Sủng Phi Omega Của Đế Vương
-
Chương 48
Cậu che kín áo choàng của mình lại, cổ nhân thật khủng bố.
Rõ ràng Mục Trạm cũng là một Alpha, không phải cũng có hình thái động vật sao? Nhìn thấy tình huống tương tự ở mình, chẳng lẽ không nên vui vẻ vì tìm được đồng loại sao, sao lại còn muốn ăn mình chứ! Thật là vô lý!
Văn Minh Ngọc vừa tủi thân vừa hờn giận, thực sự sợ Mục Trạm sẽ ăn mình.
Mình nhỏ xíu vậy mà, không đủ nhét kẽ răng, ăn làm gì chứ!
Mục Trạm ôm một bé thỏ nhỏ trong lòng bàn tay, cảm giác hoàn toàn khống chế này khiến hắn thỏa mãn không nói nên lời.
Hắn dịu dàng vuốt ve bé thỏ, vuốt lông mao rồi lại mơn trớn từ tai đến đuôi.
“Ngoan, ngủ cùng ta một lúc, tỉnh dậy sẽ lại chơi với ngươi.”
Lần đầu tiên Mục Trạm không tự xưng cô, giọng điệu cũng dịu dàng vô cùng.
Nhưng Văn Minh Ngọc còn đang chìm trong nỗi khiếp sợ vì mình sẽ bị ăn nên không chú ý.
Mục Trạm giữ bé thỏ trong tay rồi nằm xuống tháp, một lúc sau đã ngủ mất.
Bận rộn nhiều ngày như vậy nên hắn thiếu ngủ trầm trọng, dù có khả năng đến đâu thì hắn cũng sẽ mệt mỏi.
Vừa rồi ôm thỏ hắn cũng đã ủ rủ lắm rồi, giọng cũng khàn khàn, tiếng nói cũng chậm dần.
Nhưng vì bình thường ấn tượng mà Mục Trạm để lại cho mọi người quá lợi hại nên giờ Văn Minh Ngọc cũng không nghĩ là hắn đã ngủ say.
Văn Minh Ngọc bé nhỏ co người trong lòng bàn tay Mục Trạm.
Một lúc sau vẫn không thấy động tĩnh gì.
Mục Trạm đã ngủ thật rồi.
Văn Minh Ngọc ngẩng đầu khẽ liếc nhìn, sau khi xác nhận xong mới bắt đầu thận trọng di chuyển, cố gắng thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Bởi vì cả thỏ bông xù xõa tung, chỗ nào cũng chạm tới ngón tay Mục Trạm.
Cậu cố gắng hóp bụng lại, dùng móng ôm lấy lông mình, cố gắng để bản thân thu nhỏ hơn chút.
Cậu chỉ nhiều lông thôi, đâu có mập, co được mà.
Văn Minh Ngọc lần theo hổ khẩu của Mục Trạm ra ngoài, nhìn cứ như cục bột nếp.
Cậu sợ động tác của mình sẽ đánh thức Mục Trạm nên di chuyển rất chậm rất chậm, chỉ hận mình không thể biến thành chất lỏng rồi tự chảy ra.
Trời không phụ lòng thỏ.
Nỗ lực một phen, cậu đã trượt được nửa người ra khỏi lòng bàn tay Mục Trạm, thắng lợi đã ở ngay trước mắt.
Văn Minh Ngọc hưng phấn, lỗ tai run lên, tiếp tục bò ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này Mục Trạm lại động, một lần nữa túm nguyên bé thỏ vào lòng bàn tay mình.
Văn Minh Ngọc nằm liệt trong tay hắn, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, thực sự rất muốn làm thỏ cá mặn.
Vượt ngục thất bại.
Văn Minh Ngọc ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện vốn dĩ Mục Trạm không tỉnh lại, chỉ theo bản năng nắm lấy đồ trong tay mà thôi.
Tuy có giật mình nhưng cũng chứng minh được hành động vừa rồi của cậu là rất khả thi.
Văn Minh Ngọc thử lại một lần, cuối cùng cũng thành công thoát khỏi lòng bàn tay Mục Trạm, rơi xuống trên đệm mềm.
Tuy hình thỏ chỉ bằng lòng bàn tay rất dễ ẩn náu, nhưng không thích hợp chạy trốn.
Cho nên Văn Minh Ngọc biến về hình người, tất nhiên là giờ đang không có mảnh vải che thân.
Cậu nhanh chóng nhặt quần áo bên cạnh lên mặc vào.
Cũng may mà có hung danh của Mục Trạm nên không có lệnh của hắn sẽ không có ai dám tiến vào, bằng không nếu bị người khác trông thấy rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
Một người vẫn đang nằm trên tháp, người kia đang mặc quần áo thật nhanh tính bỏ của chạy lấy người, trông cứ như tra nam rút truym vô tình vậy.
Văn Minh Ngọc mặc đồ xong lập tức chạy ra cửa điện, cậu chỉ để ý chạy trốn, hoàn toàn không nhận ra sợi lắc chân màu vàng bị rơi.
Đó đúng là lắc chân trước kia Mục Trạm tặng cậu, sau khi cậu biến thành thỏ thì rơi lẫn vào đống quần áo.
Vốn dĩ cậu không hề muốn rời khỏi đây, nhưng khi đó đầu óc cậu đang bị cảm xúc khống chế nên đã quên mất một việc rất quan trọng.
Cậu là Omega, sẽ có kỳ phát tình, có khi còn không khống chế được mà biến lại thành thỏ.
Chẳng lẽ cậu có thể giấu chuyện này cả đời sao? Mục Trạm là cổ nhân, chẳng lẽ hắn có thể chấp nhận được việc có yêu quái tồn tại sao?
Sự việc ngoài ý muốn hôm nay đã cho cậu đáp án.
Mục Trạm quả thực đã coi cậu là yêu quái, ánh mắt hắn thật đáng sợ, như muốn ăn thịt cậu vậy.
Mà hắn quả thực cũng đã nói như vậy.
Tuy Văn Minh Ngọc rất thích đồ ăn nhưng khi bản thân trở thành nguyên liệu thì khác hoàn toàn.
Nói không chừng hình thái động vật của Mục Trạm là thiên địch của thỏ, cực kỳ thích ăn thỏ cũng nên.
Trước kia quả nhiên cậu đã nghĩ đơn giản quá rồi, đổi lại là mình, liệu cậu có dễ dàng tin người khác nói cái gì mà ABO không, ở thời đại này, cách giải thích đó quả thực là vớ vẩn thái quá.
Lại còn bảo ngủ dậy sẽ chơi cùng cậu.
Có mà ngủ dậy ăn thịt cậu luôn thì có.
Có ngốc mới ngồi chờ.
Văn Minh Ngọc trở về tẩm điện, cậu không thu dọn đồ đạc gì hết, chỉ lấy một chút tiền bạc sau đó làm bộ ra ngoài tản bộ rồi kiếm cớ tách khỏi đám cung nhân, ở một góc khuất biến thành thỏ tai cụp, sau đó chỉ thấy một bé thỏ đeo tay nải chạy biến.
Nếu có ai nhìn thấy có khi còn nghĩ đây là trò chơi thỏ lữ hành.
Một bé thỏ tai cụp đang đeo túi hành lý còn lớn hơn cả mình, dễ thương lạ.
Bởi vì lộ trình đã được lên kế hoạch từ trước, nên việc tẩu thoát của Văn Minh Ngọc tương đối suôn sẻ, hơn nữa vì thân hình nhỏ bé nên rất dễ dàng lẩn trốn.
Phong cảnh bên ngoài rất đẹp, nhưng đồng thời bởi vì nằm trong phạm vi săn bắn của hoàng gia nên người bình thường không được phép vào, cho nên tất nhiên là không có ai cả.
Văn Minh Ngọc do dự không biết có nên biến về hình người không, giờ muốn đến thành trấn gần nhất cũng không gần, trạng thái thỏ tai cụp mini cũng không tiện lên đường, nhưng nếu giờ có người tới đuổi bắt, hình người cũng rất dễ bị lộ.
Một bé thỏ tai cụp bé xíu trốn trong bụi cỏ, mang theo một túi hành lý lớn, chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ.
Rối rắm một hồi.
Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một tiếng chó sủa.
Văn Minh Ngọc ngẩng đầu nhìn, phát hiện đó là một con chó cỡ vừa cứng cáp, trông giống như một con sói, lông trắng đen, trên trán có ba sợi lông trắng, giống như có ba ngọn lửa đang cháy vậy, đôi mắt xanh sẫm đang nhìn cậu chằm chằm, trông có vẻ rất hung ác dọa người.
Nhưng ngay sau đó, con chó lớn sủa vang, cái đuôi lông tơ của nó ngoe nguẩy ngoắc ngoắc, đôi tai nhọn hoắt thích thú dựng lên, miệng há hốc, thè lưỡi, đột nhiên chuyển từ một con sói hung dữ thành một con chó ngố.
Có lẽ người Trung Nguyên chưa từng gặp qua có thể nhầm nó là sói, dù sao trong nước cũng không có loại chó này, nó là một giống chó nước ngoài.
Nhưng Văn Minh Ngọc biết, đây là một loại mặt ngoài thoạt nhìn uy phong lãnh khốc hung ác nhưng thực tế lại ngốc nghếch nghịch ngợm vô cùng – Husky.
Văn Minh Ngọc khẽ cười, bắt đầu tiến hành giao lưu với Husky.
Cuối cùng, Husky nhiệt tình tỏ vẻ rất sẵn lòng đưa cậu đến trấn nhỏ gần đó, sau đó nó cúi đầu cắn hành lý trên lưng Văn Minh Ngọc rồi vung về phía sau, để bé thỏ ngồi trên lưng mình, sau đó nó sủa vang một hồi rồi bắt đầu chạy như điên.
Nếu không phải Văn Minh Ngọc đã sớm đoán trước mà nhéo lông trên lưng cẩu huynh đệ này thì rất có thể sẽ theo quán tính ngả về sau, sau đó thì rơi xuống mặt đất, còn Husky thì cái gì cũng không biết, hoàn toàn không cảm thấy thiếu cái gì, chỉ tiếp tục phun đầu lưỡi vui sướng chạy vội, để lại cho Văn Minh Ngọc một bóng lưng tiêu sái.
Trên đường đi, chó lớn còn không ngừng đùa nghịch dẫm lên cỏ, trên người nó cũng dính không ít cọng cỏ, chẳng còn dáng vẻ uy phong nữa.
Cứ chạy như điên một hồi, cuối cùng một thỏ một chó cũng đã tới gần trấn nhỏ.
Người ra vào trấn cần phải có người dẫn đường, nhưng động vật thì khác, chúng có đường đi riêng của mình.
Rất nhanh, người anh em Husky này đã tìm được lỗ chó, nó nhanh nhẹn chui qua.
Cuối cùng cũng tới nơi, Văn Minh Ngọc còn chưa kịp mừng đã nghe thấy tiếng nói chuyện.
“Tối nay ăn gì giờ?”
“Ờm, để xem, hay là ăn đầu thỏ cay nhé? Đó là món chiêu bài của Xuân Thịnh Lâu, hương vị rất tuyệt, ăn xong rồi vẫn thòm thèm.”
Văn Minh Ngọc vừa nghe đã thấy lạnh toát cả người, cảm giác như đầu mình khó giữ, suýt thì khóc thành tiếng.
Thịt thỏ là món chiêu bài sao?!
Hơn nữa những người này còn có vẻ rất thích ăn!
Văn Minh Ngọc tức khắc bi thống vô cùng, hận không thể nằm bò trên lưng cẩu huynh đệ mà khóc to.
Thỏ khó sống quá huhu, nói không chừng còn không thể thấy mặt trời ngày mai nữa.
Mục Trạm nói muốn ăn cậu, hẳn là cảm thấy thịt yêu quái là đại bổ nhỉ? Nhưng cậu chỉ là một con thỏ lười biếng, có thể ngồi liền không đứng, có thể nằm liền không ngồi, cả người đều mềm nhũn không đàn hồi, vị cực kém, rất khó ăn, chẳng ngon tẹo nào đâu!
Nội tâm Văn Minh Ngọc rít gào, biến thành một con thỏ lông vừa rơi lệ vừa cáu kỉnh, tâm trạng rất phức tạp.
Mà tới đây rồi, phải từ biệt cẩu huynh đệ thôi.
Husky quỳ rạp trên mặt đất để Văn Minh Ngọc túm lông nó trượt xuống dưới, cậu vẫy vẫy móng vuốttỏ vẻ cảm ơn, sau đó lại đưa cho nó mấy khối bạc vụn, nói cái này có thể mua đồ ăn ngon.
Rõ ràng là một chó một thỏ, khác loài, nhưng dựa vào tiếng rì rầm, sủa và vẫy chân của chúng, thế mà lại giao lưu thành công.
Husky vui sướng gâu một tiếng, sau đó ngậm bạc chạy tới quán nhỏ mua đồ.
Vì thế, chủ tiệm bánh bao trơ mắt nhìn thấy một con chó chạy tới, nó thả bạc vụn xuống sau đó phun đầu lưỡi nhìn một lồng bánh bao thịt, gâu gâu kêu thúc giục.
Chủ tiệm mơ mơ màng màng cho nó ăn bánh bao thịt rồi thối lại ít tiền lẻ cho nó, mãi đến khi nó ngậm bánh bao chạy mất mà vẻ mặt chủ tiệm vẫn kiểu con mẹ nó thế giới này thật huyền huyễn.
Bên kia, Văn Minh Ngọc tìm một nơi hẻo lánh rồi biến trở về hình người, mặc quần áo xong, cậu cũng không vội vã đi ra ngoài, mà là lợi dụng kỹ xảo hoá trang mình đã học trong tương lai tự tân trang cho mình một phen, cậu vẽ lại ngũ quan thật sự đại chúng để giảm bớt độ tồn tại, đến mức lạc trong đám người sẽ không ai nhận ra rồi mới đi ra ngoài.
Nếu Mục Trạm hạ lệnh lùng bắt, khả năng rất nhanh sẽ tìm tới nơi này.
Vì để tránh cho bản thân bị tóm, Văn Minh Ngọc lựa chọn một phương pháp thực cẩu huyết —— nam phẫn nữ trang.
Tuy đã cũ kỹ, nhưng vẫn hữu dụng.
Quan trọng là nắm được kỹ thuật hóa trang, để ý chi tiết là được.
Lấy danh nghĩa là mua cho em gái, Văn Minh Ngọc mua một ít váy áo cùng son phấn.
Nháy mắt đã tiêu mất hai phần tiền mang theo.
Lúc cậu bỏ trốn cũng không cầm được bao nhiêu tiền, trong cung điện có rất nhiều châu báu giá trị liên thành, nhưng đều là ngự phẩm, có đánh dấu của hoàng gia, cầm ra ngoài chắc chỉ mấy giây là bị tóm.
Cho nên trong tay cậu chỉ có ít bạc vụn cùng ngân phiếu trước đây chơi cược thắng Tam Hỉ.
Tiếp theo là tìm nơi ở.
Khách điếm rất dễ bị tra soát, cậu chỉ có thể thuê nhà ở, tầm mắt nhất nhất xẹt qua nhà cửa nằm trong phạm vi quan sát, sau khi bất động thanh sắc quan sát một hồi lâu, cuối cùng cậu chọn được một nơi.
Chủ nhà là một người phụ nữ cường hãn ngoài lạnh trong nóng gọi Tôn nương, trượng phu đã chết, cô dựa vào chính bản thân mình kinh doanh cửa hàng, nuôi dưỡng con gái.
Văn Minh Ngọc thầm viết nháp trong lòng xong liền tới gõ cửa.
Hạ nhân mở cửa nghe cậu trình bày xong rồi quay vào bẩm lại, lát sau, Tôn nương tới.
“Ngươi chỉ là một cô nương, tại sao lại tự mình tới thuê nhà?”
Tôn nương hơi nghi ngờ.
Văn Minh Ngọc biết mấu chốt sắp tới, lập tức thể hiện kỹ năng diễn xuất, hơi nhíu mày, hai mắt đỏ hoe, dần dần chảy nước mắt.
Tôn nương thiện tâm, không nỡ nhìn cô nương nhà người ta rơi lệ, miệng dao găm tâm đậu hủ nhíu mày nói: “Có chuyện thì nói, khóc cái gì? Có muốn thuê nhà nữa không?”
Văn Minh Ngọc ngăn nước mắt, giả vờ yếu đuối nhưng vẫn cố kiên cường, "Nói thật với ngươi, ta đến đây để trốn một người.
Phu quân của ta đã chết bệnh, một thương gia giàu có ở đó muốn bắt ta về làm tiểu thiếp.
Ta chẳng còn cách nào khác, chỉ đành trốn khỏi quê hương....."
Tuy rằng chỉ có mấy chữ, nhưng giọng điệu tương đối bình tĩnh, cũng không có ý định bán thảm, nhưng có vẻ hơi nản lòng thoái chí.
Tôn nương vừa nghe xong, cơn tức giận bộc phát, "Đồ khốn kiếp này, sao dám ức hiếp người khác như thế, trắng trợn cướp đoạt, ngay cả quả phụ cũng không buông tha!"
Cô muốn hỏi tại sao không dựa vào người thân, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu có thể dựa vào thì làm sao phải chạy trốn.
Tôn nương không khỏi nghĩ đến chuyện của mình, chồng cô cũng đã mất, nhà mẹ đẻ nghĩ mình đã là người của Tôn gia nên không muốn giúp đỡ, cô chỉ có thể tự mình nuôi sống bản thân.
Nghĩ đến đây, cô nhìn Văn Minh Ngọc có chút đau lòng lại mang theo vài phần đồng bệnh tương liên, giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều, "Trước tiên cứ nói chuyện đi? Tên ngươi là gì?"
Văn Minh Ngọc quyết định lấy tên thật của mình, để tránh có người gọi lại không phản ứng kịp, sau đó thay bằng một họ rất thường gặp: “Ta tên Lý Ngọc.”
"Ngọc nương, tên thật là hay."
Văn Minh Ngọc nghe mà chợt rùng mình, toàn thân nổi da gà.
Cậu bắt đầu hối hận vì đã giả nữ và lấy cái tên này!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook