Sự Trở Lại Của Người Chơi Sau 10000 Năm
Chapter 16: Ngươi Thực Sự Thoả Mãn Với Nó Sao (3)

CHAP 16: NGƯƠI THỰC SỰ THỎA MÃN VỚI NÓ SAO? (3)

 

Tiếng hét của Jeong HoJun lan khắp đầm lầy hòa cùng với tiếng nổ vang.

 

Anh ta có thể nghe thấy âm thanh của những người thằn lằn đang đến gần sau khi nghe thấy âm thanh lớn kia.

 

'Thằng này điên rồi!'

 

Anh ta cũng đã từng dụ một số người thằn lằn đến bằng cách tạo ra tiếng ồn, nhưng nó hoàn toàn khác với những gì KangWoo vừa làm.

 

Những gì anh ta làm chỉ giống như ném củi vào một ngôi nhà đang cháy, nhưng những gì KangWoo làm thì tương đương với việc ném nguyên một chai dầu vào đó.

 

"Ch-chạy đi!"

 

Jeong HoJun hét về phía các thành viên trong nhóm của mình.

 

Các thành viên trong nhóm bắt đầu tìm kiếm một lối thoát, mặt mũi ai nấy đều tái xanh.

 

KangWoo bình thản nhìn họ.

 

"Mấy người nghĩ chạy thoát nổi sao?"

 

"Ư...!"

 

Đúng như KangWoo đã nói, họ hoàn toàn bị bao vây bởi những người thằn lằn.

 

Không có lối thoát.

 

Jeong HoJun chộp lấy thanh đoản kiếm và giận dữ hét lên.

 

"Mày nghĩ mày sẽ an toàn sau khi làm chuyện như thế này sao?! Hử? Ý mày muốn chúng ta chết chùm à?!"

 

"Chết chùm á? Kể chuyện cười gì vậy? Người chết chỉ có mày thôi."

 

"Ha! Mày nghĩ rằng mày sẽ có thể xử lý được hết lũ quái vật này sao?" Jeong HoJun hét lên, giọng điệu chế nhạo rõ ràng.

 

Gần như có hàng trăm người thằn lằn đang tiến đến.

 

Ngay cả nhóm của anh ta sống nhờ vào các bang hội cũng phải mạo hiểm mạng sống của mình để có cơ hội sống sót.

 

Không đời nào một người chơi vừa mới thức tỉnh lần thứ 2 lại có thể toàn mạng qua đợt quái vật đó.

 

"Mày đã hỏi tao rằng tao có biết người thằn lằn rất nhạy cảm với tiếng ồn không, nhỉ?" KangWoo hỏi Jeong HoJu, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng.

 

Jeong HoJun nhún vai sau khi nhìn thấy nụ cười ớn lạnh của anh.

 

"Tao biết rất rõ chuyện đó."

 

KangWoo sử dụng Quyền năng Tĩnh lặng và di chuyển chân.

 

Mặc dù KangWoo đang liên tục di chuyển đôi chân của mình, nhưng anh không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Thấy vậy, Jeong HoJun bắt đầu run rẩy.

 

“Mày… đừng nói với tao là…”

 

'Tên này có một thuộc tính cho phép anh ta điều khiển âm thanh.'

 

Dựa vào tiếng ồn lớn mà anh đã tạo ra trước đó và thực tế là anh có thể xóa bỏ hoàn toàn âm thanh mà mình tạo ra, không khó để đoán ra bản chất thuộc tính của anh.

 

"Kiieekk!!"

 

"Chết tiệt!"

 

Jeong HoJun lo lắng nhìn nhóm người thằn lằn đang tiến lại gần.

 

Anh ta hét về phía các thành viên trong nhóm của mình.

 

"Không tìm thấy lối thoát nào sao?"

 

"Không có! Chúng ta hoàn toàn bị bao vây bởi những người thằn lằn!"

 

Tia hi vọng mong manh cuối cùng cũng bị vùi dập. Gương mặt hắn lộ rõ vẻ thất vọng.

 

KangWoo dựa lưng vào một cái cây và vui vẻ quan sát Jeong HoJun.

 

'Thời điểm thật hoàn hảo.'

 

Họ đã tiếp cận anh trong khi KangWoo đang suy nghĩ xem liệu anh có nên thử đi săn theo nhóm hay không.

 

'Tự làm kể cũng hơi nhiều.'

 

Nụ cười trên khuôn mặt KangWoo sâu hơn.

 

Ngay cả đối với KangWoo, thì với cấp độ hiện tại của anh, thật khó để chiến đấu chống lại hàng trăm người thằn lằn cùng một lúc.

 

Anh nghĩ đến việc sử dụng Quyền năng Tĩnh lặng để âm thầm tiếp cận lũ thằn lằn, tấn công chúng rồi rút lui, nhưng vấn đề là, thị lực của chúng kém, nhưng chúng không bị mù.

 

Nhưng nhờ miếng mồi ngon như bên Jeong HoJun xuất hiện, câu chuyện đã thay đổi.

 

Đầu tiên, họ rõ ràng sẽ thu hút nhiều sự chú ý hơn so với KangWoo, vì vậy anh chỉ cần im lặng quan sát họ chiến đấu chống lại lũ thằn lằn.

 

'Dù gì cũng là một bang hội, tốt xấu gì cũng sẽ cầm cự được một lúc.'

 

Điểm tốt là họ không phải một nhóm chỉ có những người chơi cấp thấp; họ là một bang hội kiếm tiền bằng cách giúp mọi người lên cấp.

 

Anh không chắc tại sao họ lại tổ chức một bang hội, nhưng anh chắc chắn rằng ít nhất họ sẽ có thể chống cự lâu hơn một chút so với một bang hội bình thường.

 

KangWoo nhìn họ hoảng sợ với nụ cười trên môi.

 

'Tình hình tốt hơn mong đợi.'

 

Anh không cần phải mạo hiểm tính mạng hay chiến đấu với tất cả những gì mình có.

 

Anh chỉ cần tiếp tục âm thầm giảm số lượng thằn lằn trong khi họ đang chiến đấu. Và sau đó, một khi những người thằn lằn mệt mỏi vì phải chiến đấu liên tục, anh có thể dễ dàng quét sạch chúng.

 

Không chỉ vậy, anh còn có thể tránh được xung đột vô nghĩa với nhóm của Jeong HoJun, chẳng khác gì một mũi tên trúng hai đích.

 

"Gì vậy? Nếu bọn mày không lập đội hình phòng thủ là chết không kịp ngáp đâu." KangWoo hỏi, nhưng giọng điệu đầy vẻ chế nhạo.

 

'Nếu lũ này không chịu kháng cự, mình sẽ không thể giữ thế bị động.'

 

Trong khi nghĩ về điều gì đó có thể khiến Jeong HoJun ngất xỉu, KangWoo cố gắng ẩn mình giữa những dây leo.

 

Đó là để tránh bị bọn người thằn lằn nhìn thấy.

 

“Đ-đừng nói với tao là mày…!”

 

Sau khi quan sát thái độ của anh, Jeong HoJun đã lập tức nhìn thấu mọi chuyện, cơn tức giận căng tràn trong cổ họng. Anh lắp bắp hét lên:


 

"Khốn kiếp!!! Mày chẳng khác gì một con quỷ!!"

 

'Thì đúng tao là quỷ mà'

 

KangWoo nhếch mép trước tiếng hét của Jeong HoJun.

 

Mặc dù ngoại hình của anh là con người, nhưng trên thực tế, anh gần giống một con quỷ hơn.

 

Suy cho cùng, không có cách nào bạn có thể sống hơn một vạn năm mà không bị điên nếu bạn không phải là một con quỷ.

 

"Thay vì đứng đây nói nhảm thì mau lập đội hình đi. Muốn trơ mắt ra chết mà không có chút kháng cự nào sao?"

 

"AAAHHH!"

 

***

 

Jeong HoJun chộp lấy thanh đoản kiếm và chạy về phía KangWoo.

 

“Dù có chết tao cũng phải kéo mày theo cùng!'

 

Đánh giá theo những gì anh ta đã thấy cho đến lúc đó, thuộc tính của KangWoo là thứ gì đó liên quan đến âm thanh.

 

Vậy nên, có khả năng anh không giỏi trong thực chiến.

 

Anh ta như thể trút hết toàn bộ cơn giận lên lưỡi kiếm của mình và điên cuồng lao về phía KangWoo.

 

"Kiieekk!"

 

"Ặc!"

 

"C-cẩn thận!"

 

Thứ chặn đường anh ta không phải là KangWoo, mà là một nhóm người thằn lằn.

 

Vì tiếng hét của anh ta, chúng đã chọn anh ta làm mục tiêu đầu tiên.

 

Nhờ nhóm người thằn lằn lao về phía anh ta từ mọi phía, anh ta không thể lao vào KangWoo được nữa.

 

“Vậy, cầm cự cho tốt vào nhé.” KangWoo vừa cười vừa nói.

 

Mặc dù Jeong HoJun không thể nghe thấy những gì KangWoo nói vì anh đang sử dụng Quyền năng Tĩnh lặng, anh ta vẫn có thể đoán được những gì anh đang nói chỉ bằng cách nhìn vào biểu hiện của anh.

 

"AARRGG!! THẰNG CHÓ MÀY!!!"'

 

"Anh HoJun! Đ-đừng có hét lên như thế!"

 

Những người thằn lằn tấn công HoJun bằng thương.

 

Mặc dù đang nổi cơn thịnh nộ, anh ta vẫn có thể chặn các đợt tấn công của chúng bằng thanh kiếm ngắn của mình.

 

"Đ-đội hình phòng thủ! Chúng ta phải vào đội hình phòng thủ!"

 

Vì bang chủ đã mất trí nên một người khác phải thế chỗ của anh ta.

 

Seo YeRi hét lên với các thành viên khác trong nhóm.

 

Với vẻ mặt nhợt nhạt, họ nghe theo mệnh lệnh của cô và vào đội hình phòng thủ.

 

Bùm-! Rắc-!

 

"Kiieekk!!!"

 

"Ư! Chúng quá đông!"

 

"Kháng cự hết sức đi!"

 

Người đàn ông cầm chiếc khiên hét lên với vẻ mặt tuyệt vọng.

 

Thật khó để giữ mình đứng vững trước hàng loạt đòn tấn công bằng giáo đến từ mọi hướng.

 

Ngay cả một bang hội đi săn nhóm 10 ~ 20 người thằn lằn cũng chưa từng phải giáp mặt với con số lên đến hàng trăm thế này.

 

RẮC-!

 

"Lượng địch mà chúng ta có thể đối mặt cùng một lúc là có hạn! Vì vậy, mọi người, hãy tập trung bảo vệ YeRi!"

 

Trước tiếng la hét của các thành viên khác, Jeong HoJun đã phần nào định thần lại, tham gia vào đội hình và hét lên.

 

Trong khi nhận được sự bảo vệ của các thành viên trong nhóm, Seo YeRi bắt đầu sử dụng ma thuật.

 

"Hỏa Xung Kích!"

 

Cô kích hoạt thuộc tính lửa của mình.

 

Lửa lao ra khỏi cây đũa phép của cô về phía những người thằn lằn.

 

Phừng-!

 

"Kiieekk!"

 

Những người thằn lằn với điểm yếu là lửa, bắt đầu la hét khi bị đốt cháy.

 

"Ồ."

 

KangWoo nhìn các thành viên trong nhóm với vẻ thích thú.

 

'Cũng được đấy chứ.'

 

Có lẽ đây là lí do họ thành lập Bang hội. Ngay cả khi bị bao vây bởi hàng trăm người thằn lằn, họ vẫn có thể kháng cự khá tốt.

 

Đặc biệt là Seo YeRi, người ở giữa, biểu hiện rất ấn tượng.

 

RẮC-!

 

“Hãy giữ càng lâu càng tốt và vượt qua vòng tròn!"

 

"Nhưng chúng đông quá!"

 

Mặc dù họ đang làm rất tốt, nhưng trông họ có vẻ tuyệt vọng.

 

Bởi vì bọn họ biết, một khi thể lực bắt đầu suy giảm, sẽ không chống đỡ được nữa.

 

Nhóm của Jeong HoJun đã cố gắng hết sức để vượt qua đội hình của những người thằn lằn.

 

'Tốt.'

 

KangWoo nhìn họ chiến đấu, miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười.

 

Họ giỏi hơn anh nghĩ, nên có lẽ họ sẽ chết cùng với lũ thằn lằn.

 

'Mình không cần nhúng tay vào rồi.'

 

KangWoo đã nghĩ về cách đối phó với lũ thằn lằn trong trường hợp chúng chết quá nhanh, nhưng giờ anh có thể xem trận chiến một cách thoải mái hơn một chút.

 

Anh không có ý định giúp đỡ họ.

 

Anh đâu phải là người tốt bụng. Không, chính xác hơn, anh đã lớn lên trong một môi trường không cho phép anh nhân từ.

 

Anh đã phải đối phó với ác ý bằng ác ý thậm chí còn lớn hơn.

 

Đối phó với một sát khí bằng sát khí thậm chí còn lớn hơn.

 

Một khi anh không tuân theo những quy tắc đó, anh có thể sẽ trở thành con mồi cho người khác.

 

Anh khá lo rằng nếu họ chết, những xác chết có thể gây rắc rối cho anh, nhưng có vẻ như những lo lắng đó là dư thừa.

 

'Tình hình đã khác so với lần mình đối mặt với Han TaeHyun.'

 

Trong lần đánh nhau với Han TaeHyun, nếu anh giết anh ta, khả năng cao là anh sẽ gặp rắc rối.

 

Nhưng lúc này, người sắp giết nhóm của Jeong HoJun không phải là anh.

 

Những người chuẩn bị giết nhóm của họ là những người thằn lằn.

 

Người chơi chết dưới tay quái vật không phải là điều gì mới mẻ.

 

"Cạch! Ầm, Ầm."

 

Jeong HoJun, người đầy máu của người thằn lằn, thở hồng hộc.

 

Có quá nhiều người thằn lằn, họ không thể vượt qua chúng.

 

Nhưng họ cũng không có cách nào để đối phó với hàng trăm người thằn lằn.

 

"C-cứu chúng tôi với! L-làm ơn! Cứu chúng tôi với!!"

 

Jeong HoJun, sợ hãi, hét lên với KangWoo. Họ tuyệt vọng đến mức sẽ chộp lấy mọi thứ có thể, dẫu chỉ là một cọng rơm, để cứu mạng mình.

 

Trong khi nhìn họ chiến đấu một cách tuyệt vọng, KangWoo giơ một tay lên.

 

Sau đó, anh giơ cho Jeong HoJun ngón tay giữa của mình.

 

"Ah…"

 

Một tiếng thở dài đầy tuyệt vọng thoát ra khỏi miệng Jeong HoJun.

 

Nụ cười trên mặt anh bỗng trở nên thật đáng sợ.

 

Một bóng đen chồng lên KangWoo đang mỉm cười.

 

"Quỷ..."

 

Một con quỷ với đôi cánh rách rưới, hai sừng và một cái đuôi dài.

 

Mặc dù KangWoo chắc chắn là một con người, nhưng anh đã nhìn thấy bóng dáng của một con quỷ đang đè lên mình.

 

PHẬP-!

 

Ngọn giáo của một người thằn lằn đâm vào ngực Jeong HoJun. Hắn vẫn đang đứng yên như phỗng.

____







 

CHAP 16: NGƯƠI THỰC SỰ THỎA MÃN VỚI NÓ SAO? (3)

 

Tiếng hét của Jeong HoJun lan khắp đầm lầy hòa cùng với tiếng nổ vang.

 

Anh ta có thể nghe thấy âm thanh của những người thằn lằn đang đến gần sau khi nghe thấy âm thanh lớn kia.

 

'Thằng này điên rồi!'

 

Anh ta cũng đã từng dụ một số người thằn lằn đến bằng cách tạo ra tiếng ồn, nhưng nó hoàn toàn khác với những gì KangWoo vừa làm.

 

Những gì anh ta làm chỉ giống như ném củi vào một ngôi nhà đang cháy, nhưng những gì KangWoo làm thì tương đương với việc ném nguyên một chai dầu vào đó.

 

"Ch-chạy đi!"

 

Jeong HoJun hét về phía các thành viên trong nhóm của mình.

 

Các thành viên trong nhóm bắt đầu tìm kiếm một lối thoát, mặt mũi ai nấy đều tái xanh.

 

KangWoo bình thản nhìn họ.

 

"Mấy người nghĩ chạy thoát nổi sao?"

 

"Ư...!"

 

Đúng như KangWoo đã nói, họ hoàn toàn bị bao vây bởi những người thằn lằn.

 

Không có lối thoát.

 

Jeong HoJun chộp lấy thanh đoản kiếm và giận dữ hét lên.

 

"Mày nghĩ mày sẽ an toàn sau khi làm chuyện như thế này sao?! Hử? Ý mày muốn chúng ta chết chùm à?!"

 

"Chết chùm á? Kể chuyện cười gì vậy? Người chết chỉ có mày thôi."

 

"Ha! Mày nghĩ rằng mày sẽ có thể xử lý được hết lũ quái vật này sao?" Jeong HoJun hét lên, giọng điệu chế nhạo rõ ràng.

 

Gần như có hàng trăm người thằn lằn đang tiến đến.

 

Ngay cả nhóm của anh ta sống nhờ vào các bang hội cũng phải mạo hiểm mạng sống của mình để có cơ hội sống sót.

 

Không đời nào một người chơi vừa mới thức tỉnh lần thứ 2 lại có thể toàn mạng qua đợt quái vật đó.

 

"Mày đã hỏi tao rằng tao có biết người thằn lằn rất nhạy cảm với tiếng ồn không, nhỉ?" KangWoo hỏi Jeong HoJu, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng.

 

Jeong HoJun nhún vai sau khi nhìn thấy nụ cười ớn lạnh của anh.

 

"Tao biết rất rõ chuyện đó."

 

KangWoo sử dụng Quyền năng Tĩnh lặng và di chuyển chân.

 

Mặc dù KangWoo đang liên tục di chuyển đôi chân của mình, nhưng anh không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Thấy vậy, Jeong HoJun bắt đầu run rẩy.

 

“Mày… đừng nói với tao là…”

 

'Tên này có một thuộc tính cho phép anh ta điều khiển âm thanh.'

 

Dựa vào tiếng ồn lớn mà anh đã tạo ra trước đó và thực tế là anh có thể xóa bỏ hoàn toàn âm thanh mà mình tạo ra, không khó để đoán ra bản chất thuộc tính của anh.

 

"Kiieekk!!"

 

"Chết tiệt!"

 

Jeong HoJun lo lắng nhìn nhóm người thằn lằn đang tiến lại gần.

 

Anh ta hét về phía các thành viên trong nhóm của mình.

 

"Không tìm thấy lối thoát nào sao?"

 

"Không có! Chúng ta hoàn toàn bị bao vây bởi những người thằn lằn!"

 

Tia hi vọng mong manh cuối cùng cũng bị vùi dập. Gương mặt hắn lộ rõ vẻ thất vọng.

 

KangWoo dựa lưng vào một cái cây và vui vẻ quan sát Jeong HoJun.

 

'Thời điểm thật hoàn hảo.'

 

Họ đã tiếp cận anh trong khi KangWoo đang suy nghĩ xem liệu anh có nên thử đi săn theo nhóm hay không.

 

'Tự làm kể cũng hơi nhiều.'

 

Nụ cười trên khuôn mặt KangWoo sâu hơn.

 

Ngay cả đối với KangWoo, thì với cấp độ hiện tại của anh, thật khó để chiến đấu chống lại hàng trăm người thằn lằn cùng một lúc.

 

Anh nghĩ đến việc sử dụng Quyền năng Tĩnh lặng để âm thầm tiếp cận lũ thằn lằn, tấn công chúng rồi rút lui, nhưng vấn đề là, thị lực của chúng kém, nhưng chúng không bị mù.

 

Nhưng nhờ miếng mồi ngon như bên Jeong HoJun xuất hiện, câu chuyện đã thay đổi.

 

Đầu tiên, họ rõ ràng sẽ thu hút nhiều sự chú ý hơn so với KangWoo, vì vậy anh chỉ cần im lặng quan sát họ chiến đấu chống lại lũ thằn lằn.

 

'Dù gì cũng là một bang hội, tốt xấu gì cũng sẽ cầm cự được một lúc.'

 

Điểm tốt là họ không phải một nhóm chỉ có những người chơi cấp thấp; họ là một bang hội kiếm tiền bằng cách giúp mọi người lên cấp.

 

Anh không chắc tại sao họ lại tổ chức một bang hội, nhưng anh chắc chắn rằng ít nhất họ sẽ có thể chống cự lâu hơn một chút so với một bang hội bình thường.

 

KangWoo nhìn họ hoảng sợ với nụ cười trên môi.

 

'Tình hình tốt hơn mong đợi.'

 

Anh không cần phải mạo hiểm tính mạng hay chiến đấu với tất cả những gì mình có.

 

Anh chỉ cần tiếp tục âm thầm giảm số lượng thằn lằn trong khi họ đang chiến đấu. Và sau đó, một khi những người thằn lằn mệt mỏi vì phải chiến đấu liên tục, anh có thể dễ dàng quét sạch chúng.

 

Không chỉ vậy, anh còn có thể tránh được xung đột vô nghĩa với nhóm của Jeong HoJun, chẳng khác gì một mũi tên trúng hai đích.

 

"Gì vậy? Nếu bọn mày không lập đội hình phòng thủ là chết không kịp ngáp đâu." KangWoo hỏi, nhưng giọng điệu đầy vẻ chế nhạo.

 

'Nếu lũ này không chịu kháng cự, mình sẽ không thể giữ thế bị động.'

 

Trong khi nghĩ về điều gì đó có thể khiến Jeong HoJun ngất xỉu, KangWoo cố gắng ẩn mình giữa những dây leo.

 

Đó là để tránh bị bọn người thằn lằn nhìn thấy.

 

“Đ-đừng nói với tao là mày…!”

 

Sau khi quan sát thái độ của anh, Jeong HoJun đã lập tức nhìn thấu mọi chuyện, cơn tức giận căng tràn trong cổ họng. Anh lắp bắp hét lên:


 

"Khốn kiếp!!! Mày chẳng khác gì một con quỷ!!"

 

'Thì đúng tao là quỷ mà'

 

KangWoo nhếch mép trước tiếng hét của Jeong HoJun.

 

Mặc dù ngoại hình của anh là con người, nhưng trên thực tế, anh gần giống một con quỷ hơn.

 

Suy cho cùng, không có cách nào bạn có thể sống hơn một vạn năm mà không bị điên nếu bạn không phải là một con quỷ.

 

"Thay vì đứng đây nói nhảm thì mau lập đội hình đi. Muốn trơ mắt ra chết mà không có chút kháng cự nào sao?"

 

"AAAHHH!"

 

***

 

Jeong HoJun chộp lấy thanh đoản kiếm và chạy về phía KangWoo.

 

“Dù có chết tao cũng phải kéo mày theo cùng!'

 

Đánh giá theo những gì anh ta đã thấy cho đến lúc đó, thuộc tính của KangWoo là thứ gì đó liên quan đến âm thanh.

 

Vậy nên, có khả năng anh không giỏi trong thực chiến.

 

Anh ta như thể trút hết toàn bộ cơn giận lên lưỡi kiếm của mình và điên cuồng lao về phía KangWoo.

 

"Kiieekk!"

 

"Ặc!"

 

"C-cẩn thận!"

 

Thứ chặn đường anh ta không phải là KangWoo, mà là một nhóm người thằn lằn.

 

Vì tiếng hét của anh ta, chúng đã chọn anh ta làm mục tiêu đầu tiên.

 

Nhờ nhóm người thằn lằn lao về phía anh ta từ mọi phía, anh ta không thể lao vào KangWoo được nữa.

 

“Vậy, cầm cự cho tốt vào nhé.” KangWoo vừa cười vừa nói.

 

Mặc dù Jeong HoJun không thể nghe thấy những gì KangWoo nói vì anh đang sử dụng Quyền năng Tĩnh lặng, anh ta vẫn có thể đoán được những gì anh đang nói chỉ bằng cách nhìn vào biểu hiện của anh.

 

"AARRGG!! THẰNG CHÓ MÀY!!!"'

 

"Anh HoJun! Đ-đừng có hét lên như thế!"

 

Những người thằn lằn tấn công HoJun bằng thương.

 

Mặc dù đang nổi cơn thịnh nộ, anh ta vẫn có thể chặn các đợt tấn công của chúng bằng thanh kiếm ngắn của mình.

 

"Đ-đội hình phòng thủ! Chúng ta phải vào đội hình phòng thủ!"

 

Vì bang chủ đã mất trí nên một người khác phải thế chỗ của anh ta.

 

Seo YeRi hét lên với các thành viên khác trong nhóm.

 

Với vẻ mặt nhợt nhạt, họ nghe theo mệnh lệnh của cô và vào đội hình phòng thủ.

 

Bùm-! Rắc-!

 

"Kiieekk!!!"

 

"Ư! Chúng quá đông!"

 

"Kháng cự hết sức đi!"

 

Người đàn ông cầm chiếc khiên hét lên với vẻ mặt tuyệt vọng.

 

Thật khó để giữ mình đứng vững trước hàng loạt đòn tấn công bằng giáo đến từ mọi hướng.

 

Ngay cả một bang hội đi săn nhóm 10 ~ 20 người thằn lằn cũng chưa từng phải giáp mặt với con số lên đến hàng trăm thế này.

 

RẮC-!

 

"Lượng địch mà chúng ta có thể đối mặt cùng một lúc là có hạn! Vì vậy, mọi người, hãy tập trung bảo vệ YeRi!"

 

Trước tiếng la hét của các thành viên khác, Jeong HoJun đã phần nào định thần lại, tham gia vào đội hình và hét lên.

 

Trong khi nhận được sự bảo vệ của các thành viên trong nhóm, Seo YeRi bắt đầu sử dụng ma thuật.

 

"Hỏa Xung Kích!"

 

Cô kích hoạt thuộc tính lửa của mình.

 

Lửa lao ra khỏi cây đũa phép của cô về phía những người thằn lằn.

 

Phừng-!

 

"Kiieekk!"

 

Những người thằn lằn với điểm yếu là lửa, bắt đầu la hét khi bị đốt cháy.

 

"Ồ."

 

KangWoo nhìn các thành viên trong nhóm với vẻ thích thú.

 

'Cũng được đấy chứ.'

 

Có lẽ đây là lí do họ thành lập Bang hội. Ngay cả khi bị bao vây bởi hàng trăm người thằn lằn, họ vẫn có thể kháng cự khá tốt.

 

Đặc biệt là Seo YeRi, người ở giữa, biểu hiện rất ấn tượng.

 

RẮC-!

 

“Hãy giữ càng lâu càng tốt và vượt qua vòng tròn!"

 

"Nhưng chúng đông quá!"

 

Mặc dù họ đang làm rất tốt, nhưng trông họ có vẻ tuyệt vọng.

 

Bởi vì bọn họ biết, một khi thể lực bắt đầu suy giảm, sẽ không chống đỡ được nữa.

 

Nhóm của Jeong HoJun đã cố gắng hết sức để vượt qua đội hình của những người thằn lằn.

 

'Tốt.'

 

KangWoo nhìn họ chiến đấu, miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười.

 

Họ giỏi hơn anh nghĩ, nên có lẽ họ sẽ chết cùng với lũ thằn lằn.

 

'Mình không cần nhúng tay vào rồi.'

 

KangWoo đã nghĩ về cách đối phó với lũ thằn lằn trong trường hợp chúng chết quá nhanh, nhưng giờ anh có thể xem trận chiến một cách thoải mái hơn một chút.

 

Anh không có ý định giúp đỡ họ.

 

Anh đâu phải là người tốt bụng. Không, chính xác hơn, anh đã lớn lên trong một môi trường không cho phép anh nhân từ.

 

Anh đã phải đối phó với ác ý bằng ác ý thậm chí còn lớn hơn.

 

Đối phó với một sát khí bằng sát khí thậm chí còn lớn hơn.

 

Một khi anh không tuân theo những quy tắc đó, anh có thể sẽ trở thành con mồi cho người khác.

 

Anh khá lo rằng nếu họ chết, những xác chết có thể gây rắc rối cho anh, nhưng có vẻ như những lo lắng đó là dư thừa.

 

'Tình hình đã khác so với lần mình đối mặt với Han TaeHyun.'

 

Trong lần đánh nhau với Han TaeHyun, nếu anh giết anh ta, khả năng cao là anh sẽ gặp rắc rối.

 

Nhưng lúc này, người sắp giết nhóm của Jeong HoJun không phải là anh.

 

Những người chuẩn bị giết nhóm của họ là những người thằn lằn.

 

Người chơi chết dưới tay quái vật không phải là điều gì mới mẻ.

 

"Cạch! Ầm, Ầm."

 

Jeong HoJun, người đầy máu của người thằn lằn, thở hồng hộc.

 

Có quá nhiều người thằn lằn, họ không thể vượt qua chúng.

 

Nhưng họ cũng không có cách nào để đối phó với hàng trăm người thằn lằn.

 

"C-cứu chúng tôi với! L-làm ơn! Cứu chúng tôi với!!"

 

Jeong HoJun, sợ hãi, hét lên với KangWoo. Họ tuyệt vọng đến mức sẽ chộp lấy mọi thứ có thể, dẫu chỉ là một cọng rơm, để cứu mạng mình.

 

Trong khi nhìn họ chiến đấu một cách tuyệt vọng, KangWoo giơ một tay lên.

 

Sau đó, anh giơ cho Jeong HoJun ngón tay giữa của mình.

 

"Ah…"

 

Một tiếng thở dài đầy tuyệt vọng thoát ra khỏi miệng Jeong HoJun.

 

Nụ cười trên mặt anh bỗng trở nên thật đáng sợ.

 

Một bóng đen chồng lên KangWoo đang mỉm cười.

 

"Quỷ..."

 

Một con quỷ với đôi cánh rách rưới, hai sừng và một cái đuôi dài.

 

Mặc dù KangWoo chắc chắn là một con người, nhưng anh đã nhìn thấy bóng dáng của một con quỷ đang đè lên mình.

 

PHẬP-!

 

Ngọn giáo của một người thằn lằn đâm vào ngực Jeong HoJun. Hắn vẫn đang đứng yên như phỗng.

____









 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương