Văn Minh Ngọc chưa kịp phản ứng đã bị kéo vào bể tắm, hoàn toàn không có cơ hội cự tuyệt.
Cực kỳ giống chủ nhân ném sủng vật trốn ra ngoài chơi vào bồn tắm.
Văn Minh Ngọc tự dưng có cảm giác quỷ dị đó, giây tiếp theo đã bị bản thân bổ não đến sợ run, vội vàng lắc đầu ném ý tưởng kỳ quái này đi.
Quả thực một đường cưỡi ngựa trở về đã dính một thân bụi bặm rồi, cần phải tắm, nhưng….
Cậu quay đầu nhìn Mục Trạm.
Đối phương cũng quay lại nhìn cậu, hai người nhìn nhau không nhúc nhích.
Văn Minh Ngọc không buồn ám chỉ, mà là nói thẳng, "...!Bệ hạ không đi ra ngoài sao?"
Mục Trạm mặt không đổi sắc, cũng nói thẳng: “Cô ở đây nhìn.”
Văn Minh Ngọc: "..."
Chuyên nghiệp đấy, thế mà muốn diễn vai phú thương biến thái đến cùng.
Mà không phải, hắn làm gì cần diễn.
Văn Minh Ngọc nhếch mép: "Ta đột nhiên cảm thấy không tắm cũng không sao."
Có người đứng cạnh xem thì tắm làm sao được, lại còn là kẻ không biết đã trêu đùa hình dáng thỏ của cậu bao nhiêu lần.
Nhưng Mục Trạm đã nắm cổ tay cậu, giờ cậu muốn chạy cũng khó.
Mục Trạm cười như không cười: “Trừ phi sau này ngươi quyết tâm không tắm gội gì nữa.

Giờ trong lòng cô ngươi không đáng tin tưởng nữa rồi, nên dù làm gì cũng phải ở cạnh cô.”
Văn Minh Ngọc cứng họng, nhất thời không nói được lời nào.
“Có tắm không?” Mục Trạm hỏi lại lần nữa.
Văn Minh Ngọc đã nhận ra hắn không nói đùa, cậu trố mắt một lúc sau mới hoàn hồn, rồi nhịn không được hỏi: “Bất kể làm gì…..Vậy bệ hạ đi vệ sinh ta cũng phải đi theo sao?”
Mục Trạm hoàn toàn không nghĩ tới câu đầu tiên Văn Minh Ngọc hỏi lại lại là chuyện này.

Vẻ mặt hắn phức tạp, không đáp mà hỏi lại: “Ngươi nói xem?”

Văn Minh Ngọc đã hiểu ý hắn, lại hỏi: “Thế ta đi vệ sinh bệ hạ cũng muốn nhìn sao?”
Vẻ mặt cậu kinh ngạc vô cùng mà nhìn hắn, giống như đang nói – không ngờ trên đời này lại có chuyện như vậy.
Mục Trạm cau mày, lạnh lùng nói: “Câm miệng.”
Nói xong, có vẻ hắn cũng lười vô nghĩa với Văn Minh Ngọc.
Hắn trực tiếp duỗi tay tháo đai lưng của Văn Minh Ngọc, không còn trói buộc, vạt áo rơi xuống lộ ra trung y tuyết trắng đơn bạc bên trong.

Lại bởi lực tay hắn không nhỏ nên có cảm giác tiếng vải xé rất vang.

Trong hoàn cảnh này lộ ra nét ái muộn khôn tả.
Chỉ sững sờ trong nháy mắt mà Văn Minh Ngọc đã bị Mục Trạm lột sạch chỉ còn quần áo trong, dưới hơi nước ẩm ướt, lộ ra mỹ cảm khôn cùng.
Văn Minh Ngọc đã không còn giảo hoạt thong dong như vừa rồi nữa, cậu nắm lấy tay hắn, tai cũng đỏ lên: “Dừng! Để ta tự làm!”
Vì cảm xúc phập phồng nên hương vị tin tức tố càng dày đặc.
Mục Trạm ngửi được mùi trái cây thơm ngào ngạt lan tràn, lông mày giãn ra, sắc mặt dịu đi một chút, thật sự không tiếp tục cởi quần áo của Văn Minh Ngọc, mà chỉ nắm ngón tay cậu nghịch chơi.
“Không cần cô hỗ trợ sao?”
“Không cần!” Văn Minh Ngọc đáp mà không cần suy nghĩ, lực chú ý đều tập trung dưới ngón tay đang bị chơi đùa kia, toàn bộ ngón tay đều bị bao lấy khiến cậu rất không tự nhiên, nửa người như tê dại.

Hơn nữa họ còn đang đứng bên bể tắm, cậu quần áo xộc xệch, còn Mục Trạm vẫn chỉnh tề, thực kỳ quái.
Tin tức tố mùi rượu nồng nàn ập đến, Văn Minh Ngọc đỏ bừng cả mặt.

Cậu nhanh chóng lùi lại, nhanh chóng quay lưng lại với Mục Trạm cởi quần áo rồi trốn vào bể tắm.
Mặc dù cậu có thể tránh được những việc này nếu biến thành thỏ tai cụp, nhưng ở dạng thỏ, cậu cũng sẽ có một số đặc điểm của thỏ, chẳng hạn như sợ nước, cảm giác lông ướt rất khó chịu, căn bản không thể tắm.
Mục Trạm ngồi bên bể tắm như hắn đã nói, cứ nhìn chằm chằm cậu không rời.

Lúc này, hắn đang lười biếng nằm trên nhuyễn tháp cạnh bể, tương tự như chiếc ghế trên bãi biển ở thế giới tương lai, nhưng tất nhiên, chiếc này lộng lẫy và tinh xảo hơn nhiều, có thể tăng nét quý khí của hoàng đế.

Ban đầu Văn Minh Ngọc còn không thoải mái, nhưng dần dần, cậu đã quên đi sự tồn tại của Mục Trạm, bởi vì bồn tắm lớn sang trọng này rất thoải mái, ra ngoài nhiều ngày như vậy mà cậu chỉ có thể dùng chậu nhỏ tắm rửa, rất khó chịu.

Chắc cậu đã bị lối sống xa hoa của tầng lớp quý tộc phong kiến này ăn mòn rồi, giờ chỉ muốn nằm mềm nhũn trong nước như một bé thỏ tai cụp rồi hưởng thụ thôi.
Tâm trạng tốt, tin tức tố cũng mềm mại và ngọt ngào hơn.
Trong màn sương mờ ảo, bóng dáng trong bể tắm cũng trở nên mơ hồ, như thể xuyên qua một lớp màn che, có thể mơ hồ nhìn thấy tuyết trắng nõn nà, phù dung noãn ngọc, trong lòng bất giác phác họa một vẻ đẹp thần tiên...
Nước rất trong.
Cổ họng Mục Trạm hơi động, hắn đứng dậy, cũng bước vào bể tắm.
Văn Minh Ngọc ngâm nước quá thoải mái, nhất thời cũng không chú ý đến tình hình bên ngoài bể tắm, chờ cậu nghe thấy tiếng nước rồi phản ứng lại thì đã muộn.
Mục Trạm đã xuống nước, vòng tay qua eo anh rồi đem người ôm vào lòng.
Tin tức tố hương rượu mạnh ập xuông, giống như một mạng lưới dày đặc bao phủ lấy cậu, giống như một con mồi đang vật lộn vô ích trong mạng nhện.
Mục Trạm bị hương thơm trái cây tỏa ra từ trên người cậu hấp dẫn, hắn không tự chủ được, theo bản năng cúi đầu xuống lấp môi cậu, đầu lưỡi cạy mở môi cùng hàm răng, cậu bị hắn hôn đến không thở nổi.
Vẫn là Mục Trạm chú ý tới nên mới khẽ mở cằm cậu, để cậu thở.
Một tay khác đè lại sau gáy cậu, đó là nơi hương trái cây phát ra.
Dù Mục Trạm không hiểu cái gì là ABO, nhưng hắn dục vọng độc chiếm của hắn dành cho Văn Minh Ngọc rất cao, đặc biệt là sau khi cậu chạy trốn, hắn càng bực bội bất an, muốn làm một cái gì đó.
Hôn môi không đủ, ôm cũng không được.
Đột nhiên hắn cắn lên tuyến thể sau gáy cậu, tin tức tố rượu mạnh cường thế xâm nhập, giống như muốn đánh dấu vật sở hữu của mình vậy.
Đây là lần đầu tiên Văn Minh Ngọc bị đánh dấu tạm thời trong lúc thanh tỉnh, cảm giác mãnh liệt hơn rất nhiều so với cậu tưởng tượng, khiến cậu không biết phải làm sao, theo bản năng duỗi tay như muốn tóm lấy gì đó, nhưng ngón tay trắng trẻo chỉ cuộn lên bắt được chút không khí.
Một bàn tay từ phía sau vươn ra, nắm lấy tay cậu, luồn từng ngón tay vào giữa các ngón tay của cậu rồi đan xen vào nhau.
Hai mắt Văn Minh Ngọc mơ hồ nhìn lên không trung, một bóng người cao lớn dán sau lưng cậu, khuôn mặt vùi vào sau gáy cậu, giống như một con ma cà rồng săn mồi giữa đêm, khiến cậu run lên, giọng nói khàn khàn.
……
Cuối cùng, Văn Minh Ngọc bị Mục Trạm bế ra ngoài, hắn mặc lại quần áo thường ngày cho cậu, bộ váy màu vàng nhạt kia đã sai người ném đi, dù Văn Minh Ngọc muốn váy thì cũng phải do hắn chuẩn bị, không cần mặc đồ bên ngoài.
Lúc đó thực ra Văn Minh Ngọc vẫn thanh tỉnh, chỉ vì lúc lên bờ chân cậu đã hơi mềm, Mục Trạm liền dứt khoát bế cậu lên giường, mặc đồ giúp cậu.

Văn Minh Ngọc cúi đầu che mặt, không thể tin nổi, chỉ là đánh dấu tạm thời thôi, sao cậu lại phản ứng mạnh như vậy được.

Là vì mức độ xứng đôi của hai người họ quá cao sao? Hay là lần đầu tiên đánh dấu nên mới vậy, lần sau sẽ tốt hơn?
Nhưng dù sao thì giờ cậu cũng chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào, mất mặt quá rồi.
Tới khi được ôm ra ghế ngồi xuống, Văn Minh Ngọc vô ý trông mấy một cái rương.
Cậu tức khắc khiếp sợ trừng lớn mắt, quay đầu hỏi Mục Trạm, “Bệ hạ thực sự đã chuẩn bị sao….?!”
Mục Trạm nhìn theo ánh mắt cậu liền biết cậu đã hiểu nhầm đồ trong rương là mấy thứ linh tinh nãy họ vừa nói.

Mục Trạm cũng không giải thích, kệ cho cậu hiểu lầm, còn cười nói: “Đúng vậy, muốn thử không?”
Văn Minh Ngọc lập tức lắc đầu.
Mục Trạm: “Nghe lời chút, ta sẽ không dùng.”
Văn Minh Ngọc lại muốn đánh chó.
Cậu cảm thấy mình không nói hết với Mục Trạm đúng là một việc sáng suốt.

Như vậy Mục Trạm sẽ không biết việc ABO, càng không hiểu thế nào là đánh dấu hoàn toàn.
Văn Minh Ngọc chắc mẩm vậy, hoàn toàn quên mất có một thứ gọi là bản năng, cái gì cần tới sẽ tới, giống như việc Mục Trạm đánh dấu cậu vậy, tự nhiên sẽ không cần ai phải dạy hắn.
Do vừa mới tắm xong, khuôn mặt của Văn Minh Ngọc vẫn còn đang tỏa nhiệt, hiện lên một màu đỏ thẫm xinh đẹp, đôi mắt ẩm ướt giống như một làn sóng, mái tóc đen dài ướt át xõa ra sau vai làm ướt đẫm quần áo.
Mùi thơm trái cây ngọt ngào trên cơ thể cũng trở nên nồng đậm hơn, hệt như quả đào chín mọng, căng tròn, hồng hào, mọng nước, khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng.
Mục Trạm vươn tay khẽ cầm một lọn tóc dài của cậu, sợi tóc mềm mại luồn vào giữa ngón tay, chẳng mấy chốc lại rơi xuống, chỉ để lại vài vết ẩm ướt mờ nhạt.
Hắn lệnh cho cung nhân mang vải bố tới đây, là loại chuyên dùng để lau tóc.
Sau đó, hắn vươn tay túm Văn Minh Ngọc ngồi trên đùi mình, thản nhiên giúp cậu lau tóc.
Văn Minh Ngọc hơi bối rối.
Loại chuyện này thường do người hầu trong cung làm, tại sao Mục Trạm lại giúp cậu?
Cậu phát hiện ra sau một lần chạy trốn rồi quay lại, mối quan hệ giữa cậu và Mục Trạm dường như đã âm thầm trải qua một số thay đổi không thể giải thích được.

Mặc dù trước đây họ vẫn ngủ trên cùng một chiếc giường, nhưng đơn thuần chỉ là ngủ, ngoài điều đó ra, họ thực sự không có nhiều tiếp xúc thân mật.
Nhưng bây giờ, Mục Trạm dường như đột nhiên phá vỡ kết giới vô hình ở giữa, mạnh mẽ vượt qua ranh giới, bước vào thế giới của cậu, cũng không cho cậu chống lại.
Không biết trong lòng Mục Trạm đang nghĩ gì, hắn chỉ rũ mắt chuyên tâm lau tóc cho cậu.

Văn Minh Ngọc ở trong cung được sống trong nhung lụa, đồ dùng sinh hoạt không gì không tinh tế, tóc cũng được dưỡng rất tốt, sờ lên cực kỳ mượt mà, còn mang theo hơi lạnh, có cảm giác như nhuyễn ngọc vậy.
Vén mái tóc dài lên, tự nhiên để lộ chiếc cổ thon dài, làn da trắng ở sau gáy còn in rõ một vết cắn.

Đó là thứ Mục Trạm vừa để lại khi đánh dấu tạm thời cậu.
Mục Trạm nhìn nó, vươn tay chạm vào, lộ ra vẻ hài lòng.
Văn Minh Ngọc bị chạm liền cảm thấy ngứa ngáy, cậu vô thức duỗi tay ra, vô tình chạm vào tay Mục Trạm, lập tức rụt lại như bị bỏng.
Đáy mắt Mục Trạm tối sầm lại, hắn tóm lấy bàn tay đang rụt về của cậu, một lúc lâu sau mới chậm rãi buông ra.
Vì tóc cậu dài nên rất lâu khô, trong khi Mục Trạm kiên nhẫn lau tóc thì Văn Minh Ngọc cứ ngồi như vậy, nhưng ngồi lâu cũng chán, dưới mông là cơ đùi cứng rắn khiến cậu rất khó chịu nhưng cũng không dám nhúc nhích.
Cuối cùng, cậu không nhịn được mà đưa bàn tay tội lỗi của mình về phía những chiếc bánh ngọt trên bàn.
Đĩa sứ cách hơi xa làm cậu phải vươn tay ra, giây tiếp theo liền cảm giác được tóc của mình bị kéo.

Nhưng cậu không lùi lại ngay mà nhân cơ hội nhanh chóng chộp lấy miếng bánh trước khi ngồi trở lại chỗ cũ, đang định cầm lên ăn.
Mục Trạm nhéo mặt cậu, để cậu quay đầu lại.
Hai má Văn Minh Ngọc bị hắn nắm lấy, cậu hơi chu miệng, một giây sau cậu liền ra vẻ vô tội, chớp chớp đôi mắt ướt át, cầm bánh hoa, nhẹ giọng nói: "Ta đói bụng."
Mục Trạm nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Văn Minh Ngọc tưởng hắn đồng ý, cậu cười một chút rồi lập tức há miệng ăn.
Nhưng cậu không ngờ nửa đường lại bị cướp.
Mục Trạm nắm lấy cổ tay nơi đang cầm bánh hoa kia đưa lên miệng mình, hắn ăn rất tự nhiên, bờ môi còn vô tình chạm vào đầu ngón tay Văn Minh Ngọc.
Sự việc này mà xảy ra với một cặp đôi trẻ thì chính là hành động lãng mạn khiến người ta đỏ mặt tim đập.
Nhưng Văn Minh Ngọc lại ngây người, trông có vẻ tủi thân lắm lắm.
Mục Trạm nhai kỹ nuốt chậm, hương cỏ cây thơm ngát cùng bánh ngọt mềm mại đang tan ra trong miệng, sau khi nuốt xong mới không nhanh không chậm nói: “Ăn được đấy, cô ăn rồi.”
Văn Minh Ngọc mở to mắt nhìn, chỉ trong nháy mắt đã từ vẻ cao hứng thành buồn rười rượi, giận mà không dám nói gì.
Mục Trạm thấy cậu sầu như hoa héo, không khỏi bật cười, tâm tình tốt đến bất ngờ.

Những món tráng miệng ngọt ngấy trước đây cũng không còn cảm thấy khó ăn như vậy nữa.
“Hương vị không tồi.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương