Chương 42: Đấu Thương (3)

[Dịch giả: Vân phi nương nương]

[Hiệu đính: Trăng kia ngự ở trên trời]

 

Ba ngày sau, cỗ xe ngựa chở Damien đã đến dinh thự của Bá tước Copperhead.

Địa điểm tổ chức giải đấu thương là một vùng đồng bằng rộng lớn gần dinh thự Copperhead.

Đấu trường tạm thời cho giải đấu thương và lều cho các khách mời được dựng lên ở đó.

"Chắc là họ đã chi khá nhiều tiền nhỉ.", Victor nói.

Đấu trường tạm thời được xây dựng bằng hàng rào gỗ với kích thước rất ấn tượng.

Lều với số lượng hơn vài chục chiếc được dựng lên để làm nơi ở cho các khách mời.

"Dừng lại."

Khi cỗ xe ngựa đi đến lối vào, một người đàn ông trung niên chặn đường họ lại.

“Tôi có thể hỏi mọi người đến từ đâu được không.”

"Chúng tôi đến từ dinh thự Haksen."

Victor trả lời một cách hững hờ.

Người đàn ông trung niên bắt đầu kiểm tra danh sách ông ta cầm trên tay.

Đột nhiên, đôi mắt ông ta mở to ra.

“Có cả Damien Haksen ở trên xe sao?”

"Vâng, đúng vậy."

"Tôi xin lỗi vì sự thiếu sót này. Tôi là Corner, quản gia của dinh thự Copperhead."

Người đàn ông trung niên nhanh chóng chỉnh lại tư thế của mình.

"Chúng tôi sẽ lo liệu xe ngựa cho mọi người. Xin mời đi qua bên này."

Một quản gia khác dẫn ba người họ vào trong một chiếc lều.

"Các vị có thể sử dụng chiếc lều này."

Chiếc lều mà người quản gia chỉ dẫn rộng rãi đến ngạc nhiên.

Có những tấm thảm mềm mại trang trí trên sàn nhà, và thậm chí còn có đến hai chiếc giường.

"Chiếc lều bên cạnh là của các người hầu ạ."

Ngay cả người hầu cũng có chỗ ở ngay bên cạnh.

Quả thật là một lòng hiếu khách hết sức hào phóng.

"Tối nay chúng tôi có chuẩn bị một bữa tiệc. Các vị hãy cứ nghỉ ngơi cho đến lúc đó nhé. Nếu như các vị có chỗ nào khó chịu thì cứ việc gọi cho chúng tôi."

Sau khi cúi chào thật kính cẩn, người quản gia bước ra ngoài.

"Chỗ ở tuyệt vời quá. Không ngờ họ lại cho chúng ta một chỗ ở như vậy. Bá tước Copperhead đúng là một người hào phóng.”, Abel vừa kiểm tra chiếc lều vừa thốt lên.

Ngược lại, Damien tỏ ra khá thờ ơ.

Trong kiếp trước, Bá tước Copperhead đã sỉ nhục Abel và chế giễu Tử tước Haksen.

‘Chỉ vì mình nổi tiếng cho nên ông ta mới đối xử tốt với mình thôi.’

Lý do Bá tước cung cấp chỗ ở tuyệt vời như vậy chỉ là vì danh tiếng của Damien.

Cũng có một tình huống tương tự đã xảy ra trong kiếp trước của anh.

Nhóm lính đánh thuê do Damien lãnh đạo ban đầu là một nhóm vô danh và tầm thường, họ bị đối xử tệ bạc ở bất cứ nơi nào mà họ đi đến. Có những lúc họ còn không nhận được một xu nào sau khi hoàn thành nhiệm vụ và bị đuổi đi.

Nhưng rồi sau khi Damien nổi tiếng qua những chiến công của mình, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn.

Cũng từ đó mà Damien nhận ra sức mạnh to lớn mà danh tiếng mang lại.

“Victor, hãy xem xét xung quanh chỗ ở đi. Nếu như có vấn đề gì thì báo cho ta biết nhé.”

“Vâng, tôi hiểu rồi.”

Sau một câu trả lời chắc nịch, Victor cũng rời khỏi lều.

Abel ngã xuống giường. Có vẻ như chuyến đi dài bằng xe ngựa đã lấy đi sức lực của cậu, sự mệt mỏi đã dần dần tích tụ.

"Em cứ nghỉ ngơi ở đây đi. Em sẽ xem xét xung quanh rồi quay lại."

"Được, em hiểu rồi..."

Đột nhiên Abel bật dậy khỏi giường.

"Em sẽ đi cùng với anh."

"Cái gì? Tại sao chứ? Anh đã bảo em nghỉ ngơi rồi mà."

“Không được. Em đã hứa với cha rồi.”

“Hứa?”

“Cha đặc biệt dặn dò em ngăn cản anh nếu như nhìn thấy anh chuẩn bị gây rắc rối.”

Nghe Abel nói, Damien phá lên cười.

“Rắc rối sao? Chẳng lẽ anh là đứa con nít thích gây rắc rối à? Đừng lo, cứ nghỉ ngơi đi.”

“Không, em sẽ đi cùng với anh.”

Abel vẫn không chịu lùi bước, Damien đành âm thầm tặc lưỡi.

‘Ugh, chắc là cha đã phát hiện ra rồi.’

Lý do Damien ra ngoài là để kiểm tra đấu trường và các kị sĩ. Nếu như anh tình cờ gặp Sofia và người yêu của cô thì anh sẽ xử lý họ mà không hề do dự.

“Anh à, đi thôi.”

“… Được rồi.”

Damien trả lời bằng giọng điệu yếu ớt.

***

Damien và Abel đi loanh quanh quan sát các kị sĩ.

‘Hầu hết bọn họ có vẻ đều là kị sĩ sơ cấp.’

Bá tước Copperhead đã giới hạn những người tham gia giải đấu thương này là những thanh niên, chủ yếu nằm ở cấp bậc sơ cấp.

‘Thỉnh thoảng còn có những kị sĩ cấp thấp tham gia nữa.’

Cứ năm người thì có một người là kị sĩ cấp thấp. Đạt được cấp bậc như vậy từ khi còn trẻ cho thấy tài năng của họ vô cùng đặc biệt.

"Anh ơi, nhìn kìa. Là đấu trường đó."

Abel chỉ về phía trước, nơi mà Bá tước Copperhead đã dựng nên một đấu trường tạm thời.

Mặc dù chỉ là tạm thời nhưng mà đấu trường rất rộng rãi, mặt đất bằng phẳng và được chuẩn bị khá kỹ lưỡng.

"Đây là khu vực đấu đội sao?"

Giải đấu thương có rất nhiều sự kiện khác nhau, bao gồm đấu một chọi một và cả đấu đội để xác định được người chiến thắng chung cuộc.

"Có lẽ là săn quái vật."

Damien vừa quan sát đấu trường vừa suy đoán về cuộc thi năm nay.

"Khoan đã, không phải là người kia hay sao? Có đúng là Damien Haksen không?"

"Hửm? Trông cậu ta cũng giống với bức chân dung chúng ta đã nhìn thấy lần trước đấy."

Một nhóm khoảng sáu người tiến đến gần Damien Haksen.

Vóc dáng cường tráng và thanh kiếm bên hông cho thấy họ là những kị sĩ đến tham gia giải đấu thương.

"Cậu có phải là Damien Haksen không?"

Một trong những kị sĩ, người duy nhất thuộc cấp thấp trong số họ, hỏi Damien.

"Nếu phải thì sao?"

Các kị sĩ cười khúc khích và nhìn nhau bằng những ánh mắt thích thú.

"Thật là vinh dự khi được gặp mặt ​​Damien Haksen nổi tiếng."

"Cậu là người đã đánh bại các pháp sư hắc ám và chiến thắng con trai cả của Hầu tước Ryanbloom có phải không?"

"Đúng là một số tin đồn khó tin, gần như không thể nào là sự thật được."

Các kị sĩ bắt đầu vây quanh Damien.

"Nhưng mà tôi đã nghe nói về quá khứ của cậu... Mới vài tháng trước cậu vẫn chỉ là một kẻ chuyên gây rối không phải sao?"

"Gây rối trong quán rượu, sử dụng tài sản của gia đình làm tài sản thế chấp cho các khoản vay rồi vỡ nợ... Có đúng không nhỉ?"

"Đúng vậy, không phải đó chỉ là tin đồn sao? Làm sao Damien Haksen mạnh mẽ lại có thể dính líu đến những chuyện rác rưởi như vậy chứ?”

Giọng điệu và biểu cảm của các kị sĩ tràn ngập sự chế giễu.

“Tuy nhiên những tin đồn này đã lan truyền rộng rãi đến mức tôi muốn tự mình kiểm tra đó.”

Người kị sĩ vừa nói vừa đặt tay lên chuôi kiếm.

Là người duy nhất thuộc cấp thấp, có vẻ như anh ta đã sẵn sàng hành động nếu như cần đến vũ lực.

‘Quả nhiên, là những kẻ này.’

Khi mà tin đồn lan truyền quá nhanh chóng thì việc được mọi người chấp nhận sẽ phải mất một thời gian, đặc biệt là đối với Damien, một người đã trở nên nổi tiếng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.

Do đó Damien cũng dự đoán rằng sẽ có những người đến giải đấu thương để xác nhận sự thật đằng sau những tin đồn đó.

"Được rồi, như thế nào cũng tốt. Tôi đã ngồi trong xe ngựa quá lâu và cơ thể tôi cứng đờ rồi.", Damien nói và duỗi tay ra.

"Anh à, không được đâu."

"Tại sao?"

"Anh đã hứa với cha là... không gây rắc rối kia mà."

"Nhưng mà bọn họ gây sự trước. Chẳng lẽ anh phải chịu đựng sao?"

"Được rồi, anh hãy giải quyết chuyện này cho êm đẹp đi..."

"Ồ, được thôi. Anh sẽ không giết bọn họ đâu."

"Ý em không phải vậy..."

Các kị sĩ không khỏi nhíu mày trước cuộc trò chuyện giữa hai người họ.

"Các người đang nói vớ vẩn cái gì vậy…"

"Không phải là tên Damien Haksen chết tiệt đó sao?"

Đúng lúc đó, một giọng nói khác vang lên từ phía xa.

"Ta nghe thấy tiếng động nên đến kiểm tra, ai dè lại phát hiện ra là do ngươi gây ra. Không ngờ là được gặp lại ngươi sớm như thế đó."

Một chàng trai trẻ đang đi về phía họ cùng là một cô gái trẻ.

"Thật là buồn khi nhìn thấy ​​ngươi trong tình trạng như thế này đó."

Chàng trai trẻ mỉm cười toe toét.

***

Damien nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của chàng trai đó. Dù cho cố gắng như thế nào thì anh cũng không thể nhớ ra đó là ai.

"Tôi có quen biết anh sao?"

"Ngươi nói cái gì vậy? Ta không thích hành động này của ngươi sau khi bị ta đánh cho tơi tả đâu."

"Đánh tôi á?"

Damien cười khúc khích. Đúng lúc đó, người phụ nữ bên cạnh người đàn ông lên tiếng.

"Hử, cảm thấy xấu hổ về những gì đã xảy ra lúc đó à? Bỏ đi, vô ích thôi. Ngay cả khi anh giả vờ không biết thì chúng tôi vẫn nhớ rất rõ mọi thứ đấy."

"Còn cô là ai mà lại xen vào như thế này?"

Damien khẽ nhíu mày. Anh vốn đã cảm thấy không thoải mái khi các kị sĩ khiêu khích mình, giờ đây lại có một người phụ nữ xa lạ xem thường anh.

"Anh à, sao đột nhiên anh lại như vậy?"

"Em đang nói cái gì thế?"

"Người phụ nữ đó là Sofia Russell, còn người đàn ông bên cạnh là người yêu của cô ta, Jackson Cutter đó."

Nghe thấy thế, đôi mắt Damien mở to ra.

Mặc dù ký ức về Sofia Russell rất mơ hồ nhưng mà anh cũng không ngờ mình lại không nhận ra cô đang ở ngay trước mặt mình.

'Thì ra người này là Jackson Cutter.'

Damien quan sát Jackson Cutter.

Mũi cao, đôi mắt trong veo, anh ta đẹp trai hơn những gì anh nghĩ.

'Thì ra đó là lý do Sofia Russell phải lòng anh ta sao.'

Vẻ ngoài đẹp trai cùng với kỹ năng của kị sĩ cấp thấp.

Cũng có thể hiểu được tại sao Sofia lại hủy hôn ước với Damien và lựa chọn Jackson Cutter.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Nhớ lại lúc đó khiến cho ngươi đứng hình rồi à?"

Jackson Cutter cười khẩy, và Damien cũng cười theo.

Tên này đang nói cái quái gì thế?

“Này, sao lại xen vào chuyện của bọn ta thế?”

Đúng lúc đó, người kị sĩ đến trước lên tiếng cáu kỉnh.

Anh ta trừng mắt nhìn Jackson Cutter và nói, “Này, ta không biết ngươi là ai, nhưng mà bọn ta đã gặp Damien Haksen trước. Vậy nên hãy im lặng mà lùi về sau đi.”

“Cái gì cơ.”, Jackson Cutter nói, “Ta cũng có việc cần phải xử lý với Damien Haksen cho nên ngươi mới là người phải lùi về sau đó.”

“Đúng là tên ngốc.”

Người kị sĩ sục sôi trong cơn tức giận và tiến lại gần Jackson Cutter.

“Đúng là một kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.”

“Được thôi, được thôi, có giỏi thì lao vào đây đi.”

“Tên khốn này…”

Người kị sĩ nổi giận túm lấy cổ áo Jackson Cutter.

Jackson liền đấm vào bụng người kị sĩ kia.

“Khụ!”

Anh ta cúi người về phía trước, loạng choạng lùi về sau và thậm chí là nôn mửa.

“Ngài Berry?”

Những kị sĩ khác ở phía sau đều hoang mang.

Berry là một kị sĩ giỏi trong số các kị sĩ cấp thấp, việc anh ta đau đớn như vậy chỉ vì một cú đấm quả thật là đáng kinh ngạc.

‘Hắn dùng mana để đánh anh ta.’

Damien đã nhìn thấy lý do tại sao Berry lại đau đớn như vậy.

Khi đấm vào bụng, Jackson Cutter đã giải phóng mana, dẫn đến những nội thương.

‘Hắn có thể sử dụng kỹ thuật cấp cao như vậy sao.’

Hầu hết các kị sĩ chỉ quen với việc truyền mana vào vũ khí, bởi vì họ chuyên sử dụng Linh khí. Tuy nhiên mana còn có vô số công dụng khác.

‘Cũng khá là thành thạo.’

Jackson Cutter không chỉ biết kỹ thuật đó mà còn thành thạo trong việc sử dụng nó.

Sự thành thạo của Jackson Cutter đã chứng minh khả năng đáng kinh ngạc của anh ta.

"Tên này! Sao ngươi dám đụng vào ngài Berry!"

Một trong những kị sĩ nắm chặt vũ khí của mình. Khi đó, ánh mắt của Jackson Cutter trở nên lạnh lẽo hẳn.

"Ngươi có thể rút nó ra thoải mái, nhưng mà... nếu như ngươi tiếp tục thì có thể ngươi sẽ chết đó."

Vẻ mặt của kị sĩ kia trở nên tái nhợt trước luồng Linh khí của Jackson Cutter.

Kỹ năng của kị sĩ này nhiều nhất cũng chỉ là một kị sĩ sơ cấp. Với những khả năng hạn chế đó thì anh ta kông thể nào chống lại Linh khí của Jackson Cutter.

"Gặp lại sau nhé!"

Các kị sĩ cùng với Berry vội vã rút lui.

"Xử lý bọn phiền toái đó xong rồi, bây giờ... hãy giải quyết chuyện của chúng ta thôi. Cái quái gì thế...?"

Jackson Cutter quay sang nhìn Damien và nhất thời ngạc nhiên. Damien đang mỉm cười rạng rỡ với em trai của mình.

"Anh à..."

"Này, anh đâu phải là người gây chuyện đâu, em biết mà?"

“Thì đúng là như vậy, nhưng mà.”

Abel khẽ thở dài.

“Chúng ta hãy cố gắng giải quyết chuyện này một cách êm đẹp nếu như có thể đi…”

“Có thể sao?”

Damien bước đến chỗ Jackson Cutter và giơ bàn tay phải ra.

“Cái quái gì thế này?”

“Sao chứ? Chúng ta bắt tay nhau không được sao?”

Đôi mắt Jackson Cutter lóe lên một tia ác ý.

“Được rồi. Không có gì mà ta không làm được cả.”

Sau khi bắt tay, Jackson Cutter đột nhiên lơ lửng trên không trung.

“Cái quái gì thế…”

Khi còn chưa kịp hiểu được tình hình, đầu anh ta đã bị đập xuống đất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương