Sự Trở Lại Của Tử Kị Sĩ Cấp Tai Họa
-
Chapter 1. Có Tài Năng
SỰ TRỞ LẠI CỦA TỬ KỴ SĨ CẤP HỦY DIỆT
Chap 1. Có Tài Năng
[Dịch giả:Vân]
[Hiệu đính: Kim Anh]
Tôi có một tài năng.
“Mày bị điên rồi sao! Bị đuổi khỏi quán bar vì gây rối à? Mày có biết danh dự của cả gia đình đã bị hoen ố vì mày đến mức nào hay không?”
Tôi có tài năng làm hoen ố danh dự của gia đình mình.
Cha tôi đêm đêm không ngủ được vì phải đối mặt với những tai họa mà con trai mình đã gây ra.
“Anh trai! Tại sao anh lại đâm con rể của Hầu tước Ryan Bloom? Chị gái mình đã phải gả cho tên khốn bẩn thỉu đó giải quyết chuyện việc này đấy!”
Tôi có tài năng chà đạp lên tương lai của gia đình mình.
Để tránh cơn thịnh nộ của Hầu tước Ryan Bloom, chị tôi không còn cách nào khác ngoài việc phải kết hôn trái với ý muốn của chị ấy.
“Damien… Tại sao con lại lấy đất đai của nhà mình làm tài sản thế chấp để vay tiền chứ? Nơi mà con mượn tiền là của Công tước đấy. Lần này mẹ cũng không thể giúp được con rồi, con trai à.”
Tôi còn có tài năng phá hoại tài sản của gia đình.
Toàn bộ tài sản ít ỏi của Tử tước Haksen đã biến mất trong tay tôi.
"Biến khỏi đây đi."
Cuối cùng, cha tôi đã không thể chịu nổi nữa và đuổi tôi ra khỏi nhà.
Ngay cả mẹ tôi, người thường bảo vệ tôi, lần này cũng giữ im lặng.
Em trai tôi thì mừng rỡ, nói rằng lẽ ra phải như thế này từ lâu rồi.
“Damien… Hãy cần theo số tiền này đi.”
Chị gái tôi là người duy nhất quan tâm đến tôi.
Dù cho chị ấy đã phai chia tay vị hôn phu yêu quý và tự hủy hoại cuộc đời của mình vì người em trai đáng xấu hổ này.
“Hãy sống tốt nhé.”
Ngày hôm đó, lần đầu tiên tôi biết được thế nào là cảm giác tội lỗi và xấu hổ.
Tôi chạy ra khỏi nhà như thể đang chạy trốn.
* * *
Sau khi bị đuổi khỏi nhà, tôi lang thang khắp nơi mà không có điểm đến.
Không lý nào một kẻ ngu ngốc cả đời chỉ biết hút máu gia đình mà lại có tài năng đặc biệt được.
Số tiền của tôi đã biến mất ngay lập tức. Tôi phải làm bất cứ điều gì cần thiết để không bị chết đói.
Việc tôi phải ăn xin cũng là chuyện hiển nhiên, và càng ngày tôi lại càng bị vướng vào mấy cuộc tranh cãi.
“Ồ, ồ, ồ, chẳng phải là con trai của Tử tước đây sao? Bình thường mày ngổ ngáo lắm kia mà.”
“Mày mặc như thế này vì muốn bị đánh à? Có cần tao thực hiện mong muốn của mày không?”
Và thật ngạc nhiên, tôi đã có thể khám phá ra một tài năng mới.
“Cánh tay của tôi… Cánh tay của tôi…!”
“A-Ai đó cho tôi một lọ thuốc với… Chân tôi không thể cử động được!”
“Làm ơn, làm ơn, cứu tôi với!”
Tôi có tài năng kiếm thuật.
Cuối cùng tôi đã có thể nhận ra tài năng của mình sau khi đánh bại hơn mười tên côn đồ bằng một con dao găm rỉ sét nhặt được trong một con hẻm.
Khoảng thời gian còn ở trong nhà, tôi sống sa đọa và lười biếng đến nỗi không bao giờ cầm kiếm lên.
Thế nên tôi đã không biết là mình có tài năng này.
“Gì chứ? Cậu muốn trở thành lính đánh thuê sao? Với cái cơ thể tàn tạ đó thì liệu có ổn không đây?”
“… Hở, trông như vậy mà cậu ta cũng có tài năng sử dụng kiếm nhỉ?”
“Với kỹ năng này thì chắc là cậu sẽ không chết được đâu. Chúc mừng cậu gia nhập vào đội lính đánh thuê của chúng tôi.”
Tôi đã học được một điều khi làm lính đánh thuê.
Rằng tài năng của tôi lớn hơn những gì tôi nghĩ rất nhiều.
Tôi nhanh chóng học được bất kỳ kiếm kỹ nào. Tôi không chỉ giỏi sử dụng kiếm mà còn cả các loại vũ khí khác nữa.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ là cậu sẽ đánh bại được một kỵ sĩ đó!”
"Nếu như không có cậu thì tất cả chúng ta đều đã chết rồi!"
"Anh trai! Kể từ bây giờ tôi sẽ chỉ tin tưởng mình anh thôi!"
Tôi ngay lập tức trở thành con át chủ bài của một đội lính đánh thuê.
Tôi không sợ hãi bất kỳ kẻ thù nào. Ngay cả các kị sĩ cũng không thể sánh được với tôi.
Không lâu sau, tôi phát hiện ra rằng tài năng của mình là vô hạn.
Bằng một cách không mấy dễ chịu.
- Nhìn xem ai tự bước vào đây kìa! Là một xác sống mới sao!
Trong một nhiệm vụ mà chúng tôi không hề suy nghĩ nhiều, đội lính đánh thuê của chúng tôi đã gặp phải một Lich.
Lich,
Một pháp sư đã biến mình thành xác sống để tránh phải đối mặt với cái chết.
Người ta nói rằng chỉ những pháp sư cấp cao nhất mới có thể trở thành Lich và khả năng của bọn chúng vượt xa cả khi còn sống.
Và Lich mà chúng tôi gặp phải cũng không phải là Lich bình thường.
Đó là Archlich, được mệnh danh là đỉnh cao của Lich.
Cả đội lính đánh thuê đều bị khống chế bởi ma thuật hắc ám của Archlich.
Và tôi cũng không phải là ngoại lệ.
- Ồ? Chuyện gì đáng ngạc nhiên thế này? Thật không thể tin được là một con người lại có tài năng tuyệt vời đến như vậy. Ngay cả đôi mắt ma thuật của ta cũng không thể đánh giá được giới hạn của nó nữa!
Archlich dành cho tôi đủ lời khen ngợi cùng với sự ngưỡng mộ.
- Nhưng đáng tiếc là sự phát triển của tài năng vẫn còn chậm quá. Với tài năng này thì ngươi có thể dễ dàng đạt đến cấp độ Kiếm sư chỉ bằng vài cú vung kiếm mà thôi.
Archlich quan sát tôi lần nữa rồi vỗ tay.
Âm thanh khô cứng và chói tai vang lên từ cơ thể chỉ còn lại xương của hắn ta.
- Ồ, ta đã hiểu rồi. Ánh sáng linh hồn của ngươi mờ nhạt và yếu ớt quá, tài năng của ngươi đã bị mục nát bởi vì sự lười biếng bẩm sinh của ngươi!
Archich đã chỉ ra chính xác con người của tôi.
- Chậc, tiếc quá đi mất. Nhưng mà đừng lo lắng. Từ giờ trở đi, ta sẽ khiến cho tài năng của ngươi nở rộ.
Sau đó, khoảng thời gian địa ngục bắt đầu.
Archlich đã làm ra những điều khủng khiếp không thể diễn tả được với cơ thể tôi.
Hàng chục loại thuốc đã được sử dụng.
Các cơ quan nội tạng được thay thế bằng nội tạng của các sinh vật khác, và thậm chí tất cả các loại công cụ ma thuật đều được đưa vào.
10 năm trôi qua, tôi đã không còn là con người nữa.
- Cuối cùng cũng đã hoàn thành rồi!
Tử Kỵ sĩ.
Tôi đã trở thành một xác sống cao cấp chỉ được sinh ra khi một pháp sư hủy hoại linh hồn của một kị sĩ.
Archlich đã tập hợp tất cả kiến thức và nguồn lực của mình để biến tôi thành Tử Kỵ sĩ.
Tình huống này không hề dễ chịu với tôi một chút nào. Tuy nhiên tôi không thể bày tỏ bất kỳ thái độ không hài lòng nào cả.
Trong quá trình biến tôi thành Tử Kỵ sĩ, Archlich đã xóa sạch hoàn toàn lý trí của tôi.
Hắn ta muốn biến tôi thành nô lệ chỉ trung thành với mình.
Nhưng mà không hiểu sao, lý trí của tôi vẫn còn đó và không hề bị dập tắt.
Tuy nhiên, tôi không thể cử động cơ thể như ý muốn. Tôi cảm thấy như mình đang bị mắc kẹt trong chính cơ thể của mình vậy.
- Bây giờ hãy cho cả thế giới thấy sức mạnh của ngươi đi.
Ngay khi hoàn thành, Archlich bắt đầu trận chiến với con người.
Thật ngạc nhiên là tôi đã một mình tàn sát hơn một nghìn binh lính trong trận chiến đầu tiên.
Đó là kết quả nhờ vào cơ thể mạnh mẽ của Tử Kỵ sĩ, lượng ma thuật hắc ám khổng lồ mà hắn ta đã truyền vào cơ thể tôi, và cuối cùng là tài năng của tôi.
- Con người đúng là đang chết như lũ sâu bọ kia kìa!
Archlich rất vui và đã cử tôi ra chiến trường nhiều hơn.
Tôi chém, chém và chém.
Càng làm như thế, tài năng của tôi lại càng phát triển nhanh chóng.
Rồi đến một lúc nào đó, tôi có thể hiểu được và bắt chước kiếm thuật của người khác một cách hoàn hảo chỉ bằng cách nhìn qua nó một lần.
Cuối cùng, tôi đã đạt đến mức có thể vượt ra ngoài việc bắt chước và bắt đầu chạm đến ngưỡng của sự sáng tạo.
Tôi kết hợp tất cả các kiếm kỹ mà tôi đã học được thành một và tạo ra một kiếm kỹ mới.
Từ đó trở đi, tôi hoàn toàn không có đối thủ.
Nhiều Kiếm sư đã bị tôi giết.
Trong số đó có một Vua Lính đánh thuê và một Kiếm Thánh. Ngoài ra còn có một người được gọi là Thanh kiếm Tốt nhất của Đế quốc.
Không ai có thể ngăn cản được tôi.
Kể cả bản thân tôi.
Tôi luôn tự hỏi liệu tôi có thể thoát khỏi xiềng xích Archlich và lấy lại lý trí của chính mình hay không.
Kể cả khi tôi đâm một nhát vào trái tim của người cha mà tôi đã gặp trên chiến trường.
“Damien! Tại sao mày lại đi theo Archlich! Mày đã trở thành thứ gì vậy?”
Tôi vẫn tự vấn về vận mệnh của bản thân trong khi tàn sát người thân của mình.
Và kể cả khi tôi đâm vào cổ họng em trai của mình.
"Anh trai! Tại sao anh lại làm như vậy! Dừng lại đi! Làm ơn dừng lại đi!”
Tôi bị mắc kẹt trong vòng tròn tội lỗi, buộc phải làm ra những hành động tàn bạo với những người thân yêu của mình.
Kể cả khi tôi thiêu rụi cả gia đình và giết chết người mẹ của mình cũng thế.
"Damien… mẹ biết là con cũng không vui…”
Tôi cảm nhận được một cảm giác tội lỗi dâng trào, nhưng mà nó nhanh chóng bị che lấp bởi bóng tối trong tôi.
Kể cả khi tôi tấn công Hầu tước Ryan Bloom, tôi cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đứng nhìn lũ lính xương sát hại chị gái của mình.
- Cảm giác khi giết những người thân đã đuổi ngươi đi như thế nào? Ta đã đặc biệt chuẩn bị nó cho ngươi đấy.
Archlich nói với tôi khi tôi quay về sau khi giết tất cả người thân của mình.
Hắn ta biết hết tất cả mọi chuyện và ra lệnh cho tôi tấn công Tử tước Haksen và Hầu tước Ryan Bloom.
- Haha, tất nhiên là ngươi không nghĩ gì về chuyện đó rồi. Nhưng mà ta thật sự rất vui đó. Xem cảnh tượng đó thật sự rất vui.
Tôi chưa bao giờ hận Archlich nhiều như lúc đó.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy phẫn nộ với tài năng của mình hơn lúc này.
Tuy nhiên, tôi phải tiếp tục chiến đấu vì Archlich.
Và cuối cùng, hắn ta đã thành công trong việc tiêu diệt tất cả các vương quốc như hắn ta mong đợi.
- Cả thế giới! Cả thế giới phải quỳ gối trước ta!
Vào cái ngày Đế quốc kiên cường trụ vững đến cuối cùng sụp đổ, Archlich đã khen ngợi tôi rất nhiều.
- Tất cả là nhờ có ngươi đấy! Nếu như không có ngươi thì ngày này sẽ không đến đâu. À không, ta là người đã tìm ra ngươi cho nên cuối cùng thì công sức của ta vẫn là lớn nhất. Hahaha!
Đúng.
Trên thế giới này, chỉ có Archlich mới nhận ra chính xác tài năng của tôi.
Và thế là thế giới đã phải đối mặt với một thảm họa mang tên tôi.
Nhưng mà có một điều mà ngay cả Arclich cũng không ngờ tới.
Tài năng của tôi đã vượt qua cả tính toán của Archlich.
Đến mức mà tôi đã giành lại được quyền kiểm soát cơ thể mà Archlich đã đánh cắp từ tôi.
Ngày hắn ta ăn mừng chiến thắng.
Lý trí của tôi đã quay trở lại.
Tôi đã được tự do.
***
Đó là một khung cảnh tựa như địa ngục.
Những bức tường sụp đổ. Tất cả các tòa nhà bị phá hủy và đốt cháy.
Các vụ thảm sát đang diễn ra trên đường phố.
“Áaa!”
"Chạy đi! Không được để bị bắt!”
Những người bị tàn sát đều là con người.
Máu của những người vốn sống trong lâu đài này đang đổ xuống.
Còn những kẻ thực hiện vụ thảm sát không phải là con người.
Một thây ma đã phân hủy một nửa, một con golem thịt làm từ những khối thịt và một con orge xương chỉ có mỗi bộ xương.
Ngoài ra còn rất nhiều xác sống khác đang tàn sát con người.
“Xin hãy cứu con trai tôi đi!”
“Mẹ! Mẹ ơi!”
Bởi vì lũ xác sống không có lý do gì vậy nên chúng không hề tỏ ra chút thương xót nào.
Người dân bị tàn sát dã man.
- Hahaha, hahaha!
Có kẻ đã bật cười khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
Đó là một người đàn ông mặc chiếc áo khoác lông sang trọng, dường như không phù hợp với địa ngục này.
Không, có đúng là người đàn ông không?
Vì chỉ còn lại bộ xương cho nên không thể xác định được giới tính chính xác.
- Tốt! Rất tốt! Đó chính xác là những gì ta mong đợi đấy!
Hộp sọ kêu lên lập cập và hắn ta tiếp tục cười.
Cũng vì chỉ còn lại bộ xương cho nên không thể nhận ra nét mặt của hắn ta.
Nhưng mà ai cũng có thể thấy bộ xương kia đang rất hưng phấn.
- Người xưa có câu chờ đợi cơ hội càng lâu thì khi báo được thù càng hạnh phúc. Ngươi có thể tưởng tượng bây giờ ta cảm thấy vui sướng thế nào khi cuối cùng cũng đã hoàn thành được điều mà ta đã ấp ủ cách đây 500 năm hay không?
Không có câu trả lời nào cả.
Sau đó Archlich Dorugo quay đầu lại và hỏi.
- Sao không trả lời? Ta đang hỏi ngươi đấy?
Khi Dorugo quay đầu lại, có những tên lính xương đang tóm lấy một người đàn ông trung niên.
Mái tóc vàng rực như quả bí chín và bộ râu dày tới tận ngực.
Đó chính là hoàng đế của Đế quốc, Howard Adelite.
Howard Adelite hét vào mặt Dorgo trong khi đang bị đám lính xương giữ chặt.
“Tên khốn bẩn thỉu! Sao ngươi dám tàn sát người dân của ta! Ngươi là một con quỷ bẩn thỉu đáng bị thối rữa trong địa ngục!”
Lời nguyền rủa của hoàng đế giờ đã không còn tác dụng với Dorugo nữa.
Ngược lại, nó thậm chí còn trở nên ngọt ngào.
Dorugo tận hưởng cơn giận của hoàng đế rồi lại lên tiếng.
- Được rồi, ngươi nói xong chưa? Vậy thì chúng ta tiến hành lễ đăng quang thôi.
“Vớ vẩn! Sao ngươi có thể làm ra vẻ như đây là lễ đăng quang dành cho ngươi hả!”
- Hừ, đương nhiên đây là lễ đăng quang của ta rồi. Ta đã thống nhất được lục địa lần đầu tiên trong lịch sử. Như vậy được gọi là hoàng đế chẳng phải là còn chưa đủ sao?
Dorugo bật cười.
Hoàng đế nhắm chặt mắt lại.
Tên xác sống đó còn định chà đạp con người đến mức nào nữa đây?
- Được rồi, hãy mang vương miện tới đây đi.
Một xác sống mặc áo giáp đen bước ra từ giữa quân đoàn xác sống.
Khi nhìn thấy xác sống đó, hoàng đế không khỏi cứng đờ.
Tử Kỵ sĩ Damien Haksen.
Vô số kị sĩ đã mất mạng trước Tử Kỵ sĩ đó, và hàng trăm nghìn binh sĩ cũng đã bị thảm sát.
Nhờ có Tử Kỵ sĩ đó mà Dorugo mới có thể chinh phục được lục địa.
- Ồ, kị sĩ trung thành nhất của ta.
Dorugo nhìn Tử Kỵ sĩ với ánh mắt đầy trìu mến.
- Nhờ có ngươi mà ta mới có được vị trí này. Chúng ta nên khen thưởng thành tích này như thế nào đây?
Tử Kỵ sĩ chỉ đứng yên cầm chiếc vương miện.
Dorugo bật cười khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
- Đúng là một câu hỏi ngu ngốc. Ngươi là nô lệ của ta. Phục vụ cho ta chính là niềm vui lớn nhất của ngươi.
Tiếng cười của Dorugo càng lúc càng lớn hơn.
Đột nhiên, Tử Kỵ sĩ ném chiếc vương miện ra sau đầu.
Tiếng cười của Dorgo đột nhiên dừng lại trước hành động bất ngờ đó.
- Hở? Cái gì? Ta có ra ra lệnh như vậy đâu…
Tử Kỵ sĩ chộp lấy thanh đại kiếm mà mình đang mang trên lưng.
Rồi anh bước một bước về phía trước và vung thanh kiếm của mình.
Dorugo theo phản xạ sử dụng ma thuật hắc ám.
Một rào cản màu đen chặn đường hắn.
Tuy nhiên, nhát chém của Tử Kỵ sĩ đã xé nát rào cản rất dễ dàng.
Ngay lúc đó, cơ thể của Dorugo bị cắt làm đôi.
- Cái gì thế này…
Tử Kỵ sĩ cởi mũ bảo hộ ra và ném nó đi. Gương mặt trẻ trung của hắn hiện rõ.
Đó chính là một khuôn mặt của con người.
Tuy nhiên, do ảnh hưởng của việc biến thành Tử Kỵ sĩ, làn da của anh đã bị nhuộm màu xám.
“Cuối cùng… ta cũng có thể di chuyển theo ý muốn của mình.”
Khi giọng nói phát ra từ ánh, Dorugo càng không khỏi bối rối hơn.
- L-làm sao ngươi có thể nói chuyện được? Rõ ràng là ta đã tiêu diệt toàn bộ lý trí của ngươi rồi kia mà?
“Trông có vẻ như lý trí của ta đã bị xóa sạch. Nhưng mà nó không hoàn toàn biến mất. Ta chỉ bị mắc kẹt trong cơ thể mình và quan sát tất cả mọi thứ.”
Tử Kỵ sĩ.
À không, Damien Haksen kéo một nửa thân thể của Dorugo lên.
Gương mặt anh tuy vô cảm nhưng sự căm ghét và giận dữ đang bùng cháy trong mắt anh.
Dorugo nhận ra điều đó và mỉm cười.
- Ồ… Trông ngươi có vẻ rất tức giận. Ta hiểu mà. Nếu là ta thì ta cũng sẽ như vậy.
Dù là thời khắc nguy hiểm nhưng mà Dorugo vẫn rất bình tĩnh.
Lich lưu trữ linh hồn của mình trong một nơi lưu trữ ma thuật được gọi là Mạch Sự sống.
Trừ khi Mạch Sự sống bị phá hủy, bằng không thì Lich sẽ không chết.
Và một Archlich như Dorugo cũng vậy.
- Vì công lao của ngươi, ta sẽ đặc biệt cho phép ngươi trút giận trong ngày hôm nay. Chỉ cần ta tìm cách kiểm soát ngươi một lần nữa là được thôi.
Dorugo đã tạo ra một số cơ thể dự phòng.
Khi cơ thể bị tiêu diệt, hắn ta dự định sẽ ngay lập tức chuyển tâm trí của mình sang một cơ thể dự phòng rồi thống trị Damien Haksen một lần nữa.
- Bây giờ hãy hành động nhanh lên. Ngươi có thể nghiền nát cơ thể này thành bột, ngươi có thể nguyền rủa nó… Ọeeeee!
Đột nhiên, Dorugo phun ra sức mạnh ma thuật hắc ám từ miệng của mình.
Và không chỉ là miệng. Sức mạnh ma thuật hắc ám tỏa ra từ toàn bộ cơ thể của hắn ta.
Ma thuật hắc ám và linh hồn chứa trong Mạch Sự sống đang chảy ngược ra ngoài.
- Không thể nào… Oẹ!
Mạch Sự sống vẫn ổn.
Tuy nhiên, Dorugo đang chết dần.
Đó là điều mà hắn ta không bao giờ có thể hiểu được.
“Ta đã nghĩ cách giết ngươi từ lâu rồi.”
Lich sẽ không chết trừ khi Mạch Sự sống bị phá hủy.
Tuy nhiên, anh không thể tìm thấy Mạch Sự sống dưới sự điều khiển của Dorugo.
“Ta đã tạo ra một kiếm kỹ có thể cắt đứt linh hồn của ngươi chỉ để giết ngươi.”
- Ugh, không thể nào có một kiếm kỹ như vậy tồn tại được…
"Tại sao ngươi nghĩ là nó sẽ không tồn tại?"
Damien Haksen vừa nói vừa siết chặt cổ Dorugo.
“Ngươi đã quên ta là ai rồi à? Không phải ngươi luôn tự hào về ta sao! Ta là kiệt tác vĩ đại nhất mà ngươi từng tạo ra kia mà!”
Damien Haksen.
Tài năng của anh đã trưởng thành nhờ nuốt chửng vô số kẻ mạnh và đã đạt đến cấp độ Tối cao.
Chỉ cần có một thanh kiếm, anh có thể làm bất cứ điều gì.
Từ ‘không thể’ không có trong từ điển của anh.
– Dừng lại đi! Dừng tên này lại ngay!
Dorugo bối rối ra lệnh cho đội quân xác sống.
Những tên lính xương và golem lao vào Damien Haksen.
Damien Haksen vung thanh đại kiếm của mình, nguồn linh khí biến thành làn sóng thủy triều và tấn công đội quân xác sống.
Làn sóng thủy triều hắc ám trấn áp và phá hủy cả đội quân.
Các xác sống đều bị tiêu diệt mà thậm chí còn không thể chống cự.
- Ôi không…
Dorugo không nói nên lời trước cảnh tượng vô lý đó.
Sau khi trở thành kẻ thù, hắn ta đã nhận ra Tử Kỵ sĩ mà hắn ta đã tạo ra là một con quái vật không bình thường như thế nào.
Ma thuật hắc ám không còn rò rỉ ra khỏi cơ thể Dorugo nữa.
Dorugo có thể cảm nhận được điều đó. Cái chết đang đến gần với hắn ta.
-Cứu ta với… Làm ơn…!
Damien Haksen nhếch khóe miệng nói.
"Đi chết đi."
Ánh sáng trong hộp sọ của Dorugo biến mất. Linh hồn của hắn ta đã hoàn toàn tan biến.
Damien Haksen ném hộp sọ của Dorgo xuống sàn.
Sau đó giẫm đạp nó cho đến khi nó biến thành bột.
- Uweeeee!
- Kyaaaaa!
Những xác sống còn lại bên ngoài hoàng cung bắt đầu la hét.
Khi chủ nhân biến mất, chúng bắt đầu chạy tán loạn.
"Câm miệng."
Damien Haksen lan truyền ma thuật hắc ám và nắm quyền kiểm soát lũ xác sống một lần nữa.
Đội quân xác sống im lặng ngay lập tức.
Khi chiến tranh diễn ra, Dorugo đã truyền đạt kiến thức về ma thuật hắc ám cho Damien Haksen.
Chính vì điều đó mà Damien Haksen là pháp sư giỏi thứ hai trong đội quân, chỉ sau Dorugo.
“Tất cả các ngươi, hãy tự hủy đi.”
Theo mệnh lệnh của Damien Haksen, đội quân bắt đầu tự hủy.
Đội quân xác sống, lên tới hàng trăm nghìn, biến mất ngay lập tức.
“Ngươi là…?”
Hoàng đế nhìn Damien Haksen với vẻ mặt ngạc nhiên.
Nhưng mà Damien Haksen không hề quan tâm đến ông ta.
“… Cuối cùng cũng kết thúc rồi.”
Damien Haksen ngã gục xuống sàn.
Mặc dù là một xác sống, nhưng mà cảm giác mệt mỏi sâu sắc vẫn xâm chiếm cơ thể anh.
“Không, vẫn chưa kết thúc.”
Damien Haksen cầm ngược thanh kiếm.
Anh đưa mũi dao vào ngực mình.
Bên dưới lớp da này chính là nguồn năng lượng biến Damien Haksen thành Tử Kỵ sĩ.
Phá hủy thứ này sẽ khiến cho Damien Haksen thật sự chết.
“Mình vẫn… Còn việc phải làm.”
Những khuôn mặt của người thân hiện lên trong tâm trí anh. Không có khuôn mặt tươi cười nào xuất hiện cả.
Bởi vì anh luôn khiến cho gia đình mình phải tức giận.
“Mình phải xin lỗi. Con xin lỗi, con xin lỗi.”
Damien Haksen không chút do dự đâm con dao vào ngực mình.
Không có một chút đau đớn nào.
Chỉ có bóng tối dày đặc che khuất tầm nhìn của anh.
Và…
“Damien?”
Một giọng nói phát ra từ trong bóng tối.
“Damien, tại sao em lại ngủ ở một nơi như thế này chứ? Đứng dậy nhanh lên.”
Đó là giọng nói của người chị mà anh hằng mong nhớ.
May mắn là anh đã gặp được chị gái mình trước khi rơi vào địa ngục.
“Cha đang tìm em đó. Ông ấy có vẻ rất tức giận. Lần này em lại làm ra chuyện gì vậy?”
Có vẻ như cha anh đã rất tức giận đúng như anh dự đoán.
Anh phải đi gặp cha anh.
Anh phải thú nhận mọi tội lỗi mình đã phạm phải và cầu xin sự tha thứ.
Damien Haksen mở mắt ra với đầy lòng quyết tâm.
Rồi anh nhìn thấy ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ và khuôn mặt của chị gái anh.
“… Hở?”
Cô ấy trông trẻ hơn nhiều so với lần cuối cùng anh nhìn thấy cô ấy.
Damien Haksen ngạc nhiên đến mức nói với chị gái mình.
“… Chị ơi, sao chị trẻ thế?”
“Ôi trời, đột nhiên lại lễ phép như thế. Thôi, chị hiểu rồi. Em làm như vậy để chị có thể bênh em khi em bị cha mắng có phải không?”
Chị anh bật cười lớn.
Damien Haksen không khỏi ngơ ngác khi nghe thấy tiếng cười mà đã lâu rồi anh không nghe thấy.
“Được, chị hiểu rồi. Cứ tin tưởng chị. Chuẩn bị nhanh rồi đến đi nhé?”
Và chị gái của anh đã rời đi trước.
Nơi mà chị gái anh đang đi tới chính là dinh thự của Tử tước Haksen.
“… Rõ ràng là mình đã tự tay phá hủy dinh thự này rồi mà?”
Damien Haksen nhìn xuống cơ thể mình.
Không giống như khi là Tử Kỵ sĩ, làn da nhợt nhạt với dòng máu chảy của anh hiện rõ.
"… Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Sau một thời gian trôi qua, Damien Haksen cuối cùng cũng nhận ra.
Điều này có nghĩa là anh đã quay về quá khứ.
***
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải đọc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook