Sủng Ái Tiểu Hư Hỏng
Chương 172: Cái anh am hiểu nhất


Khu biệt thự của người giàu có, ngược lại nằm ở vùng ngoại ô yên lặng. Nửa giờ sau tới nơi, Thẩm Hạ Thời xuống xe nhìn căn nhà khổng lồ này, quay sang cười hắc hắc với Mộc Tắc: "Tôi muốn cho Khương Hân và Dương Cẩn ở lại với tôi."
Mộc Tắc hơi hơi nhướng mày: "Có thể."
Anh liếc Thẩm Hạ Thời một cái, thấy cô lặng lẽ thở ra một hơi, bộ dạng yên tâm không ít. Cô đại khái cho rằng có hai người kia ở lại anh liền không thể làm gì sao? Mộc Tắc trong lòng cười nhạo, nếu anh thật muốn làm cái gì, nhiều người hay ít người có gì khác nhau?
Biệt thự đại khái rất ít khi có người đến ở, độ ấm bên trong rất thấp, gió lạnh từ ngoài cửa sổ tiến vào, ngẫu nhiên thổi khiến Thẩm Hạ Thời rùng mình mấy cái. Mộc Tắc gọi người mở điều hòa, cũng kêu người đóng cửa sổ lại kín mít.
Mở đèn lên, ánh sáng trong phòng khách chói lọi, trang trí không giống hiện đại, là phong cách Châu Âu Trung cổ thuần túy, vô cùng huy hoàng tráng lệ, từ trong ra ngoài đều lộ ra hai chữ: Có tiền!
Thẩm Hạ Thời nhấp nhấp miệng, nghiêng đầu đến gần dò hỏi: "Một đơn làm ăn của anh bao nhiêu tiền?"
Mộc Tắc nhìn đôi mắt đào hoa mỹ lệ của cô, bên trong con ngươi lập lòe ánh sáng tò mò, không tham lam, không ghen ghét, chỉ là tò mò đơn thuần, một chút hâm mộ cũng không có.
Càng tiếp xúc với Thẩm Hạ Thời càng làm anh phát hiện cô là một cô gái tốt, lãnh khốc gì đó đều là ngụy trang che mắt, con người chân thật của cô lại đáng yêu chọc người khác yêu thích.
Anh nhéo nhéo mặt cô: "Em thiếu tiền?"
Thẩm Hạ Thời đứng thẳng người: "Không thiếu."
"Anh cho em tiền, em muốn nhiều hay ít anh cũng cho." Trong âm thanh trầm thấp của Mộc Tắc đều là sự dung túng, giống như chỉ cần cô muốn, cái gì anh có đều cũng nguyện ý cho cô.
Thẩm Hạ Thời cười nhạt trêu ghẹo anh: "Nghe anh nói thật giống như muốn bao nuôi tôi vậy."
"Vậy thì bao nuôi thôi." Mộc Tắc kéo cô đi tới ngồi xuống trước bàn: "Anh bao nuôi em cả đời, em muốn gì thì có thể nói cho anh, anh đều sẽ thỏa mãn em."
Trên bàn bày đầy các món điểm tâm và cháo loãng trước đó Thẩm Hạ Thời nhắc mãi. Mới vừa rồi Mộc Tắc đã gọi điện phân phó người đi mua, trước khi trở về đã hâm nóng lại, hiện tại còn nóng hổi ngon lành.
Mộc Tắc ngồi cạnh lột trứng gà cho cô, cẩn thận tách lòng trắng và lòng đỏ trứng ra, anh đặt lòng trắng trong chén Thẩm Hạ Thời, tay áo vén lên cho thuận tiện.
Thẩm Hạ Thời nhìn động tác liên tiếp nước chảy mây trôi của anh, kinh ngạc nhìn trình độ như đã quen thuộc hạ bút thành văn làm vô số lần của anh. Cô cắn một miếng lòng trắng trứng, không chút để ý nói:
"Nói như vậy, tình nhân mà phú hào bao nuôi đều rất an phận, tôi đại khái làm không được, cho nên ý tốt của Mộc tiên sinh..."
"Em không cần phải an phận." Anh đánh gãy lời nói của cô, ngón tay lau đi khóe miệng dính đồ ăn của cô: "Em chỉ cần ngây ngốc ở cạnh anh."
Thế này rất giống đạo lý kẻ có tiền thích nuôi dưỡng chim hoàng yến, bất đồng chính là khả năng Mộc Tắc có khẩu vị không giống như vậy, có lẽ đã thấy nhiều phụ nữ nghe lời nên loại không nghe lời như Thẩm Hạ Thời, rất có thể kích khởi ham muốn chinh phục của anh.
Thẩm Hạ Thời múc một muỗng cháo đưa lên miệng, bắt đầu nói điều kiện với anh: "Ngốc bao lâu?"
Mộc Tắc lẳng lặng chăm chú nhìn cô, ngữ khí khàn khàn: "Thật lâu."
"Thật lâu là bao lâu?" Thẩm Hạ Thời nhăn mày, nhưng cô không có quá nhiều kiên nhẫn để bồi lão đại chơi loại trò chơi này.
Giọng điệu Mộc Tắc nói chuyện càng thêm nghiêm túc: "Đại khái yêu cầu em cả đời."
Thẩm Hạ Thời bị sặc một ngụm, Mộc Tắc vội vàng bưng nước ấm đưa cô, bàn tay vuốt vuốt lưng cô: "Không muốn?"
"Đương nhiên!" Cô buột miệng thốt ra, để ý thấy sắc mặt tối dần của Mộc Tắc, lập tức cười hắc hắc: "Tôi đương nhiên không có ý ghét bỏ anh, chỉ là tôi cảm thấy đời người còn dài, nói không chừng về sau anh sẽ gặp cô gái anh thích, mà còn cùng tôi dây dưa không rõ ràng như thế cũng không tốt, anh nói xem có đúng không?"
Mộc Tắc tức đến nỗi bật cười, nỗ lực khống chế xúc động muốn xé xác người: "Em cảm thấy anh là dạng người như vậy?"
"Nếu không anh là người thế nào?" Thẩm Hạ Thời nuốt một ngụm nước ấm, mê mang nhìn anh.
Thẩm Hạ Thời nhìn anh nửa ngày mới hiểu được, đàn ông sao, đều không thích người khác dùng mấy từ 'hoa tâm đại củ cải(*)' hình dung chính mình, huống chi là Mộc lão đại anh minh thần võ.

Cô cười ngọt ngào, tay nhỏ vỗ nhẹ mấy cái lên vai Mộc Tắc, thông tình đạt lý nói: "Tôi hiểu mà."
Mộc Tắc cười lạnh: "Em thì biết cái gì!"
Thẩm Hạ Thời cười đến sáng lạn, Mộc Tắc sợ mình sẽ ngốc đến nỗi không nhịn được lạt thủ tồi hoa(*), vì thế đứng dậy rời đi, chỉ còn lại Thẩm Hạ Thời vẻ mặt không biết nguyên nhân ngồi trước bàn, cô cầm một quả trứng gà đưa vào miệng: "Tính tình thật lớn."

Chờ Mộc Tắc đi xa, Thẩm Hạ Thời lập tức gọi điện cho Dương Cẩn và Khương Hân. Hai vợ chồng từ trong phòng khách vụt ra ăn cơm với Thẩm Hạ Thời, ba người vừa nói vừa cười, hoàn toàn vứt Mộc Tắc ra sau đầu.

Mộc Tắc vừa tức giận một trận rồi hiện tại đã quay lại, nhìn thấy một màn này không thể nói không tức giận hơn. Lúc nãy là anh cảm thấy chính mình không nên giở tính tình ném Thẩm Hạ Thời trong phòng khách, đang muốn trở về dỗ cô. Nào biết khi quay lại liền thấy bộ dáng vô tâm vô phế của Thẩm Hạ Thời, cả trái tim anh cơ hồ đều vì cô suy nghĩ, nỗ lực đối xử tốt với cô, nhưng đối phương cũng không có một chút cảm kích nào cả.
Buồn bực thì buồn bực, nhưng nhìn thấy cô cười nói vui vẻ với bạn bè, anh lại luyến tiếc rời đi, đứng ở đầu gió nhìn cô nửa ngày, hút xong hai điếu thuốc, nửa người trên cơ hồ đã đông lạnh đến chết lặng, Thẩm Hạ Thời mới ăn xong bữa khuya rồi vào phòng ngủ, Mộc Tắc dập thuốc rồi ném vào thùng rác, mở cánh cửa một phòng Ám Các của biệt thự rồi tiến vào.
Căn phòng bị ngăn cách tuyệt đối là một nơi tràn ngập trong vàng son, bốn phía thông suốt, dấu diếm huyền cơ, âm nhạc ầm ĩ tăng vọt, mùi nicotin và rượu tràn ngập trong không khí. Trong phòng đều là người của 19 bộ Hòe Giang, uống rượu tung quyền, đánh bài xem tivi, chơi vô cùng vui vẻ, với biệt thự an tĩnh đúng là hai thế giới.
Thấy lão đại tiến vào, mọi người hét to tiếp đón anh, Mộc Tắc hờ hững không để ý, lập tức đi vào phòng nằm trên sô pha. Anh cầm chai rượu trên bàn đổ vào miệng một ngụm rồi một ngụm, anh em hai mặt nhìn nhau, thế này là lại làm sao đây?
Một hơi uống hết bình rượu, Mộc Tắc kéo kéo quần áo, cánh tay đặt trên mắt ngăn lại ánh sáng chói mắt, nhưng mà khi nhắm mắt lại đều là khuôn mặt của Thẩm Hạ Thời.
Hứa Sầm lên tiếng kêu anh: "Đại ca?"
"Tránh ra." Mộc Tắc nén lại giận dữ.
Bộ dáng này vừa nhìn là biết tình cảm có vấn đề.
Đám người kéo ghế ngồi xuống xung quanh anh: "Đại ca có gì không thoải mái thì đừng ngại nói ra, các anh em cùng nhau nghĩ cách."
Bên kia im lặng một lát, sau đó vang lên âm thanh mê mang của Mộc Tắc: "... Thẩm Hạ Thời."
Dựa vào phương thức xử lý tình huống trước kia của Mộc Tắc, có được thì thôi, không chiếm được thì phá hủy, nhưng Thẩm Hạ Thời có thể ràng buộc tim anh. Anh đã biểu đạt tâm ý của mình rõ ràng như vậy, nhưng cô căn bản không thèm để ý, cái này làm cho Mộc Tắc rất tức giận, nhưng tức giận thì tức giận, anh không có cách nào đè tâm lại để tổn thương cô.
Cứ như vậy, Mộc Tắc không cách nào kiềm chế được hãm sâu vào tình cảm, các anh em vẫn là lần đầu nhìn thấy, vì thế mười miệng năm mồm ra chủ ý.
"Phụ nữ như vậy phải dỗ nha, dỗ đến cao hứng thì dễ làm việc."
Trảm Xuân không đồng ý: "Dỗ dỗ cái gì, lão đại chúng ta không cần mặt mũi sao? Có thể bị một người phụ nữ quản? Nói nữa, làm việc gì cơ, mày đem lão đại chúng ta thành cái dạng gì? Vô sỉ!"
Mộc Tắc hứng thú rã rời ngồi dậy uống ngụm rượu, Trảm Xuân tiếp tục nói: "Kiểu phụ nữ này không nên quá chiều chuộng, đại ca phải như gần như xa, lạt mềm buộc chặt, mê ly như một trận gió, làm cô ấy cảm thấy anh có cảm giác thần bí."
Mộc Tắc nghe rất nghiêm túc, Hứa Sầm nói: "Tao cảm thấy phải ôn nhu, phụ nữ hay thích những tên tiểu bạch kiểm ôn nhu."
"Mày cảm thấy lão đại chúng ta ôn nhu sao?" Mấy người vừa nghe, ngẩng đầu nhìn Mộc Tắc một cái, một khuôn mặt kiêu ngạo khó thuần, nhìn chỗ nào cũng lộ ra vẻ táo bạo, mấy anh em mặt mày ủ ê lắc đầu.
Đối với kiến nghị gì đó, Mộc Tắc cảm thấy không có gì đáng giá để tiếp thu, nghiêng người chuẩn bị ngủ thì Nhị Tứ nói: "Tao cảm thấy cần phải trải lòng mình ra! Đại ca, theo em thấy, anh có chút nóng vội, con gái người ta có lẽ còn chưa hiểu rõ ý tứ của anh đâu."
Mộc Tắc híp con ngươi, ngồi ngay ngắn nhìn Nhị Tứ: "Nói tiếp."
"Anh nghĩ lại xem, chúng ta có thân phận gì, cô ấy có thân phận gì, từ xưa đến nay đều là hai phe chính tà đối lập, muốn để kiểm sát trưởng và loại người như chúng ta ở bên nhau, nói xem có dễ không?"
Mập Mạp không đồng ý: "Ý của mày là lão đại chúng ta không xứng với Thẩm kiểm sát trưởng?"
"Tao không có ý này!"
Mộc Tắc đập bàn một cái: "Câm mồm, Nhị Tứ tiếp tục nói."
Nhị Tứ thò lại gần: "Em chỉ cảm thấy là, con gái người ra nói không chừng chưa hiểu được tâm tư của ngài, đổi vai một chút, nếu em là một kiểm sát trưởng, đang đi trên đường đột nhiên đại ca tìm tới em, em như thế nào cũng phải đề phòng. Thẩm kiểm sát trưởng đối với ngài cũng là tình lý như vậy."
Nhị Tứ nói nửa ngày, cuối cùng tổng kết lại, chính là ba chữ: Từ từ tới!
Mộc Tắc suy nghĩ cả đêm, cuối cùng kết luận một câu: Không có khả năng sẽ chậm chạp!

Thẩm Hạ Thời vừa mới tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng từ trên giường bò dậy, mở cửa liền thấy Mộc Tắc đứng trước phòng, cô sửng sốt: "Anh đến khi nào vậy?"
"Trời chưa sáng đã tới." Anh nói, đôi mắt đảo qua toàn thân cô, ngừng ở hai chân trắng nõn của cô. Cánh tay dài ôm cô vào trong ngực, lại ôm người đến trước cửa mang giày.
Thẩm Hạ Thời nhìn người đàn ông nửa quỳ mang giày cho mình, nhẹ giọng hỏi: "Làm gì trời chưa sáng đã tới đây chờ, nếu có việc gì hẳn là anh nên gõ cửa."
"Anh không có việc gì." Mộc Tắc lấy áo lông khoác lên người cô.
"Không có việc gì?"
Mộc Tắc nhìn cô thật kĩ: "Anh không có việc gì thì không thể tới xem em sao?"
"Có thể, có thể mà." Thẩm Hạ nhăn mày: "Nhưng trời lạnh như vậy, anh nhìn xem anh ăn mặc ít như thế, sao có thể ngủ được?"
Mộc Tắc cơ hồ là một tay ôm cô vào ngực, mắt đen hiện lên ý cười ôn nhu: "Quan tâm anh?"
"Đương nhiên, tôi ăn ngủ của anh, đây không phải là việc nên làm sao?" Giọng cô gái khi nói chuyện có chút khàn khàn, ngữ khí có vẻ rất không để ý, nhưng khi nhìn anh, ánh mắt đều tràn đầy sự chân thành thản nhiên, giảo hoạt như hồ ly.
Mộc Tắc nghĩ, có lẽ trước hết anh yêu điểm này của cô nhất.
Anh bế cô vào phòng tắm. Thẩm Hạ Thời không có thói quen đến chỗ nào cũng bị người ôm, trên mặt treo lên nụ cười ngọt ngào dối trá, ngay cả giọng nói cũng thật ngọt: "Tôi muốn tự mình đi, có thể chứ?"
Quả nhiên, Mộc Tắc dừng lại nhìn chằm chằm cô.
Nhìn nửa ngày, ý cười trong mắt anh đã bị màu đen trầm lặng hòa tan, khóe miệng chậm rãi nâng lên một nụ cười nửa miệng: "Thời điểm anh chiều em, em nên ngoan một chút."
Thẩm Hạ Thời cũng cười rộ lên, mắt đào hoa cong thành hình trăng non, mặt ngoài thoạt nhìn ngoan ngoãn thuận theo, kì thật trong lòng đã ưu nhã dựng lên ngón giữa.
Mộc Tắc có thể tưởng tượng trong lòng cô có bao nhiêu không tình nguyện, anh phát hiện ngay cả khi cô bằng mặt không bằng lòng, anh đều yêu bộ mặt ấy từ tận đáy lòng.
Phòng tắm chứa đầy đồ trang điểm và mỹ phẩm chăm sóc da của phái nữ, các loại đa dạng, quả thật có thể khai trương một cửa hàng mỹ phẩm, son môi chiếm cả một cái quầy. Mộc Tắc túy ý kéo một ngăn tủ ra, bày các loại son môi bắt mắt trước mặt: "Nghe nói con gái thích son môi, tất cả đều tặng cho em, phòng thay đồ còn có nhiều hơn."
Phòng tắm rất lớn, một mặt tường đặt đầy đồ cho cô. Thẩm Hạ Thời nhìn đến hoa mắt, ngây người nhìn Mộc Tắc: "Anh chuẩn bị khi nào?"
Anh cười một chút: "Cũng gần hai ngày nay."
Nói xong lại nhìn cô: "Có thích hay không, không thích thì đổi cái khác."
Toàn bộ cơ thể cô đều bị anh ôm vào trong ngực, bên tai đều là âm thanh ôn nhu nói chuyện của anh, mà hiện tại đặt mình trong cái biệt thự cao cấp này, Thẩm Hạ Thời hơi hoảng hốt, thì ra đây là bao nuôi trong truyền thuyết, cô xem như đã cảm nhận rõ ràng.
Mộc Tắc nhìn vẻ mặt không cảm xúc của cô, không hề có biểu cảm kinh hỉ như trong tưởng tượng của anh, vì thế nhăn mày: "Thật không thích? Em thích cái gì thì ghi xuống hết đi, anh mua cho em, hoặc là anh cho em thẻ, tự em mua."
Thẩm Hạ Thời nghe được câu này, đàn ông thật là như vậy à, sẽ không sợ cô là gái hư sao? Cô nói: "Anh không sợ tôi quẹt hỏng thẻ của anh à?"
"Sợ cái gì?" Mộc Tắc không thèm để ý chút nào, anh hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, tích cóp không ít tiền, cũng đủ cho Thẩm Hạ Thời tiêu xài. Nếu thật là tiêu hết, cùng lắm thì kiếm tiền lại, này đối với anh cũng không phải việc gì khó, quan trọng nhất là Thẩm Hạ Thời có thể vui vẻ.
Mộc Tắc đặt cô trên sô pha, tự mình đi pha nước: "Tiền của anh tùy em xài, đi theo anh, anh sẽ không để em chịu khổ."
Thẩm Hạ Thời nhìn Mộc Tắc, vóc dáng người đàn ông cao lớn, mặc một chiếc áo lông đen, nghiêm túc pha nước tắm cho cô. Anh không lạnh lẽo như khi mới gặp, mà hiện tại anh càng có độ ấm và tình người.
Nếu ở cùng anh, nói không chừng thật sự sẽ hạnh phúc. Thẩm Hạ Thời nhìn nhìn, có chút thất thần: "Mộc Tắc, anh đối xử với tôi thật tốt."
Chỉ là không biết cái này sẽ tốt trong bao lâu. Thẩm Hạ Thời chưa từng trải qua việc như vậy, cho nên trong tiềm thức có chút không dám tiếp thu, sợ hãi khi thật sự tiếp nhận thì anh sẽ liền rời đi. Thật giống như cô sẽ vì vậy mà hỏng mất, bởi vì cô chưa bao giờ dễ dàng nảy ra cảm tình với ai đó.
Mộc Tắc quay đầu nhìn Thẩm Hạ Thời, ánh mắt cô có chút vô thần, không biết suy nghĩ chuyện gì đến phát ngốc. Anh đóng vòi nước, lau khô tay ngồi trước mặt cô. Tay nổi rõ khớp xương vén sợi tóc bên tai cô, lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng vuốt ve da thịt trên cằm cô, âm thanh khàn khàn mang theo tất cả ôn nhu: "Hạ Hạ, anh sẽ vĩnh viễn đối xử tốt với em."
Dốc hết sức lực, chỉ cần cô muốn, chỉ cần anh có, chẳng sợ cô muốn đồ vật anh không có, Mộc Tắc cũng sẽ dùng hai tay dâng hết thảy lên.
Ánh mắt không tiêu cự của Thẩm Hạ Thời dần dần rõ ràng, cuối cùng dừng trên khuôn mặt anh tuấn của Mộc Tắc, cô cười ngọt ngào nhìn anh: "Được."
Cô vẫn mang theo bộ dáng không chút để ý, Mộc Tắc căn bản không tìm thấy bóng dáng chính mình trong mắt cô, anh đột nhiên ý thức được Thẩm Hạ Thời cơ bản không rõ ý tứ của anh. Ngón tay nâng cằm cô tăng lên một chút lực đạo, hình ảnh Thẩm Hạ Thời nhăn mày tiến vào mắt anh, giọng nói của Mộc Tắc chợt khàn đi:
"Có phải em cơ bản không ý thức được, anh yêu em."
Cái gì?
Thẩm Hạ Thời sửng sốt.
Trước nay cô không nghĩ tới Mộc Tắc sẽ thích cô, cô chỉ cho rằng anh chỉ muốn chơi đùa, cô cho rằng anh chỉ là tò mò, cô cho rằng Mộc Tắc chỉ xem cô như sủng vật mà thôi.
Nụ cười giả tạo trên mặt Thẩm Hạ Thời bị lời thổ lộ thình lình của anh phá hỏng, ngây người nỉ non: "Tôi cho rằng..."
"Em cho rằng cái gì?" Mộc Tắc tới gần người cô, khóe miệng mang theo nụ cười mỉm xấu xa: "Cho rằng anh chỉ chơi đùa với em?"
Anh bắt đầu hôn cô, môi lưỡi nóng bỏng liếm láp đôi môi và chiếc cổ mảnh khảnh của cô, dừng ở vành tai của cô liền quên phản ứng. Tiếng hít thở nặng nề của người đàn ông đánh sâu vào màng tai cô, đột nhiên giữ eo đem cô ôm vào trong lòng, cường ngạnh khóa chặt thân thể mảnh khảnh của cô, từ trên cao nhìn xuống người bên dưới:
"Vì cái gì em lại cho rằng Mộc Tắc anh không thể yêu em cả đời? Anh nói cho em biết, cái anh am hiểu nhất là một lòng một dạ đến già."
Thẩm Hạ Thời hậu tri hậu giác đỏ mặt, trầm mặc nửa ngày, cái đầu tiên cô nghĩ đến chính là: "Vì sao anh lại thích tôi?"
"Em hỏi vấn đề này thật ngu ngốc giống như muốn hỏi con người vì sao lại ăn cơm vậy."

Anh có thể khống chế được tim mình thì tốt rồi.
Lại nói, nếu không phải cô chủ động tới cửa lăn lộn, anh căn bản sẽ không biết cô, nói gì tới động tâm?
Hiện tại hỏi vấn đề này, xem ra thật sự có chút trì độn.
Thẩm Hạ Thời có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của Mộc Tắc đang tăng lên, việc này làm cho cô cơ hồ không còn cách nào tự hỏi, sự tình tiến triển vượt quá suy đoán của cô, cô cần thời gian sắp xếp lại suy nghĩ, càng phải xem xét thật tốt cảm tình của mình với anh.
Cô nghĩ đến nghiêm túc, nhíu mày đẹp cắn môi dưới, gương mặt ửng đỏ, diễm lệ như một đóa hoa đào, trong mắt có một gợn sóng uốn lượn, lâu lâu lại liếc nhìn Mộc Tắc một cái thật kĩ, lại không bận tâm mình đang ở trong loại hoàn cảnh nguy hiểm thế nào.
Là một người đàn ông, hơn nữa còn là người yêu thích Thẩm Hạ Thời, Mộc Tắc thật sự nhịn không nổi phong cảnh hoàn mỹ trong lòng mình. Đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm cô, thần sắc anh chậm rãi phát sinh biến hóa, âm thanh không giấu được thở dốc ấm ách: "Hạ Hạ, em biết anh muốn làm gì sao?"
"Anh muốn làm gì?"
Anh cúi đầu hôn cô.
Mềm mại trao trọn tình yêu.
Mộc Tắc cảm thấy, anh đại khái cần dùng một nụ hôn mới có thể làm cho cô biết, anh vì cô mà mê muội.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương