Sự Trở Lại Của Frozen Player
-
Chapter 85 Hiệp sĩ sương mù (1)
Đã bốn ngày kể từ khi anh bước vào Cánh cổng. Seo Jun-ho sải bước đến cửa sân tập và một lần nữa được hỏi câu hỏi tương tự:
- “Có phải ngươi đến đây là để chứng minh tư cách hiệp sĩ của mình không?”
- “Tất nhiên.”
Điều duy nhất thay đổi là thái độ của Phil và Lance; họ lắc đầu từ chối chiến đấu.
- “Hiệp sĩ lang thang, anh đã vượt xa khả năng của chúng tôi.”
- “Lý do duy nhất chúng tôi còn lại để chống lại anh là lòng tham chiến thắng của chính chúng tôi mà thôi.”
Hôm qua, họ rõ ràng không đủ năng lực kháng cự lại sức mạnh của đối thủ mà phải giơ tay đầu hàng sớm trong cách trận đấu. Có lẽ đó là lý do tại sao họ nhìn anh với con mắt đầy tôn trọng. Hôm nay, họ chỉ đến đây để xem chiến đấu mà thôi.
- “Hô, thật thú vị. Nếu mà cứ tiếp tục như thế này thì chắc chắn đến ngày nào đó anh cũng chẳng cần rút kiếm cũng đánh thắng toàn bộ chúng tôi. Thậm chí còn có thể thách đấu với Ngài Kis với phong độ tốt nhất.”
“Đúng thế… Tôi cũng không ngờ mình tiến bộ đến vậy.” Seo Jun-ho gãi đầu.
Đối thủ thứ ba, Ticino, bước lên võ đài.
“À, Ticino. Anh ta nổi tiếng với tính tình nóng như lửa đấy.”
“Tôi biết rồi. Ngày đầu tiên tôi cũng có giao thủ với anh ấy.” Anh ta cũng dùng giáo như Lance, nhưng Seo Jun-ho vẫn còn rất nhiều điều để học hỏi.
Giáo của Lance và Ticino hoàn toàn khác biệt. Sau khi cùng cả hai người này giao chiến một trận thì thật khó để tin cả hai đều dùng một loại vũ khí giống nhau. Không giống như Lance dùng một ngọn giáo liên tục tiến công di chuyển không chớp mắt, Ticino lại dùng giáo để ra những chiêu thức vừa nặng vừa mạnh mẽ. Nếu ngọn giáo của Lance giống như một khẩu súng máy, thì của Ticino giống như một khẩu đại bác.
Ticino nắm chặt ngọn giáo của mình bằng cả hai tay, giữ nó giữa hai bên nách rồi lao tới như vũ bão.
- “Vì Nữ hoàng!”
“Vâng, vâng, cảm ơn.”
* * *
Từ khi anh tiến vào Cánh cổng này đã qua hai tháng. Việc rèn luyện trong này còn tốn nhiều thời gian hơn anh nghĩ, nhưng Seo Jun-ho không hề sợ hãi hay lo lắng. Điều thay đổi là anh không còn nhận được sự thừa nhận của hiệp sĩ theo tần suất cứ bốn ngày một lần nữa.
“Hôm nay lại định đi luyện tập lại à?”
“Ừ, học các kỹ thuật mới vô cùng hữu ích nhưng cũng cần phải ôn lại những thứ ta đã học nữa.”
Cuộc sống hàng ngày của anh vô cùng đơn giản. Thức dậy, ăn uống, chiến đấu với các hiệp sĩ, huấn luyện kỹ năng, tiếp tục vòng lặp huấn luyện và rồi đi ngủ. Một vòng tuần hoàn không bao giờ dứt.
Vì thời gian quá dài, cả tóc với râu của anh đều mọc dài ra khá nhiều. Nữ hoàng băng giá che miệng cười khúc khích khi nhìn thấy anh.
“Haha, nhìn ngươi giống mấy tên người rừng quá đi.”
“Điều đó có khiến ngươi trở thành Wilson không?”
“Ta lại chẳng phải là bóng chuyển.”
“Mẹ kiếp, ngươi xem bộ phim đó khi nào thế?” [1]
[1] Đây là nội dung liên quan đến bộ phim 'Cast Away', do Tom Hanks thủ vai chính.
Nếu không phải vì Nữ hoàng băng giá thường xuyên nói năng lảm nhảm thì anh đã nhanh chóng cảm thấy chán nản với cuộc sống tuần hoàn không lối thoát hiện tại của mình, mặc kệ có học được nhiều thứ mới đi chăng nữa cũng không vui cho nổi. Nhưng nhờ có cô ấy mà anh có thể tiếp tục học hỏi và rèn luyện.
Đúng ba tháng và hai tuần sau khi bước vào Cánh cổng, anh đã hoàn toàn tiếp thu tất cả các kỹ thuật vũ khí của các hiệp sĩ.
“Thật đúng là Horun làm đội trưởng cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Ta còn mất tận bốn ngày chỉ để học được kỹ thuật của anh ta vì nó quá là phức tạp.”
“Họ nói rằng một thanh kiếm duy nhất cũng có thể tạo ra hàng vạn thay đổi cơ mà.”
Seo Jun-ho cuối cùng cũng nhận được bằng chứng về tư cách hiệp sĩ của mình, và hàng trăm người khác đã coi anh như một hiệp sĩ chính thức.
“Các chỉ số của ta cũng tăng lên rất nhiều sau khi tập luyện như điên trong suốt thời gian qua.”
Sức bền đã tăng lên 2, và Sức mạnh, Sự nhanh nhẹn và Pháp thuật của anh đều tăng lên 1. Đó cũng không phải tất cả những gì anh nhận được.
[Chịu lạnh]
Xếp hạng: C
Tác dụng: Có thể chịu lạnh.
Sau khi trải qua ba tháng trong cái lạnh khắc nghiệt của Lâu đài Mùa đông, anh đã thích nghi với khí hậu và nhận được kỹ năng từ hư không.
“Ta không còn cảm thấy lạnh nữa.” Khi mới đến đây, để xua tan cái lạnh khắc nghiệt có thể chết người, anh đã phải đốt lửa lớn và mặc áo khoác dày liên tục. Nhưng bây giờ, ngay cra khi chỉ mặc một cái áo sơ mi dài tay đầy phong phanh anh cũng cảm thấy rất ổn.
Mình cũng đã học được nhiều thủ thuật nhỏ. Anh đã học được khác uốn dẻo cơ bắp một cách nhẹ nhàng để giả mạo một đòn tấn công, cách nhìn thấu nước đi tiếp theo của đối thủ, v.v. Anh cũng đã tinh luyện nhiều chiêu thức khác của mình, những kỹ thuật nhỏ bé không xuất hiện trong sách giáo khoa.
“Cố gắng vất vả đến thế… Không biết phần thưởng sẽ là gì nhỉ.”
“Ký chủ, đừng háo hức quá sớm làm gì. Ngươi còn lọt kẻ địch mạnh nhất chưa đối đầu kia kìa.”
“À… Sir Kissyface.” Seo Jun-ho nghiêm túc gật đầu. “Thế thì hôm nay đi đánh hắn ta đi.”
Anh không còn gì để đạt được từ Cánh cổng này nữa. Đã đến lúc hoàn thành sứ mệnh của mình và trở về Trái đất, đây là nhiệm vụ cuối cùng của anh.
Két! Sau khi được sử dụng rất nhiều lần trong ba tháng qua, giờ đây cánh cửa mở ra trơn tru như thể được bôi dầu.
- “Hiệp sĩ lang thang đến đây!”
- “Tôi chưa từng thấy ai hiểu rõ về vũ khí hơn anh ta.”
- “Chuẩn đấy. Anh ấy là một trong số ít những người đàn ông mà tôi thừa nhận.”
- “Tôi được gọi là thiên tài ở quê hương mình, nhưng thế giới chắc chắn rất là lớn, nơi nơi đều có điều kì diệu.”
Các hiệp sĩ tiến lại gần anh, mặt mày đầy ngưỡng mộ. Seo Jun-ho cảm thấy ngực mình nhói nhói.
Ai, thật tuyệt biết bao nếu mình có thể đưa họ trở lại Trái đất… Có họ chắc chắn sẽ có được một lực lượng giúp ích lớn trong tương lai, nhưng điều này là không thể. Đột nhiên anh thấy miệng mình đắng ngắt khi phải nói lời tạm biệt cuối cùng.
“Các anh đã luôn gắng sức hết mình, Phil. Ticino, giảm bớt một chút. Còn nữa, kỹ thuật mà anh đã dạy tôi thật tuyệt vời, Bogus ..." Anh cáo biệt từng hiệp sĩ trong Lâu đài Mùa đông.
- “Hiệp sĩ lang thang, niềm tự hào của anh là không thể lay chuyển.” Đội trưởng Horun đưa tay ra. Khi Seo Jun-ho bắt nó, lần đầu tiên thấy anh ta mỉm cười “Tôi có thể hỏi tên của anh được không?”
Từ trước đến nay họ chưa bao giờ hỏi tên anh, chỉ gọi an là 'Hiệp sĩ lang thang'. Seo Jun-ho mỉm cười hạnh phúc.
“Seo Jun-ho. Đó là tên của tôi.”
- "Thật là một cái tên thú vị."
- “Seo Jun-ho, Seo Jun-ho… Tôi sẽ không quên tên này.”
- “Anh đã để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho tôi trong tất cả các hiệp sĩ tiến vào nơi đây.” Các hiệp sĩ của Lâu đài Mùa đông mỉm cười khi từng người đến gần anh. Bụp, bụp, bụp. Họ đặt tay lên vai anh, tuy không nhiều, nhưng chúng phần nào tiếp thêm sức mạnh cho anh.
Horun là người cuối cùng. Anh ta vỗ vai anh và chìa ra một biểu tượng kim loại trong hình dạng sương mù.
“Đây là?”
- “Là một dạng chứng nhận. Nó là minh chứng cho thấy anh đã chứng minh được tư cách hiệp sĩ của mình.”
Seo Jun-ho nắm chặt nó rồi mỉm cười. “Rất đẹp. Sau này tôi sẽ khoe nó với bạn bè của mình.” Anh lẩm bẩm.
- “Hahaha! Tôi chắc chắn họ sẽ tự hào về anh.” Horun đập vai một lần nữa và đứng sang một bên. Một trăm hiệp sĩ theo sau, rẽ thành một con đường để anh đi qua.
- "Người đã chứng minh được tư cách hiệp sĩ của mình có thể gặp Chúa tể của Lâu đài."
- "Tôi cá là ngài ấy cũng sẽ thích anh mà thôi.”
- “Khi nào tôi mạnh hơn thì nhớ đến đây đấu lại cùng tôi đấy.”
“……”
Seo Jun-ho từ từ bắt đầu bước xuống con đường, dần dần cảm thấy kỳ lạ.
“Ha, hẳn là ngươi đang cảm thấy có gì rất kì quái chứ gì. Ngươi không biết rằng những điều như vậy có thể xảy ra trong một Cánh cổng?”
“...Không biết.”
“Chú ý xung quanh. Có thể còn có nhiều cách khác để đạt được mục tiêu của ngươi đấy.” Nữ hoàng băng giá có vẻ hạnh phúc khi cô giảng giải cho anh.
Seo Jun-ho đến cửa và liếc nhìn về phía sau. Các hiệp sĩ của Lâu đài Mùa đông vẫn thi nhau vãy tay, cười rạng rõ.
“… Cảm ơn.” Anh thì thầm, đẩy cánh cửa đóng băng ra.
Khi bước vào phòng, Seo Jun-ho hít vào một hơi thật sâu.
Thật khác lạ. Không khí nặng nề đến nỗi, cảm giác như toàn bộ cơ thể anh đang bị đè nặng.
Và nguồn năng lượng này là một người đàn ông đang ngồi trên một chiếc ngai vàng lớn.
“… Nữ hoàng.” Theo tiếng gọi của anh, Nữ hoàng băng giá bay từ vai anh để nghiên cứu người đàn ông kia.
“Hắn ta là Kis Bremen. Hiệp sĩ mạnh mẽ nhất của ta và Niflheim.”
“Thật mạnh, đúng những gì ngươi nói với ta.”
Keng. Kis từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi và im lặng rút thanh kiếm của mình.
Mình có thể cảm nhận được sự thù địch của hắn ta. Sự khát máu mạnh mẽ mà hắn ta tỏa ra đủ để khiến da của Seo Jun-ho ngứa ran đến tê dại.
“Có vẻ Sir Kis biết ngươi là một người chơi.”
“Đúng vậy. Ngay lúc nhìn thấy ta hắn ta lên kế hoạch giết ta rồi.”
Seo Jun-ho chuyển pháp thuật của mình vào Hắc giáp, khiến nó bung ra và bao phủ anh từ đầu đến chân.
- “……” Kis liếc nhìn vũ khí của Seo Jun-ho, nhìn ra xa bóng dáng của anh.
“Hấp!” Trong tích tắc, mũi giáo của Seo Jun-ho chia thành tám mũi nhọn, nhắm vào những điểm quan trọng trên cơ thể Kis. Chúng không chỉ là ảo ảnh mà là những mũi nhọn thực sự.
Choang! Kis dễ dàng chặn đứng công kích.
Hắn ta trông thật thản nhiên thoải mái. Quyết tâm, đôi mắt của Seo Jun-ho nheo, kêu gọi pháp thuật của mình. Bóng tối dao động và nở rộ, bao phủ lấy ngọn giáo của anh như một con rắn.
“Ký chủ! Ngươi không nên sử dụng một kỹ thuật mạnh mẽ như vậy…”
“Nếu không dùng thì mấy chiêu thường không nhằm nhò gì. Ta cũng sẽ không có khả năng cứ chơi trò gãi ngứa với hắn ta.”
Luồng khí bao bọc lấy mũi giáo và bắt đầu quay cuồng. Nó tiêu tốn rất nhiều pháp thuật, nhưng thứ này có thể xuyên thủng bất cứ thứ gì.
Kis nhìn vào ngọn giáo, không nói lời nào mà đốt một luồng khí xám trên thanh kiếm của mình, lặp lại nhiều lần.
Hắn ta rất mạnh. Hắn ta là Chúa tể của Lâu đài Mùa đông, Thanh kiếm của Đế chế Niflheim. Quang kiếm sẽ không đủ để săn một con quái vật như hắn ta.
“Nữ hoàng, kích hoạt Tăng cường sẽ giữ được bao nhiêu thời gian?”
“Với nhiệt độ này, nó sẽ kéo dài trong một phút và hai giây.”
“Một phút và hai giây…” Anh ghi nhớ con số. “Bắt đầu đếm!” Anh hét lên.
Seo Jun-ho bắt đầu tỏa ra một nguồn pháp thuật bùng nổ, và nhiệt độ cơ thể bắt đầu tăng lên. Thật nóng. Nhưng mình lại cảm thấy tràn đầy năng lượng. Anh đâm mạnh ngọn giáo của mình vào Kis. Mũi nhọn vỡ ra thành mười sáu mảnh khác nhau, bay tán loạn trong không khí. Anh cảm thấy chắc chắn rằng Kis sẽ không thể chặn nó.
- “……”
Nhưng đáng tiếc đó chỉ là một sai lầm ngạo mạn. Kis đã chặn từng đường đạn một cách lạnh lùng. Cơ thể của Seo Jun-ho bị nhốt ngay trong tầm nhìn.
“Ký chủ! Lùi lại!”
“Chết tiệt-!”
Anh lùi lại một nhịp quá muộn và cảm thấy đầu đau như búa bổ. Seo Jun-ho lau máu trên trán và cắn chặt môi. Trong đầu bắt đầu vang lên từng tiếng chuông báo động khẩn cấp.
Anh nhìn xuống ngọn giáo của mình. Đầu nhọn đã bị gãy chỉ bằng một cú đánh. Không dùng nó được nữa. Anh không thể ước tính trận chiến sẽ diễn ra như thế nào nữa. Đó không phải là vấn đề kỹ thuật, mà là ở sự khác biệt nghiêng trời lệch đấy giữa vũ khí của đôi bên. Anh ném cây thương sang một bên và rút Hắc Long Nha.
- “……” Kis bước tới, từ từ vung kiếm. Màn sương xám bắt đầu bao quanh cơ thể hắn ta. Nó bao phủ toàn bộ nơi này ngay lập tức, ngăn chặn mọi tầm nhìn của Seo Jun-ho.
“… Hôi Vụ. Đây là khả năng của Sir Kis.”
“Nó có tác dụng gì?”
“Tất cả những gì nó làm là chặn tầm nhìn của một người bằng cách bao quát toàn bộ chiến trường. Tuy nhiên…”
Hắn ta là Thanh kiếm của Đế chế, Hiệp sĩ Sương mù. Và lý do thế nhân sợ hãi hắn ta chính là vì cách hắn ta giết kẻ thù của mình trong trận chiến bằng chính kỹ thuật này.
“Chú ý cao độ, ký chủ. Ngươi không thể biết được khi nào hắn sẽ ra tay đâu.”
“Ta đã tự quan sát xung quanh rồi, nhưng….” Mặt Seo Jun-ho trầm xuống. Anh không thể nhìn được bất cứ một cái gì, dù chỉ là bóng hình lờ mờ của đối phương. Tựa như đang bị vây khốn trong một phòng gian chật hẹp, cô độc. Ngay cả khi anh bước về phía trước, tất cả những gì anh thấy chỉ là một màu xám xịt.
Da mình râm ran. Anh không thể biết Kis đang ở đâu, nhưng anh cảm thấy hắn đang quan sát nhất cử nhất động của mình qua màn sương mù kỳ quái này. Tuy nhiên, anh còn phải cân nhắc một điều quan trọng hơn.
Mình có nên tắt Tăng cường không? Hay cứ tiếp tục?
Thời gian không hề đợi anh. Cứ mỗi giây, cơ thể anh lại càng nóng hơn.
“Nữ hoàng, thời gian.”
“42 giây, 41 giây, 40…”
Anh sắp hết thời gian rồi, nếu Kis đợi thêm 40 giây nữa thì Seo Jun-ho sẽ mất hết cơ hội chiến thắng.
Chết bầm nhà nó. Anh nghiến răng khi đưa ra quyết định của mình. Pháp thuật chạy trong mạch của anh đã phân tán trở lại với tốc độ bình thường. Phù, đã đến lúc nguội rồi. Anh nhanh chóng phủ băng lên Hắc Gíap và đồng thời cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình bắt đầu giảm xuống từng chút một, nhưng anh vẫn không thể mất cảnh giác.
Hắn ta ở đâu? Mình không cảm nhận được gì cả. Anh bị mù hoàn toàn và thậm chí không thể cảm nhận được dấu vết của pháp thuật. Như Nữ hoàng băng giá đã nói, anh không biết từ đâu hoặc khi nào Kis sẽ tấn công.
Mồ hôi loang lổ trên mặt, một giọt lăn dài xuống cằm và rơi xuống đất.
“…… !!”
Seo Jun-ho cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Xoẹt! Một thanh kiếm sắc bén chém xuống đầu anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook