Sự Trở Lại Của Người Chơi Sau 10000 Năm
-
Chapter 8: Cơn Thịnh Nộ Của Quỷ Vương (3)
CHAP 8: CƠN THỊNH NỘ CỦA QUỶ VƯƠNG (3)
“Hức…hức…”
Tiếng khóc thảm thiết của Han TaeHyun vang khắp nhà.
'Sao mình lại đụng phải thằng cha này chứ?'
Chẳng thà anh ta bị đánh bởi một người giống như những siêu anh hùng trong tiểu thuyết hay truyện tranh đi, chắc chắn anh ta sẽ không tuyệt vọng đến vậy.
Thế mà kẻ đã một mình đánh anh ta tả tơi, hơn cả một anh hùng, lại có những nét thuộc về một tên phản diện.
‘Một tên phản diện cuồng kim chi hầm.’
Han TaeHyun nhìn anh với ánh mắt đầy oán hận.
KangWoo cười sau khi nhìn thoáng qua biểu cảm kia.
"Sao nào? Ngươi có nghĩ rằng ta trông giống như một gã điên bị ám ảnh bởi món kim chi hầm không?"
"K-không. Không hề!"
Sau khi nghe những lời sắc bén của KangWoo, hắn lập tức lắc đầu nguầy nguậy.
KangWoo tiếp tục nói. Ánh mắt anh trũng sâu.
“Ngươi… Căn bản là vì ngươi không hiểu.”
Anh ta sẽ không bao giờ hiểu.
Những cảm xúc và suy nghĩ mà anh đã trải qua trong mười nghìn năm qua.
Ác quỷ không có khái niệm về tuổi thọ.
Ngay cả khi không ăn không uống, chúng vẫn có thể trường sinh.
Sau khi anh có được ma lực, anh trở thành một sự tồn tại gần giống như ác quỷ. Và cũng như chúng, khái niệm về tuổi thọ đã biến mất đối với anh.
Nhưng…
Anh vẫn còn một phần con người.
Các giác quan trong đầu và cơ thể vẫn còn nhớ những thú vui ăn uống.
Nhưng những thứ mà anh thèm khát lại hoàn toàn không tồn tại trong Cửu Thiên Địa Ngục.
Đó là bởi vì hầu hết những con quỷ không cần những thứ đó.
Nhưng anh lại không thể dứt bỏ.
Cơ thể của một con quỷ khiến bạn không thể dứt bỏ những ham muốn. Và nó cũng ngăn tâm trí bạn khỏi phát điên.
Đó là lý do tại sao anh vẫn có thể tỉnh táo khi sống hơn mười nghìn năm, và đó cũng là lý do tại sao ma quỷ luôn lao vào chém giết nhau không ngừng.
Sống cuộc sống của một con quỷ trong khi thần trí là một con người chẳng khác gì một sự tra tấn kinh thảm.
Những khao khát không được thỏa mãn.
Bùng cháy lên. Rồi lại không được dập tắt.
Lý do tại sao Địa ngục thực sự khiến anh cảm thấy giống như Địa ngục không phải vì ngọn lửa vĩnh hằng hay vùng đất hoang vắng.
—Nơi đó là địa ngục với anh bởi vì ở đó chẳng có gì làm anh thấy hứng thú.
"Ngươi không hiểu cuộc sống hiện tại hạnh phúc đến cỡ nào đâu!”
Nó cũng giống như việc mọi người không nhận ra rằng họ nên biết ơn bầu không khí như thế nào.
Mặc dù con người sẽ chết trong vài giây nếu không có không khí, nhưng không ai biết ơn điều đó mỗi khi họ hít thở.
Người ta chỉ khao khát những thứ bình thường khi chúng không còn bình thường nữa.
"Ư... Tôi... tôi xin lỗi! Tôi sai rồi!"
Han TaeHyun không hiểu ý nghĩa đằng sau lời nói của anh.
Nhưng ngay lúc đó, anh ta không thể làm gì khác ngoài việc cầu xin sự tha thứ.
"Được, ta tha cho ngươi."
KangWoo nói xong liền túm lấy cổ áo Han TaeHyun.
"Đ-đừng giết tôi!"
"Đừng lo lắng. Ta sẽ không giết ngươi."
Không phải vì đồng cảm hay vì anh ghét việc giết người.
Lí do chỉ có một mà thôi:
'Mọi thứ có thể trở nên phiền phức.'
Nếu là Địa ngục thì mọi chuyện đã khác. Nhưng trên Trái đất, giết người là một tội ác.
Đương nhiên là, nếu đuổi anh ta đi có thể gây rắc rối cho anh ta trong tương lai,
và anh chợt nảy ra một ý.
"C-cám ơn!"
Sau khi nghe mình sẽ không bị giết, Han TaeHyun cúi đầu với ánh mắt đầy hy vọng.
KangWoo nhìn anh ta, nhếch mép.
"Mà, có khi, ngươi nên chết đi thì hơn."
"…?"
"Rồi ngươi sẽ sớm biết thôi."
Nói xong, ma lực của KangWoo bắt đầu tuôn ra.
Quyền năng sợ hãi.
Đó là Quyền năng của Oroba. Nó khắc sâu nỗi sợ hãi vào linh hồn của mục tiêu. Bằng cách đó, mục tiêu sẽ trở thành một con rối, thậm chí sẽ không thể hình thành suy nghĩ chống lại anh.
Đây không phải Quyền năng tiêu tốn nhiều ma lực, nhưng nó có những điều kiện tiên quyết khá khắc nghiệt.
'Rất khó để tạo ra trạng thái sợ hãi tột độ.'
Khắc sâu nỗi sợ hãi vào tâm hồn người khác không phải là một việc dễ dàng.
Trừ khi có sự chênh lệch rõ ràng về sức mạnh, nếu không sẽ không thể sử dụng.
Nhưng một khi đã có thể sử dụng được rồi, hiệu ứng sẽ hoạt động như một bùa mê.
"A, a a..."
Nhờ có Quyền năng sợ hãi, nỗi sợ hãi mà Han TaeHyun cảm thấy ngày càng sâu sắc.
Anh ta tè ra quần và nhìn KangWoo với vẻ mặt trống rỗng.
"Ngươi sẽ phải sống vĩnh viễn trong nỗi sợ này."
KangWoo mỉm cười nhìn Han TaeHyun đang run rẩy.
“K-không…” Han TaeHyun nói trong khi vắt kiệt chút lý trí còn sót lại.
KangWoo nhún vai và tiếp tục nói với giọng nhẹ nhàng.
"Đây không phải một thế giới mà người có thể sống chỉ bằng cách làm những điều ngươi thích."
Những lời Han TaeHyun đã nói với Han Seol-ah…
Giờ đây nó trở thành một mũi tên sắc nhọn đâm ngược lại anh ta.
“Phắn đi. Và đừng nói với ai về những gì đã xảy ra ở đây."
KangWoo xua tay như thể khó chịu.
TaeHyun đã trở thành con rối của anh.
***
Ngay cả khi bị tra tấn, có lẽ anh ta cũng sẽ không hé răng nửa lời về những gì đã xảy ra ngày hôm đó.
Han TaeHyun đứng dậy với vẻ mặt trống rỗng và loạng choạng bước ra khỏi nhà.
Sau khi nhìn anh ta bước ra ngoài, Han Seol-ah đi về phía KangWoo.
Cô cúi đầu với KangWoo.
"Cảm ơn anh. Nếu không có anh... tôi đã không thể ngăn anh ta lại."
Anh là người đã cứu mạng cô khỏi bọn yêu tinh.
Và trên hết, anh đã cứu cả cô và mẹ cô khỏi Han TaeHyun, kẻ đã quấy rầy họ trong nhiều năm. Ơn này cô không biết đền đáp thế nào cho phải.
Cô nghĩ rằng chỉ nói lời cảm ơn thôi là chưa đủ.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức... Như thế, tôi có thể đền đáp ân huệ của anh."
Cô vừa cúi đầu vừa nói với anh bằng một giọng hết sức chân thành.
KangWoo nhìn cô, mỉm cười.
“Trước tiên phải dọn dẹp cái đã nhỉ…”
Ngôi nhà đã trở thành một mớ hổ lốn sau cuộc chiến giữa KangWoo và Han TaeHyun.
“Ồ, nếu là dọn dẹp, tôi sẽ…”
"Sẽ nhanh hơn nếu chúng ta cùng làm đấy."
Nói xong, KangWoo bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, và Han Seol-ah đi theo anh.
Trong khi họ đang dọn dẹp, cô cẩn thận hỏi:
"Nghĩ mới nhớ, anh sống ở đâu vậy?"
"A."
Một câu cảm thán bất chợt phát ra từ miệng KangWoo trước câu hỏi đột ngột của cô.
‘Căn phòng mình từng ở chắc chẳng còn nữa rồi.’
Anh đã không trả tiền thuê nhà trong năm năm, có lẽ đã có một người khác chuyển đến.
KangWoo lập tức nhận ra rằng anh không có chỗ để ngủ.
‘Bây giờ mình phải có một chỗ ở đã.’
Nhưng anh cũng không lo lắng lắm.
Bây giờ anh đã có một sức mạnh không thể so sánh với bản thân trong quá khứ.
Với thực lực hiện tại của anh, muốn kiếm một chỗ ở cũng không khó.
"Vì một vài chuyện xảy ra, nên là lúc này tôi không có nơi nào để ở.”
"Có nghĩa là…?"
“À thì, hiện tại tôi đang vô gia cư,” KangWoo nhún vai nói.
Han Seol-ah đắm chìm trong suy nghĩ.
"Vậy…"
Han Seol-ah, hơi đỏ mặt, cẩn thận mở miệng.
"Ch-cho đến khi anh có một ngôi nhà... Anh có muốn ở trong nhà của chúng tôi không?" Cô lo lắng hỏi, nắm tay siết chặt.
Nói cho cùng thì những gì cô đang làm là khá vô lí.
Mặc dù cô mắc nợ KangWoo nhưng họ chỉ mới biết nhau được vài giờ. Một người bình thường tỉnh táo sẽ không nói như vậy.
'Mình biết.'
Nhưng cô muốn biết nhiều hơn về người đàn ông tên Oh KangWoo.
Cô muốn biết anh là ai, anh đã sống như thế nào cho đến lúc đó.
Nói trắng ra là cô có chút hứng thú với anh.
“Ô."
Đôi mắt của KangWoo tỏa sáng.
Anh thậm chí không cần phải suy nghĩ nữa.
Có lẽ không có nơi nào tốt hơn cho anh để sống và thích nghi lại với cuộc sống trên Trái đất hơn ở đây.
Với tình hình tài chính của cô, anh sẽ không thể sống thoải mái, nhưng điều đó thực sự không quan trọng.
'Mình có thể tự kiếm tiền.'
Nếu sức mạnh là thứ quan trọng nhất ở Địa ngục, thì tiền là thứ quan trọng nhất trên Trái đất.
Trong một xã hội tư bản, tiền là một thực thể tương tự như một vị thần.
"Được. Vậy nhờ cô giúp đỡ nhé."
"A."
Khuôn mặt nhợt nhạt của Han Seol-ah trở nên tươi tắn trở lại. Bởi vì phút trước, cô biết hành động của mình là không bình thường.
“Nhờ cô giúp đỡ nhé, Seol-ah.”
“A, không, không. Phải là anh giúp đỡ tôi chứ.”
Han Seol-ah cúi đầu bắt tay KangWoo.
"Anh có thể sử dụng căn phòng mà anh trai tôi đã sử dụng trước đây."
"Được."
Anh gật đầu, đi về căn phòng theo hướng mà cô đã chỉ.
'Trước tiên, có hai việc mình phải lo.’
Anh cần tăng ma lực mà anh có sẵn và kiếm một ít tiền để chi tiêu cho cuộc sống hàng ngày.
Trong số hàng trăm quyền năng mà anh sở hữu, rất nhiều quyền năng hữu ích ngay cả ngoài trận chiến.
Để có thể sống thoải mái từ giờ trở đi, anh phải có thể sử dụng tất cả các Quyền năng khác nhau của anh một cách tự do. Để làm được điều đó, anh cần tăng ma lực.
'Trong tương lai, mình có thể sẽ đụng mặt với nhiều kẻ như Han TaeHyun'
Trường hợp của Han TaeHyun, vì năng lực chiến đấu của anh ta quá tệ nên anh có thể dễ dàng giành chiến thắng mặc dù chỉ số của anh thấp hơn anh ta.
Nhưng vì Vạn Quỷ Cốt của anh đã bị phong ấn, anh có thể sẽ gặp khó khăn khi chiến đấu với người có cấp độ cao hơn và kỹ năng tốt hơn Han TaeHyun.
Tăng ma lực là ưu tiên số một của anh vào lúc này.
'Và sau đó, tiền.'
Anh đã học được từ internet rằng người chơi kiếm được tiền bằng cách săn quái vật.
"Cô Seol-ah, cô có mang theo đá mana không?"
"Ồ, có đấy. Mặc dù không nhiều, nhưng tôi có một vài cái hạng E."
"Tôi có thể xem qua không?"
"Đương nhiên rồi ạ."
Han Seol-ah gật đầu và lấy ra một viên đá mana từ trong túi đang tỏa ra ánh sáng trắng.
Nhìn nó, anh bỗng nhớ đến bài báo trên internet.
'Họ đã nói đá càng gần với màu đen thì giá bán được càng cao.'
Nó cũng giống như cổng.
Thứ hạng thấp nhất của một cánh cổng là F và chúng có màu trắng. Thứ hạng của cổng càng cao thì màu của nó càng chuyển sang màu đen.
Một viên đá mana được xếp hạng càng cao thì lượng mana bên trong nó càng cao và do đó, bạn có thể bán nó với giá cao hơn.
Hầu hết người chơi kiếm được thu nhập bằng cách bán những viên đá mana mà họ thu được khi đi săn.
Sau khi chộp lấy viên đá mana hạng E, KangWoo nhắm mắt lại.
Anh tập trung sự chú ý vào vật chất bên trong viên đá mana.
'Mình không cảm nhận được ma lực bên trong chúng.'
KangWoo nhớ lại lúc anh sử dụng Quyền năng Dự đoán trên xác của một con yêu tinh.
Mặc dù đó là một lượng rất nhỏ, nhưng yêu tinh có ma lực.
KangWoo nghĩ rằng có lẽ cũng sẽ có ma lực bên trong viên đá mana, nhưng có vẻ như anh đã nhầm.
Năng lượng bên trong viên đá mana không phải là ma lực, mà là năng lượng được gọi là mana.
'Vậy thì… ma lực được lưu trữ ở đâu chứ?'
Anh đã không kiểm tra điều đó trước đây bởi anh chưa bao giờ nghĩ rằng những con quái vật sẽ có ma lực ở bên trong.
'Mình sẽ phải kiểm tra cái này nữa.'
Nhưng điều quan trọng nhất không phải là tìm ra nơi lũ quái vật tích trữ ma lực.
Điều quan trọng là chúng có ma lực và đá mana, thứ có thể bán để kiếm lời.
Chỉ bằng cách đi săn, anh sẽ thuận lợi một mũi tên trúng hai đích.
"Cô Seol-ha, có Văn phòng quản lý người chơi nào gần đây không?"
"Vì chúng ta ở ngoại ô Seoul nên quanh đây không có đâu. Anh sẽ phải đến trung tâm thành phố."
"Tôi hiểu rồi. Cô có phiền đưa tôi tới đó không?"
"Tôi cũng đang định đến đó nên vâng. Chắc chắn rồi."
Han Seol-ah gật đầu trả lời anh.
"Cô Seol-ha cũng muốn đến đó nữa hả?"
"Phải. Sau sự cố ngày hôm nay, tôi nhận ra mình đã vội vàng như thế nào. Mặc dù có thể mất thêm thời gian... Nhưng tôi sẽ bước vào cánh cổng sau khi nắm được nền tảng cơ bản."
Ở Hàn Quốc, có một hệ thống hỗ trợ người chơi và giúp họ thăng cấp an toàn cho đến khi đạt cấp 10 và mở khóa đợt thức tỉnh thứ 2.
Mặc dù họ nói rằng nó được tạo ra để hỗ trợ người chơi mới, nhưng chi phí của nó khá cao. Đó là lý do tại sao hầu hết người chơi từ các gia đình nghèo khó đều không tham gia.
Nhưng cô đã nhận ra rằng bước vào một cánh cổng mà không có đợt thức tỉnh thứ hai chẳng khác nào tự sát.
"Hừm."
KangWoo nghe cô nói, khẽ nheo mắt lại.
'Mình có nên giúp cô ấy không?'
Với sức mạnh của anh, không khó để tăng cấp độ của Han Seol-ah.
Mặc dù hiện tại, cấp độ của anh thấp hơn cô, nhưng anh có tất cả kinh nghiệm chiến đấu mà anh đã tích lũy được trong suốt 10 nghìn năm qua và sở hữu đủ loại Quyền năng.
Đi săn với người khác không phải là gánh nặng đối với anh.
'Không.'
Sau khi suy nghĩ, anh lặng lẽ lắc đầu.
'Hiệu quả của cuộc đi săn sẽ giảm xuống.'
Có lẽ họ có thể đi săn cùng nhau, nhưng là vào sau này. Còn bây giờ, với khả năng hiện tại của cô, anh sẽ mất nhiều hơn được.
‘Mình không cần thành lập Bang hội, cũng không cần mấy thứ chiến lược vớ vẩn. Chỉ tổ chuốc thêm phiền phức.’
Đúng là anh rất có thiện cảm với Han Seol-ah.
Cô ấy là người đầu tiên anh gặp sau khi trở lại Trái đất. Và không chỉ vậy, cô còn là người phụ nữ đã chuẩn bị những món ăn mà anh thèm khát bấy lâu nay.
Nhưng đó không phải là lý do để mang cô ấy đi khắp nơi.
'Mình cần phải tách biệt mọi thứ.'
Anh là một người biết tính toán.
Mà không, nói chính xác hơn, mười ngàn năm dưới Địa Ngục đã khiến anh trở nên như vậy.
Anh từng ở cuối chuỗi thức ăn khi ở Địa ngục. Đối với một người yếu ớt như anh trước đây, để sống sót, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trở thành một kẻ hay toan tính.
Tất nhiên, khi thời gian trôi qua và anh đã nuốt chửng hàng tấn quỷ bằng Quyền năng Dự đoán của mình, anh dần dần thăng hạng trong chuỗi thức ăn, nhưng những thói quen khắc sâu trong tâm hồn một người không dễ gì biến mất.
'Trước tiên mình phải khôi phục lại sức mạnh cái đã. Chuyện này… để sau hẵng tính.'
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook