Chương 39: Dọn Dẹp (2)

[Dịch giả: Vân phi nương nương]

[Hiệu đính: Trăng kia ngự ở trên trời]

 

Damien trở về dinh thự của Công tước cùng với các kị sĩ. Khi đến nơi, Damien và Sebastian Vincenzo đã trực tiếp đi gặp mặt Công tước.

Và hai người họ giải thích cụ thể với Công tước về những gì đã xảy ra.

"Làm sao bọn pháp sư hắc ám đó dám… làm những chuyện như vậy?"

Vẻ mặt của Công tước trở nên tái nhợt.

"Sebastian, cảm ơn cậu vì đã bảo vệ các kị sĩ bằng cả mạng sống của mình. Tôi thật sự rất biết ơn cậu."

Công tước nắm chặt tay Sebastian và nói. Sebastian cũng vô cùng xúc động.

"Không, đó chỉ là điều tôi nên làm thôi mà."

"Có bao nhiêu người không thể làm được 'điều nên làm' đó chứ?"

Công tước liên tục khen ngợi Sebastian, như thể ông ta đã chuộc lại tất cả những sai lầm mà ông ta đã gây ra trong trận đấu với Hầu tước.

"Ta cũng không biết làm thế nào để bày tỏ hết lòng biết ơn của mình đối với cậu Damien đây. Nhờ có cậu mà mới cứu vãn được danh tiếng của ta."

Nếu như Công tước không chỉ phải đối mặt với các cuộc tấn công của pháp sư hắc ám mà còn mất đi các kị sĩ thì danh tiếng của ông ta sẽ tụt dốc không phanh.

May mắn là nhờ có sự can thiệp của Damien, không chỉ các kị sĩ được giải cứu mà các pháp sư hắc ám cũng bị tiêu diệt.

Đây quả thật là một may mắn lớn đối với Công tước.

"Cậu Damien, cậu có đồng ý ở đây thêm một vài ngày không? Ta đang cân nhắc việc điều tra kỹ lưỡng về chuyện này với sự giúp đỡ của Giáo hội đây."

Công tước vừa nói vừa tỏ vẻ hối lỗi.

Việc giải quyết các vấn đề với Giáo hội đòi hỏi phải có sự khéo léo, ngay cả là đối với Công tước. 

Hiện tại Công tước đã có mối liên hệ với ma thuật hắc ám, chủ yếu là do Chelsea Goldpixie.

Mặc dù là nạn nhân nhưng mà Damien không chắc liệu khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn thì Công tước có phải đối mặt với một cuộc điều tra hay không.

"Cậu là người duy nhất trực tiếp đối đầu với các pháp sư hắc ám. Mặc dù có hơi phiền phức một chút nhưng mà xin hãy giúp cho ta đi."

"Được rồi, quyết định như vậy đi."

Thật r Damien muốn trở về nhà ngay lập tức. Tuy nhiên nếu như có thể trao cho Công tước một ân huệ nữa thì cũng rất đáng để bỏ thời gian ra.

“Cảm ơn. Ta thật sự rất biết ơn cậu!”

Và thế là lại Damien một lần nữa trở thành khách của Công tước.

Giáo hội không trực tiếp tiếp cận anh mà thay vào đó họ đã cử các điều tra viên đi xem xét kỹ lưỡng chiến trường rồi mới sắp xếp một cuộc gặp mặt với Damien.

Phải đến hai ngày sau, Damien mới được nhìn thấy khuôn mặt của người thẩm vấn.

“Hả?”

Ngay khi nhìn thấy người đó, anh đã vô cùng ngạc nhiên.

Đó là một khuôn mặt mà anh biết rất rõ.

“Damien Haksen, lâu rồi không gặp.”

Agnes.

Hiệp sĩ đã từng là một trong những đệ tử hàng đầu của Cheogyeum và là người đã bị hoen ố danh tiếng không ít sau sự cố với bọn Hắc Xà. 

“Agnes, tại sao cô lại ở đây? Không phải cô nói là sẽ phải quay trở về trụ sở của Giáo hội sao?”

“Nghe được câu chuyện của Damien và Công tước cho nên tôi đã đến đây để giúp đỡ.”, Agnes nói. Biểu cảm của cô vẫn nghiêm nghị như thường lệ, nhưng mà ánh mắt của cô lại toát lên sự ấm áp.

“Chúng ta hãy ngồi xuống và thảo luận một chút đi.”

Agnes mời Damien ngồi và thậm chí còn rót cho anh một tách trà. Mặc dù là một điều tra viên khét tiếng thế nhưng bầu không khí xung quanh cô lại ấm áp đến lạ.

“Cậu Damien, có vẻ như cậu có mối liên hệ sâu sắc với các pháp sư hắc ám nhỉ.” Agnes nói khiến cho Damien phải gượng cười.

Quả thật là cậu có mối liên hệ sâu sắc với các pháp sư hắc ám, đúng như cô đã nói.

“Cậu có tìm ra được lai lịch của các pháp sư hắc ám trước khi giết bọn chúng không?”

“Tôi chưa tìm hiểu được đến như thế đâu, với lại bọn chúng cũng không giỏi lắm cho nên tôi đoán là bọn chúng cũng không mấy quan trọng.”, Damien che giấu sự thật rằng các pháp sư hắc ám mà anh đã giết là một phần của Yulan.

Anh không thể mạo hiểm tiết lộ quá nhiều thông tin, đặc biệt là khi điều đó dẫn đến việc phát hiện ra lai lịch của thủ lĩnh và phó thủ lĩnh Yulan.

Vốn dĩ anh không thể đánh bại bọn chúng bằng những kỹ năng mà anh đã thể hiện.

"À, tôi hiểu rồi..."

Sự tiếc nuối thoáng hiện lên trên vẻ mặt của Agnes.

"Có vẻ như cô đang thất vọng nhỉ."

"Ồ, rõ ràng như vậy sao?", Agnes thở dài và nói.

"Thật ra tôi đang truy đuổi bọn Yulan. Chính xác hơn thì tôi đang truy đuổi một pháp sư hắc ám có mối liên hệ với bọn Yulan."

"Tôi có thể hỏi đó là ai không?"’

Agnes gật đầu đáp lại câu hỏi của Damien.

"Là một pháp sư hắc ám với biệt danh là Vua xác sống."

Đôi mắt Damien hơi mở to ra. Agnes mỉm cười trước phản ứng của anh.

"Có vẻ như anh cũng biết nhỉ. Ồ, cũng không có gì là lạ. Đó là một kẻ giết người kinh hoàng đã tàn sát hàng nghìn người vô tội mà."

Vua xác sống.

Danh tính chính xác của hắn ta vẫn chưa được xác định. Biệt danh kỳ lạ này đã được đặt thông qua một biến cố. 

Một ngày nọ bỗng nhiên lãnh thổ của một quý tộc bị biến thành hang ổ của xác sống chỉ sau một đêm.

Khi các kị sĩ dọn dẹp xác sống trong một ngôi làng, họ đã tình cờ chứng kiến ​​một cảnh tượng kinh hoàng ở nơi đó. Và cái tên 'Vua xác sống' được sinh ra cũng là từ sự việc đó.

Hành động giết chết tất cả mọi người trong lãnh thổ chỉ để tạo nên danh tiếng cho mình.

Tuy nhiên, điều khiến cho Damien kinh ngạc không phải là quá khứ của Vua xác sống mà là tương lai của hắn ta.

Vua xác sống Delrunt.

Kẻ mà sau này sẽ lên chức Chỉ huy Quân đoàn với sự dẫn dắt của Dorugo.

Delrunt sẽ trở thành một pháp sư hắc ám đáng gờm, chỉ huy một quân đoàn xác sống có số lượng vượt quá hàng chục nghìn người.

Hắn ta sẽ nhẫn tâm tàn sát số lượng người còn nhiều hơn gấp mười lần so với vụ việc xác sống gần đây.

"Nếu như biết được điều gì về Vua xác sống thì… hãy nói cho tôi biết đi."

Ánh mắt của Agnes bùng cháy lòng căm thù dữ dội.

***

Cuộc điều tra cũng không mất quá nhiều thời gian. Sau khi hoàn thành xong, Agnes cho Damien rời đi.

Và khi Damien đã rời đi, một hiệp sĩ bước vào phòng thẩm vấn.

"Cô Agnes, cô thực sự tin lời người đó nói sao?"

Hiệp sĩ đó nhìn Agnes với vẻ mặt khó chịu.

“Sao lại hỏi kỳ lạ thế.", Agnes đáp lại, vẻ mặt cô có chút khó chịu.

"Chỉ tin tưởng vào lời nói của người mà không nghi ngờ gì cả thì chẳng phải là không ổn hay sao ạ."

Người hiệp sĩ vẫn còn nhớ rõ cảm giác kinh ngạc mà anh ta cảm nhận được khi lần đầu tiên đến hiện trường. Cả khu rừng đã bị phá hủy hoàn toàn.

Có thể sử dụng ma thuật hắc ám cấp cao là điều mà các pháp sư cấp thấp chỉ có thể mơ ước.

Và việc một kị sĩ cấp thấp đánh bại một pháp sư hắc ám có sức mạnh tương đương với các pháp sư cấp cao và thoát thân mà không hề hấn gì quả là không thể hiểu nổi.

"Anh không nhớ là các pháp sư hắc ám, đặc biệt là những kẻ bị ràng buộc với ma quỷ, thường sử dụng ma thuật hắc ám vượt quá khả năng của chính mình thông qua những phương tiện kỳ ​​quái hay sao?".

"Dù là như vậy nhưng mà vẫn phải có giới hạn chứ. Chưa từng có trường hợp nào mà một pháp sư hắc ám cấp thấp lại có thể sử dụng được sức mạnh như thế cả."

"Chúng ta tiến lên như thế nào thì bọn chúng cũng sẽ tiến lên như vậy, vì thế nên Giáo hội mới phải cảnh giác với các pháp sư hắc ám."

Người hiệp sĩ cảm thấy vô cùng thất vọng và đáp trả Agnes khi nhận thấy cô vẫn kiên trì đứng về phía Damien.

"Tôi biết là Damien đã từng giết một thành viên cấp cao của Yulan. Nhưng mà cô Agnes à, cô đã quên phương châm của Tòa án dị giáo rồi sao?”

Không ngừng nghi ngờ, tiếp tục kiên trì, luôn luôn xác minh.

Sự dối trá sẽ nảy mầm đột ngột như loài cỏ dại, ta phải sẵn sàng để dập tắt nó ngay từ đầu.

“Tôi không quên.”

“Thế tại sao cô lại dễ dàng tin vào lời nói của người đó? Tôi hỏi lại này, cô có cảm nhận được ma thuật hắc ám trong khu rừng không?”

Khi một pháp sư hắc ám mạnh mẽ chết, ma thuật hắc ám sẽ tích tụ xung quanh khu vực đó. Chúng sẽ có thể gây ra nhiều vấn đề khác nhau và cần phải được thanh lọc.

Tuy nhiên lại không có dấu vết nào của ma thuật hắc ám trong khu rừng nơi mà các pháp sư hắc ám được cho là đã chết như Damien nói.

“Như Damien Haksen đã nói, đó là bằng chứng cho thấy các pháp sư hắc ám mà cậu ta phải đối mặt không quá mạnh.”

“Nhưng mà…”

“Có một lý do khiến cho tôi tin vào lời nói của Damien. Đó là vì cậu ta rất mạnh.”

Người hiệp sĩ đứng trước mặt cô chỉ đang ở cấp thấp.

Vậy cho nên anh ta không thể nhận ra Damien đã phát triển đến mức nào.

Agnes thì khác. Khi nhìn thấy Damien, cô có thể ngay lập tức nhận ra anh đã trở nên mạnh mẽ hơn bao nhiêu.

Ngay khi anh đến gần cô, cô có thể cảm nhận được luồng mana tinh khiết và mạnh mẽ.

Một luồng mana tinh khiết lưu thông khắp cơ thể anh.

Chỉ trong vòng một tháng, Damien đã trở nên mạnh mẽ đến mức gần như không thể nhận ra được nữa.

"Tôi đảm bảo là Damien Haksen vô tội."

Sau lời tuyên bố của Agnes, người hiệp sĩ không thể tranh cãi thêm gì nữa.

***

Sau khi Agnes lo liệu xong cuộc điều tra, Damien chuẩn bị trở về nhà.

Lần này chính Công tước đã hỗ trợ lực lượng cho Damien.

"Cậu có chắc không vậy?", Công tước hỏi Damien với vẻ mặt thể hiện rõ sự hoài nghi.

Ở cổng ngoài có năm cỗ xe ngựa xếp thành một hàng. Những cỗ xe ngựa chất đầy đủ các loại vật phẩm, tất cả đều là quà tặng mà Damien đã chuẩn bị cho gia đình mình.

“Thế này là đủ rồi.”

Công tước không chỉ mua quà tặng mà còn hào phóng trả tiền thưởng cho trận đấu. Damien giờ chẳng thiếu thứ gì, anh chỉ muốn quay về và gặp mặt gia đình mình càng sớm càng tốt.

“Nếu như thế thì ta không còn gì để làm nữa.”

Công tước miễn cưỡng gật đầu.

“Giờ thì là tạm biệt thật rồi. Rất vui được hợp tác với ngài trong suốt thời gian qua.”

“Ta cũng vậy.”

“Cảm ơn ngài.”

Công tước lấy thứ gì đó từ trong túi ra và đưa cho Damien. Đó là một chiếc nhẫn có khắc gia huy của gia tộc Công tước.

“Nếu như cậu đưa cho bất kỳ cơ sở nào dưới tên Goldpixie chiếc nhẫn này thì cậu có thể mua hàng miễn phí đấy.”

Miệng Damien hơi há ra khi nghe thấy điều đó. Nói không ngoa thì ở Vương quốc Apple hầu như không có nơi nào là không chịu ảnh hưởng từ các cơ sở kinh doanh của Công tước Goldpixie.

“So với những gì cậu đã làm thì đây chỉ là một món quà khiêm tốn mà thôi. Nếu như cậu cần tôi giúp đỡ thì cứ thoải mái đến và yêu cầu bất cứ lúc nào nhé.”

Công tước nhấn mạnh điều đó rất nhiều lần.

***

“Chị ơi, chị lại ra ngoài à?”

Abel Haksen, con út của gia đình Haksen, nói với giọng điệu không mấy vui vẻ.

Louise đang đứng ở cửa dinh thự nhìn chằm chằm vào khoảng không liển quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói của Abel.

“Ồ, Abel. Có chuyện gì vậy?”

“Có chuyện gì chứ? Tại chị đột nhiên biến mất cho nên em đi tìm chị thôi.”

Abel nói với vẻ mặt khó chịu.

“Chị làm như thế thì anh ấy sẽ về sao? Cứ vào trong đợi đi.”

“Chỉ một chút nữa thôi, chị sẽ vào ngay mà.”

Đáp lại phản ứng của Louise, Abel thở dài.

Cậu biết rõ sự bướng bỉnh của Louise Haksen.

“Chị lo cho anh ấy đến như vậy sao?”

“Phải, chị không biết một người hiền lành như nó có thể thích nghi tốt ở chỗ Công tước không nữa. Chị lo lắm.”

Abel gần như không tin vào tai mình.

‘Cái gì? Hiền lành? Một người dám một mình đột nhập vào một thành phố và tiêu diệt cả một tổ chức mà là hiền lành sao?’

“Ở đó có rất nhiều kị sĩ. Có lẽ bọn họ sẽ bắt nạt nó. Nếu như các kị sĩ bắt nạt nó thì không biết như thế nào nữa…”

Abel nhớ đến thái độ của Damien, anh đã nhẹ nhàng đánh bại các kị sĩ của Hầu tước Ryanbloom.

Dù có nghĩ như thế nào thì anh cũng không phải là kiểu người dễ bị các kị sĩ bắt nạt.

“Hy vọng là nó sẽ bình an trở về…”

Ngay lúc đó, mắt của Louise đột nhiên mở to ra. Cô nhìn về phía xa và hét lên.

“Damien!”

Nghe cô nói, Abel cũng nhìn về phía đó. Damien đang cưỡi ngựa đi về phía họ.

Nhận ra hai người, Damien vẫy tay.

“May là em vẫn an toàn.”

Louise thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên những điều kỳ lạ bắt đầu xuất hiện phía sau Damien.

Những kị sĩ và binh lính mặc giáp dần dần lộ diệ.

Nhìn thấy điều đó, vẻ mặt của Louise và Abel trở nên cứng đờ.

“Ồ, Abel, đó là cái gì vậy?”

“Em, em không biết.”

Tiếp theo, những chiếc xe đẩy chất thành đống bắt đầu tiến đến từng chiếc một.

Louise và Abel vô thức há hốc mồm.

“Chị ơi, em đã trở về rồi. Abel, dạo này em thế nào?”

Damien cười tươi và nói. Hai người họ hỏi với vẻ mặt bối rối.

“N-những thứ này là để làm gì vậy?”

“Ồ, em không thể nào trở về tay không sau chuyến đi xa được có phải không? Em có mang về một vài món quà đây.”

Miệng Abel vẫn há to. Với số lượng đó thì là quá nhiều rồi.

“Mau gọi cha mẹ chúng ta đi. Anh sẽ cho họ xem quà.”

Nghe lời Damien, Abel vội vã đi vào dinh thự.

***

“…”

“…”

Tử tước và phu nhân Haksen không nói nên lời khi nhìn thấy những món quà của Damien.

“Có đúng là tất cả những thứ này đều do Công tước mua không thế…?”

“Dạ đúng, là thật mà.”

“Con không ăn cắp có phải không, tất cả đều là hàng thật đúng chứ?”

“Ồ, đúng là thật mà ạ.”

Tử tước Haksen véo má mình bằng ngón tay. Rồi ông lại chớp mắt liên tục.

“Cha đừng véo má nữa, hãy đến xem thử đi ạ. Con đã đến hiệu sách của Công tước và mua hết tất cả sách đó. Thậm chí còn có những cuốn tiểu thuyết mới nhất đang được ưa chuộng ở kinh đô nữa.”

“Khoan đã, cái gì cơ?”

Tử tước Haksen vội vã chạy đến chỗ xe đẩy. Ông nhanh chóng lướt qua những cuốn sách chất đống bên trong xe đẩy và hét lên phấn khích.

“Đây… Đây là tập thơ mới nhất của Madame Delphinelle! Còn đây là cuốn tiểu thuyết mới của Tử tước Darak! Ôi trời ơi!”

Tử tước Haksen cảm thấy mình như lạc vào cõi mơ và bắt đầu xem xét những cuốn sách.

Nhận ra sự chú tâm của cha mình vào những món quà này, Damien quyết định để ông tự chiêm ngưỡng và quay sang nói với mẹ mình.

“Mẹ ơi, quà của mẹ đây. Mẹ không hài lòng với mấy món đồ nội thất cũ trong nhà có phải không? Con không biết rõ sở thích của mẹ cho nên con đã mua những món đồ xa xỉ nhất mà con có thể tìm thấy.”

Khi vừa tiến đến gần chiếc xe đẩy, vẻ mặt của phu nhân sáng lên.

“Ôi trời ơi.”, bà thốt lên, “Đây là đồ nội thất làm bằng gỗ đàn hương. Nhìn chiếc bàn bằng gỗ hồng sắc kia kìa. Ôi trời, chuyện gì đang xảy ra thế này?”

Phu nhân nhìn ngắm các món đồ đạc, trong lòng vừa vui vừa choáng ngợp.

“Chị ơi, của chị đây.”

“Chị cũng có quà à?”

“Tất nhiên rồi.”

Trong kiếp trước, người đã chăm sóc Damien cho đến giây phút cuối là Louise.

Do đó món quà của Louise là đặc biệt nhất.

“Đây là cây dương cầm do nghệ nhân bậc thầy Berkeley làm thủ công. Ngài Công tước đã tặng em từ trong bộ sưu tập cá nhân của ngài ấy đó.”

Louise lấy cả hai tay che miệng.

Tình yêu âm nhạc của cô thể hiện rõ qua việc cô thường xuyên tham dự các buổi hòa nhạc, và cô biết rất rõ về nghệ nhân nổi tiếng Berkeley. Nhu cầu đặt hàng nhạc cụ của ông ấy cao đến nỗi người ta đã đặt hết chỗ cho mười năm tiếp theo.

“Ôi! Em trai bé bỏng của chị!”

Louise ôm chặt Damien và nhảy nhót khắp nơi.

“Những binh lính ở đây sẽ hỗ trợ chuyển đồ cho chúng ta.”

Rất nhiều binh lính được cố tình đưa đến đây cũng là vì mục đích này.

Họ bắt đầu di chuyển đồ đạc vào dinh thự trong sự ồn ào.

Damien quan sát cảnh tượng đó cùng với nụ cười mãn nguyện.

Rồi đột nhiên anh cảm thấy có ai đó nhìn mình. Người em út của anh, Abel Haksen, đang nhìn chằm chằm vào anh.

"Sao em lại nhìn anh?"

"Không có gì."

Abel nói với khuôn mặt ủ dột.

Chắc chắn đó không phải là vẻ mặt 'Không có gì.'

"Vào giúp anh chuyển đồ đi."

"Em không định giúp anh đâu."

Abel nói với giọng điệu cộc lốc, và Damien bật cười trước hành vi của Abel.

"Này, em nghĩ là anh sẽ quên quà cho em à?"

Damien mở chiếc nhẫn không gian ra và đưa tay vào trong. Giật mình trước những gì mình nhìn thấy, Abel lên tiếng.

"A-Anh à, đó là gì vậy...?"

"Là một chiếc nhẫn không gian. Đây, cầm lấy đi."

Damien lấy ra một cây cung và ném cho Abel. Trông cậu có vẻ khá bối rối.

“Không phải Olivia Copperhead thích cung lắm sao? Anh đặc biệt mua cái này cho em đó.”

Cây cung Damien đưa cho cậu không phải là một món đồ bình thường. Nó được chế tác bằng sừng của nhân ngưu, anh đã có được nhờ sự giúp đỡ của Hầu tước Ryan Bloom.

“A-Anh à, đây thật sự là…?”

“Tất nhiên rồi.”

Damien vỗ vai an ủi Abel.

“Anh nghe nói là em muốn kết hôn, em trai à. Cho nên anh mới giúp em đó.”

“Ai-ai nói là em muốn kết hôn!”

Abel hét lên với vẻ mặt đỏ bừng. Damien mở to mắt ngạc nhiên.

“Cái gì, đừng nói với anh là em định chơi đùa với Olivia Copperhead rồi chia tay nhé?”

“K-không, không phải như vậy!”

Abel tự vỗ trán mình.

“Quan trọng hơn là làm sao em có thể tặng món quà này? Olivia Copperhead còn không biết em nữa!”

“Đừng lo về chuyện đó. Anh đã nhờ Công tước lên kế hoạch mọi thứ rồi.”

“Dạ?”

Abel hỏi, Damien liền giải thích.

“Khi ở dinh thự của Công tước anh có nghe nói là Bá tước Copperhead sắp tổ chức một giải đấu thương để chúc mừng sinh nhật của tiểu thư Olivia.”

[Ghi chú - đây là một giải đấu mà các kị sĩ sẽ cưỡi trên lưng ngựa và đấu thương với nhau, cố gắng hạ gục đối thủ của mình.]

Giải đấu đó là nơi hoàn hảo để các kị sĩ có thể thể hiện kỹ năng của mình. Đây là một sự kiện quan trọng thu hút các quý tộc không chỉ từ khu vực địa phương mà còn từ cả các khu vực khác.

“Chúng ta sẽ đến giải đấu đó, em có thể tặng Olivia Copperhead cây cung này làm quà và còn có thể chiếm được trái tim cô ấy nữa.”

“Cái gì? Nhưng mà…”

“Chắc chắn là em sẽ không từ chối đâu đúng không? Anh đã trải qua biết bao nhiêu rắc rối này để chuẩn bị một món quà quý giá như vậy cho em trai mình còn gì?”

Đó không hẳn là một lời đe dọa mà giống như một lời thuyết phục không thể thương lượng hơn được nữa, Abel gần như không nói nên lời.

“Damien, có đúng thế không?”

Nghe lỏm được cuộc trò chuyện của họ, Tử tước tiến đến gần và hỏi.

“Đúng là như vậy ạ. Bá tước Copperhead có khá nhiều nguồn lực mà.”

Các giải đấu thương đòi hỏi chi phí đáng kể, và Bá tước Copperhead mặc dù không giàu có như Công tước Goldpixie nhưng mà vẫn là một quý tộc cấp cao có khả năng tổ chức những sự kiện như vậy.

“Ôi, cha ơi!”

Abel nhìn cha mình với ánh mắt cầu xin.

‘Làm ơn ngăn anh Damien lại đi.’

“Đúng là tuyệt vời!”

Tuy nhiên Tử tước lại hoàn toàn ủng hộ ý kiến ​​của Damien. Đôi vai Abel chùng xuống.

“Con cũng định tham gia à?”

“Dạ, tôi sẽ tham gia và sẽ giành chiến thắng.”

Thật ra Damien không mấy quan tâm đến danh tiếng. Giải đấu được tổ chức ở khu vực phía tây có vẻ quá nhỏ đối với anh.

Tuy nhiên anh có hai lý do để quyết định tham gia.

‘Trong kiếp trước thì người chiến thắng giải đấu đã trở thành con rể của Bá tước Copperhead.’

Anh cần phải ngăn chặn điều đó vì lợi ích Abel.

‘Hơn nữa người con rể đó đã trở thành một kị sĩ khá mạnh mẽ nhờ vào giải thưởng mà anh ta nhận được.’

Cuối cùng, người con rể của Bá tước Copperhead đã đạt đến cấp độ kị sĩ cấp cao. Có tin đồn cho rằng giải thưởng cho người chiến thắng giải đấu đóng một vai trò rất quan trọng.

Damien định sẽ xác nhận sự thật đằng sau những tin đồn đó vào dịp này.

“Hừm…”

Tuy nhiên Tử tước có vẻ lo lắng về điều gì đó.

“Nếu như được Bá tước Copperhead tổ chức thì Sofia cũng có thể sẽ đến đó… đúng chứ?”

Damien mỉm cười đáp lại câu hỏi của Tử tước.

“Sofia là ai?”

“Vị hôn thê cũ của con.”

Đôi mắt của Damien mở to ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương