Sự Trở Lại Của Người Chơi Sau 10000 Năm
Chapter 7: Cơn thịnh nộ của Quỷ Vương (2)

Chương 7 - Cơn thịnh nộ của Quỷ Vương (2)

 

 'Có chuyện gì với tên khốn này vậy?'

 

Han TaeHyun cười nhạo Kang Woo, người đang khóc vì món kim chi hầm bị đổ.

 

"Hắn ta bị điên à…?"

 

Anh ta nghĩ rằng cô em gái có thiện chí đã mời một người ăn xin đến nhà.

 

"Em nhặt được tên ăn mày này ở đâu vậy?"

 

"Anh Kang Woo, chạy đi!"

 

Han Seol-ah phớt lờ câu hỏi của Han TaeHyun mà hét lên với Kang Woo.

 

Han TaeHyun là một người chơi gần đạt cấp 30. Anh ấy sắp mở khóa thức tỉnh thứ 4.

 

Mặc dù với trình độ này của anh ta không thể đánh giá là trình độ cao, nhưng vào lúc này, so sánh anh ta và Seo-ah là một sự khập khiễng.

 

Han Seol-ah không muốn thấy anh ta làm tổn thương người đã cứu cô.

 

Trong một khoảnh khắc, cô nghĩ rằng có lẽ Kang Woo có thể giải quyết tình hình gọn lẹ thôi, nhưng ngay sau đó, cô lắc đầu.

 

'Anh trai đã mở khóa thuộc tính hạng B ở lần thức tỉnh thứ 2.'

 

Đó là một thuộc tính mà người bình thường sẽ được mở khóa ở lần thức tỉnh thứ 3 hoặc thứ 4.

 

Sức mạnh của một người chơi được xác định bởi thứ hạng thuộc tính và cấp độ của họ.

 

Vì vậy, có thể nói rằng Han TaeHyun tài năng hơn hẳn so với những người bình thường.

 

'Anh ấy… Kang Woo đang gặp nguy hiểm.'

 

Cô không ngừng nhìn về phía Kang Woo.

 

"Hức, Hức. Của tôi, ki-kimchi hầmmmmm..."

 

Có vẻ như Kang Woo không nhận ra rằng cô đã lo lắng cho anh như thế nào. Anh vừa khóc vừa nhìn món kim chi hầm bị đổ.

 

Han TaeHyun cau mày trước cảnh tượng đó.

 

"Này, đồ ăn xin. Đừng khóc nữa và đứng dậy đi."

 

"…”

 

Kang Woo từ từ quay đầu về phía Han TaeHyun, người đang gọi anh một cách thô lỗ.

 

Một sát khí mạnh mẽ bắt đầu lan khắp cơ thể anh.

 

"Ư...?!"

 

Khoảnh khắc mắt hắn chạm mắt với Kang Woo, hắn vô thức lùi lại.

 

'Gì?'

 

Đó không phải là đôi mắt của con người.

 

Đó là một cái nhìn hung dữ tương tự như một con thú, hoặc có thể là một loài bò sát.

 

'Không.'

 

Mặt Han TaeHyun trở nên tái nhợt.

 

Nó không phải là bất cứ điều gì như thế.

 

Sát khí còn nồng nặc và khó chịu hơn sát khí từ dã thú.

 

Nỗi sợ hãi lan khắp cơ thể anh như thể anh đã nhìn thấy bên trong Abyss.

 

'Đây là…'

 

Có vẻ Han TaeHyun đã tìm được từ phù hợp với đôi mắt đó.

 

Những suy nghĩ không thể kéo dài.

 

"Quỷ..."

 

Con quỷ.

 

Anh chưa bao giờ nhìn thấy một con quỷ ngoài đời thực, anh cũng không biết nhiều về chúng.

 

Nhưng bản thân Han TaeHyung cũng không hiểu tại sao, nhưng anh nghĩ có lẽ không có từ nào tốt hơn để miêu tả Kang Woo hơn thế.

 

"Hừ, hừ."

 

Xoáy-.

 

Han TaeHyun thở hồng hộc cố gắng tập trung năng lượng trong tay. 

 

Ý định giết người áp đảo anh ta trong lúc vừa rồi đã biến mất.

 

'Có lẽ mình đã sai.'

 

Hắn trừng mắt nhìn Kang Woo.

 

Không đời nào một luồng sát khí có khả năng áp đảo anh ta lại phát ra từ một kẻ ăn xin như vậy.

 

Han TaeHyun lắc đầu để xua đi sát khí mà anh vừa cảm thấy khỏi ký ức của mình.

 

Anh ta không muốn thừa nhận rằng bản thân đã run sợ trước một người ăn xin đang khóc vì món kim chi hầm bị đổ ra đất.

 

Kang Woo, người đang im lặng nhìn Han TaeHyun, trầm giọng nói.

 

"Có phải mày không?"

 

"Gì…?"

 

"Đứa dám làm đổ món kim chi hầm của tao."

 

"Ha, tên ăn mày này mất trí rồi sao?"

 

Han TaeHyun mỉm cười và tập trung năng lượng của mình vào cả hai nắm đấm.

 

Anh kích hoạt sức mạnh của 'Cái chạm của lửa', thuộc tính thức tỉnh thứ 2 mà anh ta nhận được khi đạt cấp 10.

 

Phụt-!

 

Cả hai nắm tay của anh đều được bao phủ bởi ngọn lửa màu xanh.

 

Ngọn lửa xanh trong hai tay của anh ta dữ dội đến mức tưởng chừng như sắp thiêu rụi cả căn nhà.

 

Kỹ năng thuộc tính…

 

Một sức mạnh độc nhất của người chơi cho phép họ sử dụng sức mạnh của thuộc tính nhận được.

 

Đó là sức mạnh của người chơi cho phép họ chống lại lũ quái vật đang tràn ngập Trái đất từ ​​các cánh cổng.

 

"Hãy cẩn thận!"

 

Han Seol-ah giơ tay ra trong khi hét lên.

 

Cô bắn một mũi tên làm bằng ánh sáng nhắm vào đầu Han TaeHyun.

 

Thuộc tính mà cô ấy có được sau khi thức tỉnh với tư cách là một người chơi là một thuộc tính hạng D được gọi là 'Vết ánh sáng'.

 

Thay vì tấn công, nó tập trung hơn vào các phép bổ trợ hoặc hồi phục.

 

"Hừm."

 

Phù-!

 

Han TaeHyun dễ dàng đỡ mũi tên ánh sáng bằng cách dùng tay gạt nó đi.

 

Anh ta yếu đến nỗi sẽ phải để thua một người chơi cấp thấp chưa đánh thức thuộc tính tấn công đúng cách.

 

"Hừ!"

 

Trong khi hét lên một tiếng, Han TaeHyun lao về phía Kang Woo.

 

Nhắm thẳng vào Kang Woo, anh ta vung lên nắm đấm được bao phủ bởi ngọn lửa xanh.

 

Vụtt-!

 

"Huh?"

 

Kang Woo chỉ nghiêng đầu một chút đã né được đòn đấm tới.

 

Từ tay trái của anh, một lưỡi kiếm đen sẫm như bóng đêm xuất hiện.

 

Kang Woo cúi xuống và dễ dàng né đòn tấn công của Han TaeHyun về phía đầu của mình, rồi vung kiếm lên.

 

"Ặc!"

 

Han TaeHyun vừa vặn người vừa hét lên.

 

“Anh ta không thể nhanh.”

 

Mặc dù hắn có thể cảm thấy năng lượng đáng sợ phát ra từ thanh kiếm, nhưng nó không nhanh. Han TaeHyun tập trung sự chú ý vào thanh kiếm và di chuyển cơ thể của mình.

 

Chính vào lúc đó…

 

Phù-!

 

"Ặc!"

 

Bàn chân của Kang Woo đập vào bụng anh.

 

Thanh kiếm đen ngay từ đầu đã chỉ là một mồi nhử.

 

Đó là chiêu đánh giả để lừa Han TaeHuyn khiến hắn tập trung sự chú ý vào một thứ khác.

 

"Thằng chó đẻ này!"

 

Cảm thấy bản thân vẫn chưa thiệt hại gì lắm.

 

Han TaeHyun vừa vung nắm đấm vừa chửi rủa.

 

Cạch-! Phù-!

 

"Ặc!"

 

Một lần nữa, Kang Woo tránh được đòn tấn công của anh ta với những chuyển động rất nhỏ gần như chẳng tốn sức; sau đó tung hai cú đấm liên tiếp vào mặt tên kia.

 

Kang Woo cúi người về phía Han TaeHyun đang loạng choạng và vung tay trái của mình lên.

 

Han TaeHyun nhanh chóng đẩy cánh tay phủ đầy ngọn lửa xanh của mình sang tay trái của Kang Woo.

 

Sập-!

 

"Cạch!"

 

Bùm-!

 

Như thể đang mong đợi anh ta làm điều đó, Kang Woo đẩy tay trái của anh ta ra sau và thực hiện một cú móc lốp bằng nắm tay trái của mình.

 

Sau khi bị đánh vào cằm, Han TaeHyun lăn ra đất.

 

"Hừ, hừ."

 

Han TaeHyun ngước nhìn Kang Woo với vẻ mặt tái nhợt.

 

Hắn ta mạnh hơn và nhanh hơn.

 

—Điều đó có nghĩa là đối thủ có cấp độ và chỉ số thấp hơn hắn ta.

 

Nhưng mà…

 

'Tên khốn này là ai vậy?'

 

Đó là một cách chiến đấu mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới.

 

Hầu hết mọi người sẽ sử dụng vũ khí chính của họ để tấn công, nhưng anh ta đã sử dụng vũ khí như một chiêu thức giả và tận dụng khoảng trống nhất thời đó để phản công.

 

Cứ như thể một kiếm sĩ đã sử dụng thanh kiếm của mình làm mồi nhử và giao chiến tay đôi.

 

"Aaaaaaa!"

 

Như thể sắp lên cơn đau tim, Han TaeHyun lao về phía Kang Woo trong khi hét lên.

 

Nhưng kết quả vẫn vậy—Kang Woo hoàn toàn áp đảo Han TaeHyun như thể anh ấy đang đánh nhau với một đứa trẻ nít.

 

Phù-!

 

"Coff! Ngươi, ngươi, ngươi là cái thứ chó má gì vậy? !"

 

Anh ấy không có điểm yếu.

 

Hắn ta có thể cảm nhận được một lượng kinh nghiệm chiến đấu áp đảo.

 

Đây có phải là cảm giác chiến đấu chống lại một chiến binh đã có kinh nghiệm chiến đấu trên chiến trường hàng chục năm không?

 

Han TaeHyun đang bị đánh bầm dập bởi một tên ăn xin đang khóc vì món kim chi hầm.

 

Đập-!

 

"Aaaaaaa!"

 

Thanh kiếm đen xuyên qua tay trái của anh ta.

 

"Đau quá!!! Đau quá!!!"

 

"Chưa xong đâu."

 

Với một giọng lạnh lùng, Kang Woo xoay thanh kiếm đen.

 

Squish-

 

Bạn có thể nghe thấy âm thanh ớn lạnh của xương bị gãy.

 

"AAAHHH!"

 

Khi cơn đau lan khắp cơ thể, Han TaeHyun nhảy dựng lên như một con cá.

 

Kang Woo lại tiếp tục đâm thanh kiếm đen vào tay phải của hắn.

 

Cơn thịnh nộ của Quỷ vương sẽ không kết thúc chỉ với một cánh tay..

 

"Vẫn còn một quãng đường dài trước khi bạn phải trả giá xong cho việc đánh rơi món kim chi hầm."

 

"T-tại sao cậu lại làm thế này? Chỉ là kim chi hầm thôi mà!"

 

"…”

 

Cơ thể Kang Woo cứng đờ sau khi nghe thấy tiếng hét của Han TaeHyun.

 

"Mày nói gì?"

 

Anh nhìn hắn như thể hắn vừa nói điều gì đó thái quá.

 

"Mày, mày nói... Chỉ là... kim chi hầm?"

 

Không đời nào anh ta lại nói điều gì đó quá đáng như vậy.

 

Đó là điều không nên nói.

 

Kimchi hầm và từ 'chỉ' không đi cùng.

 

Đó là một sự tồn tại thiêng liêng hơn thế một chút.

 

"Chỉ...! Kim chi hầm?!"

 

Phù-! Bịch-!

 

"Khụ! Khụ! A a! H, cứu ta!!"

 

Cuộc tấn công trở nên quyết liệt hơn.

 

Kang Woo đá vào đầu Han TaeHyun như thể đó là một quả bóng đá. Han TaeHyun mặt đầy máu.

 

"Khụ! Khụ!"

 

Han TaeHyun phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

 

Mặc dù chỉ số của Han TaeHyun cao hơn Kang Woo, nhưng anh ấy không thể không cảm thấy đau đớn khi bị đánh liên tục như vậy.

 

Một cơn đau khủng khiếp lan khắp cơ thể hắn.

 

"Oof, ooff. Bây giờ, nói lại lần nữa. Kimchi hầm là?"

 

“Khụ… Ki-kimchi hầm là… Món ăn thần thánh…”

 

"Tốt."

 

Có vẻ như Kang Woo thích câu trả lời đó. Anh vừa cười vừa gật đầu.

 

Anh nắm lấy tóc của TaeHyun đang sợ hãi và nói với giọng trầm.

 

"Bây giờ, nói lại lần nữa. Kim chi hầm là?"

 

"Một... sự tồn tại thiêng liêng."

 

Han TaeHyun vừa run vừa nói.

 

Kang Woo cau mày như thể anh ấy không thích cách anh ấy nói điều đó.

 

"Giọng mày nhỏ quá."

 

"Món k-kimchi hầm là một sự tồn tại thiêng liêng!"

 

"Không có tí lòng thành nào cả!"

 

"Kim chi hầm! Là một sự tồn tại thiêng liêng!!"

 

"To hơn! Như thể mày là một con chiên ngoan đạo đang cầu nguyện với thánh thần! Như thể mày là một thằng đàn ông đang thổ lộ tình yêu của mình với một cô gái! Hét lên với tất cả lòng thành kính của mày đi!"

 

"Món Hầm KIMCHI!!! LÀ MỘT SỰ TỒN TẠI THIÊNG LIÊNGGGGG! AAAHHH!"

 

—Đó là một tiếng hét hay một tiếng hét cũng không thể phân biệt được nữa.

 

Nhưng nó vẫn không phải giai điệu mà Kang Woo mong muốn.

 

Anh hét lên trong khi lắc đầu.

 

"Không phải tông giọng đó! Như vậy vẫn chưa đủ!! Tăng lên bảy quãng tám!!"

 

"Kim chi hầm!! Khụ! Khụ! Khụ!"

 

Han TaeHyun, người cố gắng lớn tiếng, cuối cùng lại ho.

 

Một sát khí bắt đầu lan khắp cơ thể Kang Woo.

 

"Mày làm sao vậy? Không làm được sao?"

 

"Tôi xin lỗi!"

 

"Làm thêm một lần nữa!! To hơn nữa!! Vắt kiệt hết sức lực và lòng thành kính trong linh hồn mày!!"

 

"KIM CHIIIIIIIIIIII HẦMMMMMM!! LÀ SỰ TỒN TẠI THIÊNG LIÊNGGGGG!!"

 

Han TaeHyun chắt chiu tất cả những gì mình có, vừa nói vừa khóc.

 

Kang Woo cuối cùng cũng có vẻ hài lòng với câu trả lời. Anh vỗ nhẹ vào vai cậu.

 

“Hức, hự, hự…”

 

Han TaeHyun bắt đầu khóc.

 

Anh ta mở miệng trong khi khuôn mặt đẫm nước mắt và nước mũi.

 

"Thằng khốn này bị cái đéo gì vậy…hức…hức hức."


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương