Chương 40: Đấu Thương (1)

[Dịch giả: Vân phi nương nương]

[Hiệu đính: Trăng kia ngự ở trên trời]

 

Sau khi nghe lời Tử tước nói, ký ức của anh chợt ùa về.

Sofia Russell.

Là con gái lớn của Tử tước Russell và là hôn thê cũ của Damien.

Ở miền Tây, cô vốn nổi tiếng vì nhan sắc của mình.

‘Cô ấy quá tốt so với mình.’

Sofia Russell không phải là người mà Damien, một kẻ vô lại, có thể chạm đến.

Tuy nhiên, lễ đính hôn đã diễn ra do lời hứa giữa ông bà của họ.

Cựu Tử tước Hasken và Tử tước Russell đã đồng ý sắp xếp một cuộc hôn nhân giữa những đứa con của họ trong tương lai.

Tuy nhiên, dường như số phận đã sắp đặt, cả hai đứa con đầu lòng của họ đều là con trai. Do đó mà lời hứa đã bị hoãn lại và giờ đây phải đặt lên vai những đứa cháu.

Nhờ đó mà Damien Haksen có thể dễ dàng hái được bông hoa bao người thèm muốn mà không cần phải nỗ lực.

‘Không giống như mình, Sofia Russell thật sự không thích điều đó.’

Sofia Russell không hề hoan nghênh lễ đính hôn này.

Damien không có phẩm chất nổi bật nào và hành vi của anh lại càng chẳng mấy hay ho.

Vì vậy mà mặc dù đã đính hôn, mối quan hệ giữa họ vẫn không hề tiến triển.

Sau đó, khi cựu Tử tước Russell qua đời… cô đã tuyên bố hủy bỏ hôn ước.

Nghe được tin đó, Damien vội vã đến dinh thự Russell, và những gì diễn ra trước mắt khiến cho anh choáng váng.

Sofia Russell đang âu yếm một người đàn ông khác.

– Sofia, người đàn ông đó là ai vậy, tại sao cậu ta lại tức giận với chúng ta?

– Anh ta là vị hôn phu mà em đã kể với anh đó.

– Ồ, ý em là tên khốn đó à?

Damien tức giận lao vào người đàn ông đó.

Và anh đã phải chịu một trận đòn dữ dội đến mức sống dở chết dở.

– Tên ngốc này dám tấn công ta chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy sao?

– Ban đầu ta định đuổi hắn về vì Sofia, nhưng mà bây giờ xem ra không thể rồi.

– Ta sẽ khiến cho ngươi không bao giờ dám xuất hiện trước mặt ta hay Sofia nữa.

Mặc dù còn trẻ nhưng mà người đàn ông đó là một kị sĩ cấp thấp có kỹ năng.

Damien, mỏ người dễ dàng bị khuất phục trước những người bình thường, không phải là đối thủ của anh ta.

"Damien! Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"L-Louise! Mau mang thuốc đến đi! Nhanh lên!"

Khi cha của Damien đến nói chuyện với Tử tước Russell về vụ tấn công đó, ông đã nhận được câu trả lời khinh thường và chế giễu.

– Tất cả là do sự giáo dục sai lầm của ông thôi.

– Ngay cả sâu bọ cũng biết chọn đối thủ. Damien có bao nhiêu tự tin mà dám lao vào như vậy chứ?

– Chỉ nghĩ đến việc suýt trao Sofia của ta cho gia đình này thôi là máu ta đã sôi lên rồi.

Tử tước Haksen tức giận quyết định đích thân đến gặp mặt gia đình Russell.

Nhưng rồi phu nhân đã ngăn ông ta lại, cũng là vì e ngại người tình mới của Sofia.

Là một Tử tước nhỏ bé, ông ta không thể chống lại sức mạnh áp đảo của một kị sĩ cấp thấp.

"Nếu như là đấu thương thì không chỉ Sofia Russell mà cả người tình mới của cô ta cũng sẽ đến nữa. Nếu như con không kiềm chế được cơn giận sau khi nhìn thấy họ thì sao?”

Tử tước nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Không phải để ngăn Damien khỏi phải đối mặt với tình huống khó khăn một lần nữa.

Với kỹ năng của Damien, anh có thể dễ dàng giết chết những kị sĩ đó.

Và đó chính là vấn đề.

Giết người tại một sự kiện do Bá tước Copperhead tổ chức sao?

Bá tước Copperhead nhất định sẽ không xem nhẹ việc đó.

“Cha ơi, con không còn chút tình cảm nào dành cho Sofia nữa đâu.”

Thật ra Damien thậm chí còn không nhớ nổi khuôn mặt của Sofia Russell chứ đừng nói đến việc còn một chút tình cảm nào.

“Có thật không?”

“Dạ, xin hãy tin con.”

Cho đến thời điểm này thì lời nói của anh là sự thật.

“Con tự tin là mình sẽ không gây rắc rối sao?”

“Dạ.”

Nhưng mà từ giờ trở đi thì là nói dối.

‘Sao lại dám ra tay với tôi như vậy?’

Ngay cả Damien cũng phải thừa nhận rằng anh không phải là đối tượng phù hợp để đính hôn. Nhìn từ góc độ của Sofia thì cũng như vậy.

‘Hơn nữa còn dám xúc phạm gia đình tôi sao?’

Trên hết anh không thể chịu đựng được việc Tử tước Russell đã xúc phạm cha anh và gia tộc của anh.

Xúc phạm anh đã là không thể chịu đựng được rồi!

Xúc phạm gia đình anh lại càng không thể chịu đựng nổi!

Và vì những lý do đó mà Damien định nhân cơ hội này chôn vùi hai người đó.

‘Nhưng mà cho dù gặp phải hai người đó thì mình cũng sẽ không gây ra rắc rối khiến cho cha mình lo lắng.’

Tuy nhiên bất kể cảm xúc thật sự của anh là gì thì giờ đây anh phải nói dối.

Suy cho cùng thì anh cũng cần sự cho phép của cha mình để đến tham dự cuộc thi đấu của Bá tước Copperhead.

“Ông à, Damien đã nói như thế rồi thì hãy tin nó đi.”

“Đúng vậy. Gần đây Damien có bao giờ làm cho cha thất vọng chưa?”

Mẹ và chị gái anh, những người đang quan sát từ phía sau, nói thêm vào.

Sau khi hai người họ lên tiếng, cuối cùng Tử tước Haksen cũng miễn cưỡng đồng ý.

"Được thôi, con có thể tham gia."

Sau khi có được sự cho phép của cha mình, vẻ mặt của Damien sáng bừng lên.

Anh cánh tay quàng qua vai Abel và nói.

"Abel, có nghe không? Chúng ta có thể đi cùng nhau đó. Như vậy không phải là may mắn lắm sao?"

"Sao lại là may mắn chứ! Anh không đi cùng em cũng chẳng sao hết!"

"Thằng ranh con, đừng có mà nói như vậy nữa."

Tử tước liếc nhìn hai anh em với vẻ mặt lo lắng.

Vợ ông chọc vào hông chồng và nói, "Ông thật sự nghĩ là Damien không đáng tin đến như vậy sao?"

"Không phải thế."

"Vậy thì là gì?"

Đáp lại câu hỏi của vợ, Tử tước Haksen nói với vẻ mặt nghiêm túc.

"Ý ta là... Dạo này không phải Damien nổi tiếng lắm sao?"

"Đúng vậy. Gần đây mỗi khi tôi đi dự tiệc thì mọi người đều hỏi về Damien hết.”

Thỉnh thoảng bà cũng có tụ tập với các phu nhân để trò chuyện.

Đó là lý do tại sao bà lại biết Damien đã trở thành chủ đề nóng hổi.

“Nhưng mà chẳng phải là cho đến bây giờ nó vẫn chưa từng xuất hiện tại một sự kiện chính thức nào hay sao?”

“Đúng vậy.”

“Vậy thì đây là lần đầu tiên nó xuất hiện có phải không?”

“Ờm… đại loại thế.”

“Vậy thì các quý tộc khác sẽ ngồi im sao?”

“Ơ.”

Cuối cùng bà cũng hiểu chồng mình lo lắng về điều gì.

 

***

 

Tử tước Haksen đã ngay lập tức viết thư cho Bá tước Copperhead.

Trong thư ông chân thành chúc mừng sinh nhật sắp tới của Olivia và bày tỏ mong muốn cho con trai mình được tham gia giải đấu thương sắp tới.

Vài ngày sau, Bá tước Copperhead đã gửi thư trả lời rằng rất nhiệt liệt hoan nghênh.

Damien Haksen sẽ tham gia giải đấu thương do Bá tước Copperhead tổ chức!

Tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp khu vực phía tây.

Không biết ai đã tiết lộ thông tin thế nhưng mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Damien Haksen.

Các cuộc tụ họp quý tộc ở miền tây toàn là những cuộc thảo luận về Damien Haksen.

"Mọi người đã nghe gì chưa? Damien Haksen sẽ tham gia giải đấu thương của Bá tước Copperhead đó!"

Mỗi khi các tiểu thư tụ họp, Damien Haksen luôn luôn là chủ đề bàn tán.

"Chẳng phải Damien Haksen đã đánh bại con trai cả của Hầu tước Ryanbloom mà không cần rút kiếm ra sao?"

"Con trai cả của Hầu tước Ryanbloom là thiên tài trong số những thiên tài đó. Làm sao có thể được chứ?"

"Chẳng phải như vậy càng ấn tượng hơn sao. Anh ta quá tuyệt vời nhỉ?"

Không có chủ đề nào thu hút sự quan tâm của các tiểu thư quý tộc nhiều bằng một kị sĩ trẻ và tài năng.

"Theo như thông tin tôi thu thập được thì anh ta cũng khá đẹp trai đó."

"Ôi trời ơi."

Và với vẻ ngoài điển trai của anh, các tiểu thư quý tộc lại càng hào hứng bàn tán.

“Nếu như anh ta xuất chúng như vậy thì tại sao không ở lại dinh thự của Công tước Goldpixie?”

“Có thể là anh ta không thể tìm được một người phụ nữ để trao tấm chân tình, vậy nên anh ta đã lang thang khắp thế gian.”

“Ôi trời ơi.”

Quả là một trí tưởng tượng hết sức vô lý, nhưng mà điều đó không quan trọng.

Các tiểu thư thường để cho trí tưởng tượng của họ bay xa.

Trong trí tưởng tượng của họ, Damien trở thành một con sói có kỹ năng nhưng lại cô đơn.

“Vậy thì lý do anh ta tham gia giải đấu thương lần này lẽ nào là…?”

“Không nghi ngờ gì nữa. Có lẽ anh ta đang muốn cầu hôn Olivia.”

Khi cái tên Olivia Copperhead được nhắc đến, các tiểu thư quý tộc trở nên trầm ngâm.

Olivia Copperhead xinh đẹp đến mức được mệnh danh là bông hoa của miền tây.

Thêm vào đó là quyền lực của Bá tước Copperhead.

Cô là một tiểu thư mà bất kỳ kị sĩ nào cũng phải ngưỡng mộ.

"Không có gì đảm bảo họ sẽ trở thành người yêu cả. Chúng ta cũng còn cơ hội mà phải không?"

Nghe câu nói đó, ánh mắt các tiểu thư sáng lên.

"Đúng vậy. Chúng ta không biết số phận sẽ ra sao mà."

"Mặc dù Olivia xinh đẹp, nhưng mà có thể không phải là gu của Damien."

Các tiểu thư bắt đầu thảo luận về cách để thu hút Damien với vẻ mặt đầy nhiệt huyết.

 

***

 

Tất nhiên không phải ai cũng có phản ứng tích cực đối với Damien Haksen.

"Damien Haksen sẽ tham gia giải đấu thương!"

"Tên khốn đó sẽ tham gia à?"

Trong số các quý tộc ở miền tây, có một số người đã điều tra quá khứ của Damien Haksen và phát hiện ra nhiều điều hơn là những thành tích gần đây của anh.

“Chẳng phải hắn đã bị đánh và đuổi khỏi quán rượu cách đây không lâu sao?”

“Hôn ước của hắn còn bị gia đình của vị hôn thê đơn phương hủy bỏ nữa.”

“Một người như thế có thể đánh bại được con trai cả của Hầu tước Ryanbloom thật sao?”

Những người biết về quá khứ của Damien Haksen không chỉ là nghi ngờ.

Họ đặt câu hỏi liệu rằng Damien Haksen có thật sự phi thường như mọi người vẫn đồn hay không.

“Đây là cơ hội để tìm ra bản chất thật sự của hắn!”

“Nếu như hắn là kẻ xảo trá, chúng ta sẽ không tha cho hắn!”

Và thế là những quý tộc miền tây bắt đầu tụ tập lại để tham gia giải đấu thương.

Tất cả chỉ vì một người - Damien Haksen.

 

***

 

Thị trấn Rivercross.

Tại nơi đó một quán rượu nhỏ.

“Jackson à~ Nói a đi.”

Một cô gái trẻ đưa một cái nĩa đựng một miếng trái cây cho một người đàn ông mũi nhọn, người đó vui vẻ chấp nhận và thưởng thức hương vị ngọt ngào và sảng khoái của nó.

“Hmm, ngọt ngào và mát mẻ. Sofia à cảm giác nó ngon hơn khi em tự tay đút cho anh ăn đó.”

“Ồ, anh nghĩ là em sẽ vui khi nghe những lời khen sáo rỗng như vậy sao?”

Sofia Russell, vị hôn thê cũ của Damien, ngồi trên đùi người đàn ông thoải mái cười khúc khích.

“Tiếp theo anh muốn ăn gì? Nho? Hay táo? Nói đi.”

“Mà này, Sofia, em có nghe tin gì không?”

“Tin gì?”

“Người ta nói Bá tước Copperhead đang tổ chức một giải đấu thương đó.”

Đáp lại lời của Jackson Cutter, Sofia Russell trầm ngâm. Cô mơ hồ nhớ lại đã nghe chuyện đó từ những người phụ nữ trong thành phố.

“Ồ, em cũng đã có nghe rồi. Họ tổ chức giải đấu để mừng sinh nhật con gái Bá tước đúng không?”

“Và người ta còn đồn là để tìm hôn phu cho con gái của Bá tước nữa.”

“Ồ, vậy nên có rất nhiều quý tộc tụ tập ở các lò rèn và tiệm phục trang nhỉ.”

Olivia Copperhead.

Con gái của Bá tước nổi tiếng vì vẻ đẹp của mình, đến mức được gọi là bông hoa của miền tây, thêm vào đó là địa vị của Bá tước Copperhead, cô đã trở thành một người phụ nữ không thể cưỡng lại đối với bất kỳ người đàn ông nào.

“Nhưng mà tại sao anh lại nói về những người phụ nữ khác trước mặt em?”

Sofia Russell trả lời với vẻ mặt buồn bã.

Jackson Cutter gõ ngón tay xuống bàn và giải thích.

“Không, chỉ là anh nghe nói Damien Haksen tham gia giải đấu đó.”

Khi nghe thông tin này, biểu cảm của Sofia Russell thoáng căng thẳng.

Thật ra, cho đến cách đây không lâu, Sofia Russell vẫn đang cố gắng hết sức để quên Damien Haksen, bởi vì anh là một người đàn ông tầm thường.

“Tên khốn đó tham gia giải đấu thương sao? Thật là nực cười.”

Tuy nhiên những tin đồn về Damien bắt đầu lan truyền. Những câu chuyện về việc anh đánh bại các pháp sư hắc ám, tiêu diệt một tổ chức lớn ở thành phố Landwalk và khuất phục con trai cả của Hầu tước Ryanbloom.

Sofia Russell đã bác bỏ hoàn toàn những tin đồn này.

Có thể nào là nói quá không?

Có lẽ là như vậy, bởi vì Sofia Russell biết rất rõ Damien Haksen là người như thế nào.

Damien Haksen mà cô biết là một người tầm thường không có điểm gì đáng chú ý.

Sofia Russell cho rằng Damien Haksen đã tung tin đồn sai sự thật.

"Em nghĩ như vậy sao? Anh cũng thế đó. Khi nghe những tin đồn này anh cảm thấy thật không thể tin được."

Jackson Cutter nở một nụ cười cay đắng.

Vào lúc đó, đột nhiên có tiếng rên rỉ vang lên từ sàn nhà.

"Ugh, ugh..."

Có đến hơn năm người nằm trên sàn nhà.

Nhìn qua các vết chai trên lòng bàn tay và thanh kiếm ở thắt lưng của họ thì có vẻ họ không phải là người bình thường.

Rõ ràng họ là kị sĩ.

“Ngươi… đồ khốn…”

Một trong những kị sĩ ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Jackson Cutter.

“Cái gì thế này? Tại sao lại tấn công bọn tôi?”

“Tại sao lại tấn công à? Ngươi tán tỉnh Sofia trước.””

Jackson Cutter kéo Sofia Russell lại gần hơn, và cô cũng không kháng cự lại sự đụng chạm của anh ta.

“Tán tỉnh? Tán tỉnh Sofia sao?”

Kị sĩ hét lên thông qua kẽ răng nghiến chặt.

“Sao tôi lại tán tỉnh cô ấy được chứ? Tôi chỉ vô tình va vào cô ấy khi đang đi trên phố và đã nhìn cô ấy để xin lỗi một lúc, thế mà là tán tỉnh cái gì chứ!”

“Sofia, có nghe thấy không? Hắn cố tình va vào em và đang kiếm cớ đó.”

“Hừ, đã vô năng lại còn nói dối. Thật là thảm hại.”

Kị sĩ sửng sốt trước cuộc trò chuyện của họ.

“Sao cô dám sỉ nhục tôi như thế? Cô có biết tôi là ai không? Tôi đến từ gia tộc Dolphin…”

“Không cần phải nói ra. Tôi không thèm nhớ đến những kẻ yếu đuối như anh.”

“Này, ai yếu đuối? Cô to mồm… Argh!”

Jackson Cutter ấn mạnh chân vào bàn tay của tên kị sĩ, khiến cho anh ta rên rỉ.

“Ngươi, ngươi là kị sĩ cấp thấp sao? Những tên còn lại đều là kị sĩ sơ cấp đúng không? Đánh bại một kẻ như ngươi cũng thật là xấu hổ quá. Tại sao lại làm ầm ĩ lên như vậy? Tại sao hả?”

Jackson Cutter càng ấn mạnh bàn chân vào tay kị sĩ kia. Tiếng kêu la càng vang lên dữ dội hơn.

“Ta hỏi ngươi một điều. Ngươi có biết ta là ai không?”

“Làm sao tôi biết được?”

“Đừng nói nữa, mau nhìn kỹ hơn đi. Biết đâu lúc đó ngươi sẽ nhận ra ta.”

Jackson Cutter túm tóc và nhấc đầu kị sĩ kia lên.

Do đó người kị sĩ chỉ buộc phải nhìn thẳng vào mặt Jackson Cutter.

“Buông ra ngay! Đồ khốn, tôi không ngại xé toạc tứ chi của anh ra để chứng minh đâu!”

Nhưng mà người kị sĩ chỉ chửi thề mà không nhận ra Jackson Cutter.

Jackson Cutter thở dài và buông bàn tay người kị sĩ ra.

“Sofia, anh thấy có hợp lý không? Không ai nhận ra anh cả.”

“Jackson… không phải, tên đó chỉ là một tên ngốc thôi.”

Sofia nói với vẻ mặt cảm thông.

Thực ra, Jackson Cutter không hoàn toàn vô danh. Anh ta có danh hiệu riêng của mình.

Kẻ tàn sát loài Ogre.

Danh hiệu này được trao cho anh ta bởi vì đã tự mình săn được một con ogre, được mệnh danh là vua rừng rậm. Quả là một thành tích đáng chú ý khi có thể một mình săn được một con quái vật nguy hiểm như vậy.

Tuy nhiên, danh hiệu của anh ta không nổi tiếng cho lắm.

Nó không thu hút được sự chú ý của mọi người bởi vì săn quái vật không phải là điều mà họ thích.

“Hãy nhìn Damien Haksen đi. Mọi người đều biết đến hắn, không giống như anh. Mọi người nói về hắn trong khi thậm chí còn không biết hắn là ai. Thật là vô lý.”

Giống như Sofia Russell, Jackson Cutter cũng không tin vào những tin đồn xung quanh Damien Haksen.

Lý do là bởi vì họ đã gặp Damien Haksen ngoài đời.

Bởi vì anh ta đã gặp chính người đó.

Không, anh ta không chỉ gặp anh mà còn chiến đấu với anh.

“Không được rồi. Anh phải nói với Sư phụ mới được.”

“Cái gì? Anh định nói gì với ông ấy?”

“Anh phải tham gia giải đấu đấu thương. Anh phải đến đó cho mọi người biết rằng anh là một kị sĩ tuyệt vời như thế nào, và…”

Trong ánh mắt Jackson Cutter lóe lên một quyết tâm vững chắc.

“Và Damien Haksen là một kẻ bất tài đáng thương.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương