Sự Trở Lại Của Frozen Player
-
Chapter 82 lâu đài mùa đông (2)
Seo Jun-ho nghĩ rằng mình đã nghe nhầm. “Niflheim? Vương quốc vẫn hoạt động ngay cả khi không có nữ hoàng hả?”
“Không thể nào…”
“Thế giải thích xem cái lâu đài này là thế nào?”
Cô không trả lời, nhìn lên lâu đài với vẻ hoài nghi.
“Nói gì đi xem nào, cứ nhìn chằm chằm nó làm gì?”
“Ta cũng không biết được chưa! Không biết nên mới không trả lời được!” Cô khoanh tay, dáng vẻ kia là không muốn nói cho Seo Jun-ho.
“Được thôi. Tuy ngươi không biết tại sao lại có cái này ở đây nhưng hẳn nhưng cũng biết mấy thứ khác chứ gì?”
“...Mấy thứ khác là sao?’
“Ví dụ như là người cai trị lâu đài này là ai, có bao nhiêu người ở đây, bí mật của nơi này, đại loại vậy.”
“Ha? Ngươi đang ra lệnh cho ta tiết lộ bí mật quốc gia đó hả?”
“Đừng nói như thế chứ. Linh hồn chúng ta đã có ràng buộc khế ước, đúng không? Cho nên chúng ta phải đồng cam cộng khổ cùng nhau đến cuối cùng chứ.”
“G-Ghê tởm!” Nữ hoàng băng giá lập tức bay ra xa, giữ một khoảng cách với anh. Cô sẽ không bao giờ đến gần nếu anh còn nói mấy lời sến rện như vậy. Sau một hồi cân nhắc đắn đo, cô ấy mới miễn cưỡng mở miệng nói chuyện.
“...27000.”
“Cái gì?”
“Nếu ta nhớ chính xác thì dân số bên trong Lâu đài Mùa đông là 27000 người.”
“Cái gì? Ngần ấy người cơ á?!”
“Bất ngờ thế làm gì? Ta nghĩ với cái kích cỡ của lâu đài này cũng rất hợp với ngần ấy người sống mà.”
“Ý ta là, ngươi không sai, nhưng mà…”
Khi ngước mắt nhìn lên tòa Lâu đài Mùa đông sừng sững, biểu tình trên mặt Seo Jun-ho biến đổi. Từ trước tới nay anh chưa bao giờ đặt chân đến một Cánh cổng cố những hơn mười nghìn địch nhân chiếm đóng.
“Điên mất thôi. Làm thế quái nào mà đánh được ngần ấy quân địch chứ…”
“Ký chủ, nghe này. Ngươi còn nhớ Cánh cổng ta tạo ra không?” Cô ấy hỏi.
“Sào huyệt của Nữ hoàng? Đến chết ta cũng không quên được cái nơi đấy.” Đó chính là Cánh cổng khó nhằn nhất mà anh từng chinh phạt.
“Ban đầu ta dự định tập hợp tất cả các hiệp sĩ dưới trướng của mình.” Nhưng cô ấy đã không làm được như vậy.
“...Tất cả các hiệp sĩ của ngươi? Thế mấy tên cùng bọn ta đánh nhau không phải toàn bộ là quân lực của ngươi à?”
“Một phần nhỏ là của ta. Nếu trước đây đã vậy rồi thì không biết chỗ này có tương tự không nữa.”
“Ý vậy là lực lượng quân địch trong Lâu đài Mùa đông rất có thể còn nhiều hơn dự kiến hả?”
“Đúng thế. Nhìn, cánh cửa mở ra rồi kìa.”
Cổng lâu đài rất cần thiết để bảo vệ những người bên trong. Nếu theo hướng suy đoán ban đầu rằng ở đây có rất nhiều người thì đáng lẽ họ sẽ nhất quyết không để cho cửa mở teeng hênh như vậy.
“… Thế là chỗ này chỉ có Lord và các cận vệ sao?”
“Không thể nói trước được. Lord Kis có thể là người duy nhất bên trong. ”
“Lord Kis? Là ai?”
“Kis Bremen. Một hiệp sĩ trung thành của ta, và là chúa tể của Lâu đài Mùa đông. ”
“Khả năng của hắn ta là gì?”
“Kiếm hiệp. Hắn ta được tụng xưng là Đế Quốc Chi Kiếm. Hắn chính là một hiệp sĩ xuất chúng nhất mà ta từng biết.”
“Chà… Hắn mạnh đến thế sao?” Seo Jun-ho rất ngạc nhiên. Cô ấy vốn là người chẳng bao giờ ngỏ lời đánh giá một ai cao đến vậy. “Nếu ta so sánh với hắn thì ai mạnh hơn?”
“Hừm…” Nữ hoàng băng giá nhìn anh từ trên xuống dưới, ánh mắt kia thật khiến anh không được thoải mái. Sau đó cô ấy giơ một ngón tay lên.
“Thế là ý gì? Ngươi đừng có mà nói ta chỉ có thể chống cự trong một giờ đấy nhá?”
Cô lắc đầu.
“… Vậy thì sao, mười phút? Một phút?"
Cô lại lắc đầu. “Hắn ta sẽ có thể xé toạc ngươi chỉ bằng một ngón tay. Hiệp sĩ của ta mạnh lắm.”
“… Này, thế cũng có nghĩa là hắn ta còn mạnh hơn cả ngươi.”
“Ta phải nói bao nhiêu lần ngươi mới nhớ được? Hiện tại ta đang vô cùng suy yếu hiểu chưa?’’
“Rồi, rồi. Ta nghĩ ta cũng không lần lo gì nhiều lắm đâu. Kis chắc cũng bị suy yếu nhỉ?”
“……” Nữ hoàng băng giá chậm rãi gật đầu. Cô không thể phủ nhận điều đó. “Chỉ mong lời nói của ngươi hiệu nghiệm.”
"Vậy thì đi thôi."
Seo Jun-ho bắt đầu lê bước qua lớp tuyết dày đến đầu gối để đến với cánh cổng đang rộng mở.
* * *
Điều đầu tiên họ nhìn thấy khi bước vào lâu đài là khu của các hiệp sĩ.
“Các hiệp sĩ thường sẽ cư trú gần các bức tường lâu đài.”
“Thế là các thường dân sẽ sống ở bên trong.”
Anh vẫn không hề đánh mất cảnh giác, nhưng xung quanh nơi này không có lấy một bóng người. Sau khi đi bộ một lúc lâu, đập vào tầm mắt của họ các điền trang và tòa nhà rộng lớn cổ kính. Chúng gợi nhớ đến kiến trúc Pháp và Anh thời Trung Cổ.
Nhưng xung quanh cảnh sắc vô biên lại không hề xuất hiện bất kì cá nhân nào. Họ dương mắt nhìn bốn xung quanh nhưng lại chỉ thấy khắp nơi chỉ có gió lạnh đang hiu hiu thổi.
“....Như lăng mộ ấy.” Nữ hoàng băng giá lẩm bẩm. Ngôi làng, không, Lâu đài Mùa đông hoàn toàn hoang tàn.
“Cái này khác với những gì ngươi nhớ sao?”
“Tất nhiên. Dù ta chỉ đến đây hai lần…” Khi nhìn xung quanh, cô cười chua chát. “Những lũ trẻ thường bày trò chơi đùa xung quanh đài phun nước đóng băng đó. Những người mẹ sẽ ngồi bên cạnh và nhìn các con của mình với ánh mắt trìu mến, mãn nguyện.
“Nhà hàng đó luôn chật kín người, cả ngày lẫn đêm. Đầu bếp rất có tay nghề cao mà ngay cả ta cũng đã thử ăn qua. Ông ấy rất tài năng.
"Đằng kia! Chúng ta đi qua đó đi. Quảng trường lớn là một nhà hát. Những chú chim họa mi lang thang sẽ đổ về đây giống như ở thành phố phía bắc và ở nơi đó sẽ có người ngồi kể chuyện cả ngày lẫn đêm.”
Seo Jun-ho nhìn Nữ hoàng băng gái. Mỗi khi giải thích từng khu vực, cô ấy lại càng thêm hào hứng.
Đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy cô ấy như thế này. Thật giống một đứa trẻ ấu trĩ.
Nghĩ lại, cô ấy bao nhiêu tuổi?
Ngay khi câu hỏi hiện ra trong đầu, cô ấy đột nhiên dừng lại, tay buông xuống bên hông.
“… Còn bây giờ, tất cả chỉ còn là dĩ vãng.” Cô dường như đã trở về thực tại khi nhìn toàn cảnh thành phố chết chó đầy thê lương.
“Ngươi ổn không đấy?” Ngay khi anh dò hỏi đầy lo lắng, giọng cô lại vang lên như thể cô chưa bao giờ buồn.
“Ký chủ, ngươi lo lắng quá nhiều rồi đấy. Ta đường đường là một nữ hoàng của băng giá, là người cai trị mọi thứ. Ngươi nghĩ ta sẽ buồn đau chỉ vì vài kỷ niệm đã cũ rích sao?’
“Đúng. Ngươi chẳng buồn thúi ruột ra còn gì?”
“Không hề!” Cô vươn tay chọc vào má Seo Jun-ho.
“Chúng ta có nên vào bên trong nhà hàng đó không? Chắc có thể tìm được một số thông tin về lâu đài.”
“Ồ? Đề xuất tốt đấy.”
Như bất kỳ một người chơi giải khác, Seo Jun-ho bắt đầu thu thập thông tin trước. Nhưng khi bước vào nhà hàng, mặt họ sa sầm lại.
"…Cái này là cái gì?"
Nó giống như một trò chơi chưa hoàn thành; Nhìn từ bên ngoài nó giống như một tòa nhà cổ kính, nhưng bên trong không có gì cả. Khi họ kiểm tra các tòa nhà khác, chúng đều giống như vậy.
“Trời, chúng ta không tìm thấy bất kì cái gì cả.”
“Có vẻ tìm kiếm thông tin ở nơi này rất khó đấy.”
Anh còn nghĩ cô ấy sẽ thất vọng, nhưng khi quay đầu lại, cô chỉ mỉm cười.
“Tuy nhiên, cảm ơn ngươi. Sau khi cùng ngươi làm mấy việc kia thì ta đã cảm tháy tốt hơn chút rồi.”
“Thì, đều là việc hữu ích cần làm để thanh trừng Cánh cổng mà. Đổi lại ta có thể hỏi ngươi một vài thứ không?’’
“Muốn biết gì cứ hỏi đi.”
“Ta thắc mắc lâu lắm rồi: ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
Câu trả lời của cô là một cú đấm trời giáng vào mặt Seo Jun-ho.
* * *
Seo Jun-ho nhìn quanh bên trong Lâu đài Mùa đông. Trần nhà cao, và những bức tượng của các hiệp sĩ được xếp dọc theo đại sảnh. Một tấm thảm đỏ được trải từ cổng vào cho đến cuối sân.
“Trông giống như một phòng ngai vàng nhỉ. Không phải màu đỏ được cho là màu của một vị vua sao?”
“Mỗi quốc gia mỗi khác. Ở vùng đất của bọn ta thì màu trắng mới là màu của một quân vương.”
Seo Jun-ho bước lên thảm đỏ, bên trên còn có một lớp băng mỏng.
"Đây được gọi là Con đường Hiệp sĩ."
“Con đường Hiệp sĩ?" Anh dừng lại. “Nghĩa là gì?”
“Lâu đài Mùa đông được quản lý bởi hiệp sĩ mạnh nhất của đế chế, Kis. Nó giống như một ngôi đền dành cho các hiệp sĩ. Những ai ấp ủ mơ ước trở thành hiệp sĩ - đàn ông hay đàn bà - đều sẽ mơ ước được đặt chân đến nơi này. Họ tin rằng nếu đi đến cuối con đường này thì bạn sẽ trở thành một hiệp sĩ vĩ đại.”
“Thật là ngu ngốc. Không phải ai cũng có thể đi bộ vào đây.”
“Nhưng đó không chỉ là một tin đồn đơn giản." Cô nhìn vào cánh cửa cuối cùng, nói. “Những ai đã trở thành hiệp sĩ sẽ vào Lâu đài Mùa đông để làm bài kiểm tra.”
“Loại kiểm tra nào?”
“Họ nói rằng đó là bằng chứng của chức vụ hiệp sĩ. Cánh cửa lớn ở cuối mở ra một sảnh đường lớn, nơi hàng trăm hiệp sĩ khác đứng đợi ở đó. Họ sẽ chứng tỏ năng lực bản thân bằng cách đấu tay đôi với tất cả.”
“Tại sao giờ ngươi nói mấy cái đó với ta?” Anh nhận ra rằng đây chính là cách Cánh cổng tiến triển.
“Đừng giận! Ta đã nói với ngươi trước khi ngươi bước vào còn chưa đủ sao?”
"…Câm miệng." Seo Jun-ho không có gì để nói. Anh bước vào cánh cửa lớn và nhìn chằm chằm vào nó thật lâu đầy chăm chú. “Một trăng hiệp sĩ…. Họ cũng bị giảm sức mạnh đúng chứ?”
“Ta không biết. Tuy nhiên, quy tắc quy định rằng các trận đấu được thực hiện lần lượt. Không ai có thể quấy rầy thánh chiến.”
“Từng lượt một sao…”
Không có Cánh cổng nào mà anh không thể chinh phục; đó đã là phương châm của Seo Jun-ho khi anh còn là Bóng Ma.
“Ta thấy không bước vào không biết được cái mống gì đâu. Ta chỉ cần đánh bại một trăm hiệp sĩ là ok hả?”
“Các hiệp sĩ của Lâu đài Mùa đông và đội trưởng của họ. Sau khi ngươi đánh bại tất cả, sẽ chỉ còn lại một người cuối cùng nữa.”
“Được rồi, đếm cả quý ngài Kissyface, thế tổng cộng là một trăm linh một người.”
Đây là lần đầu tiên anh thử thách một Cánh cổng với định dạng này, sau khi đọc một số quy tắc, anh đã cảm thấy bình tĩnh hơn. Không còn chút do dự gì nữa, anh mở cánh cửa ra.
Cót két. Những cánh cửa nặng nề từ từ mở ra.
To đến vậy sao?
Mặc dù cánh cửa nằm trong lâu đài, nhưng nó vẫn mở ra hướng bên ngoài. Gió lạnh gào thét khắp đại sảnh, nơi có hàng trăm hiệp sĩ sừng sững như tượng. Vũ khí và xác chết đông lạnh bao quanh họ thành đống.
Seo Jun-ho nhận thấy lớp băng bao phủ họ. “Họ còn sống không?”
“Ta không biết. Ta không cảm nhận được bất kỳ sinh lực nào từ họ.”
Ngay lúc đó, cánh cửa phía sau lưng anh đột nhiên đóng sầm một tiếng. Các hiệp sĩ bắt đầu di chuyển một cách nghiêm trang, phủi lớp băng trên vai của họ xuống. Bên dưới vành mũ bảo hiểm, những đôi mắt của họ ánh lên một màu xanh lương bạc, lạnh băng.
Choang! Keng! Khi họ tháo vỏ vũ khí của mình, âm thanh của kim loại va vào kim loại vang lên khắp sảnh. Seo Jun-ho cảm nhận được sự nguy hiểm từ cơn khát máu sắc bén của họ.
“… Nhưng tại sao họ không tấn công?” Seo Jun-ho nhìn họ, lẩm bẩm. Anh cũng đã rút Hắc Long Nha khỏi vỏ. Như để trả lời câu hỏi thắc mắc kia, âm thanh của một hiệp sĩ được trang bị đầy đủ vũ trang vang lên từ võ đài.
- “Ngài Horun Simus ra lệnh cho ngươi. Kẻ ngoại lai, hãy báo lại mục đích ngươi đến đây.”
“Ta đến đây để - “ Anh định nói rằng anh đến đây để giết Kis Bremen, nhưng Nữ hoàng băng giá hét lên, Ký chủ! Bằng chứng về quyền hiệp sĩ! Nói rằng ngươi đến đây để chứng tỏ khả năng hiệp sĩ của mình!”
“...Cái gì?’’ Anh hỏi lại đầy hoang mang.
Cô giật mạnh cổ áo anh. “Ngươi không có gì để mất. Cứ làm như ta nói. ”
- “Ta sẽ hỏi lại ngươi một lần nữa. Báo lại mục đích. Nếu không trả lời, ta sẽ coi ngươi là một kẻ đột nhập.”
Vẻ mặt của Seo Jun-ho nghi ngờ, nhưng dù sao thì anh cũng trả lời. “… Tôi đến đây để chứng minh tư cách hiệp sĩ của mình.”
Như cô ấy đã nói, anh không còn gì để mất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook