Sủng Ái Tiểu Hư Hỏng
Chương 191: "Hạ Hạ, chúng tôi bị bắt cóc!"

Editor: Ái Khiết
Mùa đông ở Trừng Dương luôn bắt đầu với màn sương mù mờ mịt, phía nam quá mức lạnh lẽo và khô ráo. Từ sáng đến tối gió thổi phần phật, lạnh không chịu nổi, ngay cả một đứa trẻ ra ngoài chơi tuyết cũng không thấy đâu, hôm nay cũng là dáng vẻ như ngày hôm qua. 
Thẩm Hạ Thời thức dậy hồi lâu, nhìn trời bên ngoài mây đen che kín, rất giống yêu tinh đang lao vào thế gian tác loạn, như thế giới sắp có biến động vậy.
Cô trở mình, nhìn thoáng qua bánh kem trên bàn, để tránh mình phụ tâm ý của Mộc Tắc, đêm qua Thẩm Hạ Thời liền ăn một chút, nhâm nhi cả đêm, đại khái hương vị có chút không ngon lắm.
Cô ăn một miếng kem bên ngoài, mùi bơ và bánh cùng hòa tan ở trong miệng.
"Ngọt quá." Cô lẩm bẩm một tiếng, cắm đĩa ở trên bánh kem, nhấc hai chân chuẩn bị rời giường.
Kỳ nghỉ còn hai ngày, cũng không thể lãng phí.
Kéo cửa sổ sát đất ra, ánh sáng nhỏ nhoi từ bên ngoài tiến vào. Ở ngoài là một vườn hoa nhỏ, những cành tiêu điều đứng sừng sững trong đất vào đông đã gục xuống. Trời vẫn còn sương mù, trên cành lá vẫn còn thấy được vài giọt sương sớm.
Ánh sáng tuy không tốt lắm, nhưng đủ để bao phủ toàn bộ căn phòng. Trên giường lộn xộn, tất cả đều là kiệt tác khi Thẩm Hạ Thời rời giường. Phòng trong bày biện sạch sẽ tinh xảo, tủ đồ đầy đủ vật của phụ nữ, từ quần áo tới đồ trang điểm. Ngẩng đầu lên, trần nhà là bối cảnh tinh tú vũ trụ, tuy kém so với ban đêm, ánh đèn sẽ tô đậm thị giác, nhưng hiện tại vẫn đẹp không sao tả xiết như cũ.
Thẩm Hạ Thời nhìn chung quanh phòng một vòng, đi vào phòng quần áo, bên trong đã treo đầy các bộ quần áo mùa đông, trừ cái đó ra lại không có trang phục gì khác. Phòng trang điểm quả thật giống như lời Mộc Tắc nói, tất cả đồ chỉ có phụ nữ mới dùng được, Thẩm Hạ Thời đều có thể tìm thấy ở bên trong, hơn nữa màu sắc và mẫu mã son môi phi thường toàn diện. Thật là một người đàn ông suy xét chu đáo.
Ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Thẩm Hạ Thời lên tiếng, tay đút trong túi, chậm rì rì dịch qua mở cửa.
Khương Hân và Dương Cẩn cầm điện thoại chen vào cửa: “Xem tin tức chưa?” 
“Chưa.” Thẩm Hạ Thời dựa vào tường dụi dụi mắt. Lười biếng duỗi eo đến một nửa, kết quả vận động hơi mạnh, thân dưới lại trào ra một dòng ấm áp. Cô thở dài một hơi, tìm nơi ngồi xuống, đem túi nước ấm ôm lại vào trong lòng.
Tay hoa lan chỉ của Dương Cẩn đem điện thoại đặt trước mặt cô, âm thanh õng ẹo: “Tiểu tử Kim Thân Hồng kia bị đánh đến chết khiếp trong ngục giam, không chỉ vậy, hắn còn bị cắt đầu lưỡi nữa."
Tiêu đề thập phần bắt mắt hiện ra trên điện thoại: Ngục giam hành hạ phạm nhân, Kim Thân Hồng trọng thương suýt nữa bỏ mạng!
“Báo ứng đó!” Khương Hân cảm thán, liếc Thẩm Hạ Thời một cái: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Thẩm Hạ Thời gác chân lên sô pha: “Tôi có thể cảm thấy thế nào nữa, đây là do hắn xứng đáng!”
Chuyện này đương nhiên có kỳ quặc, trọng phạm trong ngục giam làm sao lại sẽ vô duyên vô cớ đánh nhau? Cũng không thể trách Dương Cẩn và Khương Hân hoài nghi, dựa vào hình thức nâng niu Thẩm Hạ Thời của Mộc Tắc trong hai ngày nay, rất có khả năng là do anh ta làm.
Hai người kéo ghế ngồi trước mặt cô làm mặt quỷ, âm hiểm trang bức cười hắc hắc hai tiếng, rất có tư thế vừa đe dọa vừa dụ dỗ. Thẩm Hạ Thời nhún vai một cái: “Tôi thật sự không biết.”
Bộ dáng thoạt nhìn không giống nói dối, hai người tạm thời thu lại lòng hiếu kỳ.
Nhìn mắt cô một lúc, Khương Hân nói: “Hôm qua tôi đi ra ngoài dạo một vòng, gần đây vừa khai trương một tiệm cà phê, hương vị không tệ lắm, cùng đi dạo không?”
Dương Cẩn hừ một tiếng, mềm mại như hoa lan dựa vào ngực Khương Hân: “Em không muốn có thế giới riêng của hai người với anh sao?”
Khương Hân đẩy đầu anh ta ra, nhìn về phía Thẩm Hạ Thời như cầu cứu, trên mặt đầy biểu tình ‘cầu xin cậu cứu tôi đi! Tôi bị tên tiện nhân này làm phiền muốn chết!’. Thẩm Hạ Thời quay đầu nhìn Dương Cẩn, anh ta bĩu môi, hai mắt đẫm lệ, bộ dáng ‘cầu xin cậu hãy ra dáng người đi, cho tôi và vợ tôi thế giới riêng hai người một chút!’
Thẩm Hạ Thời xoa xoa cánh tay đã nổi da gà: “Hai người các cậu đi đi, tôi không muốn làm bóng đèn.”
Đã nhiều năm như vậy, cô cũng rất ngượng ngùng. May là da mặt Dương Cẩn dày, cả ngày đều quấn lấy Khương Hân, cũng may Khương Hân chịu được anh ta. Hai người họ đã quen nhau nhiều năm, cãi vã hay đánh nhau đều có, nhưng tình cảm thật sự rất tốt. Thẩm Hạ Thời cũng thật tình cao hứng thay bọn họ.
Khương Hân chung quy xụ mặt, ôm thần sắc ‘tôi không vào địa ngục thì ai vào’ ra ngoài cùng Dương Cẩn.
@ a i k h i e t
Thẩm Hạ Thời tắm rửa rồi mặc quần áo, còn chưa kịp ăn sáng liền nhận được điện thoại của Dương Cẩn.
Ấn nút mở loa lớn xong cô lại ghé vào trước gương son môi. Trong điện thoại vang lên âm thanh gào khóc của Dương Cẩn, kinh thiên động địa tới quỷ thần, làm Thẩm Hạ Thời sợ tới mức run tay một chút, tô son môi lệch đi.
Cô dùng khăn lau sạch vùng bị lem, đáp lại với người trong điện thoại: “Cậu có thể cho đám đàn ông mặt mũi được không, đừng động chút liền khóc! Sao vậy, Khương Hân mắng cậu?”
“Không… không phải!”
Thẩm Hạ Thời lười biếng hỏi: “Vậy thì làm sao? Tối hôm qua không hài hòa?”
Dương Cẩn liếc nhìn con dao nhỏ trên cổ Khương Hân, sợ tới mức run rẩy, lại nghe Thẩm Hạ Thời nói giỡn với mình, anh ta khóc càng thêm lợi hại: “Hạ… Hạ Hạ, chúng tôi bị bắt cóc!”
Nói xong câu đó, đối phương đã đoạt lấy điện thoại di động của anh ta, khí thế ngất trời rống lên vài câu: “Thẩm Hạ Thời! Nếu còn muốn cứu bạn bè của mày, hai giờ sau gặp mặt ở bãi đỗ xe bỏ hoang trong Bình Sơn! Dám không tới, ông mày sẽ giết chết con tin!”
Rống xong lại cười lạnh mấy tiếng cho hợp với bầu không khí, rất tàn nhẫn cắt đứt điện thoại.
Thẩm Hạ Thời ngây ra hai giây, sau đó động tác mau lẹ nhanh chóng mặc xong quần áo. Kéo cửa ra liền gặp hầu gái bưng đồ ăn sáng trong tay, mỉm cười khách khí lễ phép với cô: “Thẩm tiểu thư sớm, tiên sinh nói tôi mang bữa sáng lên phòng cho ngài.”
“Mộc tiên sinh đâu?”
“Tiên sinh có việc phải ra ngoài ạ.”
Thẩm Hạ Thời nhìn lướt qua phòng khách, rất yên tĩnh, lại hỏi: “Những người khác đâu?”
“Những người khác cũng theo tiên sinh ra ngoài, tiên sinh nói rất mau sẽ trở lại. Buổi trưa tiểu thư muốn ăn gì ạ?”
Thẩm Hạ Thời móc điện thoại ra gọi Mộc Tắc, trong điện thoại vang lên tiếng nhắc nhở đối phương đã tắt máy, cô nhìn về phía hầu gái: “Xin hỏi cô có biết số điện thoại của những người khác hay không, Nhị Tứ, Trảm Xuân, Hứa Sầm, Mập Mạp, ai cũng được!”
“Xin lỗi tiểu thư, tôi không biết, tiểu thư còn chưa nói buổi trưa muốn…”
Thẩm Hạ Thời đánh gãy lời hầu gái: “Xin lỗi, tôi muốn ra ngoài một chút, chờ Mộc Tắc trở về thì nói anh ấy đi đến bãi đỗ xe bỏ hoang ở Bình Sơn tìm tôi, vậy nhé!”
Nhanh chóng chạy xuống lầu, bụng dưới co rút làm cô suýt nữa té ngã xuống đất, thật là chuyện xấu đều lần lượt kéo tới một lần mà!
Thẩm Hạ Thời áp xuống cơn đau ở bụng chạy ra ngoài, mở điện thoại gọi cho Trần Bạch.
“Chào cảnh sát Trần, tôi là Thẩm Hạ Thời. Hai trợ lý của tôi đã bị bắt cóc, rất có khả năng là do Kim Đại Thành làm, tôi muốn xin ngài giúp đỡ một chút.”
“Được, cô nói đi.”

Trên một đỉnh núi hoang dã trụi lủi không có bất kì thân cây nào, xem chừng là bị gió lạnh thổi đến cằn cỗi, khắp núi đều lộ ra vẻ hoang vắng. Địa thế không tính là cao, liếc mắt một cái có thể thấy rõ con sông dơ bẩn cách đó không xa, gió lạnh từ dưới thổi lên, lạnh đến mức khiến người ta tê dại đầu óc.
Trảm Xuân và Hứa Sầm mang theo một nhóm người qua kia mai phục. Nhị Tứ và Mập Mạp đi theo bên người Mộc Tắc. Lão đại bọn họ nằm trên tảng đá giống như người nhàn rỗi, nhắm mắt không biết nghĩ cái gì.
Đợi nửa ngày không thấy người, Nhị Tứ chọc chọc cánh tay đầy đặn của Mập Mạp: “Mày nói xem đám lính đánh thuê Dạ Oanh này sao lại không biết tốt xấu như vậy. Gọi chúng ta ra còn bắt chúng ta chờ, thật quá không hiểu chuyện!”
Buổi sáng hôm nay nhận được một cuộc điện thoại thần bí, đối phương mời Mộc Tắc và anh em trong 19 bộ Hòe Giang tới gặp mặt trên đỉnh núi, đương nhiên những cú điện thoại như vậy 19 bộ Hòe Giang thường xuyên nhận được.
Lăn lộn trong giang hồ đã lâu, luôn có vài con chó, con mèo tới cửa khiêu khích. Cũng may lần này rốt cuộc trận đánh cũng có tính khiêu khích, đoàn đội lính đánh thuê quốc tế, danh hiệu Dạ Oanh.
Mập Mạp lười biếng nhấc mí mắt nhìn Nhị Tứ. Buổi sáng Dạ Oanh đã quấy nhiễu mộng đẹp của hắn, đợi lát nữa tóm được người thì hắn đánh chúng gần chết mới thôi, Mập Mạp như hung thần ác sát cắn răng đáp: “Đều mẹ nó chết hết cho lão tử!”
Nhị Tứ nói tiếp: “Đám người này đều đến từ Ngũ Hồ Tứ Hải, thậm chí còn có người ngoại quốc, làm sao lại có thể gọi là lính đánh thuê quốc tế được, quốc tế hóa còn đúng hơn.”
Mập Mạp đối với việc này cười nhạo: “Chết mẹ nó đi quốc tế hóa!”
Tuy nói như vậy, nhưng thanh danh đám người Dạ Oanh thật sự rất vang dội, thành lập lâu hơn 19 bộ Hòe Giang, cũng coi như là tiền bối. Đánh giết gì cũng chịu làm, không nguyên tắc, không có điểm mấu chốt, hơn nữa đơn làm ăn còn cố ý chọn đối tác, đối tác không ngưu bức thì không tiếp, chỉ cần trực tiếp mở miệng là biết thân phận mình có xứng đáng hay không!
Đám người này chỉ tuân lệnh một người, nghe tiếng liền sợ vỡ mật. Lão đại AK lãnh đạo có cách, tiểu đệ trên giang hồ chỗ nào cũng có, chỉ là AK phi thường thần bí, cũng chưa hề tham dự bất kì nhiệm vụ nào của Dạ Oanh.
Đối với việc này, Nhị Tứ nhắc đến một câu mà giang hồ thường lưu truyền: “Thế giới này đã không còn người đáng giá để lão đại AK tự mình ra tay.”
Mập Mạp đối với việc này vẫn hung hăng mắng một câu: “Đi chết bà đám đó đi! Mẹ nó làm như ngầu lắm!”
Mộc Tắc vẫn luôn an tĩnh liền mở mắt, bình tĩnh nhìn thoáng qua Mập Mạp: “Nói ít lại.”
“Làm việc nhiều lên!” Nhị Tứ vỗ vỗ Mập Mạp, hợp tình hợp lý bổ sung một câu.
Đối diện truyền đến âm thanh lốp xe cán qua đá sỏi. Chỉ trong chốc lát sau, hai chiếc xe thiết giáp chạy đến đây, đám người Dạ Oanh quần áo thống nhất, đều là đồ ngụy trang mùa hè, nhìn thật mát mẻ, nhưng thật ra lại không lạnh mấy.
Không ít người từ trong xe vươn đầu ra, tay huơ giữa không trung chào hỏi, trong miệng huýt sáo, kiêu ngạo rống lên vài tiếng. Không ai đáp lại, bất quá ai cũng biết, người của 19 bộ Hòe Giang đã sớm mai phục ở đây.
Xe ngừng ở chân núi, đám người chia thành tốp hai nhảy xuống từ trên xe, kề vai sát cánh ỷ bên cạnh xe, võ trang đã chuẩn bị thật sự thỏa đáng. Súng máy đã lên đạn, đao lạnh đã rời vỏ.
Gã đàn ông xuống xe cuối cùng nhìn cao lớn sừng sững, trên mặt có một vết sẹo kéo dài từ trán đến cằm như con rết bò trên mặt, ánh mắt hung ác nham hiểm, mặc một cái áo ba lỗ, cơ bắp đầy người, thoạt nhìn sát khí bức người.
Nhị Tứ dùng khuỷu tay chọc Mập Mạp một cái: “Thằng đó là ai?”
“Ông mày chả cần biết nó là ai! Mày mẹ nó đừng lại động lão tử được không! Ảnh hưởng đến cảm xúc nổ súng của ông!”
“Được rồi.” Nhị Tứ lặng lẽ cười một tiếng, cũng nhắm ngay đầu của gã đàn ông kia.
Gã đàn ông hung thần ác sát hai tay chống nạnh, phun ra một ngụm nước bọt: “Mộc Tắc, tránh mặt sau núi làm rùa đen rụt cổ, mày mẹ nó lại tới thật đấy.”
Đám Dạ Oanh phía sau cười vang một trận, Mập Mạp và Nhị Tứ suýt nữa nhịn không được lại bóp cò nổ súng, chỉ là không có lệnh của Mộc Tắc, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Rốt cuộc, phía sau truyền đến giọng nói lười biếng của anh: “Đánh đi.”
Tiếng súng lần lượt nạp vào, hống loạn mà ầm ĩ, Mộc Tắc ung dung thong thả mở bật lửa đốt điếu thuốc hút một ngụm, nhàn nhạt phân phó: “Đừng giết chết, trọng thương là được.”
Các anh em nghe thấy những lời này, nhắm chuẩn hồng tâm vào bộ vị của đám Dạ Oanh.
Mộc Tắc không muốn cướp đi tính mạng của người khác, muốn tích đức cho mình. Loại thời điểm này, trong đầu anh đều nghĩ tới Thẩm Hạ Thời, nghĩ cô có ngoan ngoãn ăn cơm hay không, thân thể có phải không thoải mái không, có nhớ tới anh hay không.
Anh nghĩ muốn cùng cô ở bên nhau, không thể làm người quang minh lỗi lạc, ít nhất cũng không lại gây ra chuyện xấu, bởi vì cô gái của anh tươi đẹp như vậy, mà tín ngưỡng của anh lại là cô.
@ a i k h i e t
Hút một điếu thuốc xong, Mộc Tắc cầm cây chủy thủ bên hông đi ra đỉnh núi, anh liếc mắt nhìn gã mặt sẹo kia: “Tần Giáng, người của mày chỉ có bản lĩnh như vậy thôi sao?”
Đưa mắt nhìn qua, người Dạ Oanh đã bị không ít người của 19 bộ Hòe Giang đánh ngã xuống đất, tuy không mất đi tính mạng, nhưng đều là trọng thương nặng nề, một chút lực đánh lại cũng không có.
Mộc Tắc đứng trên núi cao nhìn xuống Tần Giáng, Tần Giáng cũng đã nhiều năm không gặp ‘người anh em tốt’ này.
So với năm đó, Mộc Tắc không có thay đổi gì nhiều. Tóc đen hơi hỗn loạn, mặc áo lông màu xám và quần jean đen, chân mang một đôi ủng đinh cao. Điểm duy nhất bất đồng chính là ánh mắt không âm lãnh vô tình như xưa, nhiều chút… tình người?
Tần Giáng bỗng nhiên cười lạnh, tình người ngu không ai bằng.
Người của Hòe Giang và Dạ Oanh còn chiến hỏa thuốc súng, rất nhiều người đánh đến đỏ mắt, ném vũ khí xuống rồi vén áo vật lộn bằng tay không.
Mộc Tắc tùy ý tung chủy thủ trong tay ra, lưỡi dao nhỏ sắc bén xoay một vòng cung, quyền bính vững vàng dừng trong tay Mộc Tắc. Anh cứ như vậy mang theo tư thái thưởng thức cây chủy thủ chậm rãi đến gần Tần Giáng.
Giày đạp trên hòn đá nhỏ, bước chân Mộc Tắc thật sự rất chậm, mãi đến khi hai người đối mặt nhìn lẫn nhau.
Tần Giáng nhìn chằm chằm anh, đầu lưỡi đẩy quai hàm phồng lên, thoạt nhìn rất cà lơ phất phơ: “Lúc trước tao có nghe thấy một việc.”
Mộc Tắc mang bao tay, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lưỡi dao chủy thủ, ngữ khí không chút để ý: “Cái gì?”
“Nghe nói mày thích một con kiểm sát trưởng.”
Tay Mộc Tắc dừng lại.
“Thật ra tao còn không tin, nhưng xem bộ dáng bây giờ của mày thì chính là sự thật rồi. Chỉ tiếc, hiện tại chỉ sợ cô ta…”
Mộc Tắc đột nhiên tung nắm đấm qua, anh dùng hết lực. Mặt Tần Giáng ăn một cú, nhưng gã vẫn rung đùi đắc ý nở nụ cười: “Đánh tiếp đi, tao thật đúng là mẹ nó cao hứng khi nhìn thấy bộ dáng này của mày!”
Hai người cơ hồ cùng thời gian tung quyền, Mộc Tắc lo cho Thẩm Hạ Thời, hiện tại chỉ nghĩ đến việc tốc chiến tốc thắng.
Tốt xấu gì cũng là anh em một thời, Tần Giáng tung chiêu cũng không thua kém, nhiều năm trôi qua cũng có chút tiến bộ. Tâm trí Mộc Tắc đều đặt trên người Thẩm Hạ Thời, khi đánh nhau bị ăn một quyền vào bụng.
Đối phương thật sự khoe khoang, ngón tay cái quẹt qua mũi: “Trước đó tao còn xem qua ảnh chụp của người phụ nữ kia, chậc chậc! Thật xinh đẹp! Không bằng chia cho tao chơi một chút?”
Tần Giáng tuy không biết Mộc Tắc xem trọng Thẩm Hạ Thời đến mức nào, nhưng căn cứ vào tâm tình bị chọc giận khi vũ nhục phụ nữ của anh, liền biết biện pháp này dùng được. Cái khác không nói, Mộc Tắc là người chuyên bênh vực người mình, thần trí phân tâm liền dễ dàng đối phó. Chỉ là Tần Giáng không ý thức được một vấn đề, vũ nhục Mộc Tắc thì chưa nói, anh có thể nhẫn nhịn, nhưng dám nhắc tới Thẩm Hạ Thời, anh quả thật có thể liều mạng với gã ta.
Ánh mắt Mộc Tắc trở nên hung ác nham hiểm, chủy thủ trong tay đổi tư thế cầm khác, lưỡi dao sắc bén xông tới, thoáng chốc đã làm Tần Giáng gục trên mặt đất.
Anh bóp chặt cổ Tần Giáng, hai chân giẫm lên đôi chân giãy giụa của đối phương. Khuôn mặt Tần Giáng giận dữ trợn trừng mắt với Mộc Tắc, gã cũng không tin, nhiều năm như vậy trôi qua mà mình vẫn không đánh lại Mộc Tắc! Gã có ý đồ định kéo Mộc Tắc ngã trên đất, nhưng chỗ có lực trên người đều đã bị Mộc Tắc chế trụ.
Dưới chân Mộc Tắc tàn nhẫn đá, tiếng xương cốt giòn nứt vang lên, Tần Giáng đau đến mức trợn trắng mắt, suýt nữa đã ngất đi, dưỡng khí trong phổi gã cũng vì bị giẫm lên cổ tay mà chậm rãi trở nên thiếu thốn. Mộc Tắc đột nhiên nhấc chủy thủ đâm vào bụng Tần Giáng: “Người phụ nữ của lão tử, mày mẹ nó nghĩ cũng đừng nghĩ tới!”
Máu tươi từ miệng vết thương trào ra, Tần Giáng đau đến run rẩy cả người. Chỉ cần xem thường một lúc, thiếu chút nữa gã đã bị Mộc Tắc phế cả hai tay.
Anh đứng thẳng dậy, cơ hồ là có chút không vững chạy tới xe của mình, lạnh giọng phân phó người Hòe Giang: “Rút!”
Các anh em dừng tay đánh người: “Đại ca làm sao thế, bước đi hoảng loạn như vậy...”
Không chờ tới câu trả lời, Mộc Tắc liền nổ máy, các anh em nhanh chóng leo lên xe.
Mộc Tắc gọi điện về nhà, thanh âm có chút bất ổn: “Thẩm tiểu thư đâu?”
“Tiên sinh, Thẩm tiểu thư đi bãi đỗ xe bỏ hoang ở Bình Sơn, nói ngài nhanh chóng đi tìm cô ấy!”
Mộc Tắc ngắt điện thoại xong liền táo bạo chụp lấy tay lái, sau đó nhanh chóng đổi một phương hướng, rốt cuộc giẫm mạnh xuống chân ga chạy tới Bình Sơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương