Sau một tiếng.

Chu Hạc Linh có mái tóc dài gần đến thắt lưng, đen nhánh và mượt mà.

Hôm nay anh ấy mặc một chiếc áo dài nam trong suốt nhìn rất lịch sự nhã nhặn, lúc này lại đang thản nhiên tựa vào vách ngăn bên cạnh được chạm khắc bằng gỗ, ngón tay thon dài đang kẹp một điếu thuốc ở giữa, lộ ra vẻ quyến rũ hoang dã, tạo nên sự tương phản tột cùng với vẻ ngoài.

Nhìn Cố Tinh Đàn đang chọn từng tờ giấy, thấy cô cau mày, anh ấy nheo mắt lại hỏi: "Không có cái nào thích hợp sao?"

Cố Tinh Đàn vốn đặt hy vọng vào Chu Hạc Linh.

Dù sao ở đây có rất nhiều loại giấy thích hợp dùng để phục chế, thỉnh thoảng anh ấy cũng mua một ít loại giấy mới.

Ai mà ngờ, vào thời điểm quan trọng thì lại không có loại nào sử dụng được.

"Em muốn loại lụa mịn giống như lụa nhà Tống ấy.

Mấy loại này mỏng quá."

Cố Tinh Đàn nghĩ đến hậu quả của việc không tìm được giấy để phục chế, cô vươn tay xoa xoa trán, cuối cùng cũng bắt đầu cảm thấy khủng hoảng.

Để chọn giấy nên đèn được bật cực kỳ sáng.

Dưới ánh sáng lạnh lẽo của bóng đèn, cô gái cụp mắt xuống, đôi môi đỏ mọng mím lại khi cô đang nghiêm túc làm việc.

Không còn nụ cười tươi tắn như bình thường, vẻ mặt bình tĩnh lúc này thuộc về cảm giác xa cách, lạnh lùng được một gia tộc danh giá nuôi dưỡng.

Nam Trĩ cắn môi: “Nếu không có giấy thích hợp thì cô sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ của mình.”

Chu Hạc Linh nghe Nam Trĩ giải thích tầm quan trọng của tấm vải đó.

Đột nhiên anh ấy rít một điếu thuốc, bình tĩnh nói qua làn khói trắng: “Không phải là ông chồng hời của em về rồi à? Trong tay anh ta có nhiều giấy lụa lắm mà.”

“Đừng nói là lụa dùng để phục chế, cho dù là lụa thật của nhà Tống thì anh ta cũng có.”

Phản ứng đầu tiên của Cố Tinh Đàn là: "Làm sao anh biết anh ấy đã trở lại?"

Dù sao Dung Hoài Yến cũng mới tới Lăng Thành đêm qua.

Quan hệ của bọn họ tốt lắm à?

Lúc trước, khi nghe tin cô sắp kết hôn với Dung Hoài Yến, Chu Hạc Linh thậm chí còn nói với cô rằng sở dĩ Dung Hoài Yến giữ mình trong sạch, tự chủ như vậy và không có phụ nữ bên cạnh chắc chắn là vì anh không giỏi việc giường chiếu.

Cô nheo đôi mắt xinh đẹp của mình lại, nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ...!Anh thầm mến anh ấy hả?"


"Khụ khụ khụ!"

Lần đầu tiên Chu Hạc Linh bị sặc thuốc lá.

Thấy cô càng suy nghĩ càng lệch lạc, Chu Hạc Linh đành phải giải thích: “Tối qua anh ta bỏ ra tám tỷ để mua được bức tranh [Vạn Dặm Giang Sơn] đấy.”

"Quay lại Lăng Thành bằng cách gióng trống khua chiêng như thế thì ai mà không biết!"

Cố Tinh Đàn trầm ngâm suy nghĩ một lát, nếu cô nhớ không lầm thì bức tranh cổ gần một ngàn năm đó cực kỳ quý hiếm, rất nhiều nhà sưu tập quyền lực và ông chủ giàu có đều để mắt đến nó.

Để mua được nó không biết phải bỏ ra bao nhiêu tiền nữa!

Cố Tinh Đàn nghĩ đến tối qua Dung Hoài Yến bỏ ra mười triệu để mua lại bức tranh do cô phục chế, đã thế anh còn bảo là lỗ mất năm triệu chứ.

Thế mà quay đầu một cái lại đi mua một bức tranh cổ nát tươm với giá tám tỷ, đã thế còn không biết là có phục chế lại được nữa hay không mà không thấy hó hé một lời.

Chu Hạc Linh sợ cô lại nói ra điều gì gây sốc nên vội đuổi cô đi.

“Thôi, đi tìm chồng đi.”

"Anh tan ca rồi."

...

Bên ngoài một cửa hàng đồ cổ.

Mới chỉ ba giờ chiều thôi mà ngoài trời đã hơi âm u rồi.

Bầu trời như được tô điểm bởi một bức tranh sơn dầu màu xanh lam sắc đậm lộng lẫy, mang đến vẻ đẹp trầm lắng và vỡ vụn.

Từng tin tức gây bất ngờ cứ nối tiếp nhau khiến Nam Trĩ hoàn toàn tê liệt.

Cô ấy buồn bã nói: “Cô Cố, hóa ra người tối hôm qua cô quan hệ chính là nam thần của em."

"Sao thế, em nghĩ thế nào?" Cố Tinh Đàn bình tĩnh bước xuống bậc thang, động tác không lớn, nhưng lại có hơi lười biếng và tùy ý đặc trưng riêng của cô.

Cô quay lại nhìn Nam Trĩ đang đi theo phía sau mình.

Khuôn mặt xinh đẹp với đôi mắt cong cong và nụ cười nhẹ nhàng khiến một người mê cái đẹp như Nam Trĩ không thể không nuốt lại câu phàn nàn 'Tại sao cô Cố kết hôn mà không nói với cô trợ lý nhỏ đáng yêu là em đây thế?'

Hu hu hu hu.

Nhưng mà xinh đẹp như vậy, gả cho nam thần của cô ấy thì cũng gọi là hợp lý.

Quan trọng hơn chính là...


Nam Trĩ khôi phục lại sức sống như bình thường: “Cậu Dung xuất thân trong một gia tộc lâu đời.

Nhà họ Dung nổi tiếng với các di sản phong phú và bộ sưu tập đồ cổ khổng lồ.

Chắc chắn sẽ có giấy lụa mà cô muốn.”

Suy cho cùng, ông chủ Chu biết rõ ai là người sở hữu tất cả những bộ sưu tập lớn trên thế giới, nếu anh ấy nói họ có thì chắc chắn họ có.

"Chúng ta mau đi lấy thôi, thời gian có hạn!"

Cố Tinh Đàn thở dài, vẻ mặt phiền muộn: Làm gì dễ dàng như Nam Trĩ nghĩ.

“Thành thật mà nói, quan hệ giữa tôi với nam thần của em chỉ là quan hệ giường chiếu như bình thường mà thôi.”

Cũng không thân thiết đến nỗi cô có thể tự mình đi tìm anh để lấy đồ được.

Nam Trĩ há hốc miệng.

Thật sự không nghe nhầm đấy chứ?

Không phải là quan hệ vợ chồng bình thường hả?

Chỉ là quan hệ giường chiếu thôi sao?

Vợ chồng nhà giàu đều thích chơi mấy trò kích thích như vậy hả?

"Thôi kệ đi, để tôi thử xem sao." Dù sao thì trong khoảng thời gian ngắn như vậy cũng không tìm được cách nào khác nữa.

Cố Tinh Đàn không phải là người dây dưa dài dòng, quyết định rất nhanh chóng.

Bây giờ có cách là tốt lắm rồi.

Cô vừa mới lấy điện thoại di động ra chuẩn bị liên lạc với Dung Hoài Yến thì lại gặp phải một vấn đề.

Đúng rồi.

Quan hệ vợ chồng của hai người plastic đến nỗi không có phương thức liên hệ với nhau luôn.

Nam Trĩ trợn mắt há mồm: "..."

Đầu ngón tay của Cố Tinh Đàn dừng ở trên màn hình ba mươi giây, sau đó giả vờ bình tĩnh nói: "Không sao, tôi còn có kế hoạch B."


Sau đó cô tìm mãi mới thấy một tấm danh thiếp đã bị nhàu nát trong chiếc túi xách của mình.

Cái này là thư ký Giang để lại cho cô sau khi đưa cô về Phong Hồ Cư vào tối qua.

May mắn là cô đã không vứt nó đi.

Thư ký Giang rất đáng tin cậy, anh ấy gửi thẳng định vị qua cho cô.

Khi đến hội quán Kim Dạ Bạch thì bên ngoài trời đã tối hẳn.

Bước xuống xe, những cơn gió lạnh buốt dường như có thể xuyên qua lớp vải mỏng, thấm vào tận xương.

Cố Tinh Đàn chậm rãi quấn chặt áo khoác đen lên quanh người, ngước mắt nhìn tòa nhà nhìn có vẻ ngoài cực kỳ sang trọng xa xỉ này.

Đây là nơi xa hoa, vàng son bậc nhất ở Lăng Thành, những vị khách đến đây nếu không phải vô cùng giàu có thì chính là vô cùng quyền lực.

Nếu chỉ ăn mặc bình thường mà đi thẳng vào thì khả năng cao sẽ bị ngăn lại.

Lười về nhà, Cố Tinh Đàn đi đến studio tạo hình quen thuộc của cô trước, chọn một chiếc váy hai dây màu đỏ, vải dệt bằng tơ tằm rất vừa vặn với dáng người, không có nhiều trang sức, chỉ có một chiếc lắc chân màu vàng nhạt thấp thoáng trên cổ chân trắng nõn.

Trang điểm rất nhẹ nhàng, nhưng màu môi lại vô cùng diễm lệ, kết hợp với làn da trắng như tuyết cùng với vẻ đẹp vô cùng thu hút, khiến người ta không thể rời mắt được.

Cố Tinh Đàn thấy sắc trời hơi âm u nên bảo Nam Trĩ về nhà trước.

Cô chậm rãi bước đi trên đôi giày cao gót tinh tế của mình.

Mỗi bước đi của cô giống như đang chạm vào trái tim người đi đường.

Mới vừa bước vào cửa.

Đã có một người phục vụ đến cầm lấy áo khoác và chỉ đường cho cô.

Cố Tinh Đàn đi thẳng một mạch đến cửa phòng riêng.

Cánh cửa hé mở, cô vô thức tìm kiếm Dung Hoài Yến.

Nhưng trong căn phòng riêng lại tràn ngập khói thuốc, Cố Tinh Đàn không nhịn được mà nhíu mày lại.

Cô đang tự hỏi có phải bản thân đi nhầm phòng rồi hay không.

Cố Tinh Đàn đang định đi vào thì chợt có một một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên bên tai cô: “Nơi này không được tùy tiện đi vào.”
Cố Tinh Đàn bình tĩnh nhìn người phụ nữ đứng trước mặt rồi quay đi, sau đó nhìn vào trong phòng riêng: "Tôi đang tìm tổng giám đốc Dung để bàn chuyện làm ăn."

Sau khi Đường Y Nhược nhìn rõ khuôn mặt lạnh lùng và xinh đẹp tinh xảo của Cố Tinh Đàn, cô ta sững người một chút, nhưng không hề có ý nhường bước, lặp lại câu nói vừa nãy: “Đây là phòng tư nhân, không phải nơi bàn chuyện làm ăn, cô không được vào."

Đôi môi đỏ mọng của Cố Tinh Đàn cong lên một chút, lông mi hơi cụp xuống, giống như là bây giờ mới nhìn kỹ người phụ nữ xinh đẹp trang nhã trước mặt vậy: “Nếu hôm nay tôi nhất định muốn bàn thì sao?"

Những đầu ngón tay mảnh mai của cô nhẹ nhàng xoa lên từng cánh hoa hồng ngọc của chiếc đồng hồ quả quýt.

Những người quen biết, hiểu rõ cô thì chắc chắn sẽ nhận ra.

Hành động đó biểu hiện cho việc kiên nhẫn của cô sắp hết.


Đúng lúc này...

Cố Tinh Đàn nhìn thấy người đàn ông vô cùng bắt mắt đang ngồi cạnh bàn đánh bài.

Dưới ánh sáng vàng mờ nhạt, những ngón tay thon dài cầm bài của người đàn ông giống như ngọc, tư thế trang nghiêm, lông mày kiêu ngạo, như thể không phải đang chơi bài mà mà đang thực hiện một tác phẩm nghệ thuật vô cùng trang nhã, vô cùng xuất sắc.

Có vẻ như cụm từ "quân tử đứng đắn" này đã được thể hiện một cách nhuần nhuyễn nhất.

Nhưng càng thế lại càng khiến người ta muốn phá hủy.

Cố Tinh Đàn quyết đoán đi vòng qua người phụ nữ đang chặn trước cô.

Đường Y Nhược bất ngờ cho nên không kịp phòng bị.

Dưới ánh mắt của mọi người, cô gái mặc váy đỏ với làn da trắng như tuyết bước từng bước vào trong căn phòng vàng son, xa hoa tràn ngập khói thuốc.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía người đẹp lạnh lùng đột nhiên xông vào phòng.

Cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Cố Tinh Đàn nhắm mắt làm ngơ với bất cứ ai, cô có mục tiêu rõ ràng, đi thẳng đến chỗ Dung Hoài Yến.

Mọi người chợt nhận ra.

Hóa ra mục tiêu của quý cô xinh đẹp này là Dung Hoài Yến, vậy thì cô gái này chỉ có thể đau lòng mà về tay không thôi.

Suy cho cùng, cậu Dung nổi tiếng là không gần phái nữ, thanh tâm quả dục.

Chỉ có Dung Hoài Yến giống như không hề hay biết, cứ để mặc Cố Tinh Đàn tới gần mình.

Giây tiếp theo.

Những lá bài còn chưa đánh ra trên tay anh đã bị hai ngón tay nhỏ xinh kẹp lại từ phía sau.

Dung Hoài Yến nhẹ nhàng buông ra, để mặc cô cầm đi.

Sau đó.

Tất cả những người có mặt mang tâm trạng hóng chuyện đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến họ vô cùng sốc.

Chỉ thấy cô gái mặc bộ váy màu đỏ vô cùng to gan, kiêu ngạo ngồi vào trong lòng cậu Dung, người được mệnh danh là người lạnh lùng khó gần ấy.

Ngón tay mảnh mai cầm lấy lá bài lướt dọc theo chiếc cổ thon dài trắng nõn, rồi theo xuống yết hầu của anh.

Dừng ở đó nửa giây, rồi cọ xát góc nhọn của lá bài qua lại chỗ đó.

Đồng thời nói chuyện với anh bằng giọng điệu rất mềm mại và lười biếng: "Tổng giám đốc Dung, tôi có chuyện làm ăn muốn hợp tác với anh, anh có muốn làm không?"

Khi nói hai chữ 'làm không', Cố Tinh Đàn cố tình kéo dài và ngân nga một chút, giống như đường tan chảy giữa mùa hè, vô cùng quyến rũ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương