Sự Trở Lại Của Tử Kị Sĩ Cấp Tai Họa
-
Chapter 41: Đấu Thương (2)
Chương 41: Đấu Thương (2)
[Dịch giả: Vân phi nương nương]
[Hiệu đính: Trăng kia ngự ở trên trời]
Trước hành vi của Jackson Cutter quyết tâm, người kị sĩ nung nấu ý định trả thù.
‘Chết tiệt… Mình mà rời khỏi đây rồi thì sẽ không để yên chuyện này đâu.’
Tuy rằng bực bội nhưng mà với kỹ năng hiện tại thì người kị sĩ không thể đánh bại Jackson Cutter.
Mặc dù bọn họ đều cùng là cấp thấp nhưng mà Jackson mạnh hơn hẳn.
Tuy nhiên anh ta cũng không hoàn toàn hết sự lựa chọn.
Anh ta có mối quan hệ chặt chẽ với các gia tộc kị sĩ lân cận.
‘Nếu như mình tận dụng mối quan hệ với những gia tộc này… Mình có thể kêu gọi thêm hai kị sĩ cấp thấp nữa.’
Cho dù Jackson Cutter có mạnh đến đâu thì anh ta cũng không thể xử lý ba kị sĩ cấp thấp cùng một lúc.
Và trong khi anh ta đang suy nghĩ thì cánh cửa quán rượu chợt mở ra.
Một người đàn ông trung niên bước vào trong.
Biểu cảm trên khuôn mặt ông ta cứng nhắc đến mức người ta có thể nghĩ rằng ông ta đang đeo mặt nạ.
“À, sư phụ! Ồ, con chào người ạ!”
Khi người đàn ông kia xuất hiện, Jackson Cutter và Sofia Russell nhanh chóng cúi chào.
Đó là một thái độ hoàn toàn khác so với khi đối mặt với các kị sĩ trước đó.
“Jackson, ngươi lại trút giận lên bọn rác rưởi đó à?”
Người đàn ông trung niên hỏi bằng giọng điệu vô cảm.
“Con, ừm, là bọn chúng khiêu khích con trước mà.”
“Là ngươi khiêu khích bọn chúng thì có. Chẳng phải ta đã nói rất nhiều lần là đừng gây rắc rối rồi sao?”
“Nhưng mà để cho bọn chúng yên…”
Người đàn ông trung niên tiến lại gần, đôi mắt xám lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Jackson Cutter.
Dưới áp lực vô hình ấy, Jackson Cutter bắt đầu đổ mồ hôi.
“… Con xin lỗi.”
“Cứ làm như vậy thêm một lần nữa đi, rồi chuẩn bị đón nhận hậu quả.”
Nói xong, người đàn ông trung niên tiến lại gần kị sĩ đang gục ngã.
Đột nhiên, ông ta nâng cằm người kị sĩ lên, khiến cho hàm răng trên và dưới của anh ta va vào nhau.
Người kị sĩ ngậm chặt miệng rên rỉ.
“Tên ta là Jacques Noiré.”
Nghe đến cái tên đó, các kị sĩ quên hết nỗi đau và nhìn Jacques Noiré với vẻ mặt kinh ngạc.
Jacques Noiré.
Một ngày nọ bỗng nhiên có một kị sĩ cấp trung xuất hiện ở Vương quốc Apple mà không có lai lịch rõ ràng, không có mối quan hệ nào, hoạt động như một kị sĩ tự do nhưng lại có kỹ năng đáng chú ý.
Trận đấu nổi tiếng nhất của ông ta chính là với một kị sĩ cấp trung của Hầu tước Bluegreen.
Bluegreen là một gia tộc kị sĩ danh giá đại diện cho Vương quốc Apple.
Đặc biệt, Hầu tước Bluegreen hiện tại là một trong ba kị sĩ cao cấp duy nhất ở Vương quốc Apple.
Các kị sĩ cấp trung mà họ đào tạo ra đều được coi là xuất chúng, ngay cả trong số các kị sĩ cấp trung.
Jacques Noiré đã giành được chiến thắng áp đảo trước một kị sĩ cấp trung của một gia tộc danh giá như thế.
Danh tiếng của ông ta tăng vọt khi tin đồn về sự vượt trội rõ ràng của ông ta so với các kị sĩ cấp trung khác được lan truyền.
"Nếu như muốn trả thù thì hãy đến tìm ta. Nhưng mà tốt hơn là nên từ bỏ đi."
"T-tôi chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy cả!"
Bất kể có bao nhiêu kị sĩ cấp thấp thì cũng không thể đánh bại một kị sĩ cấp trung.
Đó là chưa nói đến một người đặc biệt như Jacques Noiré.
"Hiểu nhanh đó. Bây giờ mau gọi những tên đó dậy rồi rời đi đi."
Người kị sĩ đánh thức những người đồng đội của mình và vội vã tháo chạy khỏi quán rượu.
Khi tình hình đã ổn định, Jacques Noiré quay lại nhìn Jackson Cutter.
"Ta đã nghe được tin khá thú vị khi đi lang thang trong thành phố. Bá tước Copperhead đang tổ chức một giải đấu thương có phải không."
"Vâng, thưa sư phụ. Con cũng có nghe nói về điều đó."
“Được rồi, vậy thì ta sẽ nói nhanh thôi. Hãy tham gia giải đấu thương đó và giành chiến thắng cho ta.”
Bị bất ngờ trước mệnh lệnh đột ngột này, Jackson Cutter bối rối hỏi.
"Tại sao… lại đột ngột vậy ạ?"
"Sao? Không tự tin à?"
"Không, không! Con tự tin chứ ạ."
Jackson Cutter vội vàng trả lời. Theo kinh nghiệm thì anh ta biết sư phụ của mình không thích bị thẩm vấn quá nhiều.
"Nhưng mà nếu như con không thắng thì sao...?"
“Ngươi học kiếm thuật trực tiếp từ ta. Không đời nào ngươi lại không thắng được trong một giải đấu nhỏ như vậy.”
Giải đấu thương này do Bá tước Copperhead, một quý tộc lớn ở miền tây tổ chức.
Tất cả các kị sĩ từ khắp miền tây đều tụ họp lại để tham gia.
Có thể đây không phải là một giải đấu nhỏ, nhưng mà Jackson không dám nói ra điều đó.
Anh ta không muốn biết sư phụ mình sẽ làm gì nếu như anh ta dám nói như vậy.
“Dạ nhưng mà vẫn có khả năng xảy ra mà ạ. Nếu như con thất bại và khiến cho người khó chịu thì sao…?”
Jacques Noiré đá vào bụng Jackson Cutter.
“Khụ! Ack!”
Anh ta lăn lộn trên sàn nhà. Cơn đau dữ dội khiến cho anh ta khó thở.
“Giờ ngươi đã đạt đến cấp độ kị sĩ cấp thấp rồi cho nên thích nói nhiều sao. Không vừa lòng với những gì ta yêu cầu à?”
“K-không, không phải thế ạ…”
“Khi nhận ngươi làm đệ tử thì ta đã nói gì với ngươi?”
“Phải tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của người ạ…”
“Ngươi cũng nhớ rõ đấy.”
Jacques Noiré nhìn xuống Jackson Cutter và nói.
“Hãy nhớ lấy điều này. Ngươi phải thắng. Nếu như ngươi thất bại, ta sẽ lấy lại mọi thứ ta đã dạy cho ngươi.”
Jackson nuốt nước bọt lo lắng.
Lấy lại những gì ông ta đã dạy còn khủng khiếp hơn bất cứ thứ gì.
Nó có nghĩa là cắt đứt tứ chi của Jackson hoặc là phá hủy mạch máu của anh ta khiến cho anh ta không thể sử dụng kiếm thuật nữa.
Nhưng mà hơn thế nữa, anh ta sợ bị Jacques Noiré xử tử.
Jackson Cutter là đệ tử của Jacques Noiré, người đã che chở cho anh ta ngay sau khi anh ta đến Vương quốc Apple.
Jackson Cutter chẳng khác gì một kẻ bắt nạt trong thành phố.
Việc anh ta trở thành kị sĩ cấp thấp đều là nhờ những lời dạy của Jacques Noiré, anh ta không dám phản đối.
“C-con nhất định sẽ thắng ạ.”
“Tất nhiên rồi, ngươi phải thắng. Bây giờ ta sẽ đi tìm một cỗ xe ngựa cho chuyến đi đây.”
Nói xong, Jacques Noiré rời khỏi quán rượu.
“Jackson!”
Sofia Russell đỡ Jackson Cutter thế nhưng anh ta lại từ chối sự đụng chạm của cô và nói,
“Không sao đâu. Anh ổn mà.”
Anh ta cố gắng đứng dậy. Sofia Russell liếc nhìn anh ta với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Nhưng mà tại sao lại đá anh đột ngột như thế! sư phụ của anh thật là quá đáng!”
“Không sao đâu. Anh không sao mà.”
Jackson Cutter đứng loạng choạng trên đôi chân của mình. Sofia Russell nhìn anh, ánh mắt thoáng chút lo lắng.
“Quả nhiên, chỉ có em là lo lắng cho anh thôi, Sofia.”
“Jackson…”
Hai người trao cho nhau ánh mắt âu yếm trong giây lát.
“Mọi chuyện cũng ổn rồi. Dù sao thì anh cũng đang định tham gia giải đấu thương đây.”
Anh ta nhếch một bên khóe miệng.
“Chúng ta hãy thực hiện mệnh lệnh của sư phụ và xử lý Damien Haksen cùng một lúc đi.”
“Đúng vậy, đó là một kế hoạch rất hay.”
Bên trong quán rượu, hai người nhìn vào mắt nhau.
***
Vài ngày sau, Damien rời đi đến dinh thự của Bá tước Copperhead cùng Abel.
"Hai đứa đi đường cẩn thận nhé."
Cha, mẹ và chị gái anh quyết định không đi cùng họ.
Giải đấu thương này do Bá tước Copperhead tổ chức dành cho các quý tộc trẻ. Mặc dù không có quy định nào cấm các quý tộc lớn tuổi tham dự, nhưng mà có vẻ như họ đã ngầm đồng tình với việc này.
"Chị sẽ ở lại dinh thự. Anh ấy có nói là sẽ đến đây đó."
Louise không thể đi bởi vì cô ấy đang mong chờ vị hôn phu của mình đến thăm.
'Thằng nhóc đó sắp đến rồi.'
Trong kiếp này, Damien cũng không thích vị hôn phu của Louise. Đeo kính và cư xử như một tên mọt sách điển hình, cậu ta có vẻ khá ranh mãnh.
Dù cho có nghĩ như thế nào thì Louise vẫn là quá tốt đối với cậu ta.
Vì thế mà Damien và Abel đã đi đến dinh thự của Bá tước Copperhead cùng nhau.
“Thiếu gia! Thật vinh dự khi được đón cậu trở về!”
Victor chịu trách nhiệm sắp xếp mọi việc cho họ. Damien kiểm tra cơ thể Victor và hỏi, "Tất cả vết thương của anh đã lành chưa?"
"Vâng! Bây giờ tôi đã hoàn toàn ổn rồi!"
Khi các kị sĩ của Hầu tước Ryanbloom đến, Victor đã đối mặt với bọn họ và bị thương nặng. May mắn là nhờ sự điều trị của các vị linh mụ mà anh ta đã có thể hồi phục nhanh chóng.
"Có vẻ như anh đã trở nên năng động hơn khi ta vắng mặt nhỉ!"
"Ồ, thật là xấu hổ quá. Nó biểu hiện ra rõ ràng như vậy sao?"
Victor mỉm cười và Damien không thể không cười theo.
Dù sao thì thấy Victor khỏe mạnh cũng là một sự nhẹ nhõm đối với anh rồi.
"Bây giờ chúng ta khởi hành thôi."
Cỗ xe ngựa khởi hành đến dinh thự của Bá tước Copperhead.
***
Bên trong xe ngựa bao trùm bởi sự im lặng. Mặc dù là anh em nhưng Damien và Abel chưa bao giờ dành nhiều thời gian ở bên nhau, vì vậy không có nhiều điều để nói trong tình huống này.
"Thiếu gia Abel, tôi có thể hỏi cậu một điều không?"
Đúng lúc đó, Victor - người đang ngồi trên ghế đánh xe - lên tiếng.
“Điều gì?”
"Chỉ là tôi tò mò thôi, nhưng mà làm sao cậu lại yêu Olivia Copperhead vậy?"
Khuôn mặt Abel đỏ bừng lên khi nghe câu hỏi của Victor. Abel dường như muốn lao ra khỏi xe ngựa để có thể trốn tránh câu hỏi đó.
"Sao lại hỏi chuyện đó."
"Ồ, chỉ để giết thời gian trên đường đi thôi mà."
Khi Abel định phản bác thì Damien xen vào.
"Ừ, Anh cũng tò mò. Nói xem nào."
"Anh à!"
"Thôi nào, anh đã chuẩn bị quà cho em và giúp em rồi mà. Em không thể nói ra được sao?"
“Ờ, không phải…”
Abel định phản đối nhưng rồi lại dừng lại, thở dài, và nói.
“… Chuyện xảy ra cách đây bốn năm.”
Damien tò mò tập trung vào lời nói của Abel.
“Em đã tham dự một buổi họp mặt xã giao với cha tại một hội nhóm quý tộc miền tây.”
Abel vừa mới trưởng thành, vì vậy bốn năm trước là khi cậu còn khá trẻ.
“Tiểu thư Olivia cũng có tham dự. Cô ấy lớn tuổi hơn em một chút. Có lẽ đó là lý do tại sao trông cô ấy có vẻ trưởng thành hơn nhiều.”
Ánh mắt của Abel dần dần trở nên u ám. Có vẻ như cậu đang nhìn về quá khứ nhiều hơn là hiện tại.
“Cô ấy có mái tóc vàng được buộc cao và cài một chiếc trâm làm từ đá sapphire, mặc một chiếc váy theo phong cách Alize và màu đỏ thẫm của nó làm nổi bật mái tóc vàng của cô ấy.”
Abel nói với vẻ mặt mơ màng.
“Cô ấy thật sự… vô cùng xinh đẹp.”
Nhìn khuôn mặt của Abel, Damien tự nghĩ, 'Nó yêu cô ấy chỉ vì cô ấy xinh đẹp sao.'
Em trai anh đúng là một chàng trai dễ tính. Damien cười thầm.
'Mình cần phải tìm cách kết nối Abel và Olivia.'
Damien đào sâu vào những ký ức về kiếp trước của mình.
Trong thời gian làm lính đánh thuê, Damien cố tình chi tiền để thu thập thông tin về gia đình mình.
'Chắc chắn là họ là người yêu. Nhưng mà Bá tước đã từ chối lời cầu hôn của Abel.'
Đó không chỉ là một lời từ chối đơn giản.
– Gia đình Haksen? Một gia đình thấp kém mà ta chưa từng nghe đến tên sao?
– Cậu là ai? Abel Haksen? Ta chưa từng nghe đến cậu!
– Ta không thể chịu đựng nổi những kẻ ngốc như cậu, không biết thế sự là gì cả! Rời đi ngay giúp tôi có được không?
Cuối cùng Abel không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chia tay với Olivia.
Sau đó Olivia kết hôn với một gia đình khác, trong khi Abel sống một cuộc sống đơn độc cho đến khi bị Damien tiêu diệt một cách bi thảm.
‘Mình không biết tại sao hai người lại trở thành người yêu nữa.’
Giống như kiếp trước, có khả năng họ có thể trở thành người yêu nếu như được ở riêng với nhau.
Tuy nhiên, Damien luôn luôn cố gắng chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Không có gì đảm bảo rằng mọi thứ sẽ diễn ra theo đúng như kiếp trước của anh.
Trong thế giới này có nhiều sự kiện xảy ra do sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Hơn nữa giờ đây Damien, biến số lớn nhất, lại ở bên cạnh Abel.
‘Mình cần phải thuyết phục Bá tước.’
Thật không may là anh không có nhiều thông tin về Bá tước Copperhead.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến sự việc liên quan đến em trai mình, anh cho rằng Bá tước là một nhân vật có uy quyền cao.
‘Anh sẽ tìm cách cho em, Abel.’
Damien nhìn em trai mình và thầm hứa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook