Sủng Phi Omega Của Đế Vương
-
Chương 47
Văn Minh Ngọc ngẩn ra, ngơ ngác nhìn cỏ trong tay mình, lý trí chậm rãi trôi đi, tai thỏ cùng đuôi sắp xuất hiện.
“…… Văn công tử? Công tử?”
Giọng Tam Hỉ đột nhiên vang lên, mặc dù rất gần, nhưng dường như truyền đến từ xa rất xa.
Văn Minh Ngọc sửng sốt, suýt nữa đã lộ nguyên hình, cậu còn chưa kịp tỉnh lại đã vội vàng ném cỏ vào trong hộp rồi nhanh chóng đóng nắp lại.
“Cất cái này đi.” Cậu bảo Tam Hỉ cất đồ đi, tránh việc bản thân mình không tự chủ được mà nhào lên.
Giờ cậu mới nghĩ ra, hẳn đây chính là loại cỏ mà Ôn Trường Lan đã nói với Ngụy Anh Vũ trong lúc cá cược, thứ này đối với thỏ mà nói giống như bạc hà mèo với mèo vậy, có thể gọi là bạc hà thỏ!
Giờ xem ra tuy Ngụy Anh Vũ thua nhưng Ôn Trường Lan vẫn nói cho Ngụy Anh Vũ, mà Ngụy Anh Vũ lại nghĩ cậu nuôi thỏ nên đã mang cho cậu một ít.
Đương nhiên Ngụy Anh Vũ cũng là có ý tốt, Văn Minh Ngọc cũng rất thích món quà này, tầm mắt cậu không nhịn được dán vào chiếc hộp trong tay Tam Hỉ, âm thầm nuốt nước miếng, muốn ăn quá….
Nhưng nếu thực sự ăn chắc sẽ biến trở lại thành thỏ tai cụp ôm cỏ lăn lộn dưới đất mất, thế thì xong đời.
Hic, cậu không dám.
Nhìn bạc hà thỏ càng ngày càng xa mình, Văn Minh Ngọc nằm dài trên bàn, buồn đến mức không muốn dậy.
Cậu cúi đầu, hai tay bấu chặt vào mép bàn, không kìm được mà va đầu vào bàn mấy lần, mái tóc che đi vành tai đỏ bừng.
Tuy không ăn, nhưng cậu ngửi một chút, hiện tại cũng hơi hưng phấn.
Cậu dán mặt lên bàn cho nguội bớt, hai chân dưới gầm bàn cũng có chút bồn chồn, còn hậm hực đá xuống đất hai cái, miệng bắt đầu ngân nga một bài hát, chính cậu cũng không biết đó là bài gì, chỉ ngâm nga.
Giai điệu nhẹ nhàng, tiết tấu lúc nhanh lúc chậm, phong cách thay đổi liên tục, hát được một câu lại đổi sang bài khác, lung tung rối loạn, nhưng cậu vẫn vui!
Vui là được rồi, sao phải nghĩ nhiều.
Cậu cứ tự vui vẻ như vậy, qua một khắc, bạc hà thỏ hết tác dụng, cậu không còn hưng phấn như vậy nữa, chậm rãi bình tĩnh lại.
Sau đó, cậu nhớ lại những hành động vừa rồi, lại nghiêng đầu trộm liếc đám cung nhân xung quanh, chắc chắn bọn họ đã nghe thấy cậu nghêu ngao hát, còn dùng chân đánh nhịp.
Tuy cung nhân đều đã được nghiêm khắc huấn luyện, họ sẽ không cười, nhưng Văn Minh Ngọc vẫn xấu hổ đến muốn chui xuống đất.
Mới hít mấy lần đã như này, nếu còn liếm thì không hiểu sẽ thế nào.
Văn Minh Ngọc vừa bực vừa sợ, nhưng phải thừa nhận cậu rất thích món thỏ bạc hà đó, cảm giác hưng phấn đến choáng váng vừa rồi thực sự rất thoải mái.
Cậu muốn hít thêm lần nữa!
Văn Minh Ngọc cảm thấy mình không thể ngồi ở đây được nữa, bằng không cậu sẽ không nhịn được mà bảo Tam Hỉ mang bạc hà thỏ lại đây mất.
Mà tạm thời cậu cũng không muốn đối mặt với những cung nhân vừa nghe cậu nghêu ngao hát đâu QAQ.
Nhưng thực tế, những cung nhân đó đều rất vui vẻ, bởi vì tâm tình Văn Minh Ngọc có vẻ rất tốt, đương nhiên mọi người đều muốn nhìn mỹ nhân vô ưu vô lự, ngọt ngào mà cười.
Văn Minh Ngọc đi ra khỏi điện, chạy đi tìm Mục Trạm.
Cậu đi đến một tòa cung điện khác rồi quen cửa quen nẻo mà đi vào, cung nhân canh giữ ngoài cửa đương nhiên sẽ không ngăn cậu.
Sau khi vượt qua ngưỡng cửa và đi được vài bước, cậu đã trông thấy người mình muốn tìm.
Mục Trạm nằm trên tháp, đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Văn Minh Ngọc vô thức nhẹ chân chậm rãi đi tới, cẩn thận bước đến trước tháp mới dừng lại rồi ngồi xổm xuống.
Cậu đặt tay trên đầu gối, chống cằm lên mu bàn tay, nhìn Mục Trạm không chớp mắt.
Khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết, lông mi dài rũ xuống, vành mắt xanh nhạt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Bình thường khi hắn tỉnh thường mặt vô biểu tình, ánh mắt lạnh băng, quanh thân tản ra khí tràng đáng sợ khiến người khác không dám tới gần, nhưng giờ phút này dáng vẻ nhắm mắt ngủ say ấy lại giấu đi đáy mắt sâu thẳm ám trầm, đã không còn tính công kích, thần thái hắn mệt mỏi, ngược lại lộ ra một tia ẩn ẩn yếu ớt.
Khoảng thời gian này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Mục Trạm thân là người cầm quyền, tất nhiên hắn có rất nhiều chuyện phải xử lý, đã bận rộn như vậy lại còn phải trấn an cảm xúc của cậu.
Văn Minh Ngọc giật mình, cậu nhấp môi, nhịn không được muốn duỗi tay sờ sờ đầu Mục Trạm.
Ngón tay cậu vừa mới khẽ động, còn chưa kịp làm gì mà Mục Trạm đang nằm trên tháp không hề báo trước mà mở mắt.
Trong nháy mắt, khí tràng nghiêng trời lệch đất, hoàn toàn thay đổi.
Ánh mắt Mục Trạm sắc bén, giống như thực sự đã hóa thành lưỡi dao sắc bén thẳng tắp đâm lại đây, kèm theo sát ý dày đặc.
Thật sự không giống người vẫn thỉnh thoảng lộ ra chút tươi cười dung túng với Văn Minh Ngọc, vẻ mặt hắn bây giờ âm trầm lạnh lẽo, đáy mắt không có chút độ ấm, tựa như đang nhìn một người chết, cực kỳ khủng khiếp.
Da đầu Văn Minh Ngọc trong phút chốc nổ tung, cậu cảm thấy được nguy hiểm vô cùng đáng sợ, cậu sợ tới mức vô thức lùi về phía sau, hai chân yếu ớt ngã xuống đất.
Nhưng chỉ trong vòng hai giây, Mục Trạm dường như tỉnh táo lại, sát khí trong mắt tiêu tán, sau đó liền trở lại dáng vẻ bình thường.
“Là ngươi à.”
Mục Trạm bừng tỉnh, thanh âm hơi khàn, hắn chỉ hàm hồ nói một câu như vậy.
Sau đó, hắm chống khuỷu tay lên đệm, nhổm người lên, chuyển từ nằm sang ngồi, rất tự nhiên vươn tay nắm lấy cánh tay Văn Minh Ngọc rồi kéo cậu lên, "Tại sao lại ngồi trên mặt đất?"
Sau khi đỡ Văn Minh Ngọc đứng dậy, hắn vỗ vỗ quần áo bị bẩn, vô tình vỗ vào mông cậu, sau đó đụng phải một thứ gì đó bông xù.
“……?”
Tay Mục Trạm dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ hiếm thấy, vô thức muốn để Văn Minh Ngọc quay lưng về phía mình xem chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng khi Văn Minh Ngọc vô tình bị vỗ vào đuôi, thân thể kịch liệt run lên, vừa đau vừa tê dại.
Văn Minh Ngọc vô thức che đuôi lại, muốn trốn về sau, vẻ mặt còn thực hoảng loạn khẩn trương, tủi thân vô cùng.
Cậu choáng váng, còn rất muốn khóc, sao cậu có thể ngờ được mọi chuyện sẽ trở nên như này chứ.
Cậu vốn đã cẩn thận không để lộ ra ngoài, thế nhưng vừa mới hút bạc hà thỏ, sau đó lại bị Mục Trạm làm cho sợ hãi nên mới không khống chế được.
Giấu đầu lộ đuôi rất phù hợp để miêu tả về Văn Minh Ngọc lúc này, nhưng cần phải thay đổi chút, gọi là giấu đuôi lộ tai.
Cậu cố gắng che cái đuôi tròn đang lộ ra ngoài nhưng cũng chẳng có ích gì, bởi vì đôi tai thỏ trên đỉnh đầu cũng đã thò ra, rủ xuống bên khuôn mặt, còn khẽ run lên hòa nhịp với tâm trạng lo lắng của chủ nhân, trông thật đáng thương và bất lực.
Mục Trạm nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt hắn thay đổi, đen nhánh thâm thúy, lộ ra ẩn ẩn hưng phấn, thoạt nhìn y như biến thái.
Nhưng lúc này Văn Minh Ngọc chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
Chạy!
Bị phát hiện rồi, xong rồi xong rồi!
Thôi chết rồi!!!
Nhưng cậu vừa mới có động tác xoay người muốn chạy đã bị nhéo cái đuôi tròn, chân khống chế không được mềm nhũn, suýt nữa té luôn trên đất.
Vẫn là Mục Trạm kịp thời duỗi tay giữ lại eo cậu, dùng một chút lực đã mạnh mẽ kéo lại cậu ấn trên đùi mình, sau đó ôm chặt vào lòng.
Sau đó, như đang nghiên cứu điều gì đó kỳ lạ, hắn đưa tay véo đôi tai thỏ trên đỉnh đầu của Văn Minh Ngọc.
Lông xù xù, mềm mụp.
Véo nhẹ như chạm vào một đám mây mềm mại, cảm giác rất thích, khiến người ta nghiện.
Mục Trạm không nhịn được nhéo nhéo tai thỏ của Văn Minh Ngọc, vừa xoa vừa sờ, vuốt ngược đến gốc tai, nhẹ nhàng xoa nắn.
Tai thỏ được bao phủ bởi các dây thần kinh, vô cùng nhạy cảm, không thể tùy tiện chạm vào.
Nhưng Mục Trạm từ đầu đến cuối đều không buông tha cho cậu.
Lúc đầu, Văn Minh Ngọc còn muốn giãy dụa, nhưng cánh tay ôm eo cậu cứ như một sợi dây xích, trói chặt cậu không cách nào thoát ra được.
Sau đó, tai thỏ lại bị véo mấy lần, cả người cậu mềm nhũn ra, không còn sức mà ngồi nữa, suýt chút nữa vuột khỏi vòng tay của Mục Trạm, vòng tay đang ôm chặt eo lại trở thành chỗ dựa duy nhất của cậu.
Hai mắt Văn Minh Ngọc đỏ hoe, trở nên ươn ướt, môi cậu run rẩy, khẽ rên một tiếng, giống như bị ức hiếp đến mức sắp khóc.
Mục Trạm rũ mắt nhìn dáng vẻ đáng thương của cậu, trong lòng thấy hơi thương tiếc, nhưng ý nghĩ đen tối lại càng nhiều hơn, hắn không muốn dừng lại, mà muốn ép cho cậu khóc, muốn tránh cũng không tránh được, chỉ có thể để hắn bắt nạt tùy thích.
Mục Trạm vẫn cứ nhìn chằm chằm người trong ngực, niết lỗ tai, xoa cái đuôi, trêu chọc đến mức cậu cứ phát run không ngừng, ngón tay vô thức nắm chặt vạt áo hắn, thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở, hai chân vô lực đá đá, nhưng vô dụng, chỉ khiến đệm mềm rối tung.
Mục Trạm thấy vậy lại càng hưng phấn.
Thật lâu sau, Văn Minh Ngọc rốt cuộc không chịu nổi hắn dày vò, thân thể cậu khẽ động, một đạo bạch quang lóe lên.
Người trong ngực Mục Trạm đột nhiên không còn nữa, xúc cảm lông xù trong tay cũng đột nhiên biến mất.
Người vừa rồi hắn vẫn đang ôm đột nhiên không thấy nữa.
Trên đùi chỉ có một đống quần áo rơi rụng.
Vẻ mặt Mục Trạm chợt trầm xuống, đáy mắt xẹt qua một tia đỏ, hơi thở quanh thân cũng xao động.
Đúng lúc này, đống quần áo đột nhiên chuyển động, một quả cầu tuyết trắng từ trong đó thò đầu ra, đôi tai rũ xuống rung lên.
Đó là một bé thỏ tai cụp rất nhỏ, chỉ bằng một bàn tay, lông màu trắng bông lên như một quả cầu lông mũm mĩm, mềm mụp vô cùng.
Mục Trạm nhìn thấy cậu, hơi thở tối tăm nháy mắt biến mất, ngược lại còn nở nụ cười.
Hắn duỗi tay đào bé thỏ trong đống quần áo ra ôm trong lòng bàn tay.
Văn Minh Ngọc không muốn lộ nguyên hình, nhưng sau khi lỗ tai bị sờ nhiều, cảm giác tê dại như thủy triều quét qua, không thể khống chế nổi, cả thỏ đều đang mờ mịt, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vì thế, bé thỏ tai cụp ngồi xổm trong lòng bàn tay Mục Trạm, thoạt nhìn có vẻ ngây ngốc, trông thực dễ bắt nạt.
Cậu mờ mịt nhìn xung quanh, đôi mắt xinh đẹp màu lam nhạt, ướt dầm dề, ngây ngốc chớp hai cái, thực sự quá mức đáng yêu.
Mục Trạm vươn ngón trỏ thon dài chọc chọc vào cái bụng mũm mĩm kia, Văn Minh Ngọc vừa bị bắt nạt quá mức, cả người không còn chút sức lực nào, vừa chọc đã ngã, thân thể nằm ngửa ra, hai chân ngắn ngủi quơ quơ giữa không trung.
Ý cười trong mắt Mục Trạm càng sâu, càng có hứng trêu thỏ.
Hắn trầm giọng, chậm rì rì nói: “Có tai thỏ, lại còn có thể biến thành con thỏ, ngươi là yêu quái sao?”
Văn Minh Ngọc giật mình, không khỏi run run một chút.
Cậu sợ nhất là nghe thấy hai chữ yêu quái này.
Cậu từng xem qua ít sách sử rồi, thời cổ đại, người ta coi yêu quái như tai hoạ, không phải tộc ta, tất có dị tâm, họ sẽ trói lại yêu quái rồi thiêu chết.
Cậu không muốn bị thiêu chết.
Cậu lắc đầu nguầy nguậy, hai vành tai rũ xuống bên khuôn mặt, lắc đầu trông cũng rất đáng yêu khiến người ta không nhịn được muốn véo.
Mục Trạm thực sự đã làm vậy.
Văn Minh Ngọc cảm thấy nằm ngửa như thế này thật không đứng đắn, cậu khua móng vuốt jiojio, khó khăn lật người quay lưng về phía Mục Trạm.
Sau đó, Mục Trạm liền thấy một cái mông thỏ múp míp, còn cả một cái đuôi tròn.
Văn Minh Ngọc nhanh chóng nhận ra, lập tức xoay người đối mặt với Mục Trạm.
Sau đó, tai thỏ lại bị nghịch.
Thôi bỏ đi, nhưng Mục Trạm vẫn đang nhìn cậu bằng ánh mắt thích thú, cười nói: "Nhìn ngon lắm, nên ăn thế nào mới ngon nhỉ?"
Văn Minh Ngọc sửng sốt, không ngờ người cổ đại không chỉ thiêu chết yêu quái, mà còn muốn ăn thịt yêu quái luôn.
Cậu trợn tròn đôi mắt lam, không dám tin tưởng mà ngửa đầu nhìn Mục Trạm.
Cậu rất muốn thuyết phục chính mình, Mục Trạm chỉ đang nói đùa thôi, nhưng cậu lại cảm nhận được tin tức tố của Mục Trạm đang kích động, nùng liệt đến kinh người, nhìn sao cũng thấy hắn đang nghiêm túc.
Mục Trạm thật sự muốn ăn cậu!
Văn Minh Ngọc quả thực sắp bị hù chết..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook