Sự Trở Lại Của Người Chơi Sau 10000 Năm
-
Chapter 15: Ngươi Thực Sự Thoả Mãn Với Nó Sao (2)
Chương 15 - Ngươi Thực Sự Thỏa Mãn Với Nó Sao? (2)
"Thật đúng là một thằng ngu"
Jeong HoJun cau mày, khắp gương mặt anh ta nổi đầy những nốt mụn, nói:
"HoJun oppa, cứ mặc kệ anh ta đi. Trong số mấy đứa người chơi mới lúc nào chả có mấy thằng kiêu ngạo không biết tự lượng sức như thế.”
"Ha... Thằng tân binh chết tiệt này."
Jeong HoJun gằn giọng nói sau khi nghe Seo YeRi, người đang cố gắng trấn an anh ta nói.
Sau khi trải qua nhiều tình huống cận kề cái chết, anh ta đã thức tỉnh lần thứ 3. Nhưng khi đã làm vậy, Jeong HoJun đã nhận ra mình là một 'người chơi bất tài'.
Thuộc tính mà anh ta đã mở khóa trong lần thức tỉnh thứ ba là cấp C.
Các thuộc tính trước đây của anh ta là E và D.
Vì các thuộc tính của anh ta là hạng thấp, nên anh ta không thể tham gia bang hội của cổng hạng cao hơn, cho nên vì lí do đó mà cuối cùng anh ta phải dừng lại ở cổng hạng D.
Anh ta đã đạt đến điểm giới hạn mà anh ta không thể nhận thêm bất kỳ kinh nghiệm nào từ những con quái vật ở cổng hạng D, vì vậy anh ta đã từ bỏ giấc mơ được đến những cổng hạng cao hơn và thành lập một bang hội di dộng*.
*Bang hội di dộng: Kiểu bang hội mà thành viên có thể tạm tham gia trong một thời gian ngắn hạn để cùng nhau đi săn.
Những người chơi tham gia bang hội di dộng của anh ấy là những người có thuộc tính xếp hạng thấp hoặc trung bình không thể đến được cổng xếp hạng cao hơn.
'Mình không thể chắc chắn cậu ta giỏi đến như thế nào ...'
Jeong HoJun cắn môi, nắm chặt tay thành nắm đấm.
Anh ta là một người chơi mới tràn đầy kiêu ngạo mà trên người không có trang bị bất kỳ thiết bị nào. Điều đó có nghĩa là:
Anh ta may mắn và đã mở khóa một thuộc tính cấp cao.
'Mình sẽ nhân cơ hội này để dạy cho anh ta một bài học.'
Đôi mắt anh ta cháy rực ngọn lửa ghen tị, anh ta nhìn về phía cổng.
Mặc dù thứ hạng thuộc tính của anh ta thấp, nhưng sự khác biệt về cấp độ cũng không thể bỏ qua được.
Nếu anh ta là một người chơi vừa mới mở khóa lần thức tỉnh thứ hai, thì ngay cả khi anh ta thực sự may mắn, thì thuộc tính của anh ta cũng phải là hạng B.
Chênh lệch một bậc không đủ để bù đắp khoảng cách giữa các cấp độ.
"YeRi, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh chàng đó. Đúng không?"
"Đúng vậy. Chúng tôi mới đến cổng này, và tôi chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy."
“Vậy thì anh ta chắc chắn là người vừa mở khóa lần thức tỉnh thứ 2.”
Không có lý do gì để một người chơi cấp cao đến với một cổng cấp thấp.
Vì sự khác biệt về cấp độ, một người sẽ không thể có được kinh nghiệm. Không chỉ vậy, còn có sự khác biệt rất lớn về giá của đá mana.
Một số người chơi cấp cao thỉnh thoảng đến cổng cấp thấp để giúp một thành viên mới từ cùng bang hội lên cấp, nhưng vì anh ta chỉ đi có một mình, nên có lẽ không phải vậy.
"Trong số những người đã hoàn thành giáo dục cơ bản, không có ai đạt được hạng A trở lên, phải không?"
"Phải. Không có đâu, ít nhất là trong tháng qua."
"Tốt."
Bây giờ anh ta biết rằng đối thủ là một người có tài năng trung bình và là một người mới kiêu ngạo, vậy thì không có gì phải sợ.
"Hôm nay chúng ta sẽ không tổ chức bang hội di dộng."
“Oppa, có phải anh đang nghĩ…”
"Hãy dạy cho anh ta một bài học."
Những thành viên còn lại mỉm cười trước những lời của Jeong HoJun.
Seo YeRi vừa cười vừa lấy tay che miệng gật đầu.
"Tôi nghĩ rằng nó sẽ rất vui đây."
"Lâu lắm rồi chúng ta mới có trò vui vẻ như vậy."
"Tôi cũng đồng ý."
Các thành viên còn lại cũng ở trong tình trạng tương tự như anh ta. Vì thuộc tính cấp thấp, họ không thể vào cổng cấp cao hơn.
Sự ghen tị của họ đối với những người chơi may mắn cũng bằng hoặc thậm chí là hơn cả Jeong HoJun.
Họ cũng đã có kinh nghiệm dạy những bài học cho những người chơi mới kiêu ngạo trong vài lần trước đây.
"Vậy, chúng ta có nên đi không?"
Jeong HoJun vừa bước vào cổng vừa mỉm cười.
* * *
"Anh muốn gì?"
KangWoo hỏi lại Jeong HoJun, người vừa nói chuyện vừa đi về phía anh.
Đây không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy khuôn mặt của hắn ta.
'Là gã lúc trước.'
Đó là anh chàng đã đề nghị cho anh dịch vụ bang hội di dộng.
Anh đang nhìn cậu như thể muốn trêu chọc cậu vậy.
"Là một người có nhiều kinh nghiệm hơn anh, tôi đã lo lắng về cuộc đi săn của anh có thể diễn ra một cách tốt đẹp hay không." Jeong HoJun nói với một nụ cười tanh tưởi.
KangWoo cười khẩy trước những sự nỗ lực giễu cợt anh.
'Dễ thương ghê.'
Không khó để hiểu được tình hình này.
Chỉ cần nhìn vào biểu hiện của họ là đủ để biết tại sao họ quyết định tiếp cận anh.
'Họ đang cố chơi khăm mình à?'
Chà đạp lên kẻ yếu…
Đó là một mong muốn cơ bản mà tất cả các sinh vật sống có.
Chà đạp lên kẻ yếu khiến họ cảm thấy tốt hơn về bản thân.
'Nhưng…'
Họ đã nhầm lẫn một vài thứ rồi.
'Mình không phải kẻ yếu đuối.'
Anh ấy không phải là người yếu đuối không thể làm bất cứ điều gì cho chính mình.
Anh là con quỷ của quỷ. Kẻ săn mồi của kẻ săn mồi.
Môi KangWoo nhếch lên, và anh mở miệng với đôi mắt trũng sâu.
"Như anh thấy đấy, cuộc săn đang diễn ra tốt đẹp."
"Hừm."
Jeong HoJun nhìn quanh khu vực.
"Nhưng thậm chí không có một xác chết nào."
KangWoo đã nói rằng cuộc săn đang diễn ra tốt đẹp, nhưng lại không có bất kỳ xác chết thằn lằn nào xung quanh anh.
KangWoo nhún vai và bình tĩnh nói chuyện.
"Tôi chỉ đang nghỉ ngơi thôi."
"Thật sao? Hmm. Nhưng không phải cậu đang quá thô lỗ với người cấp cao hơn mình sao?"
"Đó là bởi vì người cấp cao đó quá phiền toái."
Jeong HoJun cau mày sau khi thấy KangWoo không nản lòng hay bị ảnh hưởng trước bầu không khí khắc nghiệt này.
“Tên khốn này…”
Anh ta không chắc thuộc tính của KangWoo thuộc cấp bậc nào, nhưng thái độ của KangWoo khiến anh tức giận.
'Mình chắc rằng anh ta cùng lắm là hạng B.'
Nếu bạn đạt được thuộc tính hạng B trong lần thức tỉnh thứ 2, bạn đã được coi là một người chơi tài năng. Nếu điều đó xảy ra, bạn sẽ nhận được rất nhiều lời mời gọi từ các bang hội và nhóm khác nhau.
Tất nhiên, có khả năng họ sẽ không thể mở khóa thuộc tính xếp hạng cao hơn trong tương lai, nhưng nhiều người đã trở nên kiêu ngạo cho đến khi họ phát hiện ra điều đó.
“Anh đến đây để đánh nhau hay sao?” KangWoo khoanh tay hỏi Jeong HoJun.
"Hà."
“Tên khốn này…”
Ngay cả những thành viên khác trong nhóm đang im lặng quan sát cũng đã cau mày nhấc vũ khí lên sẵn sàng cho mọi thứ.
Jeong HoJun đưa tay về phía các thành viên trong nhóm của mình.
"Dừng lại."
"Nhưng…"
"Đừng lo lắng. Có nhiều cách khác để dạy cho anh ta một bài học," Jeong HoJun cười nhếch mép nói.
Họ không cần phải nhúng tay vào.
'Có một cách tốt hơn.'
Điều đáng sợ nhất đối với những người chơi mới không phải là những người chơi khác…
"Fufu, tôi sẽ khiến cậu phải hối hận vì đã quá kiêu ngạo."
Điều đáng sợ nhất đối với họ là quái vật.
"Tôi đang đợi đây”.
"Hừm, để xem ngươi lấy đâu ra tự tin như vậy."
Jeong HoJun rút thanh kiếm ngắn của mình ra.
Anh ta mở rộng cánh tay được bao phủ bởi một tấm bảo vệ cổ tay trong khi mỉm cười.
Có vẻ như các thành viên khác trong nhóm biết Jeong HoJun sắp làm gì. Họ nhìn anh chờ đợi.
"Cậu có biết rằng người thằn lằn cực kỳ nhạy cảm với tiếng ồn không?"
"…”
Đó là thông tin mà KangWoo đã biết.
'Mình hiểu rồi.'
KangWoo hiểu những gì Jeong HoJun đang cố gắng làm và nhếch mép cười.
Anh ta đã lấy thanh đoản kiếm ra và đưa nó lại gần miếng bảo vệ cổ tay…
Và sau đó anh ta nhắc rằng người thằn lằn rất nhạy cảm với tiếng ồn…
Chỉ có một hành động khả thi dựa trên hai điều đó.
Kwanggg-!Kwanggg-!Kwanggg-!
Jeong HoJun đã đánh vào thanh bảo vệ cổ tay của mình bằng thanh kiếm ngắn.
Âm thanh của kim loại bắt đầu lan rộng.
'Như mong đợi.'
KangWoo mỉm cười trước hành vi nhỏ nhặt, dễ đoán của Jeong HoJun.
Rush-!
"Kiieekk!!"
Có thể nghe thấy tiếng la hét của những người thằn lằn.
Jeong HoJun vừa nói vừa nhếch mép cười.
"Cách tốt nhất để dạy cho một người mới thô lỗ một bài học là thông qua những con quái vật."
Hầu hết mọi người trở nên sợ hãi con người hơn sau khi họ lên cấp và quen với việc chiến đấu chống lại quái vật.
Đó là bởi vì quái vật chỉ cố giết bạn, nhưng người chơi thường gây sát thương còn tệ hơn là chết.
Nhưng trong trường hợp những người chơi mới không quen chiến đấu với quái vật, họ thường sợ quái vật hơn người chơi.
Những kẻ thù đang đặt nhân loại vào vòng nguy hiểm…
Chúng là những con quái vật xé da và uống máu.
Việc những người chơi mới chưa từng trải qua một trận chiến thực sự nào trong đời sợ hãi chúng là điều bình thường.
"Vậy anh định làm như thế này hả?"
"Cậu không sợ à?" Jeong HoJun vừa cười vừa nói.
"Sẽ có ít nhất mười người thằn lằn. Tôi không chắc thuộc tính của cậu mạnh đến mức nào, nhưng liệu cậu có thể đối mặt với 10 người cùng lúc không?"
"…”
"Haha. Cậu không cần phải lo lắng. Chúng tôi sẽ giúp cậu nếu cậu sắp chết. Mặc dù... Ngươi có thể bị thương nặng. Và có thể cậu sẽ không thể sử dụng lại một số bộ phận trên cơ thể mình. Nhưng đó là một cái giá quá rẻ nếu cậu coi đây là một bài học để đời."
Jeong HoJun đập thanh kiếm ngắn của mình nhanh hơn sau khi thấy KangWoo vẫn im lặng.
Leng keng-!
Âm thanh của kim loại đó rõ ràng hơn rất nhiều lan truyền khắp môi trường xung quanh họ.
KangWoo im lặng quan sát hành động của Jeong HoJun.
Trong mắt Jeong HoJun, KangWoo trông giống như một người đang sợ hãi.
"Sao nào? Tại sao cậu không còn hành động táo tợn như cậu vừa làm nữa hả? Hả?"
"…”
"Hahaha! Chắc ngươi thấy đông cứng người khi nhìn thấy quái vật tiếp cận chứ gì!"
Jeong HoJun cười thích thú.
KangWoo nhếch mép sau khi nhìn thấy phản ứng của anh ta.
"Cái này có ổn không đấy?"
"Huh?"
“Anh thực sự thấy thỏa mãn với điều này sao?”
“Vớ vẩn gì…”
"Nếu anh định làm như thế, ít nhất phải làm cho đúng cách chứ."
KangWoo đưa tay ra và vỗ tay hết sức trong khi nhìn Jeong HoJun đang bối rối.
Sập-!!!
Một âm thanh lớn đáng sợ truyền qua tay anh.
'Quyền năng Tiếng gầm Chói tai.'
Đó là một Quyền năng sử dụng ma lực để tạo ra âm thanh cực lớn.
"Ế!"
"C-cậu đang làm gì thế?!"
Khuôn mặt của Jeong HoJun và các thành viên trong nhóm của anh ta trở nên tái nhợt.
Lũ người thằn lằn rất nhạy cảm với tiếng ồn.
Tạo ra một âm thanh lớn như thế trong lãnh thổ của chúng là một hành động tự sát.
Rush-!!
"Kiieekk!!"
Âm thanh của những người thằn lằn có thể nghe thấy được từ khắp nơi xung quanh họ.
Những người thằn lằn bắt đầu tìm ra và tiếp cận nguồn gốc của tiếng ồn lớn.
“Ng-ngươi điên rồi…”
Sầm-!
Sầm-!
KangWoo không dừng lại ngay lập tức. Anh đã sử dụng Quyền năng Tiếng gầm Chói tai nhiều lần. Một âm thanh lớn như hàng chục quả bom phát nổ lan ra xung quanh họ.
"Hahaha! Thấy không? Ít nhất cũng phải chừng này!"
"Mày đang làm gì vậy hả, thằng điên!!"
Tiếng hét của Jeong HoJun lan rộng cùng với tiếng nổ.
Đó là lúc anh ta nhận ra rằng anh ta đã đánh nhau với một tên điên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook