Sự Trở Lại Của Frozen Player
Chapter 83 Tư Cách Hiệp Sĩ


- “……”

 

Huron lặng lẽ nhìn Seo Jun-ho trước khi tra kiếm vào vỏ.

 

- “Thu!” Hắn ta thét dài một tiếng.

 

Choang! Tiếng kim loại lại một lần nữa vang lên khắp đại sảnh rộng lớn khi các hiệp sĩ đồng loạt cất vũ khí của mình đi.

 

“… Cái quái gì vậy?” Sát khí của họ đã biến mất ngay lập tức. Khi anh còn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, Horun một lần nữa cất tiếng.

 

- “Hiệp sĩ lang thang, bước lên võ đài và rút kiếm của ngươi đi.”

 

“……”

 

Các hiệp sĩ lập tức rẽ hàng như Moses rẽ nước Biển Đỏ, tạo một con đường cho anh. Seo Jun-ho từ từ bước xuống, đề cao cảnh giác.

 

- “Một trăm hiệp sĩ sẽ kiểm tra danh dự của thanh kiếm của ngươi. Trận đấu sẽ tiếp tục cho đến khi một bên hạ kiếm và thừa nhận thất bại.”

 

Sau khi đưa ra lời giải thích, Horun gọi một hiệp sĩ khác, sau đó người này bước chân lên võ đài.

 

- "Tôi là Phil.” Anh ta nói tên mình một cách bình tĩnh và giơ kiếm lên. Seo Jun-hođứng im nhìn hết thảy diễn ra rồi nhỏ giọng thì thầm với Nữ hoàng băng giá.

 

“… Này, ngay từ đầu để chứng minh năng lực hiệp sĩ đã ác liệt đến thế này cơ à?”

 

“Tất nhiên, chứng minh năng lực hiệp sĩ không thể nào chỉ là một sự nỗ lực đơn giản nửa vời cả. Ta không thích mấy thứ như này lắm…” Cô cười. “Nhưng dù gì đây cũng là bản chất của hiệp sĩ không phải sao?”

 

Hiệp sĩ luôn là những người có đam mê mãnh liệt với kiếm thuật, dường như có thể dùng kiếm làm như bạn tâm giao của mình. Seo Jun-ho bắt đầu cảm thấy tim đập thình thịch, anh nắm chặt thanh kiếm của mình, môi cong lên.

 

“…Nghe có vẻ thú vị đấy chứ. Hóa ra đây chính là cách họ làm điều này sao.” Anh không hề có ác cảm với điều này.

 

- “Lên đi!” Khi Phil kêu lên, Seo Jun-ho lao về phía trước. Chỉ trong nháy mắt, khoảng cách giữa hai người bị thu hẹp lại, anh vung thanh kiếm đen tuyền của mình lên, thẳng hướng đối phương mà xuất chiêu.

 

Keeng! Phil chặn ngang cú đánh của anh.

 

Thật mạnh. Anh ta là một hiệp sĩ cường bạo, mạnh mẽ - thật giống như những bức tường của Lâu đài Mùa đông - nhưng khả năng phòng thủ không phải là điểm mạnh duy nhất của anh ta.

 

- “Hup!” Anh ta đột ngột xuất lực, cánh tay vung mạnh thanh kiếm khiến cho Seo Jun-ho bị đẩy lùi lại tám bước. Ngay lập tức, Phil tiến đến, tốc độ còn nhanh hơn nhiều so với Seo Jun-ho có thể rút lui.

 

Thân hình lớn như một tảng đá thế này mà còn nhanh hơn cả mình sao? Anh mỉm cười, bắt đầu kích hoạt pháp thuật.

 

“Thế là một trăm hiệp sĩ khác cũng kích thích như anh chàng này sao?”

 

Đây thật đúng là một cánh cổng hoàn hảo để đặt dấu chấm cho hành trình chinh phạt tầng một của anh. Bên cạnh đó, Nữ hoàng băng giá đang hào hứng xem đánh nhau, mỉm cười.  

 

“Đúng là máu hiệp sĩ mà…” Cô không thể hiểu được họ.

 

 

 

* * *

 

 

 

Hiệp sĩ thứ bảy, Rabona, huy mạnh thanh kiếm xuống, thở phù ra một hơi. Trên mũ bảo hiểm cùng áo giáp của cô ta có một vết chém lớn, xuyên thủng cả tầng bảo hộ bên ngoài; đây chính là vết tích mạnh mẽ của Hắc Long Nha để lại.

 

- “… Tôi thừa nhận thất bại.”

 

- “Rabona đã bị đánh bại! Hiệp sĩ lang thang lại chiến thắng một lần nữa!”

 

- “Ai sẽ đánh bại tên hiệp sĩ kiêu ngạo đó đây”

 

- "Tôi sẽ thách thức anh ta một lần nữa!"

 

- "Không, tôi sẽ…!"

 

- “Anh vừa bị đánh túi bụi còn gì! Tránh sang một bên đi!"

 

Mỗi khi Seo Jun-ho đánh bại một hiệp sĩ, bên trong hội trường vốn đang bị băng tuyết chiếm cứ lại nóng lên hết thảy. Cảm giác cạnh tranh dần dần gay gắt, và họ gân cổ cãi nhau để quyết định xem ai là người tiếp theo lên võ đài; thực lực của Seo Jun-ho khiến cho ham muốn so tài trong họ tăng lên mãnh liệt, họ muốn giải tỏa ý muốn này càng sớm càng tốt.

 

“… Phù.” Seo Jun-ho lấy ra một chai nước trong túi trữ vật của mình và uống một hơi cạn sạch. Những hiệp sĩ anh giáp mặt đánh tay đôi cho đến nay ai cũng đều mạnh mẽ.

 

Nếu họ mà là người chơi thì toàn bộ bét nhất cũng đến cấp 100 cũng nên. Tuy họ không có siêu năng lực kinh người như những người chơi khác nhưng Seo Jun-ho cảm thấy rằng mỗi khi kiếm chạm kiếm, họ còn tỏa ra một cảm giác nguy hiểm hơn người chơi bình thường nhiều. Thân thể được rèn luyện, còn được ma pháp hỗ trợ… Khi nói đến những kỹ thuật chiến đấu bằng vũ khí cơ bản, thì họ thậm chí còn đi trước tôi vài bước.  

 

Lý do duy nhất để anh có thể giành chiến thắng cho đến bây giờ chính là nhờ Kẻ canh gác màn đêm. Nếu mà không có nó thì anh không thể có đủ năng lực phá xuyên quang kiếm của họ.

 

Mình chưa bao giờ nghĩ đến quang kiếm còn đa dạng kiểu dáng đến vậy đâu. Seo Jun-ho và mọi người chơi khác chỉ có thể sử dụng một loại quang kiếm duy nhất được tạo thành từ một dạng ma lực mạnh mẽ bao phủ lên toàn lưỡi kiếm. Khi mọi người nghĩ về quang kiếm, họ thường hình dung nó như một mảnh rừng cháy rực lửa, hào quang vạn trượng, nhưng quang kiếm của những hiệp sĩ thì lại hoàn toàn khác biệt.

 

Tại sao lại có quang kiếm như vậy được? Bản chất của kỹ thuật này tuy có điều tương tự , nhưng bề ngoài lại tự do và không bị giới hạn. Một hiệp sĩ có một thanh kiếm sắc bén như gai, trong khi một hiệp sĩ khác tạo ra một thanh kiếm dài như một ngọn giáo.

 

Về bản chất thì giống nhau… nhưng chúng mạnh hơn của mình. Ngay cả sau bảy lần đấu tay đôi, anh vẫn chưa tìm ra lý do tại sao.

 

Vì vậy, anh đã quay sang Nữ hoàng băng giá và hỏi liệu có Hệ thống Người chơi ở Niflheim hay không.

 

“Cái gì? Ở đây làm gì có thứ như thế?”

 

“Vậy là mọi người ở đây không có số liệu hay gì sao?”

 

“Dĩ nhiên là không rồi.”

 

Không giống những người chơi, họ không thể tăng cấp độ hoặc chỉ số của mình, điều đó có nghĩa là nếu họ muốn mạnh mẽ, tăng cường thực lực thì chỉ có một các duy nhất.

 

“Có nghĩa là họ dành cả đời để luyện ma pháp và rồi rèn giũa thân thể… Chắc hẳn phải cực khổ lắm mới có thể kiên trì huấn luyện đến ngày hôm nay.”

 

“Ở vương quốc của ta, đây chính là tiêu chuẩn. Chỉ có ngươi mới là kẻ dị biệt thôi.”

 

“... Thế sự khác biệt giữa quang kiếm của ta với của họ là do khác biệt về phương thức huấn luyện sao?”

 

Nữ hoàng băng giá gật đầu. “Ký chủ, lúc ngươi dùng quang kiếm, ngươi có nhận được một loại ngộ đạo nào đó không?”

 

“Ngộ đạo? Ta cần cái đó làm gì?” Anh hoang mang hỏi lại. Đối với anh và hàng loạt người chơi ngoài kia, để làm được kiếm ki hay quang kiếm thì cũng chỉ cần một số thứ cần thiết thôi: họ chỉ cần thành thạo trong kỹ thuật điều khiển pháp thuật và lưu trữ một lượng kiến thức vừa đủ về nó.

 

Seo Jun-ho đã thu thập đủ pháp thuật một thời gian trước để tạo ra quang kiếm, và hiểu biết của anh về pháp thuật bắt nguồn từ những ngày anh còn là Bóng Ma

 

“Ta cần phải ngộ đạo mới dùng được quang kiếm hả?”

 

“Thì không hẳn, khi dùng kỹ thuật này thì không cần ngộ đạo cũng được. Nhưng nếu ngươi muốn hiệu quả hơn thì câu trả lời là cần.” Cô quay lại và nhìn một trăm hiệp sĩ đứng đó. “Ở vương quốc này có lưu truyền một câu nói: ‘Nếu có hơn một trăm hiệp sĩ thì tất có hơn một trăm loại hình pháp thuật.’”

 

“...Loại hình pháp thuật? Nói đơn giản xem nào.”

 

“Ngươi có để ý vũ khí cua họ đều khác nhau không ai giống ai không?”

 

“Tất nhiên có. Ta còn nghĩ hiệp sĩ chỉ dùng kiếm với khiên thôi cơ… nhưng có vẻ ta lầm rồi.”

 

“Đó là bởi vì hiệp sĩ không được định nghĩa bằng vũ khí họ mang bên người. Cái để định nghĩa một hiệp sĩ chân chính là lòng tự hào trong trái tim họ.” Khi nhìn lại Seo JUn-ho, khuôn mặt cô ấy toát ra vẻ hài lòng. “Họ đều tự mình tìm kiếm vũ khí xứng với bản thân rồi tự tạo một thanh quang kiếm phù hợp với phong cách đó.”

 

“Một vũ khí xứng với bản thân…” Anh lẩm bẩm. Anh không biết với anh thì vũ khí nào phù hợp nhất nữa. Mình dùng cái nào cũng lưu loát thành thạo cả.

 

Điều đó ban đầu là không thể, nhưng Tinh thông binh khí (A) đã biến điều đó thành khả thi. Seo Jun-ho chưa bao giờ cân nhắc vũ khí nào sẽ giúp anh mạnh nhất cả.

 

Lý do mà  mình dùng kiếm cũng bởi vì mình đã từng sử dụng nó lâu nhất… Mình thích nó hơn những vũ khí khác bởi mình quen dùng nó mà thôi. Anh suy nghĩ một lúc, rồi mới nói.

 

“Ta có quang kiếm rồi thì sẽ khó để trở nên giống họ sao?”

 

“Không hẳn.” Nữ hoàng băng giá lắc đầu. “Ngươi giống như một chai nước vậy. Cơ thể ngươi chứa đầy nước trong suốt. Nếu ngươi thêm một vài thứ vào đó thì chuyện gì sẽ xảy ra đây?”

 

“....Màu sắc sẽ thay đổi.” Và anh có thể lấp đầy nó với bất cứ thứ gì mà mình muốn. Đồng nghĩa với việc nếu anh thích, thanh quang kiếm kia sẽ có thể biến thành bất kì hình dạng nào. Anh dần cảm thấy bản thân mình cũng tương tự như những hiệp sĩ kia. Seo Jun-ho từ từ gật đầu.

 

“Làm thôi, coi như là một mục tiêu ở Cánh cổng này.”

 

“Làm gì?”

 

“Tạo ra một thanh quang kiếm mới.”

 

 

* * *

 

 

Hiệp sĩ thứ mười bốn, Sergio. Seo Jun-ho đã đánh bại anh ta, nhưng anh đã không còn đủ sức để đứng vững nữa.

 

Tại sao có cảm giác như các hiệp sĩ ngày càng mạnh mẽ hơn…

 

Khi anh nằm trên sàn đấu, thở hổn hển, Horun bước đến gần anh.

 

- “Hiệp sĩ lang thang. Ngươi sẽ thừa nhận thất bại và bước sang một bên sao?”

 

“……” Seo Jun-ho ngước nhìn ahắn ta. Mặc dù các hiệp sĩ có tử tế lịch sự đến đâu thì họ vẫn ở bên trong cánh cổng này, nơi đây chính là địa bàn của họ. Một khi mình nhận thua thì họ sẽ giết mình sao?

 

Anh bật cười vì ý nghĩ đó. Thật vô ích khi nghĩ như vậy. Dù mình có nhận thua hay không, nếu mà họ đồng loạt lên võ đài đánh mình…  Đến lúc đó thì không còn mạng nữa rồi.

 

Seo Jun-ho gật đầu. “Tôi có được nghỉ ngơi không? Tôi mệt rồi.”

 

- “… Vậy thì hãy quay lại sau ngày hôm nay đi.”

 

Khi Horun giơ tay lên, cánh cửa mà Seo Jun-ho đi qua lại mở ra.

 

- “Hiệp sĩ lang thang, các hiệp sĩ của Lâu đài Mùa đông sẽ luôn chờ đợi ở đây.”

 

“… Thật cảm động.” Anh nói thật. Anh chẳng bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhận được đãi ngộ như vậy bên trong Cánh cổng này cả. Khi anh rời đi, cánh cửa đóng sầm lại sau lưng.

 

“Mình vẫn còn sống…” Khi nhìn xuống bàn tay của mình, anh lẩm bẩm. Sức lực đã hoàn toàn tiêu biến. Tất cả những gì anh muốn làm là nằm xuống và nghỉ ngơi.

 

Nếu mà mình cứ liều mạng mà chiến, thì bây giờ đã là một cảnh tượng khác rồi… Nhưng họ chỉ đơn giản gây sự một chút. Anh còn lo lắng các hiệp sĩ sẽ tấn công anh nếu anh giết một người trong số họ, chính vì lí do đó mà khi chiến đấu, anh cố gắng giảm sát khí tỏa ra càng ít càng tốt. Chỉ áp đảo họ còn khó hơn là giết họ. Đặc biệt là những hiệp sĩ đó còn đều sàn sàn cùng cấp độ với anh.

 

“Nếu đây đã là lâu đài thì chắc cũng có phòng ngủ gì đó đúng không?” 

 

“Nếu các phòng đều trống trơn như lúc trước thì sao?”

 

“Vậy thì chẳng ích gì đâu. Chúng ta sẽ phải đốt lửa hoặc gì đó.”

 

Anh tìm khắp hàng chục phòng ngủ, nhưng không có phòng nào có đồ đạc.

 

“Nếu họ muốn phô trương thì cũng phô trương đúng cách đi chứ. Cứ để trống phòng như này đúng là phí không gian.”

 

“Cứ nói là ngươi đang bực vì không có giường luôn đi lại còn.”

 

Seo Jun-ho vừa đốt lửa lò sưởi vừa càu nhàu phàn nàn. Ngay khi chui vào chiếc túi ngủ từ túi trữ vật, sự mệt mỏi đã lấn át anh.

 

“Bao giờ ta dậy thì ăn đi. Giờ mệt quá rồi.” 

 

“Ký chủ.”

 

Ngay lúc anh sắp chìm vào giấc ngủ, Nữ hoàng băng giá lấy tay kéo tóc anh.

 

“Thế ta ngủ đâu giờ?”

 

“Ngươi không phải là tinh linh à? Chính mồm ngươi nói ngươi không cần những nhu cầu thiết yếu như con người còn gì?”

 

“Kể cả không phải người thì ta cũng rất thích ngủ.”

 

“....Thế ngủ trên khăn giấy đi, ổn chưa?” Bực mình, anh rút một cuộn giấy vệ sinh ra ném cho cô. Cô khéo léo rút khăn giấy ra và cuộn lại bên cạnh lò sưởi.

 

Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà cao và cười nhạt. “Thật hạnh phúc. Tuy chỗ này không phải nơi ta đã sống nhưng cảm giác như mình đã về nhà vậy.”

 

“Thế là tốt rồi.” Seo Jun-ho lẩm bẩm, mắt nhắm nghiền. Nữ hoàng băng giá liếc nhìn anh để kiểm tra xem anh đã ngủ chưa. Cô thoát khỏi đống khăn giấy, ngồi dậy và thở dài.

 

“Haa, ở trong Cánh cổng mà vẫn ngủ say như chết vậy… Đúng là một ký chủ vô tâm vô phổi.”

 

Cô ngồi canh suốt đêm trong cái lạnh giá của Lâu đài mùa đông.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương