Editor: Masha

Cố Hành Giản biết chính mình bị người hoàng thành quân theo dõi, hẳn nên giảm bớt lui tới cùng bên này. Nhưng vừa mới nhìn đến tiềm hỏa đội, người đã theo bản năng mà đi tới nơi này, căn bản không rảnh lo được nhiều chuyện. Còn bị Lục Bình nhìn thấy, càng không thể quay đầu rời đi.

Ngẫm lại, người hoàng thành quân nhìn chằm chằm hắn có lẽ không phải ngày một ngày hai. Tiêu Dục tuy rằng làm việc có chút quái đản, nhưng cũng không đến mức khác người, càng sẽ không khi dễ phụ nữ và trẻ em.

Nghĩ như vậy, hắn yên tâm một chút, yên lặng đi theo Lục Bình vào. Lục Bình dẫn hắn về phía nhà chính, nói: “Ngài trước tiên ngồi ở chỗ này một lát. Công tử ở trong phòng đọc sách, Tư An đang dạy cô nương gói hoành thánh, tiểu nhân liền đi mời cô nương.”

Gói hoành thánh? Nàng còn học việc này?

Cố Hành Giản dừng lại bước chân, hỏi: “Phòng bếp ở đâu?”

Trong phòng bếp, Hạ Sơ Lam mặc áo ngoài màu trắng, bên hông cột một tấm vải, tóc búi thành búi, ngồi song song cùng Tư An. Trên bàn rải bột mì, bày một đám vỏ mỏng, chén lớn còn lại là thịt đã quết màu hồng mịn.

Tư An dùng chiếc đũa lấy một ít thịt, nhét vào vỏ, hai tay hợp lại, một viên hoành thánh hiện ra.

Hạ Sơ Lam học bộ dáng Tư An, nhét thịt, sau đó hai tay hợp lại…… Nàng nhìn nhìn hoành thánh Tư An, mũm mĩm no đủ, hoành thánh của mình lại gầy gầy bẹp bẹp, rất là khó coi. Nàng yên lặng đem hoành thánh giấu ở sau chén, Tư An thăm dò nhìn thoáng qua, “Phụt” cười nói: “Cô nương lấy quá ít thịt, gói thêm mấy cái sẽ tốt. Nô tỳ cũng là theo Triệu ma ma gói vài cái, mới nắm giữ môn đạo.”

Hạ Sơ Lam duỗi tay lau mồ hôi trên trán, bột mì không cẩn thận dính đến trên mặt, nàng tựa hồ cảm giác được, lại xoa xoa, lập tức nửa khuôn mặt giống như tiểu hoa miêu.

Cố Hành Giản vốn muốn nhìn một chút nàng có bị người hoàng thành quân dọa tới không, trước mắt thấy nàng đem mặt mình bôi thành mặt mèo, buồn cười, lấy khăn tay trong tay áo đi vào: “Mau lau đi.”

Hạ Sơ Lam không biết hắn đến đây lúc nào, cả kinh lập tức đứng lên, có chút quẫn bách: “Ngài, ngài đến lúc nào?” Nàng mặc như vậy, hơn nữa trên tay trên mặt đều là bột mì, không nghĩ để hắn thấy. Hơn nữa không phải quân tử xa nhà bếp sao? Tổng cảm thấy hắn không nên tới chỗ này.

Tư An cũng đứng lên, nhìn nhìn hai người, cúi đầu cười một tiếng, lặng lẽ lui ra ngoài.

Cố Hành Giản thấy Hạ Sơ Lam khó xử không nhận khăn, lại sợ bột mì dính lâu thì khó chùi sạch, liền tự mình cầm khăn giúp nàng lau.

Động tác hắn thập phần dịu dàng, tựa hồ sợ làm đau nàng. Khăn tay thực mềm, làm bằng bông, phía trên có hương vị trên người hắn. Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt hắn dừng ở sườn mặt mình, chỗ đó nóng giống như lửa đốt. Trong lòng như có vô số tiểu trùng bò bò, vừa ngứa vừa khó chịu.

Nàng thật sự chịu không nổi, giơ tay muốn bắt lấy khăn để tự mình lau, nhưng trong lúc bối rối lại đè lên mu bàn tay hắn, cả người cứng đờ.

Ngừng trong chốc lát, nàng vội vã thu tay lại, mãnh liệt lui về sau hai bước, nâng tay áo lên lau mặt mình, cổ cũng đỏ lên: “Ta, ta tự mình lau.” Tay hắn tuy rằng gầy, lại rất lớn. Vừa rồi tựa hồ đụng phải phần rìa tay hắn, một khối thô sáp nổi lên, chắc là hàng năm cầm bút gây ra.

Ánh mắt Cố Hành Giản nhìn nàng tối lại. Bộ dáng nàng thẹn thùng như rừng đào ngày xuân, hoa nở như gấm, trẻ tuổi mà tốt đẹp. Chính vì nguyên nhân này mới nhịn không được muốn tới gần nàng. Nhưng một khi đến gần rồi, lại cảm thấy tự ti mặc cảm.

Hắn cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.

Hắn bất động thanh sắc đem cái tay bị nàng đè lại kia đặt ở sau lưng, quay đầu nhìn về phía mặt bàn: “Hoành thánh này thoạt nhìn ăn rất ngon.”

Hạ Sơ Lam điều chỉnh lại hô hấp, vội vàng nói: “Đây là làm bẳng thịt, ngài không ăn được.”

Cố Hành Giản ở trong lòng thở dài, hắn chỉ là ngày thường ăn chay, thích thanh đạm, cũng không phải một chút thức ăn mặn cũng không thể dính. Sau khi trở lại Cố gia, người nhà ngại hắn quá gầy, cũng thường làm thịt cho hắn ăn. Chỉ là hương vị loại thịt đó giống như thịt dê, hắn vẫn không muốn ăn nhiều.

Hắn trực tiếp ngồi ở bên cạnh bàn, xoa xoa tay, cầm một cái vỏ lên, lại nhìn chén thịt một chút, hỏi: “Cái này gói như thế nào?”

Hạ Sơ Lam không nghĩ tới hắn cũng muốn gói hoành thánh, chỉ đành lại gần nói: “Ta cũng vừa mới học, gói không được tốt lắm. Ta đi gọi Tư An vào dạy ngài……”

“Không cần, chỉ cần đem trình tự đại khái nói cho ta biết.” Trước kia hắn cũng từng xem người khác gói qua, hẳn là không quá khó. Vì giải quyết bữa tối ấm no, hắn chỉ có thể tự mình động thủ.

Hạ Sơ Lam liền đứng bên người hắn, cầm vỏ cùng nhân đại khái nói một lần. Hắn thực nhanh gói ra y dạng, đặt lên bàn, thế nhưng lại nhìn đẹp mắt như Tư An làm. Hạ Sơ Lam không tin hắn lần đầu tiên gói, trừng mắt nhìn viên hoành thánh tròn vo, lại nhìn nhìn bên cạnh nó là viên hoành thánh dưa vẹo táo nứt của mình gói, tựa như cảm nhận được hoành thánh của Cố thị đang vô tình cười nhạo nàng.

Cố Hành Giản lại gói một cái, nghiêng đầu nhìn thấy nàng đang tức giận nhìn lom lom viên hoành thánh của mình, nhoẻn miệng cười: “Không quan hệ, bỏ vào nồi thì sẽ nở ra giống nhau thôi. Nàng thêm chút thịt, lại gói thử một cái xem?”

Hạ Sơ Lam theo lời ngồi xuống, nàng làm sao có thể thua một nam nhân? Này quả thực làm nhục tôn nghiêm nữ tử của nàng.

Chờ đến khi Tư An trở lại phòng bếp, liền nhìn thấy hai người đang ngồi, cùng nhau gói hoành thánh, vừa nói vừa cười, giống như quen biết nhiều năm, nói chuyện trên trời dưới đất. Nàng vốn còn lo lắng cô nương hôm nay đã chịu kinh hách, cho nên cố ý kêu cô nương tới gói hoành thánh cùng nàng, phân tán lực chú ý. Xem ra chỉ cần một Cố Ngũ tiên sinh, cô nương sẽ mây đen tan hết, vui vẻ ra mặt.

“Cô nương, nô tỳ tránh đi trong chốc lát, các người đã gói nhiều như vậy? Không nghĩ tới Cố tiên sinh cũng có sở trường gói hoành thánh.” Tư An cười đi vào, nấu nước trong nồi, “Chốc lát hoành thánh nấu chín, chúng ta liền có thể ăn.”

Hạ Sơ Lam nghiêng đầu nhìn trên mặt Cố Hành Giản có một tầng mồ hôi hơi mỏng, ngọc chất ôn nhuận, tuy rằng rất muốn giúp hắn lau đi, vẫn là thôi, chỉ hỏi: “Ngài không phải ăn chay sao? Hoành thánh thật sự có thể ăn? Hay là để Tư An làm cho ngài làm một chén đồ ăn chay đi.”

“Không cần phiền toái.” Cố Hành Giản một bên gói một bên nói, “Ta có thói quen ăn chay, nhưng không phải không thể đụng vào thức ăn mặn. Chỉ là thịt dê những thứ đó ăn không quen.”

Thì ra là thế, không phải hòa thượng chân chính. Hạ Sơ Lam âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Kỳ thật hôm nay đi Hội phơi thư nàng đã nhìn ra. Cố Cư Kính đối thi họa linh tinh hoàn toàn không có hứng thú, cũng không giống như loại người thường đi văn nhân nhã tập. Chắc hẳn chủ ý dẫn hai tỷ đệ nàng đi Hội phơi thư không phải của hắn. Đó là ý tứ người nào, không cần nói cũng biết.

Hôm nay tuy rằng đụng tới hoàng thành quân ngang ngược vô lý nhưng ít ra làm học lục kia biết, Hạ Diễn là có chân tài thực học, cũng không phải vì loè thiên hạ mới đi khảo bổ thí.

Một chuyến này cũng coi như đáng giá.

Hạ Diễn vốn dĩ ở trong phòng chuyên tâm đọc sách, ngửi được mùi hương hoành thánh, không đợi Lục Bình đến gọi, đã mở cửa chạy ra.

Cố Hành Giản đang ở trong viện hỗ trợ bày bàn ghế, nhìn thấy Hạ Diễn, liền tiếp hắn lại đây ăn cơm chiều.

“Tiên sinh tới lúc nào?” Hạ Diễn chạy đến bên cạnh Cố Hành Giản, thân mật lôi kéo cánh tay hắn, “Hôm nay Hội phơi thư rất náo nhiệt, ta thấy được rất nhiều thi họa truyền lại đời sau. Tuy rằng gặp phải người hoàng thành quân, có hơi đáng sợ, nhưng chúng ta vẫn thật cao hứng. Cảm ơn tiên sinh.”

Dẫn bọn hắn đi Hội phơi thư là Cố Cư Kính, nhưng Hạ Diễn biết Cố nhị gia là thương nhân, hẳn là sẽ không thích văn nhân nhã tập như vậy, tất là chịu người gửi gắm. Bọn họ ở Lâm An lại không quen biết người nào, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có tiên sinh sẽ giúp hắn trù tính. Hẳn là còn có nguyên nhân do tỷ tỷ, tiên sinh thoạt nhìn rất thích tỷ tỷ.

Hạ Diễn vui rạo rực nghĩ, tuy rằng từ nhỏ đến lớn, người thích tỷ tỷ nhiều không đếm xuể, nhưng tiên sinh vẫn tốt nhất. Không phải ham tài phú nhà bọn họ, không phải tham luyến mỹ mạo tỷ tỷ, mà là chân chân chính chính đối bọn họ hảo.

Cố Hành Giản không phủ nhận, chỉ sờ sờ đầu của hắn, thật là một hài tử thông minh ngoan ngoãn. Nếu hắn còn ở Quốc Tử Giám dạy dỗ, nhất định sẽ thực sủng ái học sinh này đi. Đợi đến ngày bổ thí kia …… Thôi, đến lúc đó rồi nói sau.

Tư An cùng Hạ Sơ Lam bưng hoành thánh ra, tổng cộng sáu chén, nóng hầm hập, còn có hành hương. Bởi vì người ít, cũng không chú ý tôn ti, cùng ngồi một chỗ ăn. Mặt khác Tư An còn xào hai thức ăn chay, đặt trong tầm tay Cố Hành Giản, Cố Hành Giản gật đầu cảm ơn.

Những người khác ngồi đầy các vị trí khác, Hạ Sơ Lam chỉ có thể ngồi bên người Cố Hành Giản, theo bản năng mà cầm lấy đũa và muỗng cảu hắn lau lau. Người này có thói quen sạch sẽ, sợ hắn dùng không quen đồ vật nhà người khác. Cố Hành Giản mỉm cười nhìn nàng, nghiêng đầu dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe thấy nói: “Không nghiêm trọng như vậy.”

Hạ Sơ Lam mặt đỏ lên, vội vàng cúi đầu ăn hoành thánh. Tư An và Lục Bình ngươi một lời ta một ngữ mà dò hỏi Cố Hành Giản, Lâm An có địa phương nào hảo ngoạn, ríu rít. Hạ Sơ Lam nhìn nhìn bọn họ, lại nhìn Sùng Minh đang mải mê ăn hoành thánh, bọn họ lập tức không nói nữa.

Cố Hành Giản cười nói: “Không sao. Thanh Hà phường kia là vùng náo nhiệt nhất, có chợ đêm cũng có tửu lầu quán trà, buổi tối đèn đuốc sáng trưng.”

Lục Bình hai mắt sáng lên, thuận miệng nói: “Từ khi tới đây còn chưa kiến thức qua chợ đêm phồn hoa ở Lâm An. Tiên sinh có thể mang chúng ta đi dạo hay không?”

Tư An ở dưới bàn hung hăng dẫm Lục Bình một cước, Lục Bình phát ra một tiếng thét kinh hãi, cố nén đau, cả khuôn mặt đều nghẹn đỏ.

Hạ Diễn bị chọc cho cười không ngừng, ngay cả Sùng Minh cũng nhịn không được bật cười.

Cố Hành Giản đột nhiên hỏi Hạ Sơ Lam: “Nàng muốn đi sao?”

Sùng Minh đang ăn hoành thánh, nghe vậy thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi mình. Tướng gia đây là có ý tứ gì? Thật muốn dẫn bọn hắn đi Thanh Hà phường a? Vùng kia có rất nhiều quan viên thường đi, ngài không sợ bị đồng liêu hoặc là cấp dưới thấy, giấu không được thân phận? Hơn nữa Cố tướng luôn luôn không gần nữ sắc cùng một nữ tử du lãm Thanh Hà phường, tin này nếu truyền ra ngoài, ngày mai phỏng chừng tam tỉnh lục bộ muốn nổ tung đi.

Hạ cô nương này rốt cuộc có cái gì đặc biệt? Thế nhưng có thể làm tướng gia nhiều lần phá lệ, thật sự là thần.

Hạ Sơ Lam nhìn thấy người đầy bàn đều nhìn chằm chằm mình, giống như tối nay có thể đi được hay không, đều trông vào nàng. Nàng kỳ thật không nhất định muốn đi chỗ náo nhiệt, nhưng Lâm An phồn hoa, thế nhân đều hướng tới, đi kiến thức một chút, cũng có thể nhìn đã mắt.

Nàng nhỏ giọng hỏi: “Có quá phiền toái tiên sinh hay không?”

“Sẽ không.”

Người đầy bàn đều hoan hô. Hạ Sơ Lam vụng trộm nhìn Cố Hành Giản một cái, người này hôm nay làm sao vậy? Giống như đặc biệt nhu hòa, đặc biệt dễ nói chuyện.

Tác giả có lời muốn nói:

Lão Cố: Cơm tối chính là muốn tự mình động thủ, cơm no áo ấm! (^o^)/~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương