Sự Trở Lại Của Frozen Player
-
Chapter 96 Hảo Tụ Hảo Tán (1)
(T/N: Tựa đề của chương là một thành ngữ Hàn Quốc nói về cách con người đến và đi trong suốt cuộc đời.)
Thang máy kêu vang khi Seo Junho lên đến tầng 77. Anh đang tưởng tượng chiếc giường của mình sẽ êm ái đến nhường nào sau khi anh tắm nước nóng. Khi anh lê thân xác đầy mỏi mệt của mình vào phòng, đèn tự động bật sáng.
“Ách!” Một dáng người nhỏ bé khiến anh giật mình. Không ai khác ngoài Nữ hoàng băng giá, người đang ôm một hộp bắp rang bơ vị hành. Cô vừa nói vừa nhai một hạt to gần bằng nắm tay.
“Ký chủ, anh biết mấy giờ rồi không?”
“Hừ? Tôi… bây giờ là buổi sáng,” anh bối rối nói. Anh đã về nhà muộn hơn dự kiến sau cuộc nói chuyện với Kim Woojoong và sau đó là với Deokgu.
“Chẳng phải anh đã nói rằng anh chỉ đơn giản đi gặp một người bạn thôi sao?”
“Chà, Tôi đã định như vậy, nhưng một vài chuyện đã xảy ra.” Anh vò đầu bứt tai. Anh cảm thấy mình như một đứa trẻ bị cha mẹ la mắng vì về nhà muộn. Thật kỳ quái, anh mới là chủ nhà cơ mà.
“Hừm, lần sau về nhà sớm hơn đi” cô ra lệnh, nhìn đống mồ hôi và bụi bẩn trên người anh. “Trông anh chật vật thật đấy. Có chuyện gì xảy ra à?”
“Ừ. Một điều gì đó rất lớn lao.” Sau khi cởi giày và áo khoác, anh lấy ra một lon bia lạnh. Nữ hoàng băng giá đi theo anh như một chú gà con.
“Ý anh là gì?”
“Tôi đã giết Kal Signer.”
“Kal… Signer? Tôi không biết hắn ta. Kể cho tôi nghe đi.”
“Hắn ta là một tên quái vật. Hắn mạnh hơn rất nhiều so với những người chúng ta đụng độ lần trước.”
“Thật rắc rối. Ban đầu anh chỉ đơn giản là đang đi gặp một người bạn thôi mà.”
“Tôi băng qua đường và mua một ít thức ăn từ cửa hàng tiện lợi.” Anh thở dài và ngồi xuống ghế sô pha, uống một ngụm bia. “Aaa, bia ngon thật đấy…”
Anh cảm thấy cơ thể mình thư giãn khi thả lỏng trong đống gối đệm sang trọng. Anh nhìn chằm chằm lên trần nhà.
“Này, Nữ hoàng băng giá.”
“Gì vậy?”
“Thế giới này thật rộng lớn. Có nhiều người mạnh mẽ hơn những gì chúng ta có thể tưởng tượng được.” Anh vẫn còn bị sốc từ khi gặp Kim Woojoong. Tôi biết hắn ta rất mạnh, nhưng vẫn…
Sau khi thức tỉnh từ băng, anh đã gặp và chiến đấu với nhiều người chơi. Anh đã vượt qua được nhiều Cổng và dành được sự tôn trọng của mọi người với tư cách là một Siêu tân binh.
Nhưng anh ấy không nhận ra rằng những người chơi đã trở nên mạnh mẽ như thế nào sau 25 năm. Những kẻ mạnh thực sự đang ở Tầng 2, nhưng anh không thể tưởng tượng được rằng khác biệt giữa hai tầng lại quá lớn. Sau khi trở thành người chơi mạnh nhất trong một thời gian dài, đây là một cảm giác xa lạ đối với anh.
Điều đó chứng tỏ rằng, Kim Woojoong đã là người chơi lâu gấp đôi thời gian mà anh trải qua. Kiếm Thánh 27 tuổi—chỉ lớn hơn anh một tuổi—nhưng hắn ta bắt đầu từ khi mới 17 tuổi.
Hắn là một người hoàn hảo… Seo Junho nhắm mắt lại. Giờ thì anh đã hiểu tại sao họ được gọi là Chín thiên đàng. Một khi bạn nhìn thấy họ, tất cả đều có ý nghĩa.
Hắn cũng có một người tốt. Lúc đầu, hắn có vẻ lạnh lùng và xa cách, nhưng hắn thân thiện một cách đáng ngạc nhiên. Một trong số Chín thiên đàng hẳn là những người cứng nhắc, nhưng hắn ta rất tốt bụng. Hắn biết chịu trách nhiệm, điều đó thật không dễ dàng. Hầu như mọi người đều không quan tâm đến nhiều thứ khác một khi họ có được quyền lực và địa vị.
“Anh đang nghĩ gì vậy? Kể tôi nghe đi.”
“Không có gì. Tôi chỉ nghĩ rằng mình cần phải cố gắng nhiều hơn nữa.”
“Tại sao?”
“Bởi vì mọi thứ sẽ trở nên khó khăn hơn nếu tôi không làm vậy.”
Có tám người mạnh như Kim Woojoong. Sẽ thật tuyệt nếu tất cả bọn họ đều là những người tốt, nhưng có một kẻ ác trong số họ cũng vô tình trở thành kẻ thù của anh.
“Ực, Thánh Nazad chết tiệt…” Hắn ta là người đã phái Kal Signer đến bắt anh. “Tôi phải cố gắng hết sức bởi vì một con quái vật đang để mắt đến tôi.”
Anh không biết điều gì đang chờ mình ở Biên giới, và sau khi gặp Kim Woojoong ngày hôm nay, tất cả sự quan tâm và lo lắng của anh đều tăng lên. Anh cảm thấy bất an.
“Tôi có nhiều kinh nghiệm ở Tầng 1, nhưng tôi chưa bao giờ đến Tầng 2…”
Liệu anh có thể làm được không? Vai anh nặng trĩu.
“Ký chủ.” Nữ hoàng băng giá vỗ đầu anh giống như đang dỗ dành một đứa trẻ. “Mọi thứ sẽ tốt đẹp thôi. Anh đã tiến xa đến mức này cơ mà.”
“Cái quái gì vậy? Tại sao cô lại an ủi tôi?”
“Bởi vì anh trông giống như một chú cún nhỏ đang ngồi dưới mưa,” cô thẳng thắn nói. Seo Junho nhìn chằm chằm cô và bật cười.
“Đừng cố tỏ ra thật ngầu nữa. Cô thậm chí còn không rửa tay sau khi ăn bỏng ngô.” Anh cảm thấy sự tự tin của mình ùa về. “Tất nhiên tôi có thể làm được. Cô nghĩ tôi là ai chứ? Tôi là một huyền thoại sống.”
“Ha, Tôi không nên nói thế. Anh là một kẻ vô cùng kiêu ngạo.” Mặc kệ những gì anh nói, cô hài lòng mỉm cười. “Dù sao đi nữa, về Kal…Người đàn ông đó. Hắn ta có quyền năng mạnh đến thế ư?”
“Không. Người làm tôi ngạc nhiên là Kiếm Thánh, Kim Woojoong. Anh ấy mạnh mẽ đến kinh ngạc.”
“Thật tiếc là tôi không có ở đó. Tôi đã có thể đánh giá giá trị của anh ta.”
“Hắn ta mạnh hơn tôi rất nhiều lần, cô chỉ cần biết như vậy. Hắn ta là Kiếm Thánh cơ mà.”
Cô nhếch mép. “Anh biết đấy, Tôi có sức mạnh để đóng băng toàn bộ thế giới…”
“Thôi cô im đi.” Anh lắc đầu và uống hết bia trước khi đứng lên.
Cô cau có. “Đó là sự thật! Tại sao anh không tin tôi?”
“Tôi tin cô. Cô mạnh hơn nhiều so với Chín thiên đàng.” Anh cười khúc khích rồi bước vào phòng ngủ của mình. Anh cảm thấy những nỗi lo âu trên vai mình nhẹ hẳn đi.
* * *
Hai người bọn họ còn nhiều việc phải làm trong hai ngày tới. Seo Junho phải nhanh chóng nếu anh muốn chiến thắng cuộc cá cược với Gong Juha; chỉ còn lại mười ngày nữa. Vì vậy ngay từ lúc thức dậy, anh đã ngồi xuống bàn của mình và bắt đầu ghi nhớ tất cả thông tin về Tầng 2. Khi đến giờ ăn trưa, Nữ hoàng băng giá xuất hiện trước mặt anh. Cô chống tay lên trán trông vô cùng kiệt sức.
“Phù, thật vất vả để xem phim truyền hình và phim điện ảnh suốt cả ngày.”
“… Đi ra chỗ khác chơi đi.”
Anh không thể bỏ bê việc huấn luyện của mình. Anh dành một giờ của buổi sáng và buổi tối để tập luyện trong phòng tập.
Sau một tuần, Seo Junho cuối cùng cũng đứng dậy khỏi bàn làm việc.
“Anh xong rồi à?”
“Ừ.” Anh lấy một ngón tay vỗ nhẹ vào đầu mình. “Tất cả đều ở đây.”
“Hừm, có vẻ như anh thông minh hơn những gì mình thể hiện.”
Seo Junho cười toe toét. Anh mặc áo khoác vào và bước ra khỏi nhà.
“Anh không định lên à?” Nữ hoàng băng giá hỏi khi anh nhấn ‘1’ trên thang máy. Cô cho rằng anh sẽ đi gặp Shim Deokgu.
“Không. Tôi cần phải chào tạm biệt một vài người trước khi lên Tầng 2.”
Kwon Noya, Kwon Palmo, Cha Si-eun, Shim Deokgu, và những người bạn của anh.
***
“Woojoong. Này, Woojoong.”
Anh thở dài thườn thượt. Chỉ có một người duy nhất trên thế giới gọi anh một cách suồng sã như vậy: Kẻ cầm đầu của Mặt trăng im lặng và bạn thời thơ ấu của anh, Son Chaewon. Và cô cũng tình cờ trở thành sếp của anh.
“Cái gì?”
“Này, cậu có nhớ nhiệm vụ của mình là gì không? Cậu đã quên sau khi theo dõi anh ta trong một thời gian dài à?” Cô ta đang ngồi trên chiếc bàn làm việc bằng gỗ gụ của phòng Lãnh đạo, vui vẻ mỉm cười.
Anh lo lắng mỗi khi cô ấy làm ra cái vẻ mặt đó.
“… Tất nhiên là không.”
“Thế à? Không đời nào Kiếm Thánh siêu ưu tú Kim Woojoong của chúng ta lại quên được, đúng không?” Cô gật đầu và chìa tay ra. “Chân trời cuối cùng ở đâu?”
“…”
Lý do duy nhất mà anh đuổi theo Kal Signer lâu như vậy là bởi vì một trong những quý tộc muốn cây cung đó.
“Nói điều gì đó đi. Anh đã giết hắn ta, phải không? Tôi đã thấy nó trên khắp các bản tin.”
“Đúng, Tôi đã làm vậy. Tôi đã giết hắn ta.”
“… Anh không cần phải nghiêm túc như vậy. Còn ai khác sẽ giết hắn ta ngoài anh chứ?” Cô nghiêng đầu. “Nhưng tại sao anh không mang cây cung về? Kal Signer có mạnh hơn anh mong đợi không?”
“…” Nếu anh muốn, anh sẽ có thể giết hắn ta bằng một cái phẩy tay, hoặc tra tấn hắn cho đến khi hắn nói ra mọi thứ mà bản thânbiết. Nhưng anh đã không thể làm một trong hai điều đó bởi vì Seo Junho đã giết hắn ta trước khi anh ta có thể.
Kim Woojoong biết anh ấy có Chân trời cuối cùng, nhưng anh đã không yêu cầu anh ấy giao nó ra. Nó thuộc về Seo Junho. Dù sao, anh đã không nhấc một ngón tay nào để giết Kal Signer.
Seo Junho đã chiến đấu và giết hắn ta một mình. Vì vậy đó là chiến lợi phẩm của anh ấy, và chỉ một mình anh ấy thôi.
“Tôi chỉ tình cờ giết hắn.”
“Cái gì?” Cô không hề tin anh ta. Làm thế nào mà Kim Woojoong hoàn hảo có thể mắc bất kỳ sai lầm nào chứ? “Này… Anh ổn chứ?” Cô trông có vẻ lo lắng. Không cần biết nhiệm vụ quan trọng như thế nào, trước hết anh ta vẫn là bạn của cô.
“Ổn mà.”
“Chậc. Đối với nhiệm vụ… Thật xấu hổ, nhưng chúng ta cũng không thể làm gì khác được.” Nhiệm vụ đến từ một trong những công tước của Ruben, vì vậy nếu họ thành công, Mặt trăng im lặng sẽ trở thành hội mạnh nhất trong đế chế.
Nhưng cô không để tâm vào những gì đã xảy ra. “Tôi sẽ tự mình báo cáo với công tước.”
“Tôi xin lỗi.”
“Tôi đã nói là ổn. Đừng xin lỗi nữa, được không?” Cô lắc đầu cười khúc khích. “Lý do thực sự là gì? Đừng đưa cho tôi một cái cớ khập khiễng như thế.”
Cô ấy không tin mình. Anh ta thở dài. Anh chưa bao giờ có thể nói dối trước mặt Son Chaewon. Cô hiểu anh nhiều hơn cả mẹ ruột anh.
Anh suy nghĩ trong một giây. Anh không có ý định phá vỡ lời hứa với Seo Junho, nhưng không hiểu sao, suy nghĩ về Seo Junho lại khiến anh ta bật cười.
“… Đó là gì? Lâu rồi tôi không thấy anh cười như thế.” Cô hơi chua xót. Đó là lần đầu tiên trong bốn năm kể từ lần cuối cô thấy anh có vẻ mặt tươi tắn như vậy.
Anh trông hạnh phúc hơn khi trở thành Kiếm Thánh. Sự tò mò khiến cô mất kiên nhẫn.
“Tôi không thể lấy được Chân trời cuối cùng, nhưng tôi nhận được những điều có giá trị hơn nhiều.”
“Và đó có thể là gì?”
Kim Woojoong nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía bầu trời bất tận. Anh ta mỉm cười.
“Tương lai.”
Anh ta có thể nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đó được khắc trên mây. Như thể anh ta đang nhìn lại quá khứ của chính mình vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook