Sự Trở Lại Của Frozen Player
Chapter 84 tư cách hiệp sĩ 2

 

Seo Jun-ho tỉnh dậy, dụi đôi mắt mệt mỏi của mình rồi bước về phía cửa sổ. Khi mở ra, một làn gió lạnh buốt thấu xương thổi xuyên qua lớp quẩn áo anh.

 

“Vẫn lạnh như mọi khi.”

 

Anh bặm môi, gom tuyết đọng trên bệ cửa sổ để rửa mặt; cái lạnh của sương giá đã xua tan cơn buồn ngủ còn đọng lại ngay lập tức. Về bữa sãng, anh có ăn một số đồ hộp và rượu từ túi trữ vật rồi mới đi dập lửa.

 

“Đi chứ?”

 

“....Đi.” Nữ hoàng băng giá lẩm bẩm, gật đầu khi còn đang ngồi vắt vẻo trên vai anh.

 

“Sao tối qua không đi ngủ.”

 

“...Gác đêm.”

 

“Cái gì? Thật á?” Anh ngạc nhiên hỏi, khuôn mặt có chút tự trách áy náy.

 

“Ha… Đừng nói ngươi đang cảm thấy rất tội lỗi đó nha. Thôi, coi như ta đây chấp nhận lời xin lỗi của ngươi vậy.” Cô ra vẻ hài lòng với biểu hiện đó của anh, rồi mỉm cười tự đắc. Nhưng Seo Jun-ho gãi cổ và lắc đầu.

 

“Không phải vậy… Ta đặt bẫy trên ở ra vào với cửa sổ rồi, nên là ngươi cũng đâu cần ngồi gác đêm làm gì.” 

 

“……?”

 

“Dẫu sao cũng xin cảm ơn.”

 

Nữ hoàng băng giá kinh ngạc, mấp máy môi định nói gì đó rồi lại không thốt lên lời. Cuối cùng, cô mở miệng.

 

“Thế là ta không cần phải ngồi canh cả đêm…?”

 

“Đúng thế.”

 

“Sa-Sao ngươi không mở mồm nói cho ta biết được à?!” Cô phẫn nộ mà điên cuồng kéo tóc anh. “Ta rất mệt đấy biết chưa! Ta muốn ngủ! Ta thích ngủ!”

 

“Ý ta là… Sao ngươi không động não suy nghĩ một tí. Ta đã từng vào sinh ra tử nhiều Cánh cổng bấy lâu nay, ngươi còn nghĩ ta đi ngủ mà không có phòng bị gì sao?”

 

“Haa…” Cô bực bội quay đi, bĩu môi.

 

Bây giờ thấy có lỗi ghê đấy. Thế thì bao giờ về nhà pha cho cô ấy một tách trà Agarit vậy.

 

Như ngày hôm qua, anh bước chân xuống thảm đỉ của Con đường Hiệp sĩ và đẩy cửa ra.

 

Keng! Một lần nữa, các hiệp sĩ rút vũ khí của họ và tỏa ra một luồng sát khí mạnh mẽ. Nhưng một khi họ nhìn thấy đó là Seo Jun-ho, họ lại bao bọc chúng.

 

- “Này, đó là Hiệp sĩ lang thang.”

 

- “Chúng tôi đợi lâu lắm rồi đấy.” 

 

- “Lên võ đài đi! Tôi sẽ cho anh thấy rằng hôm nay tôi còn mạnh hơn nhiều.”

 

Sĩ khí trong họ sôi trào. Sau đó, có một bóng hình quen thuộc bước lên võ đài.

 

- “Ngươi đến một lần nữa để chứng minh tư cách hiệp sĩ của mình sao?” Horun hỏi.

 

“Vâng, đúng vậy. Lần này thì có bất kỳ điều kiện bổ sung hay cơ hội gì đó không?”

 

- “Các hiệp sĩ của Lâu đài Mùa đông sẽ không bao giờ ra tay tàn nhẫn với một người đang chứng tỏ tư cách của họ.”

 

Vậy là không có. Seo Jun-ho cười toe toét. “Vậy tôi sẽ tin tưởng anh một lần nữa vậy.”

 

- “Tuy nhiên, sức mạnh của những hiệp sĩ không ngừng tăng lên. Bọn ta mạnh hơn ngày hôm qua, và ngày mai, bọn ta sẽ mạnh hơn hôm nay.”

 

“…Thế nào cũng được.” Dù gì anh cũng đã biết trước. Seo Jun-ho cũng nghĩ rằng anh có thể chiến đấu tốt hơn ngày hôm qua. Với những trận chiến lặp đi lặp lại, mình có thể biết được các kiểu chơi của đối thủ.

 

Anh bước lên sân khấu, và đối thủ đầu tiên cũng theo sau.

 

- "Tôi là Phil." Vẫn là hiệp sĩ dùng một thanh đại kiếm vào ngày hôm qua.  

 

Thứ tự mọi lần có giống nhau không? Để kiểm tra điều đó, anh phải đánh bại ít nhất tám hiệp sĩ.

 

Seo Jun-ho lấy ra một thanh đại kiếm của riêng mình từ túi trữ vật của mình. Đây là một đại kiếm do Hiệp hội phát hành được cung cấp cho người chơi dưới trướng.

 

- “Hả? Hiệp sĩ lang thang đổi vũ khí kìa.”

 

- “Thanh này khác với thanh hôm qua anh ta dùng.”  

 

- “Ê! Hay là hôm qua anh ta còn chưa dùng hết sức để đánh với chúng ta?” 

 

- “Tất nhiên… Tôi nghĩ thật kỳ lạ khi một hiệp sĩ tài giỏi như vậy lại chỉ có thể sử dụng hình dạng quang kiếm cơ bản.”

 

Khi nghe các hiệp sĩ nói chuyện phiếm, Nữ hoàng băng giá ngáp một cái. “Haa, cái gì thế này? Ta nghĩ vũ khí chính của ngươi là kiếm kia cơ mà.”

 

“Ta không thể cứ trơ mắt nhìn cơ hội quý giá như vậy vuột mất được.” Nhờ vào kỹ năng của mình, Seo Jun-ho có khả năng dùng mọi vũ khí mà ít người bình thường có thể làm được, nhưng không có nghĩa là dùng cái nào anh cũng vô cùng thành thạo đến cấp bậc thầy. Mặt khác, những hiệp sĩ tại Lâu đài Mùa đông này lại là những bậc thầy về vũ khí của họ.

 

“Người ta phải luôn sẵn sàng học hỏi. Một trong những đặc điểm chính của một người chơi giỏi chính là phải có một đầu óc khai sáng.”

 

Không có gì trên thế giới tồn tại mãi mãi. Ngay cả khi còn là Bóng Ma, Seo Jun-ho vẫn không ngừng học hỏi để duy trì vị trí số một. Thói quen của anh vẫn chưa biến mất.

 

“Thế là ngươi định học lỏm kỹ thuật của các hiệp sĩ của ta chứ gì? Thật ngang ngược.”

 

“Chia sẻ là quan tâm. Họ cũng đâu mất miếng thịt nào.”

 

“....Tùy ngươi. Tuy nhiên…” Cô đột nhiên mỉm cười một cách bí ẩn, đen tối. “Những hiệp sĩ của ta đều không yếu gì đâu. Nếu ngươi muốn học lỏm thì phải tốn phí nỗ lực rất nhiều đấy.”

 

“Được thôi. Dù gì ta cũng là người khá là kiên trì.”

 

Seo Jun-ho bày ra tư thế chuẩn bị, và Phil khẽ gật đầu. Điều đó đánh dấu sự khởi đầu của một trận đấu.

 

Thanh đại kiếm của Phil thực sự khiến mình ngạc nhiên vào ngày hôm qua, anh nghĩ khi nhớ lại cuộc đọ sức ngày hôm trước. Seo Jun-ho đã nghĩ rằng đại kiếm không quá khác một thanh kiếm bình thường. Anh nghĩ rằng nó chỉ đơn giản là lấy tốc độ để đổi lấy sức mạnh và tầm với lớn hơn, nhưng Phil lại sử dụng nó hoàn toàn khác. Mặt của thanh đại kiếm rộng hơn hai hoặc ba lần so với một thanh kiếm bình thường, anh ta cũng sử dụng nó để phòng thủ.

 

Vậy là Phil sử dụng đại kiếm theo ba cách khác nhau.

 

Đầu tiên, anh ta sử dụng nó như một thanh kiếm bình thường để tấn công.

 

Thứ hai, anh ta sử dụng mặt lưỡi kiếm của nó như một tấm lá chắn vững chắc.

 

Và cuối cùng…

 

Vù!

 

Phil vung lên không trung bằng mặt lưỡi kiếm, thổi một luồng gió mạnh vào Seo Jun-ho.

 

Anh ta sử dụng đại kiếm như một cái quạt.

 

Luồng gió mạnh ập đánh vào toàn bộ cơ thể của Seo Jun-ho. Anh bị mất tầm nhìn trong giây lát, tóc tai bay tán loạn. Phil dùng nó như một chiêu thức đánh lạc hướng để dồn lực tấn công Seo Jun-ho. Khi lao nhanh như gió về phía trước, toàn thân anh ta quay tròn hai lần, dồn toàn bộ lực lượng bổ sung dồn dập vào vũ khí của mình. 

 

Điều đáng sợ nhất của một thanh đại kiếm chính là sức hủy diệt tàn phá kinh người. Tuy chậm, nhưng sức mạnh không thể chặn được của một thanh đại kiếm đã bù đắp cho việc thiếu sót về tốc độ của nó.

 

- “Hup!” Phil vung mạnh thanh đại kiếm, thanh thế to lớn như thể muốn bổ xuyên một ngọn núi.

 

Cheng! Seo Jun-ho lập tức dùng kiếm của chính mình chặn ngang chiêu thức đó. Anh nghiêng hướng kiếm, hấp thụ hầu hết lực đạo nặng nề của đối phương khiến anh cảm thấy tác động truyền rung động xuống bàn chân của mình.

 

Đây chính là lợi thế to lớn nhất của một thanh đại kiếm. Ngay cả khi bạn muốn chặn đứng công kích thì vẫn là vô dụng bởi không ai có thể chặn được năng lực cuồn cuộn của nó và sự kiệt sức dần dâng lên khi phải dùng toàn lực chống đỡ. 

 

Seo Jun-ho rút lui, tạo khoảng cách giữa họ. Anh vung thanh đại kiếm của mình.

 

Vù!

 

Tốc độ quá nhanh biến thành một cơn gió kiếm tương tự như cái mà Phil vừa tạo ra.

 

- "Ho, anh ta đang cố bắt chước kỹ thuật của Phil à?”

 

- “… Cố thế nào cũng không được đâu.”

 

- “Chiêu thức kia cũng không thể bắt chước được ngay sau một lần đâu.”

 

Những lời chỉ trích bình luận của các hiệp sĩ bắt đầu gay gắt. Anh tuy có thể sao chép kỹ thuật của Phil nhưng không đồng nghĩa hiệu quả sẽ tương tự.

 

“Có vẻ dễ… nhưng khó hơn mình nghĩ.”

 

Tạo ra gió là không khó, nhưng một luồng gió không tập trung thì rất yếu. Anh không thể điều chỉnh nó một cách chính xác và tóc của Phil chỉ khẽ đung đưa trong gió.

 

“Nghe ta nói chưa? Các hiệp sĩ của ta không hề yếu đuối.”

 

“Không sao cả. Ta cũng chẳng mong chờ sau một lần đã làm được ngay.”

 

Seo Jun-ho đã tự mình quyết định. Sẽ ổn nếu hiệp sĩ duy nhất mình đánh bại hôm nay là Phil. Nhưng nếu làm vậy thì cũng chỉ đợi sau khi anh hấp thụ hoàn hảo các kỹ năng mà tên hiệp sĩ này có.

 

Seo Jun-ho lại nâng thanh đại kiếm của mình, nhằm vào Phil mà lao nhanh, thế chiến hung mãnh như liệp báo.  

 

 

* * *

 

 

Claaang!

 

Kiếm gió ầm ầm vang khắp võ đài.

 

- “… Tôi không tin.”

 

- “Anh ta học các kỹ thuật quá nhanh.”

 

- “Anh ta thế mà chỉ mất nửa ngày để mô phỏng hoàn hảo kỹ thuật của Phil…”

 

Các hiệp sĩ đang xôn xao ngạc nhiên, nhưng Seo Jun-ho không nghĩ rằng anh lại tuyệt vời đến vậy.

 

Vị trí xuất phát của mình bất đồng với họ. Bởi vì anh có Tinh thông binh khí (A). Một khi anh đã nắm được các nguyên tắc cơ bản của một kỹ năng vũ khí, thì việc thực hiện nó không quá khó.

 

“Ký chủ, nhìn ngươi tận hưởng ghê nhỉ.”

 

“Đúng thế. Sử dụng một thanh đại kiếm rất là thú vị.”

 

Anh thường không thích sử dụng chúng. Nhịp độ trận chiến lúc nào cũng diễn ra nhanh chóng, vì vậy anh không muốn sử dụng một vũ khí mà tốc độ quá chậm, sẽ ảnh hưởng phát huy.

 

Nhưng mình có thể bắt đầu sử dụng nó từ bây giờ nếu tình hình cho phép. Nếu anh phối kết hợp một thanh trường kiếm vốn đã hủy diệt với quang kiếm khí, nó sẽ còn mạnh hơn nữa; như bây giờ.

 

“Hup!” Anh vung thanh trường kiếm, được bao phủ bởi một luồng khí đen tuyền mạnh mẽ. Phil nhanh chóng chặn được đòn tấn công đó, nhưng anh ta không thể tránh được sức mạnh của dư chấn nó mang lại.

 

- “Khục?!” Cơ thể của Phil bay lên không trung 5 mét, rơi bộp xuống đất rồi lăm tròn vài vòng mới dừng lại.

 

Nếu đây là một trận chiến thực sự thì đã kết thúc rồi. Nếu mạng sống của họ đang ở trong tình trạng nguy hiểm, Kis có thể đã chết ngay khi anh ta ngã trên mặt đất.

 

- “……” Phil nhìn chằm chằm vào cánh tay phải của mình; nó đã bị hỏng, bị uốn cong như một con búp bê. Anh ấy đã đứng lên và khen ngợi Seo Jun-ho một cách nhiệt tình.

 

- “Lực đạo thật lớn. Tôi còn xếp lớp quang kiếm của mình dày gấp đôi bình thường mà vẫn không ăn thua… ”

 

“Tôi cũng rất ngạc nhiên.” Đó là sự thật. Anh đã có thể vượt qua nó nhờ Kẻ canh giữ màn đêm, nhưng Phil đã bay trở lại chỉ nhờ sức mạnh của thanh đại kiếm.

 

Mình còn cho rằng lực của thanh đại kiếm tăng lên theo chỉ số sức mạnh. Dù cho nó giống một tấm khiên mạnh đến mức nào đi chăng nữa vẫn có khả năng bị một cú đấm mạnh hơn xuyên thủng phòng ngự. Seo Jun-ho ngưỡng mộ thanh kiếm của mình.

 

- “Tiếp theo là tôi, Lance! Hiệp sĩ lang thang, anh có cần một chút thời gian để nghỉ ngơi không?”

 

Seo Jun-ho nhìn anh ta bước lên sân khấu khi anh đang cất thanh đại kiếm vào túi trữ vật của mình.

 

“Cái thứ hai cũng vậy.” Anh lẩm bẩm, rút ​​ra một ngọn giáo dài. Khi nhìn thấy nó, Lance đã rất ngạc nhiên.

 

- “… Anh cũng định học lỏm kỹ thuật của tôi chứ gì?”  

 

"Hehe, chia sẻ là quan tâm." Anh cười toe toét.

 

 

 

* * *

 

 

 

Seo Jun-ho đã đánh bại bảy hiệp sĩ trong ngày đầu tiên của mình, nhưng con số đó đã giảm xuống còn hai trong ngày thứ hai. Tuy nhiên, khi nằm trước lò sưởi ấm áp, Seo Jun-ho cảm thấy hài lòng.

 

“Thật tuyệt vời. Trên đời này còn có Cánh cổng hữu ích như này sao?”

 

“Chẳng biết. Nhưng ta không nghĩ Cánh cổng được tạo ra chỉ vì mục đích này…” Nữ hoàng băng giá thở dài. Để không phạm phải sai lầm như đêm trước, cô đã lập tức lấy khăn giấy làm túi ngủ. 

 

“Những kỹ năng dùng giáo đó thật tuyệt vời. Vũ khí là một chuyện, nhưng quang khí của anh ta rất là thú vị.” Hầu hết những người sử dụng thương chỉ sử dụng quang khí để kéo dài phạm vi của họ một chút, nhưng Lance thì khác.

 

Cách anh ta sử dụng một luồng khí để làm cho ngọn giáo tương tự như một mũi khoan thực sự thú vị, nhưng mình ấn tượng hơn bởi cách anh ta biến tay cầm thành một chiếc roi. Rốt cuộc, sức hấp dẫn độc nhất của một ngọn giáo chính là nhờ các bước tấn công hỗn loạn, không thể đoán trước được của nó. Khi một vũ khí được quang khí hóa, nó trở nên khó đoán hơn nhiều.  

 

“Ngươi biết đấy, ta rất vui khi ngươi ở đây.”

 

“N-Ngươi đang nói linh tinh cái gì…” Đôi má của Nữ hoàng băng giá đỏ bừng trước lời tỏ tình đột ngột.

 

“Nghĩ mà xem. Nếu ngươi mà không nói với ta về bài kiểm nghiệm tư cách hiệp sĩ, ta còn phải đánh vật lộn với trăm hiệp sĩ đó cùng một lúc.” Chẳng khác gì cố gắng đánh bại hàng trăm người chơi cấp cao cùng một lúc. “Tất nhiên, nếu ta dùng Kẻ canh giữ màn đêm với Tăng cường, thì ta vẫn có thể đãnh bại họ, nhưng ta cũng sẽ bị thương…” Và anh sẽ không thể cải thiện kỹ năng vũ khí của mình theo cách đó.

 

“Thật xấu hổ khi phải nói câu này, nhưng nói thật đây chính là lần đầu tiên ta thấy hạnh phúc kể từ khi kí kết khế ước với ngươi.”

 

“....Lúc quái nào ngươi cũng phải chen mồm nói một câu đánh vỡ không khí là sao!” Cô triệu hồi một quả cầu tuyết và ném thẳng vào mặt anh.

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương