Sự Trở Lại Của Tử Kị Sĩ Cấp Tai Họa
-
Chapter 11. Săn rắn (1)
[Dịch giả – Vân]
[Người hiệu đính – Kim Anh]
Chương 11. Săn rắn (1)
Chiếc xe ngựa lạch cạch đang chạy trên đường tới thành phố Landwalk.
Bên trong, Victor, người hầu trung thành của Tử tước Hasken, đang nhìn sang bên cạnh với vẻ mặt đầy nghi ngờ và cảnh giác.
Ngồi đó chính là Damien Hasken, con trai của Tử tước Paul Hasken.
‘Lần này cậu lại định lôi kéo tôi vào kế hoạch gì đây?’
Chỉ vài phút trước, Victor vẫn còn đang bận xử lý xác con ngựa chết cùng với một vài người hầu khác.
Nhưng rồi Damien bất ngờ xuất hiện trước mặt anh ta và triệu tập anh ta đi làm nhiệm vụ.
“Thiếu gia, cậu cần tôi làm gì?”
“Ta muốn anh đến thành phố Landwalk cùng với ta.”
“Cái gì? Tại sao cậu lại muốn đến nơi nguy hiểm đó chứ?”
“Ta có việc cần phải làm ở đó, cứ im lặng và đi theo ta là được.”
Nhớ lại cuộc trò chuyện đó, Victor khẽ thở dài.
Tiến vào thành phố Landwalk ngay lúc này đồng nghĩa với việc không thể tránh khỏi cuộc chạm trán với băng Hắc Xà khét tiếng.
Tuy nhiên không có cách nào tránh được cả.
Damien Hasken là người kế vị của Tử tước và nhiệm vụ của Victor là phải phục vụ anh.
“Tôi hy vọng mọi việc diễn ra suôn sẻ mà không gặp bất kỳ rắc rối nào…”
Dù cho có nhận ra suy nghĩ của Victor hay không thì Damien vẫn chỉ chăm chú đọc sách.
Cuốn sách anh đang đọc dường như đã rất cũ và bìa của nó đã sờn rách hoàn toàn.
Thấy Damien chăm chú đọc cuốn sách đó, Victor tò mò hỏi,
“Thiếu gia, cậu đang đọc gì mà say mê thế?”
“Cái này sao? Là một cuốn sách phù phép. Ta mới vừa có được đấy.”
Victor mỉm cười tinh tế trước câu trả lời của Damien.
“Thiếu gia, cậu nghĩ tôi sẽ tin một lời nói dối như vậy sao?”
"Đó là sự thật mà."
“Tôi có thể là một kẻ ngốc không biết đọc biết viết nhưng mà tôi biết sách phù phép nguy hiểm và hiếm có như thế nào mà.”
Victor ưỡn ngực ra và nói.
Damien Hasken liếc nhìn Victor và thì thầm,
“Anh đúng là một người hài hước đấy.”
Vài giờ sau, xe ngựa đã đến thành phố Landwalk an toàn.
“Victor, có một việc ta muốn anh làm.”
Ngay khi họ vào thành phố, Damien đưa một chiếc túi cho Victor.
Vẻ mặt của Victor trở nên nghiêm túc khi nhìn thấy chiếc túi.
Bên dưới là một cảm giác ẩm ướt, xung quanh bốc ra mùi kỳ lạ.
“… Thiếu gia, đây là cái gì vậy?”
“Là đầu người.”
“Không, thiếu gia. Cậu đùa à, cho dù tôi có thiếu hiểu biết thì những trò đùa như vậy… ”
Victor không cần suy nghĩ nhiều và liền nhìn vào bên trong túi, chạm vào ánh mắt của một cái đầu người đang nhìn chằm chằm lấy mình.
“A! Aaaa!”
Victor hét lên, ngã ngửa ra đằng sau. Damien Hasken nhặt cái túi lên.
“Victor!”
“Kiềm chế bản thân đi. Mọi người đang nhìn đấy.”
Quả thực những ánh mắt xung quanh đều đã hướng về phía họ.
“Cái quái gì thế này?”
“Để sau đi. Nhiệm vụ của anh bây giờ là giao cái đầu và cuốn sổ này cho Giáo hội của thành phố này.”
Victor vội vàng cầm lấy cuốn sổ mà Damien đưa cho anh ta.
“Đó là một nhiệm vụ rất quan trọng. Anh nhất định phải giao những thứ này đến tay Giáo hội. Nhớ cho kỹ đó.”
“N-nhất định sao?”
Trước câu hỏi của Victor, Damien cười khúc khích.
“Ta đã nói là để sau đi mà? Nếu như hiểu rồi thì hãy đi nhanh đi.”
Victor gật đầu với vẻ mặt kiên quyết.
Nắm chặt chiếc túi và cuốn sổ, anh ta lên đường đi đến chỗ Giáo hội của thành phố.
‘Vậy thì mình cũng phải hành động thôi.’
Nơi đầu tiên Damien hướng đến chính là quán bar bị tấn công ngày hôm trước.
‘Chặt đầu của chúng thì dễ quá rồi, nhưng bấy nhiêu đó sẽ không xoa dịu được cơn giận của mình. Chúng đã đụng đến gia đình mình, cho nên mình sẽ tiêu diệt chúng triệt để.’
Damien nhằm mục đích nhổ tận gốc Hắc Xà khỏi thành phố Landwalk này.
Để đạt được mục tiêu đó, anh cần phải biết chính xác vị trí căn cứ của băng Hắc Xà trong thành phố.
Vì vậy anh đã ghé qua quán rượu lần trước anh đã đến.
“Ngoài ra mình cũng sẽ yêu cầu thêm một số thần dược nữa.”
Tuy nhiên, kế hoạch của Damien đã không thành.
‘Đóng cửa rồi à?’
Cửa ra vào quán bar bị chặn bởi những tấm ván, trên đó có dán một tờ giấy ghi “Đóng cửa”.
'Làm sao lại có thể như vậy được?'
Damien nghiến chặt răng. Mọi chuyện đã diễn ra theo chiều hướng này, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tìm kiếm các thành viên khác của băng Hắc Xà và hỏi về trụ sở chính của bọn chúng.
Lúc này Damien Hasken đang cân nhắc xem phải tìm các thành viên Hắc Xà ở đâu…
“Đồ lừa đảo!”
Đột nhiên, một giọng nói lớn vang lên. Anh quay về phía nguồn âm thanh phát ra và thấy hai người đàn ông đang xô xát nhau.
“Đưa tiền cho tôi ngay! Tôi bảo đưa tiền ra kia mà!”
Một người đàn ông gầy gò, mặc bộ quần áo rách rưới, giận dữ hét lên.
“Tiền sao? Tôi đã nói với anh là sẽ lấy phí sắp xếp công việc cho anh rồi mà.”
Người đàn ông đáp lại lời phàn nàn của người rách rưới kia bằng một nụ cười khinh bỉ.
Không giống như người đàn ông rách rưới, người kia ăn mặc chỉnh tề và có thân hình cường tráng.
“Phí sao? Phải, đúng là tôi đã đồng ý! Nhưng mà anh chưa bao giờ nói là sẽ lấy 80% phí giới thiệu cả!”
“Vậy thì bây giờ tôi nói đây. Phí giới thiệu là 80%.”
Damien chăm chú quan sát hai người đàn ông.
Hay nói cụ thể hơn là anh đang nhìn vào hình xăm con rắn trên cổ của người đàn ông có thân hình cường tráng kia.
“Đồ ăn cướp! Đưa tiền cho tôi ngay!”
Người đàn ông rách rưới bám vào đối phương.
Người đàn ông có thân hình cường tráng tung nắm đấm vào bụng anh ta.
“Ư!”
Người đàn ông rách rưới cong lưng lại như con tôm.
Người đàn ông kia tiếp tục túm tóc và tát anh ta.
“Này, thứ ăn mày. Khi cần công việc thì đến cầu xin, bây giờ đã tìm được việc làm rồi thì lại thái độ à?”
“D-dừng lại đi.”
“Dừng lại cái gì? Lẽ ra mày phải biết ơn vì tao đã tìm được cho mày một công việc tốt chứ. Vậy mà mày lại gọi tao là ăn cướp, lừa đảo sao?”
“Ư! Ặc!”
Người đàn ông rách rưới yếu đuối cho nên chỉ có thể chịu đòn mà không hề phản kháng.
Sau khi đánh anh ta được một lúc, người đàn ông kia cuối cùng cũng dừng lại.
“Lần tới nếu mà còn dám thái độ với thì tao sẽ cho mày liệt đấy.”
Khi người đàn ông kia quay người rời đi, bỗng nhiên có ai đó nắm lấy vai hắn.
"Lại cái gì nữa?"
Hắn quay lại với vẻ mặt kiên quyết.
Damien đặt tay lên vai người đàn ông kia.
“Ngươi có phải là thành viên của Hắc Xà không?”
“Phải thì sao? Mày cũng cần việc làm à?”
“Không, ta cần một thứ khác.”
"Thứ khác?"
“Hãy cho ta biết vị trí tất cả các căn cứ của băng Hắc Xà trong thành phố này đi.”
Người đàn ông ngạc nhiên sau khi nghe những lời nói của Damien.
"Mày bị điên à?"
Đột nhiên, người đàn ông tung một cú đấm vào người anh.
Damien dễ dàng né cú đấm của người đàn ông và rút thanh trường kiếm của mình ra.
Anh nhắm lưỡi kiếm vào cổ tay của người đàn ông và vung nó, chẳng bao lâu sau, bàn tay của người đàn ông đã rơi xuống đất.
“Áaa!”
Người đàn ông dùng bàn tay nắm chặt cổ tay mình.
Máu thấm qua các ngón tay của hắn.
“Đồ khốn… mày… mày cắt tay tao!”
“Ồn ào quá đấy. Có thể im lặng một chút được không?”
Damien chĩa thanh kiếm vào cổ họng người đàn ông.
Người đàn ông nghẹn ngào ngậm miệng lại.
“Có vẻ như ngươi hiểu khá rõ lời ta nói nhỉ? Tốt lắm.”
“Ngươi… ngươi là ai?”
“Nếu như ta nói ta là Damien Hasken thì ngươi có nhận ra ta không?”
“… Da-Damien Hasken? Tên quý tộc đã đột kích vào quán bar của bọn tao và sát hại các bảo vệ và cận vệ ở đó à?”
“Ngươi tiếp thu chậm quá đó. Ta chỉ là trả thù chính đáng thôi mà.”
“Mày… mày dám… quay lại đây… mày đúng là một kẻ điên… một kẻ điên.”
"Không phải ta đã bảo ngươi im lặng rồi sao?"
Damien kề lưỡi kiếm vào cổ người đàn ông khiến cho vẻ mặt hắn tái nhợt.
“Tại sao quán bar đằng kia lại đóng cửa? Có thể ta đã gây náo loạn, nhưng mà nơi này chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đúng chứ?”
“B-bởi vì… vì việc lần trước mày đã làm ở quán bar mà khách không đến đây nữa, cũng không còn thu nhập, cho nên ông chủ quyết định đóng cửa!”
“Ông chủ là ai? Có phải là Andersen không?”
“N-Nếu như mày muốn nói về lão già đó thì ông chủ đã bắt lão ta phải chịu trách nhiệm về mọi chuyện xảy ra trong quán bar và đã yêu cầu lão ta khắc phục rồi.”
Damien gật đầu suy ngẫm.
Anh muốn lấy một loại thần dược khác từ ông ta nhưng mà bây giờ điều đó thì không thể rồi.
“Bây giờ đến câu hỏi chính, hãy nói cho ta biết tất cả các căn cứ của băng Hắc Xà trong thành phố Landwalk đi.”
Đôi mắt của người đàn ông chớp chớp trong giây lát. Rõ ràng là hắn đang do dự.
“Có vẻ như ngươi vẫn chưa hiểu được tình cảnh hiện tại của mình nhỉ. Ta có nên giúp cho ngươi hiểu ra bằng cách cắt tai của ngươi không?”
“K-không! Tao sẽ nói! Tao sẽ nói nên hãy dừng lại đi!”
Sợ hãi trước lời đe dọa đó, hắn đã nói tất cả mọi thứ cho Damien.
Damien đã đánh dấu tất cả các địa điểm mà hắn nhắc đến trên bản đồ thành phố mà anh đã chuẩn bị từ trước.
Ngoài trụ sở trung tâm ra còn có tổng cộng năm địa điểm mà hắn cho là căn cứ chính của băng Hắc Xà.
“Tại sao lại có nhiều địa điểm như vậy chứ?”
“H-Hắc Xà là băng đảng lớn nhất ở thành phố Landwalk mà. Nhiều căn cứ như vậy… cũng là bình thường thôi…”
“Côn đồ có nghĩ mình vĩ đại đến đâu thì cũng vẫn chỉ là côn đồ.”
Nói xong Damien bỏ thanh kiếm ra khỏi cổ người đàn ông. Vẻ mặt người đàn ông sáng bừng lại ngay lập tức khi cảm nhận được thanh kiếm đã được rút ra khỏi cổ mình.
“V-vậy là bây giờ mày tha cho tao rồi à?”
"Không."
Damien vung kiếm cứa cổ hắn.
Còn chưa kịp biết chuyện gì đã xảy ra với mình, hắn đã chảy máu đến chết.
“Dù sao thì tất cả các ngươi cũng sẽ chết khi Giáo hội đến thôi.”
Giáo hội không bao giờ tha thứ cho các pháp sư hắc ám hay những người cộng tác với bọn chúng.
Nếu như Victor trình bày các giao dịch giữa băng Hắc Xà và pháp sư hắc ám, Giáo hội sẽ tiêu diệt Hắc Xà với tội danh cộng tác với quỷ.
Damien đã có ý định tiêu diệt Hắc Xà từ trước.
Tạo ra một mối đe dọa lớn như vậy có thể ngăn chặn những kẻ thù tương lai của anh liều lĩnh nhắm vào gia đình anh.
‘Hình như là có một chỗ ở gần đây.’
Damien đang chuẩn bị hành động.
Đúng lúc đó, Damien nhìn thấy người đàn ông rách rưới bị tên kia đánh đập.
Anh ta cảnh giác nhìn Damien với vẻ mặt đầy sợ hãi.
"Ah."
Như thể một ý nghĩ chợt lóe lên, Damien thò tay vào túi của thành viên băng Hắc Xà.
Anh lấy một túi tiền và ném nó cho người đàn ông.
“Tại sao… tại sao lại đưa cái này cho tôi?”
“Đừng hiểu lầm. Không phải vì anh nên tôi mới giết tên này đâu.”
“T-tại sao lại đưa cho tôi số tiền này?”
"Là thiện chí của tôi thôi."
Người đàn ông rách rưới tỏ vẻ bối rối.
Bỏ anh ta lại phía sau, Damien tiến về phía căn cứ đầu tiên.
Căn cứ đầu tiên Damien đến là một tòa nhà hai tầng nằm trong một con hẻm.
Ở lối vào có một người bảo vệ có vẻ khá cảnh giác.
Damien bước đều đặn về phía người bảo vệ.
“Này, người ngoài không được phép vào nơi này. Biến đi.”
Bất chấp lời cảnh báo, Damien vẫn không dừng lại mà chỉ nhìn người bảo vệ.
Người bảo vệ thấy Damien không để ý đến những gì mình nói lại hét lên với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Không nghe thấy gì sao? Nếu không muốn bị đánh như chó thì mau cút đi…”
Ngay khi người bảo vệ tiến đến khoảng cách đủ để tấn công thì Damien vung thanh trường kiếm của mình và cắt cổ hắn.
Sau đó anh mở cửa và bước vào trong tòa nhà.
Các thành viên Hắc Xà đang ngồi quanh một chiếc bàn lớn uống rượu và đánh bạc.
Bên cạnh bọn chúng là một người đàn ông và một người phụ nữ hoàn toàn khỏa thân đang quỳ gối.
"Đồ khốn!"
Một người đàn ông trung niên trước mặt người đàn ông và người phụ nữ nổi cơn thịnh nộ.
“Tao đã bảo mày phải giám sát gái mại dâm rồi, vậy mà cuối cùng mày lại bỏ chạy cùng nó! Sau đó lại còn không xin lỗi mà dám gây sự và đánh vào mặt tao!”
“Thưa ngài, tôi xin lỗi. Tôi biết tôi sai rồi!”
“X-xin hãy tha cho chúng tôi! Chúng tôi sẽ không dám trái lệnh của ngài nữa!”
Bất chấp lời van xin của đôi nam nữ, cơn giận của tên cầm đầu vẫn không nguôi.
“Đồ khốn! Mày nợ tao nhiều như vậy mà còn dám bỏ trốn? Mẹ mày chết mà không trả được tiền thì còn có mày là con gái của bà ta, mày phải trả nợ là điều đương nhiên thôi.”
Tên cầm đầu túm tóc người phụ nữ, khiến cho mắt cô ta trợn tròn vì đau đớn.
“Được rồi, xem ra không có tác dụng gì rồi. Tao phải làm gương bằng cách rạch cổ cả hai đứa mày.”
“X-xin hãy tha cho tôi đi mà!”
“C-cầu xin ngài!”
"Câm miệng!"
Tên cầm đầu tát vào mặt cả hai người.
Họ rên rỉ và ngã xuống sàn, quằn quại trong đau đớn.
“Thưa ngài, hãy bớt giận và đến đây cùng với chúng tôi đi.”
“Phải đó, bận tâm đến lũ sâu bọ này để làm gì?”
Các thành viên khác nói với tên cầm đầu.
Tên cầm đầu vẫn còn tức giận quyết định tham gia vào bàn đánh bạc.
Đúng lúc đó, hắn ta nhận thấy Damien đang đứng ở cửa.
“À… thật là, mấy tên ngốc này còn không chịu làm việc cho đàng hoàng nữa.”
Tên cầm đầu giận dữ đưa tay vuốt tóc.
“Cái quái gì vậy, hôm nay ai trực an ninh thế?”
“Là Henry, thưa ngài.”
“Đưa nó ta tới phòng tao. Đã đến lúc tao phải giáo dục nghiêm túc lại cho đám người này rồi.”
"Tôi hiểu rồi ạ."
“Hiểu cái gì! Đừng có ngồi đó nữa, mau tiễn tên đó ra ngoài ngay đi!”
Tên cầm đầu tức giận đánh vào sau đầu thành viên trong băng.
Thành viên kia xoa đầu rồi đứng dậy.
“À… chết tiệt.”
Do phải hứng chịu cơn thịnh nộ của tên cầm đầu cho nên hắn có vẻ thất vọng.
Dường như hắn có ý định trút cơn thịnh nộ này lên Damien, nắm tay hắn siết chặt và tiến đến gần anh.
“Mày đang xông vào đâu đấy hả? Mày nghĩ băng Hắc Xà là trò đùa chắc? Ngày hôm nay để tao khai sáng cho mày.”
Damien thậm chí còn không buồn đáp lại mà chỉ vung thanh trường kiếm của mình.
Lưỡi kiếm xuyên qua cổ thành viên kia.
Ngay sau đó, đầu của hắn trượt khỏi cổ và rơi xuống đất.
"… Hở?"
"Hở?"
Các thành viên khác trong băng chứng kiến cảnh đó đều thốt lên những âm thanh chết lặng.
Cái chết đột ngột của đồng đội khiến cho tất cả mất cảnh giác, phản ứng chậm trễ trước tình hình
Cái xác mất đầu cũng bị mất thăng bằng và đổ nhào xuống.
Lúc này, các thành viên trong băng đã lấy lại được bình tĩnh.
“B-Broad chết rồi!”
“L-là phục kích!”
Các thành viên vội vàng tìm kiếm vũ khí.
Tuy nhiên Damien nhanh hơn bọn chúng trong việc lấy vũ khí.
Anh nhảy vào giữa các thành viên trong băng.
“Ư!”
“Aaahh!”
Máu của các thành viên văng tung tóe mỗi khi Damien vung kiếm.
Xác của từng tên bị cắt rời ra. Chỉ trong chớp mắt, tất cả đều biến thành đống xác.
Người duy nhất còn lại chính là tên cầm đầu.
“A-Aah!”
Đôi chân mất đi sức lực, tên cầm đầu bắt đầu run rẩy trước Damien.
“M-mày là ai! M-mày có biết tao là ai không? Tao là thủ lĩnh của Hắc Xà!”
"Ồn ào quá."
Damien dẫm lên mắt cá chân của tên cầm đầu.
Rắc.
Cùng với một âm thanh răng rắc, mắt cá chân của hắn ta bị gãy và hắn ta hét lên.
“Nếu như ngươi còn hét lên một lần nữa thì ta sẽ chém ngươi đó.
Trước lời cảnh báo của Damien, tên cầm đầu ngậm chặt miệng lại.
Khi hắn ta im lặng, Damien liếc nhìn người đàn ông và người phụ nữ khỏa thân bên cạnh.
“X-xin hãy tha cho chúng tôi!”
Hai người họ phủ phục trước mặt Damien.
Với giọng điệu thờ ơ, Damien Hasken nói,
"Đi đi."
“C-cảm ơn anh!”
“Chúng tôi hứa sẽ sống tốt!”
Hai người họ vội vàng mặc quần áo vào rồi bỏ chạy ra ngoài.
“Bây giờ chỉ có hai chúng ta ở đây thôi.”
Ánh mắt của Damien quay lại nhìn tên cầm đầu khiến cho sắc mặt của hắn ta trở nên tái nhợt.
“Bây giờ hãy trả lời thành thật tất cả những câu hỏi ta hỏi.”
“L-làm vậy thì tao có được tha không?”
“Ta sẽ nghe câu trả lời của ngươi trước và sau đó sẽ đưa ra quyết định.”
Cúi người ngang với tầm mắt của hắn ta, Damien nhìn vào mắt hắn ta và nói,
“Nói cho ta biết tất cả các chi nhánh của Hắc Xà trong thành phố này.”
Dù cho đã nghe điều đó từ thành viên mà anh gặp gần quán bar nhưng mà anh không thể hoàn toàn tin tưởng vào thông tin đó, dù sao thì hắn cũng chỉ là một tên chạy vặt trong băng. Vậy cho nên anh quyết định hỏi một trong những tên thủ lĩnh Hắc Xà.
“T-Tại sao mày lại…”
Damien dùng chuôi kiếm đánh vào mặt hắn ta.
Hắn ta gãy răng và phun ra máu, gầm gừ trong đau đớn.
“Chỉ cần trả lời câu hỏi thôi, có hiểu chưa?”
Cùng những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, hắn ta gật đầu đầy khổ sở.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook