Sự Trở Lại Của Frozen Player
Chapter 77 Tăng âm lượng (2)

Người dịch chuyển tức thời nhanh chóng di chuyển đưa anh đến trước tòa trụ sở Hiệp hội Người chơi Hàn Quốc.

 

“Chúng ta đến rồi — Hả?!” Anh ta bật thốt lên vì kinh ngạc. “T-Thế quái nào mà có cả một đống người thế này…?

 

Cảnh tượng trước mắt khiến cho anh cảm thấy dường như mình đến nhầm nơi, bởi nó khác xa một Hiệp hội luôn có trật tự an tĩnh mà họ biết. Hàng ngàn con người tụ tập chật ních từ lối vào, vỉa hè, đường phố, thậm chí còn có người trèo hẳn lên mái nhà ngồi xổm mà ngó xuống quan sát. Tất cả bọn họ đến đây cũng chỉ vì một lý do duy nhất. 

 

“Đó là ngài Bóng Ma!”

 

“Ôi chúa ơi… Đó thực sự là anh ấy…”

 

“Cảm tạ trời đất! Cuối cùng anh cũng trở lại!”

 

Để được nhìn thấy Bóng Ma.

 

Theo ước tính của cảnh sát, có hơn 50 nghìn người tụ tập trước trụ sở Hiệp hội.

 

“……”

 

Khi nhìn bao quát đám đông đang bao trùm mọi ngóc ngách, Seo Jun-ho đột nhiên cảm thấy trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua khiến anh xúc động, ấm áp. Anh thậm chí chưa bao giờ mong chờ sẽ có nhiều người đến vậy tụ tập một chỗ chỉ vì bản thân mình. 

 

…Cảm ơn mọi người.

 

Bởi từ trước tới giờ chưa bao giờ mong đợi về cảnh tượng như vậy, nên khi nhìn thấy đám đông vì an nguy của mình mà đến, anh cảm thấy cảm động hơn bao giờ hết. Nói thật lòng, giữa việc toàn dân chú ý những chiến tích anh cùng đồng đội đã hy sinh để bảo vệ nhân loại và việc mọi người tề tựu chỉ vì chính mình có sự khác biệt một trời một vực. 

 

“Bóng Ma! Bóng Ma! ”

 

“Bóng Ma! Bóng Ma! ”

 

Tiếng hô của họ lớn đến vang dội, khiến anh nổi da gà. Tấ cả mọi người đang say sưa muốn nhắn nhủ một điều tới anh. 

 

Chúng tôi rất vui vì anh đã trở lại. Và cảm ơn anh.

 

“……”

 

Ngay cả những biển quảng cáo lớn kết nối với các tòa nhà cũng đang phát video từ quá khứ của anh. Trước sự khoa trương đó, Seo Jun-ho bắt đầu cảm thấy hơi ngượng ngùng và cúi đầu xuống. Nhưng càng thấy anh làm vậy, họ lại càng bắt đầu cổ vũ điên cuồng hơn.

 

“… Ngươi thực sự khá nổi tiếng đấy nhỉ.” Ngay cả Nữ hoàng băng giá cũng phải kinh ngạc.

 

“Ngài Bóng Ma, chúng tôi sẽ hộ tống ngài vào trong.” Các người chơi của Hiệp hội dàn hàng phòng hộ anh. Seo Jun-ho quay lại nhìn lần cuối.

 

Các cậu sớm muộn cũng được thấy cảnh này thôi.

 

Anh đã hứa. Anh sẽ cho bạn bè của mình được chứng kiến cảnh tượng cảm động ấy, nhìn cách mọi người hướng tới và tung hô mình.

 

* * *

 

“Ở đây à?”

 

Khi bước vào phòng chờ, Shim Deok-gu đứng dậy, dường như anh ấy vốn dĩ đá đợi ở đấy được một thời gian. Seo Jun-ho tháo khẩu trang và ngồi phịch xuống ghế sofa.

 

“… Mấy cái kia là cậu làm hả?”

 

“Mọi người dưới đó hả? Không.” Deok-gu cười. “Cảnh sát ước tính rằng có khoảng 52.000 người và con số còn đang tiếp tục tăng. Cậu nghĩ tôi là Tổng thống hay gì mà có thể làm thế.” Cho dù anh có là Tổng thống đi chăng nữa, để chỉ trong một thời gian ngắn ngủi như vậy triệu tập cả hàng ngàn người như vậy là không có khả năng. 

 

"Thế còn các bảng quảng cáo?"

 

“E hèm. Chà, đó là… ”Anh nhún vai đầy tự hào, nhưng một lúc sau, anh lại thở dài và nhìn bạn mình. “Tôi làm bạn lâu như vậy mà tôi vẫn thấy cậu đúng là khó lường đấy.”

 

Chỉ vài giờ trước thôi, Seo Jun-ho gửi cho anh một tin nhắn, bảo anh bắt đầu chuẩn bị cho hội nghị.

 

“Lần này cậu định công bố hợp tác với Hiệp hội sao?” 

 

“Đúng thế.” Seo Jun-ho gật đầu.

 

“Nhưng mà lúc cậu còn chưa tới Roma, cậu bảo tôi là Bóng Ma chỉ thiết lập quan hệ gắn kết về công việc với Hiệp hội để chúng ta có thể xây dựng các mối liên kết mạng lưới quan hệ, Bóng Ma sẽ không làm việc dưới trướng Hiệp hội cơ mà.” 

 

“Lúc đấy là thế. Nhưng giờ tôi đổi ý rồi.” Anh nhắm mắt lại, dường như trong tâm trí đang hồi tưởng cái gì đó. “Deok-gu, cậu có nhớ cái hôm cậu đến phòng bệnh thăm tôi không? Hôm đấy cậu có nói một câu.” 

 

Đã bốn tháng trôi qua, nhưng cảm giác vẫn như chỉ mới hôm qua.

 

“Cậu khẳng định thế giới bây giờ đã hòa bình. Rằng tôi không cần phải tiếp tục làm người chơi nữa, những hy sinh trước đó mà chúng tôi vào sinh ra tử đã mang lại hòa bình cho nhân loại.  Rằng bây giờ tôi nên sống cho chính mình.” 

 

“……”

 

“Nhưng sau bốn tháng tự mình chứng kiến, tôi không nghĩ điều đó đúng. Bây giờ lũ yêu vật còn ra tay táo bạo hơn cả 25 năm trước.” 

 

“Jun-ho. Đó là nhờ Ngũ đại anh hùng, tác dụng chấn áp của họ là không thể thay thế. Nhưng bây giờ…”

 

“Tôi biết. Lũ yêu vật mà tôi chạm trán ở Paradise coi tôi như một con mồi béo bở vậy. Với chúng, Bóng Ma đã tàn, giờ đây thiên hạ là của chúng.”

 

Chúng không còn sợ hãi anh nữa. Chúng quay sang tìm mọi cách săn lùng anh như thể một chiến tích cần giành được.

 

"Jun-ho." Khuôn mặt của Deok-gu nghiêm trang. “Không có gì nguy hiểm hơn lòng dũng cảm của một người yếu đuối.”

 

“...Tôi biết.” Anh đồng ý. Anh biết quá rõ mọi thứ kết thúc như thế nào. “Nhưng tôi không thể đứng yên thêm nữa.”

 

“Tại sao cậu lại như vậy…”

 

“Paradise.” Seo Jun-ho nói một cách u ám. “Cậu có biết tại sao nó được tạo ra không? Haha — Mục đích của nó là để tạo ra một bóng ma thứ hai"

 

“……!” Deok-gu không nói nên lời.

 

“Nghe châm chọc không? Chúng căm thù tôi đến xương tủy … chúng dùng hàng nghìn đứa trẻ chỉ để tạo ra một bản sao của tôi.”

 

“....Đó không phải lỗi của cậu.”

 

“Tôi biết điều đó. Nhưng điều đó không thay đổi sự thật rằng mọi chuyện bắt đầu bởi vì tôi.”

 

“Thế là ý cậu là cậu sẽ chịu trách nhiệm?"

 

“Đúng thế. Thành thật mà nói, tôi nghĩ rằng tất cả những gì tôi cần làm cũng chỉ quanh quanh ở việc thăng cấp mạnh mẽ hơn một chút rồi cứu những người bạn của mình.”  Nhưng Paradise đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của anh. “Nhưng sau khi nghĩ lại, nhìn lũ yêu vật giương nanh múa vuốt, mạnh lên một chút không đủ.” 

 

Lũ yêu vật trong quá khứ khác hoàn toàn. Trước khi dám ra tay làm việc ác, chúng sẽ luôn nhớ đến gương mặt của Bóng Ma. 

 

“Bóng ma luôn xuất hiện trước cửa của tội nhân. Tất cả những con yêu vật gặp anh ta đều chết .”

 

Cụm từ đơn giản đó đã làm nản lòng lũ tội đồ phạm pháp và sự tồn tại đơn giản của Bóng Ma cũng đã đủ giúp mọi người an toàn.

 

“… Nhưng như cậu đã nói, cậu không thể đảm nhận vai trò giống như trước đây được.”

 

“Tôi biết. Tôi cũng không muốn làm điều này tí nào.” Nếu có người khác gánh vác thì anh sẽ không cần phải làm gì cả. Nhưng tiếc một điều, không ai có thể. “Cửu Thiên và những người xếp hạng khác… Cấp độ và chỉ số của họ cao hơn của tôi, nhưng họ không muốn bước tiếp.”

 

Đúng hơn, không ai có thể bước tới. Không có ai mạnh mẽ hoặc có ảnh hưởng lớn như Bóng Ma.

 

“Họ thừa biết rằng điều đó quá nguy hiểm.” Sau khi suy nghĩ cân nhắc kỹ lưỡng, anh nhận ra rằng anh là người duy nhất có thể làm được điều này. “Kỹ năng của tôi có thể không đủ, nhưng ảnh hưởng của tôi lại dư sức.”

 

Chỉ cần anh mở miệng, người chơi sẽ vô điều kiện mà lắng nghe. Anh sẽ lại một lần nữa lập uy để có thể dọa đứng lũ yêu vật, buộc chúng phải suy nghĩ lại trước khi phạm tội.

 

“Chỉ có Bóng Ma mới có thể tiêu diệt những con yêu vật như thế này, như anh ta đã làm trong quá khứ.”

 

Seo Jun-ho là một người khá ích kỷ.

 

Bóng Ma là một thực thể hoàn chỉnh. Dù cho mình nghỉ hưu thì cũng chỉ là một dấu khép lại nhỏ nhoi, và tất cả những gì còn lại của mình vẫn còn được ghi chép lại trong sử sách vĩnh viễn.

 

Nhưng anh không chịu đi một con đường dễ dàng như vậy. Anh sẽ sử dụng tên tuổi và sức ảnh hưởng của mình để khiến mọi người cảnh giác với những lũ yêu vật một lần nữa.

 

“… Ngươi đã phải đưa ra một quyết định khó khăn đấy. Ta sẽ ghi nhớ sự dũng cảm này của ngươi.” Nữ hoàng băng giá tán thưởng sự dũng cảm của anh.

 

Thật dễ dàng để trở thành một anh hùng nếu bạn không có gì để mất. Còn khi bạn sợ mất tất cả, thì còn lâu mới thành anh hùng.

 

“……”

 

Một lúc lâu sau, Shim Deok-gu lại lên tiếng. “… Sau khi đưa ra thông báo, cậu sẽ không thể rút lại thông báo đó.”

 

“Tôi đã quyết định rồi.”

 

“Mỗi khi lũ yêu vật kích động khủng bố, mọi người sẽ tìm kiếm cậu. Và nếu cậu không xuất hiện vào thời điểm họ muốn, họ sẽ nguyền rủa cậu.”

 

Được ngưỡng mộ và yêu mến như anh, Bóng Ma có thể mất tất cả những điều đó chỉ trong chốc lát. Nhưng Seo Jun-ho đã quyết định đầy chắc chắn.

 

"Tôi biết."

 

“Sẽ có hàng tá — hàng trăm yêu vật săn lùng Bóng Ma.”

 

“Không tránh khỏi.”

 

Shim Deok-gu thở dài thườn thượt, giơ tay vò đầu bứt tóc, hoàn toàn mặc kệ đó là kiểu tóc  mà nhà tạo mẫu của anh đã bỏ ra rất lâu để trang chỉnh. Dù anh có nói gì đi chăng nữa, anh cũng không thể thay đổi ý định của bạn mình.

 

“Cậu cứng đầu thật đấy…”

 

“Tôi lúc nào chả thế.” Mỗi khi Seo Jun-ho gây xôn xao, Shim Deok-gu luôn là người dọn dẹp mọi phế tích rồi bãi bình mọi phong ba. Anh vỗ tay vào nhau.

 

“Làm gì thì làm, đồ khốn nhà cậu. Tôi có thể làm gì cho cậu đây?” 

 

“Tăng âm lượng lên đi. Cao nhất có thể vào.”

 

“Còn to hơn bây giờ á hả? To hơn là ồn ào nổ đầu đấy.” 

 

Seo Jun-ho mỉm cười. “Bật to lên thì giọng nói của tôi mới vang lên cả tầng hai được chứ.”


 

* * *

 

Phòng họp chật cứng. Ban tổ chức đã giảm số lượng chỗ ngồi để tiết kiệm nhiều chỗ nhất có thể, nhưng vẫn đông đến nỗi hầu như không còn chỗ để thở.

 

"Đây có phải là sức mạnh của Bóng Ma không?"

 

“Hôm nay không chỉ có các phóng viên đâu. Nhìn qua đó mà xem.”

 

Các phóng viên há hốc mồm khi nhìn thấy ai đang ngồi gần phía trước.

 

“Đ-đó có phải là 6 Phó Bang hội và Trưởng nhóm của Big 6 không?”

 

“Anh ấy chình là người hùng đã cứu thế đấy. Nhưng giờ thì khác rồi, anh ấy chỉ còn là dĩ vãng mà thôi.”

 

“Ngay cả những ranker cũng ở đây kia kìa.”

 

Thực tế các phóng viên đang ngồi bâu khắp nơi đã sớm chảy nước miếng. Hội nghị hôm nay giống như một bữa tiệc buffet thơm ngào ngạt. Bất kể họ viết về ai thì cũng đảm bảo trở thành tin nóng.

 

“Anh nghĩ họ sẽ nói về điều gì?”

 

“Tôi không biết nữa… Sao đi nữa thì anh có nghĩ họ sẽ công bố một tin quan trọng không? Giống như chính trị toàn cầu ấy.”

 

Không giống như các phóng viên nhốn nhốn nháo nháo, các người chơi thì thoạt nhìn rất ngầu; đặc biệt là các Trưởng nhóm Big 6.

 

“Paradise… Mình đến để gặp Seo Jun-ho, nhưng giờ thì mình còn tìm thấy một thứ tốt hơn nhiều.” Kiora lẩm bẩm. Cô là thành viên của Hiệp hội lính đánh thuê, Hallem.

 

Đội trưởng của Bang hội Dokkaebi hỏi lại. “Cô tìm kiếm quý ngài Đầu Gà làm gì?” 

 

“Quý ngài Đầu Gà? Cái đồ lùn nhà cô đang nói gì thế?”

 

Gong Juha nhăn mũi trước lời nói xúc phạm của Kiora. Điều khiến cô còn thất vọng hơn là ngoại hình của Kiora nhìn trưởng thành hơn cô rất nhiều. Cô thở dài thườn thượt, cố gắng kìm chế cơn tức giận rồi nở một nụ cười thật tươi tắn.

 

“Ah, tôi rất thân với anh Seo Jun-ho nên tôi đã vô tình gọi anh ấy bằng biệt danh thôi. Không giống như cô, bà già, chúng tôi rất thân với nhau đấy.”

 

“Phụt, thấy anh ấy chưa gia nhập Dokkaebi thì tôi có thể biết chính xác mối quan hệ của hai người là như thế nào rồi đấy.”

 

“C-cô đang nói gì vậy? Các mối quan hệ cá nhân không liên quan đến các mối quan hệ công việc.”

 

“Cá không? Tôi chắc chắn rằng mình sẽ thuyết phục được Seo Jun-ho gia nhập Hallem ngay ngày hôm nay.”

 

“Cô đúng là nông cạn!”

 

"Hahaha!"

 

Bốn người khác theo dõi hai người khắc khẩu, y như mọi lần. Mặc dù mỗi người thuộc một tổ chức trong Big 6, nhưng họ lại gặp nhau khá thường xuyên, mối quan hệ cũng khá gắn kết. Tất nhiên, điều này không có nghĩa là họ dễ dãi với nhau khi cạnh tranh về vấn đề công việc giữa các bang hội.

 

“Phụt, cô luôn là người nông cạn như vậy đó nhỉ.”

 

“Ồ vậy ư? Tôi không muốn nghe điều đó từ một người luôn bị báo đài đưa tin về những cuộc ẩu đả trong quán bar.”

 

“Làm ơn lưu tâm cô đang ở chỗ nào và vui lòng ngậm miệng lại.”

 

“……”

 

Không giống như những gì các phóng viên mong đợi hai người sẽ bùng nổ thành đánh nhau, tuy còn trẻ con và cãi nhau rất nhiều, nhưng hai người họ cũng thừa biết khi nào nên im lặng.

 

“Ngài Bóng Ma và Chủ tịch Shim Deok-gu sẽ sớm vào hội trường. Im im cái đi.”

 

“……”

 

Ánh mắt họ thay đổi thành mong đợi. Họ sắp gặp huyền thoại sống, Bóng Ma.

 

Tuy nhiên, thực ra họ xuống tầng 1 để gặp Seo Jun-ho, không phải Bóng Ma.

 

Siêu Tân binh đã phá kỷ lục Hang động Thử thách.

 

Và anh ấy đã làm điều đó chỉ với một kỹ năng hạng D duy nhất…

 

Nếu mà có thể tiếp tục thử sức, anh ấy đảm bảo sẽ càng cường hãn theo cấp số nhân.

 

Anh ấy là một viên đá quý cấp S. Nhưng khi họ đi xuống, Bóng Ma lại đột ngột thông báo mở cuộc họp báo của riêng mình, và họ không còn được lệnh tuyển dụng Seo Jun-ho nữa.

 

Bóng Ma được ngưỡng mộ trên toàn thế giới.

 

Nếu anh ấy gia nhập một Hiệp hội…

 

Mức độ ảnh hưởng của chúng tôi sẽ tăng lên.

 

Tất cả họ đều có cùng một mục tiêu như vậy.

 

Tất nhiên là ngoại trừ Gong Juha. 

 

M-Mình không thể tin rằng mình sẽ được tận mắt nhìn thấy Bóng Ma! 

 

Cánh cửa mở ra khi cùng lúc chương trình phát sóng trực tiếp bắt đầu. Hàng nghìn con mắt nhìn chằm chằm, tràn đầy chờ đợi.

 

“……”

 

Một người đàn ông bước ra, một sự hiện diện vô cùng đặc biệt.

 

Bóng Ma.



- Thông báo - Hiện tại eng đã kịch raw nên khả năng truyện sẽ còn 1 chap / tuần, bên mình sẽ cố gắng ra nhanh nhất có thể, cảm ơn mọi người đã ủng hộ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương