Sự Trở Lại Của Frozen Player
-
Chapter 78 tăng âm lượng (3)
Khi Bóng Ma tiến vào hội trường, ánh đèn flash camera liên tục nhấp nháy. Nhưng so sánh với số lượng phóng viên đang tụ tập đông như kiến ở trong đây thì những âm thanh đó lại có vẻ hơi ít ỏi.
“……”
Mọi người đang nhìn chằm chằm vào Bóng Ma mà họ ngưỡng mộ bấy lâu nay — thậm chí có một số người đã rơi nước mắt. Anh ấy là một huyền thoại sống, một vị thần uy dũng, một người anh hùng bất khả chiến bại.
… Đúng là Bóng Ma, đây chính là người anh hùng trong quá khứ của toàn nhân loại.
Anh ấy đã thực sự trở lại.
Anh ấy đã bình phục hoàn toàn sau vài tháng thôi sao?
Mình còn nghe phong phanh rằng anh ấy chính là người đã tận tay giết hàng chục yêu vật ở Rome, và có vẻ như đó là sự thật.
Từng bước đi vững chắc trầm ổn đều hiện lên phong thái tự tin cùng khí tràng mạnh mẽ, một tư thái cao ngạo đáng có khiến cho hội trường to rộng này bị bao phủ bởi sự tồn tại cường đại ấy. Chỉ riêng sự hiện diện của anh ấy cũng đủ thu hút hoàn toàn sự chú ý của hàng nghìn người xem.
“Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu cuộc họp báo.” Shim Deok-gu ngồi cạnh Bóng Ma, cầm mic và nói. Trong quá khứ, Shim Deok-gu cũng chỉ từng đóng vai trò là người đại diện cho các cuộc họp báo, nhưng nay đã khác xưa.
Anh ấy từng chỉ là một nhân viên cấp thấp trong Hiệp hội…
Đến cấp Chủ tịch rồi vẫn hạ mình làm người dẫn dắt họp báo sao?
Xem ra họ còn thân thiết hơn so với lời đồn rằng họ là bạn đồng trang lứa từ khi còn nhỏ.
Đôi ba người ngoài cuộc kia còn đang mong chờ Shim Deok-gu khi nhìn thấy bạn mình có vị trí đức cao trọng vọng như vậy sẽ ghen tị hoặc khó chịu, ai lại một Chủ tịch hạ giá làm người phát ngôn? Nhưng hoàn toàn trái ngược với mấy suy nghĩ bất thiện kia, Shim Deok-gu lại không hề cảm thấy ghen ghét.
“Chúng tôi sẽ trả lời một số câu hỏi.”
“Chỉ một số thôi sao? Làm như vậy có hơi bất công không thưa ngài?”
“Ở hội trường này còn rất nhiều người…”
Khi Shim Deok-gu nói ra điều kiện, những người ở dưới bắt đầu mở miệng càu nhàu bất mãn, nhưng cuối cùng chẳng ai có thể thay đổi được gì cả, bởi trong đây người cầm quyền quyết định chính là Shim Deok-gu và Bóng Ma. Dù có phàn nàn hay không hài lòng, họ vẫn nhanh chóng chớp lấy cơ hội hiếm có này để moi được nhiều thông tin hữu ích. Trong những tiếng vang kia, phóng viên bắt đầu giơ tay. Khi nhìn thấy người đầu tiên, Shim Deok-gu chọn anh ta.
“Xin chào. Tôi là Lee Shinwoo, tổng biên tập của tạp chí Người chơi. Tôi luôn ngưỡng mộ ngài và thật vinh dự khi — ”
“Làm ơn hãy vào đề.” Deok-gu chen vào. Người biên tập nhanh chóng chuyển hướng, sợ mất cơ hội.
“Nhiều người tò mò về sức khỏe của ngài Bóng Ma. Liệu khi ngài đã tiếp tục ra mắt trước công chúng tức là ngài đã hoàn toàn hồi phục sau biến cố trước đó phải không thưa ngài?”
Biên tập viên muốn Bóng Ma chính mình trả lời, nhưng Shim Deok-gu lại lấy luôn quyền phát ngôn. “Tôi vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng bản thân tôi đủ sức để bắt đầu hâm nóng cơ thể để hoạt động trở lại.”
Các phóng viên bắt đầu lẩm bẩm với nhau.
“Trong hang ổ yêu vật trước đó vài giờ mà Bóng Ma đã tiêu diệt có tên yêu vật là Torres Milo đấy.”
"…Gì á? Torres Milo? Có đúng là người tôi đang nghĩ không thế?”
“Anh không nghĩ sai đâu, hắn ta từng là một người chơi có tiếng đấy. Hắn ta còn đạt đến cấp 75 rồi.”
“Chờ đã, vậy ý là Bóng Ma đã tự mình hạ gục một người chơi cấp 75 cùng với hàng chục người khác?”
“Thế mà anh ấy còn nói đấy chỉ là “hâm nóng cơ thể”...”
Mọi người ở đây đều biết Bóng Ma mạnh đến kinh thiên động địa, nhưng chưa một ai được tận mắt chứng kiến cảnh anh ấy vung kiếm giết địch là như thế nào. Nguồn duy nhất để họ tiếp nhận thông tin về một huyền thoại dũng mãnh cũng chỉ từ những kỉ lục và những cuộc hành trình chinh chiến của anh ấy trong quá khứ mà thôi.
"Câu hỏi tiếp theo."
“… Ngài Bóng Ma đã mắc kẹt ở trong trạng thái đông lạnh suốt 25 năm. Cũng chính vì điều này, nên khá nhiều giả thuyết được dựng lên, rằng họ không tin người trước mắt chính là Bóng Ma huyền thoại một thời. Liệu ngài có thể chứng minh ngài thực sự là Bóng Ma không ạ?”
“Ồ.”
“Điên mất rồi à mà hỏi câu này.”
Mặc cho những người khác chỉ trích câu hỏi, họ vẫn tò mò về cách Bóng Ma sẽ trả lời ra sao. Đúng là hiện nay có rất nhiều giả thuyết đang lưu truyền về sự trở lại của Bóng Ma.
“À, tôi không chắc lắm chứng minh thế nào…. Cậu làm thử xem thế nào?”
Khi Deok-gu quay sang anh, Bóng Ma rút kiếm khỏi vỏ, khiến phóng viên dưới khán đài giật bắn mình. Đó là một thanh kiếm Hiệp hội đơn giản, tiêu chuẩn nhưng toàn thân lại ánh lên một dòng ma thuật đen nhánh dọa người. Ánh mắt của các người chơi tập trung trong hội trường bắt đầu thay đổi.
Là một thanh quang kiếm. Một thanh kiếm vô khuyết.
Thế mà anh ta còn dám mở miệng nói còn chưa hồi phục hoàn toàn? Nhìn không khác gì một tên quái vật ở cấp 80 cả…
Đó là… Đó có thể là cơ hội chống lại Kim Woo-joong.
Mẹ kiếp! Tỷ lệ hao trừ pháp thuật của anh ta còn có vẻ thấp hơn cả mình. 25 năm trước anh ta đâu có mạnh đến mức này đâu?
Thanh quang kiếm trông không khác gì một con báo sẵn sàng vồ mồi bắt cứ lúc nào; vừa mạnh mẽ bùng cháy như lửa lại vừa tĩnh lặng lạnh lùng như mặt hồ. Dòng năng lượng đen tuyền ghê gớm kia chầm chậm mà quấn quanh thanh kiếm, từng đoàn hắc khí lượn lờ lại nhất quán, điều đó chính là minh chứng tuyệt vời nhất cho thấy pháp thuật của anh ấy đã hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của mình một cách hoàn hảo.
Nhìn cảnh tượng ấy, ai cũng nhận định rõ ràng kĩ năng của anh đã mạnh mẽ hơn nhiều so với 25 năm trước. Trong quá khứ thanh kiếm kia đã khủng bố như vậy, giờ còn mạnh hơn thì đến mức nào?
Các trưởng nhóm Big 6 nuốt nước bọt. Không nghi ngờ gì nữa, anh ấy chính là Bóng Ma thực sự.
“… Cảm ơn ngài đã phản hồi.” Người phóng viên cúi đầu thật sâu và ngồi xuống.
Bóng Ma cất thanh kiếm của mình, hội nghị tiếp tục.
“Ngài Bóng Ma bị đóng băng nhưng vẫn có thể thức tỉnh, điều đó có nghĩa là bốn người khác cũng có cơ hội phục hồi sao?”
“…Tôi không biết liệu có cơ hội hay không. Tôi thậm chí không biết bản thân làm thế nào mà lại thoát được khỏi lớp băng đó.” Shim Deok-gu trả lời đúng ý của Seo Jun-ho. Một khi để lộ anh có thể cứu được bạn bè của mình, lũ yêu vật còn đang ngo nghoe chắc chắn sẽ ra ám chiêu làm điều bẩn thỉu gì đó.
Họ hỏi thêm một số câu hỏi. Deok-gu đã trả lời những câu hỏi mà họ mong đợi, cuối cùng hầu hết những câu hỏi đến từ phóng viên đều được giải đáp thỏa đáng.
“Bây giờ, chúng tôi sẽ nhận được câu hỏi từ các người chơi.” Shim Deok-gu thông báo. Các người chơi giơ tay lên cao. Người đầu tiên được chọn là Kiora của Hallem Guild.
“Thật vinh dự khi được gặp anh. Câu hỏi của tôi có liên quan một chút đến cá nhân anh… Anh có biết rằng kỷ lục Hang động thử thách đã bị phá vỡ một thời gian trước không?”
Shim Deok-gu quay sang Seo Jun-ho và thì thầm vào tai anh, “Đó là một người chơi tên là Seo Jun-ho.”
“Cậu nghĩ tôi không biết à?”
Deok-gu gật đầu. “Cậu biết.”
“Đây là câu hỏi của tôi. Anh có thể cho chúng tôi biết suy nghĩ của anh về vấn đề này và ý kiến của anh về Seo Jun-ho không?”
“Ừm, tôi thì không biết nói nhiều về điều này như thế nào….” Shim Deok-gu nhìn Seo Jun-ho. Anh không thể nhìn thấy biểu cảm của anh ấy vì chiếc mặt nạ đã che khuất toàn khuôn mặt, nhưng lại thấy anh ấy bình tĩnh đưa tay ra. Anh ấy đang yêu cầu mic.
Cuối cùng…!
Đây là lần đầu tiên được nghe thấy giọng nói của Bóng Ma sau 25 năm.
Nút âm lượng đâu rồi?
Các phóng viên nhanh chóng điều chỉnh EQ trên mic của họ để có được đoạn ghi âm rõ ràng nhất.
"…Đầu tiên."
Giọng nói êm dịu của anh vang lên qua loa. Với những khán giả chỉ từng nghe giọng anh qua những bản thu âm cũ nát thì nghe được âm thanh của Bóng Ma là vô cùng ấn tượng và vui sướng, không khác gì tiếng trời.
Đây là giọng nói của Bóng Ma sao.
Giọng anh ấy hay thật sự đấy. Có khi còn đi làm diễn viên lồng tiếng cũng được.
Mình cá chắc anh ấy cũng đẹp trai nữa.
Seo Jun-ho dừng lại, khán giả gật đầu hiểu ý.
Cảm xúc của anh ấy chắc hẳn đang rất phức tạp.
Anh ấy có lẽ thất vọng ấy nhỉ. Vừa tỉnh dậy sau 25 năm ngủ đông nhưng cuối cùng bị một tiểu tử miệng còn hôi sữa phá vỡ kỷ lục của mình…
Nhưng Seo Jun-ho lại đang bận trầm tư nghĩ về điều khác. Hừm, làm thế nào để nói về chính mình bây giờ.
Không được quá tự coi thường, lại không nên khen ngợi quá nhiều. Cuối cùng anh quyết định sẽ bình phẩm vài câu không mặn không nhạt.
"Tôi tình cờ gặp cậu ta vài ngày trước tại Hiệp hội."
“Ồ…”
“Người chơi hàng đầu của quá khứ và người chơi hàng đầu của hiện tại đụng mặt…”
"Anh ấy sẽ nói gì tiếp theo nhở?"
“Q-Qúy ngài Đầu Gà còn chưa hề nói chuyện đó với mình… À, đúng rồi, hai bên còn chưa có thông tin liên lạc thì lấy đâu mà bảo.”
Kiora ấn ấn anh ta, "Anh nghĩ gì vậy?"
"Nó khiến tôi nghĩ đến một tư thế cúi người."
“……!”
“Đúng như tôi nghĩ, anh ấy cũng nghĩ như vậy.” Các người chơi gật đầu. Anh ấy đang đề cập đến động tác gập người xuất phát của các vận động viên điền kinh trong một cuộc thi đấu gay gắt.
Hóa ra là sắp bắt đầu một cuộc đua giữa đôi bên à…
Xét về tiềm năng của Seo Jun-ho thì thể nào anh ta cũng sẽ phát triển theo cấp số nhân nếu anh ta có trong tay một cuốn sách kỹ năng.
Các phóng viên ai nấy đều giương mắt quan sát kỹ Bóng Ma.
Anh ấy khen ngợi người khác thật tự nhiên, trong khi đó chính người đó là tên đã phá vỡ kỉ lục của chính mình…
Bóng Ma thật đúng là một người lịch thiệp y như lời đồn.
Nếu mình mà là anh ấy thể nào mình cũng không thể dối lòng mà khen được trôi chảy như thế kia đâu.
“Tôi là Benjamin của Labyrinth. Có bang hội nào mà anh muốn tham gia không?”
"Không. Tuy nhiên, tôi sẽ duy trì mối quan hệ thân thiết với Hiệp hội kể từ đây trở đi. ”
"Cảm ơn anh.”
Các phóng viên ở phía sau ồn ào ầm ĩ, nhưng các người chơi Big 6 vẫn lạnh nhạt gật đầu. Anh ta không tham gia vào hiệp hội cũng tốt, đỡ phải trơ mắt nhìn một con mồi béo sa nhập vào lưới người khác.
“Tôi là Gong Juha của Guild Dokkaebi. Hehe, tôi là một big fan của anh đấy… ”
“… Tôi biết rồi,” Seo Jun-ho miễn cưỡng nói. Anh biết quá rõ. Mỗi lần họ gặp nhau, cô ấy đều cố gắng thuyết giảng với anh bằng những lời lẽ tự coi là chính đáng, không khác gì đa cấp rao hàng cả.
“Tôi rất quan tâm đến vụ việc ở Rome. Nhiều người đã cho rằng là anh đã giải nghệ… Hehe, tôi khá thắc mắc là không biết sau lần này thì anh sẽ hoàn toàn quay trở lại tiếp tục chinh chiến hay không. Đó là điều tôi muốn hỏi. ”
Đó là câu hỏi mà anh đã chờ đợi nãy giờ.
“Tôi đã muốn nghỉ ,” anh trầm giọng nói. Mọi người đang chăm chú nghe ngay lập tức nghe thấy sự thay đổi trong giọng điệu. Seo Jun-ho vừa nhìn Deok-gu, vừa nói. “Khi tôi tỉnh dậy, người bạn của tôi ở đây đã nói với tôi một điều làm tôi không bao giờ quên. Anh ấy nói với tôi rằng sự hy sinh của các đồng đội và tôi đã mang lại hòa bình cho thế giới này. Anh ấy nói, bây giờ so với quá khứ, mọi thứ đã tốt hơn rất nhiều.”
Khán giả gật đầu đồng ý. Tỷ lệ tử vong ở mỗi quốc gia đang đạt mức thấp nhất mọi thời đại và nền kinh tế đang bùng nổ.
"Nhưng sau khi chứng kiến thảm kịch ở Paradise, tôi không còn nghĩ rằng mình có thể ung dung mà nghỉ hưu." Anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình. “Trong 24 năm qua, gần sáu nghìn trẻ em đã bị bắt cóc bởi những tên yêu vật. Hầu hết trong số họ đã bỏ mạng.”
“……!”
“Nhiều đến vậy…?”
“Thế mà không ai biết?"
"Dĩ nhiên là không. Không ai quan tâm đến tầng 1 nữa.” Seo Jun-ho không thể che giấu cơn thịnh nộ trong giọng nói của mình. “Tôi và các đồng đội đã tin tưởng thế giới. Chúng tôi chắc chắn rằng những lũ yêu vật sẽ không bao giờ quay trở lại nữa. Nhưng điều đó dường như không phải như vậy, sai hoàn toàn rồi.”
“……”
Các người chơi im lặng. Họ không thể phủ nhận những lời buộc tội đó của anh. Đúng là khi một người chơi lên đến tầng 2, họ không còn quan tâm đến tầng 1 nữa.
“Điều này hoàn toàn có thể ngăn chặn được kịp thời. Nếu người chơi, bang hội và hiệp hội cùng chung tay, điều này đã không xảy ra.”
Nhưng họ đã không làm như vậy. Tất cả đều quá tập trung vào tài nguyên, đất đai và yêu vật mới trên tầng 2.
“Hiện tại là kết quả của quá khứ và là nguyên nhân của tương lai.”
“Bởi sự tự mãn và lòng tham của các người, những cái chết kinh hoàng đó mới xảy ra trên thế giới được xưng là yên bình này.” Đây là những gì Bóng Ma đã nói với họ.
"Vì vậy, tôi không thể nghỉ hưu."
Làm sao anh có thể ngồi nhàn nhã sống cuộc đời còn lại, trong khi ngoài kia là một mớ hỗn độn như vậy?
Phản ứng của người chơi sau câu nói đó thì chia làm hai phe; một bên cúi đầu xấu hổ, còn một bên lại nheo mắt không hài lòng. Nhưng Seo Jun-ho không thèm quan tâm đến cách họ phản ứng. Anh sẽ bước đi trên con đường mà chính anh đã tự chọn cho mình.
"Tôi có một điều nữa muốn nói về vấn đề này." Anh quay sang hàng trăm máy quay đang chĩa vào mình. Cuộc họp này vẫn luôn được phát trực tiếp trên toàn thế giới. Các nhân viên cuống cuồng nắm bắt khung cảnh ấy, nhưng Shim Deok-gu lại ra hiệu cho họ lùi về phía sau.
Tên nhóc này… Anh ấy luôn như vậy. Một khi đã bắt đầu, anh ấy sẽ nói những gì anh ấy muốn cho đến cùng.
"Cái này là dành cho lũ yêu vật."
Bóng Ma không tạo ra bất kỳ pháp thuật nào, nhưng chỉ cần sự hiện diện của anh là đã đủ choáng ngợp toàn bộ. Những người trong phòng họp nuốt nước bọt, ngước ánh mắt nhìn lên anh, Bóng Ma - anh hùng nhân loại kia dường như toàn thân đang tỏa ra hào quang chói mắt.
“Ta đã trở về rồi đây.”
Anh không hề hét lên hay tức giận đến mất lí trí, nhưng lời cảnh báo lạnh lùng, trầm lặng của anh lại đủ khiến người ta rùng mình nổi da gà.
Sao cơ? Anh ấy có khi chỉ quanh quẩn ở khoảng cấp 80. Mình lại nghĩ chắc chắn còn cao hơn nữa ấy chứ…
Thật ớn lạnh… Khí tràng quá mạnh, mình còn rút kiếm phòng ngự từ bao giờ không biết đây.
Tự nhiên thấy đáng thương lũ yêu vật kia ghê. Trêu ai không trêu lại đi trêu Bóng Ma.
Người chơi mạnh nhất đã trở lại sau 25 năm. Vào lúc đó, các phóng viên đã lên kế hoạch hoàn hảo cho nội dung trang nhất vào ngày mai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook