệng ngậm miệng đều là trắc phu nhân, mày nhăn thành chữ xuyên (川).
Lục Ngạn Viễn dựa vào cái gì muốn nàng làm thiếp? Không thể nói lý.
“Bằng hữu? Ta cũng không có gặp qua……” Mạc Tú Đình sửng sốt một chút, nhớ tới vừa rồi gặp Hạ Sơ Lam, thanh âm nhẹ đi, “Hay Hạ cô nương là bằng hữu ngài?”
Nàng ban đầu nhìn thấy Hạ Sơ Lam bên cạnh Cố Cư Kính, căn bản không nghĩ tới lại có tầng liên quan đến Cố Hành Giản. Dù sao dựa theo tác phong xưa nay của Cố Hành Giản, sao có thể liên tưởng hắn cùng một nữ tử ở bên nhau? Nhưng hắn thế nhưng vì Hạ Sơ Lam, tự mình ngăn nàng ở chỗ này. Nàng khiếp sợ ra mặt, cảm thấy khó có thể tin. Hạ Sơ Lam này đến cùng có thủ đoạn gì? Bẻ gãy một thế tử còn chưa đủ, cư nhiên đến Tể tướng đương triều cũng……
Cố Hành Giản không trả lời, mà nhàn nhạt nói: “Ta không nghĩ lại ở phụ cận nhìn thấy bất luận người nào của phủ Anh quốc công. Ngươi hẳn là biết, phụ tử Anh quốc công tại tiền tuyến chiến đấu, hiện tại là do ta phụ trách lương thảo tiếp viện.”
Sắc mặt Mạc Tú Đình trắng nhợt. Trước mắt phụ thân mệt mỏi đến bệnh ở nhà, vừa lúc cấp cơ hội cho Cố Hành Giản trở về vị trí cũ. Hiện tại chiến sự thành bại ở tiền tuyến, đích xác có một nửa nắm ở trong tay Cố Hành Giản. Tay nàng run nhè nhẹ, nhớ tới công công cùng trượng phu đẫm máu chiến đấu hăng hái, mà Cố Hành Giản lại là đối thủ của bọn họ, trong lòng đổ mồ hôi lạnh, không dám nói không tốt.
Nàng cơ hồ chật vật ngồi lên xe ngựa, nhanh chóng rời đi.
Chờ Mạc Tú Đình rời đi rồi, Cố Hành Giản cúi đầu nhìn nhìn quan phục trên người. Vừa rồi nhất thời tình thế cấp bách, thế nhưng quần áo cũng quên đổi. Nếu để nguyên xuất hiện trước mặt bọn họ, phỏng chừng sẽ đem bọn họ dọa sợ…… Hắn quay đầu đi hướng ngược lại, Sùng Minh nhắm mắt theo đuôi theo sát: “Tướng gia, ngài khi nào mới nói cho Hạ cô nương thân phận chân thật của ngài? Nàng cho rằng ngài là áo vải bình dân, chỉ có ba mẫu đất đâu.”
Cố Hành Giản nhìn hắn một cái, Sùng Minh cúi đầu nhỏ giọng nói: “Hạ cô nương thật sự khó có được, không mộ vinh hoa phú quý, nguyện theo ngài đến ở nông thôn nam cày nữ dệt. Cô nương tốt như vậy, thật là hiếm thấy……”
Cố Hành Giản trầm mặc đi về phía trước, tay ở trong tay áo nhanh chóng chuyển Phật châu, áp xuống dao động trong lòng. Hắn minh bạch tâm ý nàng, nhưng hắn so với nàng lớn tuổi hơn rất nhiều, cơ hồ là cùng thế hệ với phụ thân nàng, sao có thể động tâm tư như thế đối với một tiểu nha đầu? Hơn nữa mấy năm nay hắn ở trong triều gây thù chuốc oán không ít, lần này bị đuổi ra khỏi cung, dù là hắn tương kế tựu kế, kỳ thật cũng không có biện pháp nào tốt hơn. Nếu tiếp theo, tiếp theo…… Hắn có thể nói là không có cách nào suy nghĩ tương lai hai người.
Nhưng hắn tựa hồ càng ngày càng để ý nàng, loại để ý này tựa như chui từ dưới đất lên mà mọc dây leo quấn quanh hắn, cuốn lấy hắn tâm loạn như ma, cơ hồ không có biện pháp tự hỏi chuyện khác.
Giống như hôm nay vậy, không quan tâm mà lại đây, thật sự trái với tác phong thường ngày của hắn.
Cố Hành Giản đi trở về tư dinh, thấy cửa đang mở, bên ngoài đứng mấy người hoàng thành quân.
Sùng Minh lập tức nắm chặt kiếm trong tay, Cố Hành Giản giơ tay ngăn cản, thong dong đi vào.
Tiêu Dục khoanh tay đứng trong viện, nhìn nhìn khắp nơi. Vị Tể tướng này nắm hết quyền hành nhiều năm, quan viên phía dưới hẳn là không thiếu hiếu kính, còn có huynh trưởng giàu có như vậy, không nghĩ tới tư dinh lại mộc mạc như vậy, đoán chừng là cố ý cấp người ngoài xem. Hoặc là mua danh chuộc tiếng, hoặc là cẩu thả sống tạm bợ, hạng người như thế, thật làm người khác khinh thường.
Nam bá đứng trên hành lang, do dự có cần đi qua thỉnh vị đại nhân bỗng nhiên xông vào này đến nhà chính ngồi. Nhưng trên người hắn lạnh như băng, trên mặt viết mấy chữ “Người muốn sống chớ lại gần”, Nam bá lại có điểm không dám.
Cố Hành Giản chỉ đơn giản nhìn bóng lưng trời quang trăng sáng kia liền biết là Tiêu Dục. Người này văn võ song toàn, tài danh không ít, lại bởi vì xuất thân hiển hách, được đặc tuyển nhập hoàng thành quân, rất nhanh liền trở thành quản sự. Hắn cùng Lục Ngạn Viễn có thể xem như người xuất sắc trong nha nội, không dựa vào phụ ấm, mà là dựa vào nỗ lực của chính mình, tuổi còn trẻ liền tay cầm quyền cao.
Cố Hành Giản trong lòng kỳ thật còn có vài phần thưởng thức hắn. Chẳng qua hoàng thành quân lại không phải hảo sai sự gì, ngày thường hoành hành ngang ngược, ỷ thế hiếp người, lời đồn đãi bình luận rất kém. Gián quan từng mãnh liệt công kích qua rất nhiều lần, mắng bọn họ là u ác tính giương nanh múa vuốt, nhưng bọn hắn vẫn như cũ làm theo ý mình.
“Không biết Tiêu đề đến hàn xá, thật là khách ít gặp.” Cố Hành Giản lên tiếng.
Tiêu Dục xoay người, so với Cố Hành Giản còn cao hơn, ánh mắt đó nhìn xuống: “Tướng gia.”
Tướng mạo hắn thập phần xuất chúng, đoán chừng là giống mẫu thân. Còn nhớ phu nhân Sùng Nghĩa công năm đó là đại mỹ nhân danh chấn kinh thành, xuất thân hiển hách, là muội muội Ngô Hoàng Hậu. Sùng Nghĩa công còn có một nữ nhi, được Hoàng Thượng thân phong là Thanh Nguyên huyện chủ, Đế hậu sủng ái có thêm.
Tiêu gia có thể nói là danh môn hàm kim ngậm ngọc, Tiêu Dục càng nhất quán không coi ai ra gì.
“Tiêu đề cử thỉnh vào trong phòng ngồi.” Cố Hành Giản giơ tay, Tiêu Dục lắc đầu nói: “Không cần. Tướng gia cũng biết bốn phương muốn bắt gian tế Kim Quốc đêm qua chạy thoát?”
Cố Hành Giản chắp tay sau lưng, đạm nhiên cười nói: “Ngài chỉ sợ tìm lầm người. Ta quản trung thư, cũng không quản hình ngục.”
Tiêu Dục đến gần vài bước, dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe thấy, lạnh lùng nói: “Tướng gia hẳn là rất muốn cùng Kim Quốc nghị hòa đi? Trong tay gian tế kia nắm quân sự cơ mật. Một khi đưa đến tay Kim Quốc, Anh quốc công tất bại. Như thế, tướng gia liền có thể báo thù, cũng không cần hao tổn tâm trí động tay động chân trong lương thảo.”
Cố Hành Giản nheo nheo mắt, biết mình đã bị tư thám tử hoàng thành quân theo dõi, lời nói vừa rồi cùng Mạc Tú Đình, lại mau như vậy truyền đến tai Tiêu Dục. Nếu là người khác, chỉ sợ Tiêu Dục đã động thủ lục soát. Rốt cuộc vẫn là kiêng kị chính mình.
Hắn khí định thần nhàn nói: “Nếu ta thi hành biện pháp chính trị có sai, đều có đài gián quan buộc tội. Đề cử đại nhân có chứng cứ, cũng có thể trực tiếp hướng Hoàng thượng tố giác. Nhưng muốn tùy tiện chụp ta một cái tội danh bao che đào phạm, tư thông với địch phản quốc, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.”
Tiêu Dục một đôi mắt nhìn chằm chằm Cố Hành Giản, ý đồ từ vẻ mặt của hắn tìm ra một chút sơ hở, nhưng hắn một giọt nước cũng không lọt, thậm chí trong ánh mắt còn có vài phần thong dong hết thảy đều được nắm giữ. Tiêu Dục rốt cuộc không dám tùy tiện lục soát tư dinh Cố Hành Giản, nếu Hoàng Thượng biết, không tránh khỏi bị trách phạt. Hơn nữa gian tướng này sâu đến nắm giữ đế tâm, muốn lật đổ cũng không phải một sớm một chiều có thể làm được.
Thời gian trôi đi, hai người cứ như vậy không tiếng động mà đối diện. Một kẻ lạnh như băng sương, một người nhẹ nhàng bâng quơ.
“Chúng ta đi.” Tiêu Dục nói một tiếng, người hoàng thành quân theo hắn rút lui hết sạch.
Vừa rồi bầu không khí Cố Hành Giản và Tiêu Dục giương cung bạt kiếm làm Nam bá cùng Sùng Minh đều âm thầm đổ mồ hôi, Sùng Minh sợ Tiêu Dục động thủ, tay đã ấn ở trên chuôi kiếm. Nhìn thấy Tiêu Dục đi rồi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Không hổ là hoàng thành quân, khí thế dọa người.
Cố Hành Giản giống như người không có việc gì về phòng thay đổi y phục bình thường, Sùng Minh hỏi: “Tướng gia, những thám tử hoàng thành quân đó làm sao bây giờ? Có cần xử lý hay không?”
Cố Hành Giản lắc đầu: “Tai mắt Hoàng thành quân chỗ nào cũng có, xử lý một cái sẽ có cái mới. Bọn họ nguyện ý nhìn chằm chằm thì cứ để cho bọn họ nhìn chằm chằm, xử trí ngược lại có vẻ ta chột dạ.”
“Những người này rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Tướng gia cùng Kim Quốc quan hệ tốt, còn không phải là vì muốn hoà bình chung sống sao? Năm đó nếu không phải nhờ tướng gia loại trừ muôn vàn khó khăn, Bắc thượng theo chân bọn họ ký kết đàm phán hoà bình, có thể tạm thời dừng chiến tranh, trùng kiến Giang Nam sao? Vũ phu này nọ, từng cái lại khi ngài là tặc phản quốc đâu!” Sùng Minh cả giận nói.
Cố Hành Giản cười khẽ: “Hư danh thôi, không cần tức giận. Nam bá, tối nay không cần chuẩn bị cơm.”
Nam bá lên tiếng, nghĩ thầm vẫn nên chuẩn bị tốt. Xem bộ dáng tướng gia tin tưởng tràn đầy, vạn nhất đi ra ngoài lại không có cơm ăn đâu?
Cố Hành Giản vốn định đi dạo trên đường, dọc theo đường đi cũng không nói lời nào. Sùng Minh đi theo hắn, biết bị Tiêu Dục nháo như vậy, tâm tình tướng gia khẳng định không tốt. Mới vừa đi đến đườnng lớn, liền nghe được tiếng chiêng trống, trên lầu cao bốn mươi thước được binh lính treo lên lá cờ, biểu thị phương hướng phát hỏa. Một đám binh sĩ tuần phố mang theo thùng lớn nhỏ vọt qua.
Hóa ra là có một chỗ sân nhỏ toát ra khói đen phía trên, hư hư thực thực bốc cháy. Lâm An phòng ốc dày đặc, dân cư đông đúc, một khi cháy, nếu không dập tắt lửa đúng lúc, sẽ tạo thành tổn thất thực nghiêm trọng. Cho nên có đội tiềm hỏa chuyên môn cùng Vọng hỏa lâu, ngày đêm giám thị tình hình hoả hoạn.
Cố Hành Giản không tự giác liền quay lại, bước nhanh đi tới chỗ ở của Hạ Sơ Lam. Lục Bình đứng ở cửa, nhón chân nhìn về phía nhà ở cách đó không xa, vừa rồi trên đường gặp qua đám binh lính đang dập lửa, ngoài cửa còn vây quanh một ít bá tánh.
Lục Bình nhìn thấy Cố Hành Giản, vội vàng đi qua hành lễ: “Tiên sinh đến. Tiểu nhân thực mở mắt, Lâm An tiềm hỏa đội tới thật là nhanh a.”
Sùng Minh yên tâm nói: “Chúng ta còn tưởng rằng các ngươi thiêu phòng bếp.”
“Sao có thể chứ, Tư An vẫn có thể làm vài món ăn, thiêu không nổi phòng ở. Mau, thỉnh vào bên trong.” Lục Bình giơ tay cười nói.
Tác giả có lời muốn nói:
Lão Cố: Đánh cuộc hôm nay ta có thể được ăn cơm hay không.
Mạc Tú Đình đi ra sân, phía sau cửa gấp không chờ nổi mà đóng lại.
Các nàng hướng xe ngựa đi tới, thị nữ nói: “Phu nhân hà tất ăn nói khép nép như vậy với nữ nhi thương hộ? Xem bộ dáng nàng, căn bản không đem ngài để vào mắt.”
Mạc Tú Đình cười cười: “Ta nhìn ra tính tình nàng tâm cao khí ngạo, không muốn làm thiếp. Ta càng nói như thế, nàng sẽ càng bài xích. Ta ước gì nàng không vào phủ, về sau phu quân trở về hỏi, ta cũng có thể công đạo. Dù sao hiện tại đã biết nàng ở nơi này, nếu là nói với mẫu thân ……”
Thị nữ bỗng nhiên dừng lại bước chân, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, ngài xem đó là ai?”
Bên cạnh xe ngựa bọn họ một người đang đứng. Người nọ mặc quan phục màu tím, thắt đai ngọc, đưa lưng về phía các nàng. Vóc người rất cao, bả vai lại hơi hiện thon gầy, chỉ là khí thế sắc bén kia, ập vào trước mặt, sẽ làm người không tự chủ được run rẩy. Thị nữ lớn tiếng hỏi: “Phía trước người nào? Có biết đây là xe ngựa của phủ Anh quốc công?”
Cố Hành Giản chậm rãi xoay người sang, lạnh nhạt nhìn Mạc Tú Đình. Trong mắt hắn rõ ràng có vạn quân lực, trên mặt lại vân đạm phong khinh.
Mạc Tú Đình cả kinh, vội vàng cúi đầu hành lễ: “Tướng gia. Ngài như thế nào lại ở chỗ này?”
Nàng có rất nhiều năm chưa từng gặp qua Cố Hành Giản, chỉ cảm thấy người này càng thêm sâu không lường được, uy thế cũng càng thêm bức người. Nhớ năm đó tỷ tỷ đối hắn một lòng say mê, thậm chí vì vậy buồn bực thành tật, cuối cùng vì gia tộc phụng chiếu vào cung. Hôm nay ở Hội phơi thư nhìn thấy Cố nhị gia, vẫn theo bản năng mà né tránh.
Nàng cho rằng nhiều năm như vậy qua đi, tỷ tỷ đã vì Hoàng Thượng sinh tiểu hoàng tử, cũng nên buông xuống. Không nghĩ tới…… Gặp được người Cố gia, cuối cùng vẫn khó có thể tiêu tan.
“Lục phu nhân, ta không hy vọng ngươi lại quấy rầy bằng hữu của ta.” Cố Hành Giản trên cao nhìn xuống nói. Vừa rồi hắn quan phục cũng chưa thay, vội vàng lại đây, nghe được trong viện Mạc Tú Đình mở miệng ngậm miệng đều là trắc phu nhân, mày nhăn thành chữ xuyên (川).
Lục Ngạn Viễn dựa vào cái gì muốn nàng làm thiếp? Không thể nói lý.
“Bằng hữu? Ta cũng không có gặp qua……” Mạc Tú Đình sửng sốt một chút, nhớ tới vừa rồi gặp Hạ Sơ Lam, thanh âm nhẹ đi, “Hay Hạ cô nương là bằng hữu ngài?”
Nàng ban đầu nhìn thấy Hạ Sơ Lam bên cạnh Cố Cư Kính, căn bản không nghĩ tới lại có tầng liên quan đến Cố Hành Giản. Dù sao dựa theo tác phong xưa nay của Cố Hành Giản, sao có thể liên tưởng hắn cùng một nữ tử ở bên nhau? Nhưng hắn thế nhưng vì Hạ Sơ Lam, tự mình ngăn nàng ở chỗ này. Nàng khiếp sợ ra mặt, cảm thấy khó có thể tin. Hạ Sơ Lam này đến cùng có thủ đoạn gì? Bẻ gãy một thế tử còn chưa đủ, cư nhiên đến Tể tướng đương triều cũng……
Cố Hành Giản không trả lời, mà nhàn nhạt nói: “Ta không nghĩ lại ở phụ cận nhìn thấy bất luận người nào của phủ Anh quốc công. Ngươi hẳn là biết, phụ tử Anh quốc công tại tiền tuyến chiến đấu, hiện tại là do ta phụ trách lương thảo tiếp viện.”
Sắc mặt Mạc Tú Đình trắng nhợt. Trước mắt phụ thân mệt mỏi đến bệnh ở nhà, vừa lúc cấp cơ hội cho Cố Hành Giản trở về vị trí cũ. Hiện tại chiến sự thành bại ở tiền tuyến, đích xác có một nửa nắm ở trong tay Cố Hành Giản. Tay nàng run nhè nhẹ, nhớ tới công công cùng trượng phu đẫm máu chiến đấu hăng hái, mà Cố Hành Giản lại là đối thủ của bọn họ, trong lòng đổ mồ hôi lạnh, không dám nói không tốt.
Nàng cơ hồ chật vật ngồi lên xe ngựa, nhanh chóng rời đi.
Chờ Mạc Tú Đình rời đi rồi, Cố Hành Giản cúi đầu nhìn nhìn quan phục trên người. Vừa rồi nhất thời tình thế cấp bách, thế nhưng quần áo cũng quên đổi. Nếu để nguyên xuất hiện trước mặt bọn họ, phỏng chừng sẽ đem bọn họ dọa sợ…… Hắn quay đầu đi hướng ngược lại, Sùng Minh nhắm mắt theo đuôi theo sát: “Tướng gia, ngài khi nào mới nói cho Hạ cô nương thân phận chân thật của ngài? Nàng cho rằng ngài là áo vải bình dân, chỉ có ba mẫu đất đâu.”
Cố Hành Giản nhìn hắn một cái, Sùng Minh cúi đầu nhỏ giọng nói: “Hạ cô nương thật sự khó có được, không mộ vinh hoa phú quý, nguyện theo ngài đến ở nông thôn nam cày nữ dệt. Cô nương tốt như vậy, thật là hiếm thấy……”
Cố Hành Giản trầm mặc đi về phía trước, tay ở trong tay áo nhanh chóng chuyển Phật châu, áp xuống dao động trong lòng. Hắn minh bạch tâm ý nàng, nhưng hắn so với nàng lớn tuổi hơn rất nhiều, cơ hồ là cùng thế hệ với phụ thân nàng, sao có thể động tâm tư như thế đối với một tiểu nha đầu? Hơn nữa mấy năm nay hắn ở trong triều gây thù chuốc oán không ít, lần này bị đuổi ra khỏi cung, dù là hắn tương kế tựu kế, kỳ thật cũng không có biện pháp nào tốt hơn. Nếu tiếp theo, tiếp theo…… Hắn có thể nói là không có cách nào suy nghĩ tương lai hai người.
Nhưng hắn tựa hồ càng ngày càng để ý nàng, loại để ý này tựa như chui từ dưới đất lên mà mọc dây leo quấn quanh hắn, cuốn lấy hắn tâm loạn như ma, cơ hồ không có biện pháp tự hỏi chuyện khác.
Giống như hôm nay vậy, không quan tâm mà lại đây, thật sự trái với tác phong thường ngày của hắn.
Cố Hành Giản đi trở về tư dinh, thấy cửa đang mở, bên ngoài đứng mấy người hoàng thành quân.
Sùng Minh lập tức nắm chặt kiếm trong tay, Cố Hành Giản giơ tay ngăn cản, thong dong đi vào.
Tiêu Dục khoanh tay đứng trong viện, nhìn nhìn khắp nơi. Vị Tể tướng này nắm hết quyền hành nhiều năm, quan viên phía dưới hẳn là không thiếu hiếu kính, còn có huynh trưởng giàu có như vậy, không nghĩ tới tư dinh lại mộc mạc như vậy, đoán chừng là cố ý cấp người ngoài xem. Hoặc là mua danh chuộc tiếng, hoặc là cẩu thả sống tạm bợ, hạng người như thế, thật làm người khác khinh thường.
Nam bá đứng trên hành lang, do dự có cần đi qua thỉnh vị đại nhân bỗng nhiên xông vào này đến nhà chính ngồi. Nhưng trên người hắn lạnh như băng, trên mặt viết mấy chữ “Người muốn sống chớ lại gần”, Nam bá lại có điểm không dám.
Cố Hành Giản chỉ đơn giản nhìn bóng lưng trời quang trăng sáng kia liền biết là Tiêu Dục. Người này văn võ song toàn, tài danh không ít, lại bởi vì xuất thân hiển hách, được đặc tuyển nhập hoàng thành quân, rất nhanh liền trở thành quản sự. Hắn cùng Lục Ngạn Viễn có thể xem như người xuất sắc trong nha nội, không dựa vào phụ ấm, mà là dựa vào nỗ lực của chính mình, tuổi còn trẻ liền tay cầm quyền cao.
Cố Hành Giản trong lòng kỳ thật còn có vài phần thưởng thức hắn. Chẳng qua hoàng thành quân lại không phải hảo sai sự gì, ngày thường hoành hành ngang ngược, ỷ thế hiếp người, lời đồn đãi bình luận rất kém. Gián quan từng mãnh liệt công kích qua rất nhiều lần, mắng bọn họ là u ác tính giương nanh múa vuốt, nhưng bọn hắn vẫn như cũ làm theo ý mình.
“Không biết Tiêu đề đến hàn xá, thật là khách ít gặp.” Cố Hành Giản lên tiếng.
Tiêu Dục xoay người, so với Cố Hành Giản còn cao hơn, ánh mắt đó nhìn xuống: “Tướng gia.”
Tướng mạo hắn thập phần xuất chúng, đoán chừng là giống mẫu thân. Còn nhớ phu nhân Sùng Nghĩa công năm đó là đại mỹ nhân danh chấn kinh thành, xuất thân hiển hách, là muội muội Ngô Hoàng Hậu. Sùng Nghĩa công còn có một nữ nhi, được Hoàng Thượng thân phong là Thanh Nguyên huyện chủ, Đế hậu sủng ái có thêm.
Tiêu gia có thể nói là danh môn hàm kim ngậm ngọc, Tiêu Dục càng nhất quán không coi ai ra gì.
“Tiêu đề cử thỉnh vào trong phòng ngồi.” Cố Hành Giản giơ tay, Tiêu Dục lắc đầu nói: “Không cần. Tướng gia cũng biết bốn phương muốn bắt gian tế Kim Quốc đêm qua chạy thoát?”
Cố Hành Giản chắp tay sau lưng, đạm nhiên cười nói: “Ngài chỉ sợ tìm lầm người. Ta quản trung thư, cũng không quản hình ngục.”
Tiêu Dục đến gần vài bước, dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe thấy, lạnh lùng nói: “Tướng gia hẳn là rất muốn cùng Kim Quốc nghị hòa đi? Trong tay gian tế kia nắm quân sự cơ mật. Một khi đưa đến tay Kim Quốc, Anh quốc công tất bại. Như thế, tướng gia liền có thể báo thù, cũng không cần hao tổn tâm trí động tay động chân trong lương thảo.”
Cố Hành Giản nheo nheo mắt, biết mình đã bị tư thám tử hoàng thành quân theo dõi, lời nói vừa rồi cùng Mạc Tú Đình, lại mau như vậy truyền đến tai Tiêu Dục. Nếu là người khác, chỉ sợ Tiêu Dục đã động thủ lục soát. Rốt cuộc vẫn là kiêng kị chính mình.
Hắn khí định thần nhàn nói: “Nếu ta thi hành biện pháp chính trị có sai, đều có đài gián quan buộc tội. Đề cử đại nhân có chứng cứ, cũng có thể trực tiếp hướng Hoàng thượng tố giác. Nhưng muốn tùy tiện chụp ta một cái tội danh bao che đào phạm, tư thông với địch phản quốc, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.”
Tiêu Dục một đôi mắt nhìn chằm chằm Cố Hành Giản, ý đồ từ vẻ mặt của hắn tìm ra một chút sơ hở, nhưng hắn một giọt nước cũng không lọt, thậm chí trong ánh mắt còn có vài phần thong dong hết thảy đều được nắm giữ. Tiêu Dục rốt cuộc không dám tùy tiện lục soát tư dinh Cố Hành Giản, nếu Hoàng Thượng biết, không tránh khỏi bị trách phạt. Hơn nữa gian tướng này sâu đến nắm giữ đế tâm, muốn lật đổ cũng không phải một sớm một chiều có thể làm được.
Thời gian trôi đi, hai người cứ như vậy không tiếng động mà đối diện. Một kẻ lạnh như băng sương, một người nhẹ nhàng bâng quơ.
“Chúng ta đi.” Tiêu Dục nói một tiếng, người hoàng thành quân theo hắn rút lui hết sạch.
Vừa rồi bầu không khí Cố Hành Giản và Tiêu Dục giương cung bạt kiếm làm Nam bá cùng Sùng Minh đều âm thầm đổ mồ hôi, Sùng Minh sợ Tiêu Dục động thủ, tay đã ấn ở trên chuôi kiếm. Nhìn thấy Tiêu Dục đi rồi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Không hổ là hoàng thành quân, khí thế dọa người.
Cố Hành Giản giống như người không có việc gì về phòng thay đổi y phục bình thường, Sùng Minh hỏi: “Tướng gia, những thám tử hoàng thành quân đó làm sao bây giờ? Có cần xử lý hay không?”
Cố Hành Giản lắc đầu: “Tai mắt Hoàng thành quân chỗ nào cũng có, xử lý một cái sẽ có cái mới. Bọn họ nguyện ý nhìn chằm chằm thì cứ để cho bọn họ nhìn chằm chằm, xử trí ngược lại có vẻ ta chột dạ.”
“Những người này rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Tướng gia cùng Kim Quốc quan hệ tốt, còn không phải là vì muốn hoà bình chung sống sao? Năm đó nếu không phải nhờ tướng gia loại trừ muôn vàn khó khăn, Bắc thượng theo chân bọn họ ký kết đàm phán hoà bình, có thể tạm thời dừng chiến tranh, trùng kiến Giang Nam sao? Vũ phu này nọ, từng cái lại khi ngài là tặc phản quốc đâu!” Sùng Minh cả giận nói.
Cố Hành Giản cười khẽ: “Hư danh thôi, không cần tức giận. Nam bá, tối nay không cần chuẩn bị cơm.”
Nam bá lên tiếng, nghĩ thầm vẫn nên chuẩn bị tốt. Xem bộ dáng tướng gia tin tưởng tràn đầy, vạn nhất đi ra ngoài lại không có cơm ăn đâu?
Cố Hành Giản vốn định đi dạo trên đường, dọc theo đường đi cũng không nói lời nào. Sùng Minh đi theo hắn, biết bị Tiêu Dục nháo như vậy, tâm tình tướng gia khẳng định không tốt. Mới vừa đi đến đườnng lớn, liền nghe được tiếng chiêng trống, trên lầu cao bốn mươi thước được binh lính treo lên lá cờ, biểu thị phương hướng phát hỏa. Một đám binh sĩ tuần phố mang theo thùng lớn nhỏ vọt qua.
Hóa ra là có một chỗ sân nhỏ toát ra khói đen phía trên, hư hư thực thực bốc cháy. Lâm An phòng ốc dày đặc, dân cư đông đúc, một khi cháy, nếu không dập tắt lửa đúng lúc, sẽ tạo thành tổn thất thực nghiêm trọng. Cho nên có đội tiềm hỏa chuyên môn cùng Vọng hỏa lâu, ngày đêm giám thị tình hình hoả hoạn.
Cố Hành Giản không tự giác liền quay lại, bước nhanh đi tới chỗ ở của Hạ Sơ Lam. Lục Bình đứng ở cửa, nhón chân nhìn về phía nhà ở cách đó không xa, vừa rồi trên đường gặp qua đám binh lính đang dập lửa, ngoài cửa còn vây quanh một ít bá tánh.
Lục Bình nhìn thấy Cố Hành Giản, vội vàng đi qua hành lễ: “Tiên sinh đến. Tiểu nhân thực mở mắt, Lâm An tiềm hỏa đội tới thật là nhanh a.”
Sùng Minh yên tâm nói: “Chúng ta còn tưởng rằng các ngươi thiêu phòng bếp.”
“Sao có thể chứ, Tư An vẫn có thể làm vài món ăn, thiêu không nổi phòng ở. Mau, thỉnh vào bên trong.” Lục Bình giơ tay cười nói.
Tác giả có lời muốn nói:
Lão Cố: Đánh cuộc hôm nay ta có thể được ăn cơm hay không.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook