Sự Trở Lại Của Frozen Player
Chapter 97 Hảo Tụ Hảo Tán (2)

Đây là lần thứ ba Seo Junho đi đến chợ của những người chơi kể từ khi anh trở lại. Anh thích thú hòa vào đám đông nhộn nhịp, và lan truyền năng lượng. Khi thấy mọi người bàn tán xôn xao, anh cảm thấy mình phải cố gắng hết sức.

 

“Ôi, đây là một nơi thú vị.” Đây là lần đầu tiên Nữ hoàng băng giá đến đây. Cô xoay xung quanh, quan sát khắp nơi. Đột nhiên, cô kéo áo anh.

 

“Ký chủ! Ký chủ! Hãy đi qua đó. Có rất nhiều món đặc biệt.

 

“Trà pháp thuật? Nó có vị như thế nào nhỉ? Hãy nếm thử một ly nào.” 

 

“Ơ! Một con mèo hoang! Chúng ở khắp mọi nơi…”

 

“Này. Cô luôn khoe khoang về Ngôi nhà của sương mù, vậy tại sao cô lại có hứng thú với một cái chợ?”

 

“… Ai biết.” Cô đã mệt sau một thời gian dài bay lượn, nên cô đã ngồi xuống vai anh. “Tôi đã dành hầu hết cuộc đời của mình bên trong lâu đài.”

 

“Hừ? Ngột ngạt lắm phải không?”

 

“Tất nhiên rồi. Nếu tôi phải mô tả nó… Cuộc sống của một quốc vương là ‘3D’.” Là một nữ hoàng, đáng lẽ cô có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, nhưng nụ cười cay đắng trên khuôn mặt cô đã nói điều ngược lại. “Lãnh đạo một vương quốc thật là khó khăn, nguy hiểm, và cần rất nhiều lòng dũng cảm. Đây là sức nặng mà một người lãnh đạo phải gánh vác.”

 

“… Vậy nên đó là lý do gọi nó là ‘3D’.”

 

“Anh nên hiểu. Càng có nhiều trách nhiệm, thì càng phải hạ thấp bản thân mình.”

 

“Ừ.” Tất nhiên, anh chưa bao giờ là một vị vua, cũng chưa từng lãnh đạo một quốc gia. Nhưng anh đã từng mang trên vai sự kỳ vọng của cả thế giới. “Tôi nghĩ mình hiểu rồi. Khi xưa đã có nhiều lần tôi cảm thấy như thế.”

 

Đôi khi, anh thấy mình không thở được, như thể bị cướp đi sự tự do của mình. Anh hoàn toàn không có quyền riêng tư và không thể đi đến những nơi công cộng như hiện giờ, đó là lý do tại sao anh dành toàn bộ thời gian ở nhà. Đó là nơi duy nhất mà anh có thể tháo bỏ lớp mặt nạ và thư giãn.

 

“Mặc dù vậy, tôi nghĩ những gì tôi làm còn dễ chịu hơn chán so với việc làm một vị vua.”

 

“Tôi chưa bao giờ trải nghiệm sự tự do kể từ lúc tôi được sinh ra. Tuy nhiên, Tôi chưa một lần ghét cuộc sống của mình bởi vì nó đã được dành cho vương quốc và người dân của tôi.”

 

Anh cho rằng đây là sự khác biệt giữa họ. Seo Junho không bao giờ muốn sống cuộc đời của mình dưới cái tên Bóng ma một lần nào nữa. “Vì vậy cô thực sự được sinh ra là để trở thành một Nữ hoàng.”

 

“Ưm ưm, tôi đã nghe điều đó nhiều lần.” Cô cười nhẹ. “Nhưng dù anh có tận hưởng cuộc sống của mình đến đâu đi nữa, sẽ có nhiều lúc anh khao khát những thứ mà anh không thể có được.”

 

“Tất nhiên rồi. Tôi đã cảm thấy như vậy rất nhiều lần.”

 

“Tôi muốn biết cảm giác vô tư là như thế nào. Tôi không thể trải nghiệm nó trước khi chết, nhưng tôi đang tận hưởng cuộc sống của mình ở đây trên Trái đất. Sống như thế này cũng thật tuyệt vời.”

 

Bất tri bất giác, họ đã đến xưởng. Seo Junho gõ cửa, và Kwon Palmo chào đón anh.

 

“Ôi trời, là người chơi Seo Junho sao!” Cơ bắp cuồn cuộn của anh ta ướt đẫm mồ hôi, hình như anh ta mới vừa đặt búa xuống. “Chào mừng. Đáng lẽ cậu nên gọi trước chứ!”

 

Anh ta cười toe toét, nhưng nó gần như đáng sợ, đủ để khiến Nữ hoàng băng giá phải run sợ. “Ký-ký chủ. Con quái vật đó là gì…?”

 

“Bình tĩnh nào, anh ta là con người.”

 

“Cậu đến gặp ông nội ư?”

 

“Vâng. Tôi đến đây để nói lời từ biệt.”

 

“Tôi biết.” Khi một người chơi đến nói lời chia tay, điều đó có nghĩa là họ sẽ giải nghệ, hoặc họ sẽ lên Tầng 2. “Cậu sẽ đến Biên giới à?”

 

“Đúng vậy. Không cần bị đuổi đi.” 

 

“Giờ nghĩ lại, Tôi chưa bao giờ cảm ơn anh một cách tử tế về Hắc giáp. Tôi thực sự biết ơn. Khả năng phòng thủ của nó thật đáng kinh ngạc.”

 

“He he, vậy à?” Anh ta đỏ mặt. “Ông nội đang ở trên lầu, vì vậy cậu có thể lên ngay. Ồ, cậu có muốn tôi xem qua áo giáp không? Nếu có khiếm khuyết, thì tôi sẽ sửa nó trong khi hai người trò chuyện.”

 

“Thật ư? Tôi sẽ không từ chối đâu đấy.” Seo Junho cười toe toét. Hắc giáp đã hao mòn rất nhiều kể từ sau trận chiến với Kis Bremen và Kal Signer. Nếu Palmo không đề nghị, thì anh cũng sẽ nhờ. Anh đặt nó lên bàn.

 

“Để xem nào…” Mặt Palmo tái nhợt đi. “… Cậu đã chiến đấu với ai thế hả?”

 

“E hèm.” Có quá nhiều để có thể liệt kê ra hết, nhưng nếu không có Hắc giáp thì anh đã chết từ lâu rồi.

 

“Hừm. Sẽ mất một thời gian đấy. Khoảng sáu tiếng đồng hồ.”

 

“Tôi trông cậy hết vào anh. Tôi sẽ ở bên Noya đến lúc đó.”

 

“Được, thật tốt khi cậu đã đến sớm. Tôi sẽ hoàn thành trước giờ ăn trưa.”

 

Khi Kwon Palmo bắt đầu công việc của mình, Seo Junho đi lên lầu và đi xuống một hành lang quen thuộc. Anh gõ cửa.

 

“Gì?!” Một giọng quát lên.

 

“Chúa ơi, ông nên tốt hơn với cháu trai duy nhất của mình.” Seo Junho tặc lưỡi và mở cửa. Kwon Noya nhìn chằm chằm anh.

 

“Tại sao con lại ở đây?”

 

“Có chuyện gì ư? Con đến chơi.”

 

 

 

“Hừm.” Noya khịt mũi, nhưng ông tránh sang một bên để anh vào. “Lần này con muốn ta làm gì?” ông ngồi xuống và hỏi.

 

“Con không đến đây vì đồ trang bị. Tuy nhiên, con đã nhờ Palmo sửa chữa Hắc giáp.”

 

“Hừm, nếu con không đến đây vì điều đó… Có phải con định đi lên không?” ông hỏi.

 

“Chính xác luôn.”

 

“Con tiến bộ rất nhanh,” ông ngạc nhiên nói. Anh chỉ mới tỉnh dậy cách đây vài tháng, nhưng anh đã đạt đến cấp độ 30. “Ta luôn theo dõi các bảng tin. Ta thấy con đã rất bận rộn.”

 

“Con phải làm việc chăm chỉ để giải cứu bạn bè của mình.”

 

Mắt Kwon Noya tối sầm lại. Ông không hề nói thêm lời nào khi pha trà và đưa cho anh một tách.

 

“Con nghĩ rằng điều đó có thể xảy ra ư?”

 

“Chắc chắn.” Nếu anh cứ tiếp tục như vậy, thì đến cuối cùng anh sẽ có thể cứu bạn bè của mình.

 

“Tất cả vấn đề nằm ở đó.” Ông nhấp một ngụm trà và không nói thêm gì nữa. Ông tin tưởng anh. “Thỉnh thoảng, nếu con nhận được bất kỳ vật liệu có ích nào. Ta sẽ làm cho con một cái gì đó thật tốt.”

 

“Tất nhiên rồi. Có ai khác sẽ làm vũ khí cho con cơ chứ?” Không ai có kỹ năng điêu luyện như Kwon Noya. “Palmo cũng tài năng hơn con nghĩ nhiều. Hắc giáp đã gây ấn tượng cho con.”

 

“… Chà, thật tốt khi con thích nó” ông ta lẩm bẩm. Kwon Noya yếu ớt khen ngợi cháu trai mình. “Con có cần gì không? Ta có nhiều món đồ còn sót lại. Chúng là loại hiếm hoi, nhưng có lẽ chúng sẽ hữu ích.”

 

“‘Hiếm hoi’, ông nói… Tốt hơn ông không nên nói những điều như thế.” Rốt cuộc những món đồ đó là từ xưởng Kwon. Cũng đã có một sự náo động khi Hắc giáp được tiết lộ. “Cảm ơn, con sẽ tận dụng điều này một cách hiệu quả.”

 

“Ta tin con.” Noya đứng dậy và vỗ vai trước khi ôm anh. Cho dù ông thấp hơn anh nhiều, nhưng ông ôm chặt đến mức khiến anh suýt tắt thở.

 

“Con sẽ quay lại. Ông nhớ giữ gìn sức khỏe.”

 

“Được. Dù con trở về một mình hay với những người khác, ta vẫn sẽ đợi.” Cuối cùng ông cũng buông tay và mỉm cười. “Chà, ta sẽ học Cờ vây khi con đi vắng.”

 

Seo Junho cười đáp lại. “Thật sao, ông nên từ bỏ đi. Ông chơi Cờ vây tệ lắm.”

 

“Con nói cái gì?”

 

Ngày đó, họ đã chơi Cờ vây trong bảy giờ liền. Tất nhiên, Seo Junho đã thắng mọi trận.

 

Seo Junho trở lại Hội Liên Hiệp với bộ Hắc giáp mới sửa của mình và đi thẳng đến phòng làm việc của Cha Si-eun tại văn phòng thư ký. Cô đang vừa gõ bàn phím vừa nói chuyện điện thoại.

 

“Vâng, xin chào? Ồ… Anh nghĩ mình bị bôi nhọ à? Chờ một chút. Một lần nữa tên của bang hội là gì? Tiger Moth? Đó là cái tên rất đẹp. Xin vui lòng gọi lại nếu có bất kỳ thắc mắc nào.” Cô cúp máy và nhanh chóng viết điều gì đó vào một cuốn sổ.

 

<Các bang hội mang đến cho anh Junho>

 

Những người dũng cảm

 

Gia tộc Figmore

 

 

Tiger Moth

 

Họ đều là những bang hội đã tài trợ cho anh ấy, đã nhận tiền hoàn lại, và sau đó bị mỉa mai một cách công khai. Cô đã viết ra tất cả những người đã gọi điện đến để phàn nàn rằng họ đã bị tổn hại đến danh tiếng của mình.

 

“Anh Junho bảo tôi mang tất cả những người buộc tội anh ấy phỉ báng…” Cô đã viết xong và mỉm cười khi đọc nó. Seo Junho nhìn qua vai cô.

 

“Cô đang làm rất tốt. Đó là tất cả những người đã phàn nàn sao?”

 

“Vâng, thật nực cười—Ực!” cô ngạc nhiên hét lên và nhảy ra khỏi chỗ ngồi. Cô che khuôn mặt đang ửng đỏ của mình khi anh bắt đầu nhìn cô chằm chằm. “Anh-anh đến khi nào vậy?”

 

“Hừm… ‘Xin chào? Anh nghĩ mình đang bị bôi nhọ?’ Từ lúc đó.”

 

“Ặc, vậy là anh đã ở đây từ lúc bắt đầu…”

 

“Cô nói rất hay.” Anh mỉm cười và lấy tờ giấy từ bàn làm việc của cô và bỏ vào túi của mình. “Tôi sẽ chăm sóc những người này trước khi tôi đi, vì vậy đừng lo lắng.”

 

“Thật à? Cảm ơn anh!” Cô tươi tỉnh lên. Họ đã không ngừng gọi cho cô. “Bởi thế, ý của anh là…”

 

“Tôi sẽ lên Tầng 2.”

 

“Vậy à.”

 

“Cô có vẻ không ngạc nhiên lắm.”

 

Điều đó đã được dự liệu trước. Cô đã mong đợi điều này xảy ra và đã nộp đơn từ chức.

 

“Tôi hy vọng cô sẽ tìm được một ông chủ tốt hơn khi tôi đi lên đó,” anh nhẹ nhàng nói.

 

Cô cười khúc khích. “Tôi không nghĩ rằng mình sẽ tìm được một ông chủ tốt hơn anh.” Trong vài năm gần đây cô làm thư ký, không có sếp cũ nào khiến cô cảm thấy thoải mái như vậy.

 

“Tôi rất vinh dự. Tôi cũng không nghĩ rằng mình có thể tìm được một thư ký như cô.”

 

“Cảm ơn anh. Anh đến để nói lời từ biệt à?”

 

“Ừ… Tôi nghĩ đây là lần cuối chúng ta gặp nhau.” Anh gãi đầu, lôi một cái khung nhỏ ra khỏi túi mình. “Đây là một món quà.”

 

“Ồ, Tôi không nhớ là chúng ta đã chụp ảnh… Hả? Đây là…?” Đôi mắt cô mở to khi nhìn thấy thứ bên trong, và tay cô bắt đầu run lên. “Anh-Anh Junho, đây là…”

 

“Đó là sự thật. Nó được làm mới lại vào sáng nay.” Anh mỉm cười và gật đầu bảo cô nhận lấy.

 

Trên khung chứa một mảnh giấy đơn giản với một câu nói trên đó.

 

– Chúc bạn thành công với những gì bạn làm. Từ Bóng ma.

 

Nó đơn giản và vô tư, nhưng cô siết chặt nó vào ngực và cúi đầu nhiều lần. “Thật sự cảm ơn anh rất nhiều!”

 

Thật ngại khi tặng chữ ký của chính mình như một món quà, nhưng dù sao anh cũng muốn tặng nó cho cô. Làm sao anh có thể không làm được khi biết cô ngưỡng mộ Bóng ma đến nhường nào?

 

“Cảm ơn vì sự chăm chỉ của cô.” Nhờ sự giúp đỡ của cô, anh mới có thể tập trung hoàn toàn vào việc huấn luyện và săn bắn. Anh cười khúc khích và chìa tay ra.


 

Có lẽ anh sẽ không bao giờ gặp lại cô. Cô sẽ ở lại Trái đất trong khi anh lên Tầng 2. Sẽ thật tuyệt nếu cô có thể tiếp tục làm thư ký của anh, nhưng đó là điều không thể.

 

“Thư ký Cha—không, Cô Cha Si-eun. Cô sẽ làm tốt bất kể cô có đi đâu.”

 

“Anh cũng vậy. Tôi sẽ cổ vũ cho anh.”

 

Cô nhìn anh rời đi. Nếu tôi có cơ hội, tôi muốn ở bên cạnh anh với tư cách là một đồng đội, chứ không phải thư ký.

 

Sau tất cả, Seo Junho là người chơi thứ hai mà cô tôn trọng nhất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương