Sự Trở Lại Của Frozen Player
Chapter 72 Kỳ Nghỉ Ở Rome ( 4 )

"Này! Anna!” Torres quay sang Anna khi hắn nhìn thấy Marco đang chạy về phía họ.

 

“Cháu có biết cậu ta không?"

 

“… Cậu ấy là thủ lĩnh của gia đình mà cháu là thành viên.” Anna nhìn chằm chằm xuống mặt đất, giọng nói vang lên như vô hồn.

 

"Chậc, hôm nay có phi vụ quan trọng lắm đấy.” Hắn nhìn xung quanh, rồi nhanh chóng đưa mấy đứa trẻ bên người vượt vào một con hẻm.

 

“Anna! Anna! ” Khi đến gần họ, Marco nở nụ cười rạng rỡ. Torres chớp mắt.

 

“Nhóc là ai, sao lại làm phiền Anna chúng tôi?"

 

“X-xin chào! Tôi là Marco. Cháu là anh trai của Anna… ”

 

“À, vậy nhóc là Marco à? Chú đã nghe rất nhiều điều về nhóc đấy. Có phải vậy không Anna?"

 

“……” Anna vẫn cúi gằm mặt, không chịu ngẩng đầu lên.

 

“… Con bé có vẻ hơi kỳ lạ. Con bé ốm sao?" Marco lo lắng hỏi. Torres vỗ vỗ vai Anna.

 

"Dĩ nhiên là không rồi. Anna vừa ngủ dậy nên còn mệt chút mà thôi. Có phải vậy không?”

 

"Đúng vậy ạ."

 

“Haha. Anna, lâu lắm rồi cháu không về gặp gia đình mình, cười chào anh trai mình một cái đi nào.” 

 

“Cười sao…” Đôi mắt vốn trống rỗng vô thần của cô ấy đột nhiên tràn đầy sức sống. Cô nắm lấy tay Marco, mừng rỡ đến mức nhảy lên nhảy xuống như thể không có chuyện gì xảy ra. “Kyaa! Anh Marco! Bao lâu chúng ta chưa gặp lại nhỉ? Hai tháng rồi sao?"

 

"Ừ, em thế nào rồi?" Marco mỉm cười khi nhìn thấy một Anna luôn tươi cười hớn hở mà cậu biết quay trở lại.

 

"Siêu tốt nha! Paradise là một nơi vô cùng tuyệt vời đó. Các giáo viên rất tốt và thức ăn thực sự vô cùng ngon! Anh nhìn quần áo của em đi thì biết!”

 

“Anh nhìn thấy rồi! Trông mới đó nhỉ. Anh rất vui khi biết em sống rất tốt.” Sự nghi ngờ của cậu bắt đầu biến mất.

 

“Max và những người khác vẫn ổn chứ ạ? Pierre có còn khóc nhiều không anh?”

 

“Vẫn như mọi khi thôi. Pierre khóc rất nhiều vì nhớ em.”

 

“Trời, cái thằng nhóc hay khóc đó … Giá mà em có thể ra ngoài thường xuyên hơn thì có thể về thăm chúng rồi.”

 

Marco lắc đầu. "Không. Miễn là em hạnh phúc thì bọn anh cũng hạnh phúc. Anh sẽ chuyển lời lại cho lũ trẻ ở nhà là hiện tại em đang sống rất tốt.” 

 

"Vâng, vậy nhờ anh nhé.”

 

Torres cắt ngang cuộc trò chuyện của họ. "Marco, nhóc đã nói với anh chị em rằng nhóc sẽ đến đây chưa?"

 

"Huh? Không ạ. Họ vẫn còn đang ngủ.”

 

"…Thế à?" Môi Torres cong lên. Hắn đưa tay về phía Marco. "Vậy thì…"

 

"Ôi trời hóa ra cậu ở đây!"

 

Torres vội rụt tay lại. Hắn nhăn mũi lại khi nhìn thấy người đàn ông đang chạy về phía này.

 

Kính râm với khẩu trang và mũ lưỡi trai? Người đàn ông lạ mặt bước tới chỗ họ, trong tay còn cầm một chiếc ô.

 

“Ít nhất phải nói một câu là cậu đi chỗ nào chỗ nào chứ. Cứ đi linh tinh một mình thế?” 

 

"Ồ xin lỗi. Tôi chỉ là thấy phấn khích quá khi được gặp Anna.”

 

Torres cắt ngang, "Anh là ...?"

 

“Ồ, tôi là khách du lịch. Tên là Sonny. Tôi thuê thằng nhóc này làm hướng dẫn viên địa phương cho mình.”

 

“Sonny… tôi biết rồi. Tôi là Torres.”

 

Seo Jun-ho chớp mắt. Hắn rất to gan đấy chứ. Còn dám nói tên thật của mình. Điều đó có nghĩa là hắn ta tự tin rằng mình tuyệt đối sẽ không bị bắt.

 

Seo Jun-ho vươn tay. "Rất vui được gặp anh, Torres."

 

“Vâng, rất vui được gặp anh, Sonny.” Khi Torres bắt tay, hắn quay lại nhìn Seo Jun-ho. "Anh là người chơi sao? Nắm tay rất rắn chắc đấy.” 

 

“Wow, làm sao anh biết được? Đúng rồi. Thực ra tôi đang ở cấp độ 27.” Seo Jun-ho ưỡn ngực, nhìn không khác gì một kẻ chỉ biết khoe khoang.

 

"Tôi hiểu rồi. Chắc hẳn anh là một người chơi rất xuất sắc đấy nhỉ.” 

 

“Đúng vậy, mọi người luôn gọi tôi là thiên tài kia mà….”

 

"Ah…. tôi cũng thấy vậy đấy." Torres bên ngoài thì mỉm cười, nhưng trong lòng lại khịt mũi khinh khỉnh, âm thầm đánh giá.

 

Hắn ta cấp 27 à … Thế thì bằng một ngón tay cũng đã dễ dàng giết được rồi.

 

“Ồ, Marco. Đây có phải là người đến từ Paradise không?” Seo Jun-ho hỏi, cố gắng thu hút sự chú ý của hắn ta.

 

"Vâng. Anna đang sống rất tốt ở đó. Paradise là một nơi tuyệt vời."

 

“… Chờ đã, không phải anh nói anh là khách du lịch sao? Sao lại biết về Paradise kia chứ?” Torres tuy đang mỉm cười, nhưng trong mắt lại dấy lên nghi ngờ.

 

“Tôi đã nghe từ thằng nhóc này đấy. Chuyện này dài dòng lắm, đúng không nhóc?” 

 

“Vậy sao, anh cứ nói đi.”

 

Seo Jun-ho cười toe toét. “Có phải là mười lăm năm trước không ấy nhỉ? Em trai duy nhất của tôi… Ồ, thằng bé đó nhỏ hơn tôi hai tuổi thôi, nhưng nó còn cao hơn tôi một chút cơ. Tuy nhiên khi mà tôi trở thành một người chơi ưu tú, càng ngày càng mạnh thì tôi luôn là người giành chiến thắng khi hai chúng tôi đấu vật… ”

 

"Xin lỗi, anh có thể tóm tắt một chút không?" Torres tỏ ra khó chịu với mấy câu nói luyên thuyên lằng nhằng của anh.

 

“Chậc. Thì phải có đầu đuôi chứ. Tôi đang kể đến phần gay cấn… Dù sao thì, tôi tin là em trai tôi đang ở Paradise. ”

 

“Em trai anh không ở Paradise đâu. Hiện tại chỗ chúng tôi không có bất kỳ người đàn ông trưởng thành nào cả.”

 

“Có thể là thế, nhưng thể nào em trai tôi cũng đã từng ở đó rồi. Anh có hồ sơ mà đúng không? Tôi muốn xem thử.”

 

“……” Họ không hề có hồ sơ ghi chép. Tất cả những đứa trẻ đến trại trẻ mồ côi đều đã chết hoặc trở thành yêu vật. Torres bắt đầu tính toán trong đầu.

 

Không ổn rồi. Nếu hắn cứ để người đàn ông này sống sót rồi rời đi nơi này thì sự tồn tại của Paradise có thể được tiết lộ cho toàn thế giới biết. Mọi người sẽ không tin những kẻ móc túi mồ côi đầu đường xó chợ, nhưng họ lại tin tưởng lời nói của một người chơi uy tín.

 

"…Được rồi. Vậy thì mời anh cùng chúng tôi đến Paradise. Nhưng mà trước tiên tôi có thể hỏi anh vài điều được không?” 

 

“Anh muốn hỏi gì?”

 

“Anh chưa nói với ai khác về Paradise chứ?”

 

"Dĩ nhiên là không rồi. Thậm chí còn chẳng ma mù nào biết tôi đang ở Rome nữa ấy.” Seo Jun-ho nói những gì Torres muốn nghe, và đúng như dự đoán, câu trả lời đó đủ khiến hắn nhẹ nhõm thoải mái.

 

"Tốt. Tôi sẽ đưa anh đến đó.”

 

"Trời ạ, không phải anh có việc à? Không đi sao?”

 

“… Tôi có thể hủy cuộc hẹn của mình.” Hắn nhìn Marco. “Nhóc cũng nên đi luôn cùng bọn chú ngay bây giờ đi.”

 

"Huh? Cháu phải cho bọn trẻ ăn nữa.”

 

“Nhóc không muốn nhìn thấy những anh chị em khác của mình sao? Sẽ chỉ mất khoảng hai giờ thôi.”

 

“Ồ, nếu chỉ có hai giờ thì được…” Marco chậm rãi gật đầu. Cậu muốn nhìn thấy khuôn mặt của họ. “Cháu sẽ đi ạ. Dù gì trời còn đang mưa, chắc là chúng sẽ ngủ nướng muộn lắm.” 

 

“Đi thôi. Theo chân tôi nào.” Torres bắt đầu dẫn họ đi. Nữ hoàng băng giá tặc lưỡi.

 

“Ký chủ, kế hoạch của ngươi là gì? Ta tin chắc cái gã đó muốn giết cả ngươi với đứa trẻ kia đấy.” Đúng như cô ấy nói, ý định của Torres đã quá rõ ràng. Hắn ta định đưa họ đến Paradise, rồi bị giết thẳng và tống cổ xuống địa ngục, và một Paradise theo đúng nghĩa đen. Họ thể nào cũng bị giết thẳng, tống cổ lên thiên đường; đó là giải pháp đơn giản nhất.

 

Seo Jun-ho đợi Torres đi trước. “Bất cứ ai cũng sẽ chọn phương pháp đó.” Anh thì thầm.

   

Là như vậy, nhưng còn phải xem ai giết ai trước.

 

 

* * *

 

 

"…Ồ." Marco ngạc nhiên trước khu đất ngoài cổng. "Đó có phải là Paradise không ạ?"

 

"Haha đúng thế. Nơi này khá rộng đúng không?"

 

Sân chơi có đầy đủ các loại thiết bị giải trí; cầu trượt, bập bênh, xích đu, sân bóng đá, sân bóng rổ.

 

"Khi trời không mưa, chỗ này đầy trẻ em vui đùa đấy."

 

“Họ hẳn là thích chơi ở đây lắm nhỉ.”

 

"Đương nhiên rồi. Dù gì thì đây cũng là Paradise mà.” Torres mỉm cười và mở cổng. Họ đi ngang qua sân chơi và đến gần một tòa nhà lớn.

 

"Ồ. Họ sống ở đây sao?”

 

"Khu sinh hoạt, lớp học, nhà ăn và thậm chí cả nhà tắm đều ở đây."

 

"Các anh chị em khác của cháu ở đâu vậy ạ?"

 

"Họ đang học ở giảng đường." Hắn quay sang Seo Jun-ho. "Trước tiên cứ đi tham quan chỗ này đã, sau đó tôi sẽ dẫn anh đi xem hồ sơ.” 

 

“Được thôi.”

 

"Ngay lối này." Torres hộ tống họ xuống hành lang rồi đồng thời giải thích về lịch sử của Paradise. “Năm nay là kỷ niệm 20 năm thành lập Paradise.”

 

“Hẳn là lịch sử nơi này sâu sắc lắm.” 

 

“À, đúng thế. Paradise là nơi sản sinh ra rất nhiều nhân tài kiệt xuất.”

 

"Thế sao? Ai?"

 

Torres dừng lại, Nữ hoàng băng giá kêu lên.

 

“Hắn ta cứng họng rồi. Tất nhiên hắn không thể nói với ngươi. Cái lũ nhân tài kiệt xuất mà hắn nói kia đều là mấy tên yêu vật độc ác.” 

 

Torres lúng túng cười và tiếp tục. “Chà, hầu hết họ không muốn người khác biết rằng họ là trẻ mồ côi. Tôi không có sự cho phép của họ thì cũng không dám nói ra danh tính đâu.”

 

“Vậy thì không cần phải nói với tôi.”

 

"Cảm ơn anh đã hiểu." Torres cúi đầu, nhìn có vẻ vô cùng cảm kích. Nhưng khi quay đầu đi, quay lưng lại với người đàn ông đằng sau thì ngay lập thức thay đổi sắc mặt. Cả khuôn mặt nhăn lại, đầy kinh tởm khinh bỉ. Khỉ thật đấy, đếch thể tin được là mình đã phải cúi đầu trước cái tên sâu bọ này. 

 

Nhưng cảm giác kinh tởm sỉ nhục của hắn không kéo dài quá lâu. Hắn ngay lập tức âm thầm ra lệnh cho cấp dưới kiểm tra xem xung quanh liệu có ai theo dõi hay không. Nếu không có con bọ nào theo đuôi thì có thể ra tay giết ngay tên này được rồi. 

 

"Có bao nhiêu trẻ em sống ở đây?"

 

"217."

 

“Anh còn nhớ được chính xác số lượng sao?”  

 

"Tất cả bọn chúng đều giống như những đứa con của tôi vậy, nên nhớ là chuyện thường thôi."

 

"Tôi hiểu rồi." Đúng là nhảm nhí, Seo Jun-ho nghĩ. Anh dừng lại và nhìn vào cửa sổ giảng đường. "Họ ở trong đó làm gì thế?"

 

Những đứa trẻ đứng thành hai hàng, đối mặt với nhau, trong tay ai nấy đều nắm chặt những vũ khí sắc bén. Khắp người họ đang tỏa ra một cảm giác khát máu quá mức mạnh mẽ, dường như chỉ hận không thẻ xé xác đối phương.

 

"Haha, họ đang luyện tập chăm chỉ để trở thành người chơi đấy."

 

"Giám đốc!" Một tên giáo viên chạy về phía họ và thì thầm điều gì đó vào tai Torres.

 

“Tất cả đã điều tra rõ ràng. Chúng tôi thậm chí đã tìm kiếm trên các mái nhà, nhưng xung quanh đây chỉ có một mình anh ta, không ai bám theo cả.”

 

"…Thế sao?" Torres mỉm cười như thể vừa nhớ ra điều gì đó vô cùng vui nhộn rồi mở cửa vào giảng đường. “Anh dù gì cũng là một bậc tiền bối, có muốn truyền đạt một chút kinh nghiệm chinh chiến cho bọn trẻ không?” 

 

"Tôi á hả? Tôi không biết gì hết…"

 

"Tôi chắc chắn rằng lời khuyên của anh sẽ giúp chúng rất nhiều."

 

“Chà, nếu anh đã nói vậy rồi thì…” Seo Jun-ho gãi đầu rồi gật đầu. Torres dẫn anh vào trong và vỗ tay.

 

“Mọi người chú ý! Hãy chào đón… Tên của anh là gì ấy nhỉ?”

 

"Sonny.”

 

“Hãy chào đón Sonny. Anh ấy là một người chơi vô cùng xuất sắc và hôm nay anh ấy đến nơi đây để dạy cho mọi người một số điều với tư cách là một tiền bối dày dặn kinh nghiệm.” Hắn ta đưa mắt nhìn giáo viên, tên giáo viên kia nhanh chóng hiểu được, đưa lũ trẻ đến băng ghế. Hàng chục đứa trẻ cả trai lẫn gái bắt đầu tiếp cận hai người bọn họ, mang theo vũ khí sắc nhọn.

 

“… Này, bọn họ lạ vậy? Sao thế?” Marco đang ở phía sau lưng Seo Jun-ho, nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này thì nuốt nước bọt hỏi. Seo Jun-ho liếc nhìn cậu ấy.

 

“Đúng như tôi nghĩ, cậu nhạy bén phết đấy. Cậu rất có tố chất làm một người chơi xuất sắc.” 

 

"Cái gì?"

 

Một giáo viên từ từ bước đến chỗ Seo Jun-ho. Đôi mắt anh ta đỏ hoe, dường như chúng sẽ rỉ máu bất cứ lúc nào.

 

“Mẹ kiếp! Mắt gì đỏ như máu vậy?!” Marco chửi một tiếng, nhanh chóng nhìn xung quanh. Ánh mắt của hai trăm đứa trẻ và ba mươi giáo viên đều đỏ hoe. “Ai cũng mắt đỏ thế này thì…”

 

"Thì có nghĩa là họ là yêu vật chứ sao."

 

Torres mỉm cười, ngồi ung dung trên khán đài quan sát tất thảy. “Hai người bọn mày đúng là chẳng may mắn gì cả. Nếu mà mày không nói về Paradise trước mặt tao thì còn lâu mày mới phải chết sớm thế này. Nếu kín mồm miệng thì đã có thể sống lâu hơn rồi.”

 

“… Mày đã cho lũ trẻ uống yêu huyết đúng không?”

 

Torres nhún vai, dang rộng vòng tay. "Thế mày nghĩ sao? Nếu không thì lũ nhân loại như thế này thì làm sao đột nhiên trở thành yêu tinh được?” 

 

Seo Jun-ho thở hắt ra. Tất cả những đứa trẻ này đều là yêu vật, không ai trong số chúng tự nguyện trở thành một loại sinh vật tàn nhẫn khát máu như thế này cả.

 

"Họ không muốn trở thành yêu vật."

 

"Dĩ nhiên là không rồi. Nhưng mà khi thấy một số tên bị giết vì dám phản nghịch rồi thì ai mà dám mạnh mồm không muốn kia chứ, chỉ phải cầu xin làm yêu vật ngay thôi.” Hắn cười càn rỡ đến mức run rẩy cả bả vai “Mày cũng lên vào đây sống đi. Nhìn lũ nhân loại kia liếm máu trên mặt đất chính là một loại lạc thú đấy… Hahahaha! Để sống thì đúng là không việc gì không làm. Đúng là đáng thương.” 

 

"…Cái gì?" Marco gạt Seo Jun-ho sang một bên, vẻ mặt khó hiểu. Cậu nhìn về phía những chiếc ghế dài, tìm kiếm những khuôn mặt quen thuộc.

 

Anna, Finn, Leo, Shu…

 

“Không… không… Không thể nào…” Khuôn mặt của họ vô hồn, đôi mắt đỏ như máu, y hệt những người khác. Marco khuỵu xuống, khóc không thành tiếng. “Tôi-tôi là người đưa chúng đến đây…. Tôi chính là người đẩy chúng vào tình cảnh này….. ”

 

Anna, người đã khóc vì không muốn rời xa các anh chị em của mình.

 

Finn, người đã phàn nàn rằng Max sẽ trở thành đội phó nếu cậu ấy rời đi.

 

Leo và Shu, hai cậu bé còn nhỏ nhất.

 

Chính tay cậu đã khiến chúng đi đến nơi này. Marco chỉ đơn giản muốn họ hạnh phúc mà thôi.

 

"Nhưng...tại sao…?" Tạo sao lại như vậy? Tại sao họ lại trở thành yêu vật khát máu? Tại sao họ lại nhìn chằm chằm vào cậu với đôi mắt đỏ ngầu như vậy?

 

“Urp… Ọe!” Cậu đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, dạ dày cuồn cuộn, kinh tởm đến mức buồn nôn. 

 

Cuối cùng, Marco cũng từ từ đứng dậy.

 

“Đồ khốn nhà mày…!” Cậu ấy dồn sức chạy về phía Torres, nhưng cơ thể lại bị nhấc lên không trung. Một giáo viên nhân cơ hội đó đã đấm vào bụng cậu ấy, cậu lại một lần nữa cúi xuống, liên tiếp nôn mửa. 

 

“Hahaha! Nhìn xem con sâu bọ đang ngọ nguậy kia đi!” Torres ra hiệu về phía Anna. “Đó là anh trai của cháu đấy. Cháu thấy thế nào?”  

 

“……” Cô ấy nhìn chằm chằm vào Marco, người đang rên rỉ đau đớn. "Tôi chẳng cảm thấy gì cả.”

 

Torres nghe vậy, cười to chế nhạo.

 

Marco điên cuồng đấm tay xuống mặt đất. Da của cậu bắt đầu bong tróc và chảy máu, nhưng vẫn nhất quyết không chịu dừng lại. Cậu cảm thấy thật thảm hại; thậm chí không thể trả thù cho anh em của mình. Chính cậu là người buộc họ phải đến nơi địa ngục như vậy, ép họ vào đường cùng, mặc dù cậu là người đã hứa rằng sẽ chăm sóc thật tốt gia đình của mình.

 

“Mày…” Cậu trừng mắt nhìn Torres, đôi mắt đầy oán độc. "Bóng Ma sẽ giết chết tất cả các người."

 

“Bóng Ma? Lâu lắm rồi mới nghe thấy cái tên này đấy.”

 

Đã có lúc, Torres rất ngưỡng mộ Bóng Ma. Anh ấy tỏa sáng như một ngôi sao, đạt được những thành tựu mà những người chơi bình thường như Torres thậm chí không bao giờ dám nghĩ đến.

 

"Nhưng đã quá lâu rồi."

 

25 năm đã trôi qua. Khoảng thời gian đó quá đủ để sự tỏa sáng của anh ấy hoàn toàn phai nhạt đi trong mắt mọi người.

 

"Ngay cả khi Bóng Ma trở lại, chẳng ai sợ hắn ta cả.” Đó là sự thật. Ngay cả bản thân Torres cũng không sợ hãi. Hắn đã ở cấp độ 75, đã thế còn trở thành một tên yêu thì sức mạnh lại càng được tăng cường. Hắn tự tin rằng mình có thể đánh bại Bóng Ma.

 

“Mày… Một khi Bóng Ma đến đây…” Thay vì sợ hãi, Marco lại run lên vì thất vọng.

 

Seo Jun-ho đến gần cậu ấy. "Rất đau đúng không?"

 

“Bây giờ không phải lúc…”

 

“Một khi cậu trở thành một người chơi, thì đau như thế này không tính là gì cả.” Seo Jun-ho cởi áo, khoác lên người Marco. “Nếu muốn trở thành một người chơi, cậu phải không ngừng chiến đấu. Ngay cả khi người thân chết ngay trước mắt cũng vẫn phải cầm đao lên mà giết.”

 

“……?” Marco lấy tay áo lau đi nước mắt, cố gắng để không mất kiểm soát nhưng nước mắt lại không ngừng rơi.

 

"Nếu cậu thực sự muốn trở thành một cao thủ thì cậu phải có khả năng nâng kiếm của mình lên trước kẻ thù, dù cho cậu không thể đánh bại hắn ta.”

 

Marco nhìn anh như thể anh đang lảm nhảm những điều vô nghĩa. Ngay cả không tính lũ trẻ con thì số lượng lũ yêu vật đã lên tới hơn ba mươi. Cố gắng chống lại chúng chẳng khác gì tự sát.

 

"Anh định bảo tôi chiến đấu ngay bây giờ chứ gì?"

 

“Nếu cậu mà là người chơi thì tất nhiên phải đánh rồi. Tiếc là cậu không phải…” Seo Jun-ho tháo kính râm, khẩu trang và mũ lưỡi trai. "Tôi sẽ giúp cậu lần này."

 

Trên tay anh cầm một chiếc mặt nạ đen đơn giản. Không có ký hiệu hoặc từ ngữ đặc biệt nào được viết trên đó cả. Tuy đơn giản nhưng nó lại là chiếc mặt nạ nổi tiếng nhất trên thế giới.

 

“Hãy chặt đầu tất cả những tên yêu vật này đi.” Seo Jun-ho đeo mặt nạ, thì thầm. Bóng tối xung quanh anh bắt đầu dạo động. Anh ngước nhìn những tên yêu vật đang gầm gừ, như thể lời cảnh cáo cuối cùng. "Ít nhất bằng cách đó thì xác của họ vẫn còn nguyên vẹn."

 

Giọng nói của Bóng Ma vang vọng trong giảng đường.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương