Sự Trở Lại Của Frozen Player
Chapter 73 Nơi rìa Thiên đường (1)

 Marco chớp mắt. Suy nghĩ của cậu cứ lộn xộn hết lên như thể máy móc bị gặp trục trặc. 

 

Tại sao anh ấy lại đeo mặt nạ của Bóng Ma? Cosplay à?

 

 Marco nhìn chằm chằm người đàn ông đang hành động như thể chính anh ta là Bóng Ma này. Bóng tối dao động quanh cơ thể anh ấy, giống như một con quái vật tàn bạo âm hiểm đang tìm kiếm con mồi.

 

Nhưng mình tưởng Bóng Ma vẫn còn đang chữa trị ở Hàn Quốc cơ mà.

 

Không đời nào Bóng Ma lại cứ tưng tửng thoải mái như người đàn ông này. Bóng Ma là một người hùng cao cả, là hình mẫu và biểu tượng cho tất cả người chơi hướng tới.

 

Đời nào một Bóng Ma lừng lẫy lại đồng ý ngủ trên đống cỏ khô trong một nhà kho tồi tàn với một đám trẻ mồ côi cơ chứ?

 

Marco chậm rãi lắc đầu. Dù cho cậu đang đánh giá thấp, hạ bệ người đàn ông này đi chăng nữa thì cậu vẫn phải khẳng định một điều là anh ấy không giống Bóng Ma chút nào.

 

“...Thật vô lý.”

 

Không phải. Tất nhiên là không phải Bóng Ma. Nhưng tại sao cậu lại cảm thấy trong lồng ngực mình dường như đang dấy lên một tia hy vọng mãnh liệt khi nhìn thấy bóng lưng vững chãi kia?

 

Chiếc áo khoác trên vai bỗng nhiên trở nên nặng trĩu. “Mình không quá thông minh, không hiểu lắm chuyện gì đang xảy ra…”

 

Nhưng nếu anh ấy thực sự là Bóng Ma…

 

"Làm ơn ... Xin hãy cứu anh em của tôi!" Marco khóc, lau nước mắt.

 

Seo Jun-ho đưa tay phải ra dấu "OK".

 

* * *

 

“……” Một bên mắt của Torres bắt đầu co giật khi cái tên sâu bọ đang đứng trước mặt hắn kia lại đột nhiên đeo lên mặt chiếc mặt nạ huyền thoại của Bóng Ma. 

 

"Ha ... ahahaha!" Mặt hắn nhăn lại, không thể kìm được tiếng cười nữa. Tiếng cười dường như có sức mạnh lây lan mãnh liệt, ba mươi tên yêu vật bắt đầu bật cười càn rỡ rồi vỗ tay.

 

“Hahaha! Bóng ma? Mày á hả? Ahahahaha!”

 

“Cũng hợp lý phết đấy chứ. Tên hắn là Sonny. Vậy nên hắn là Bóng Ma.”

 

"Hahahahaha!"

 

Lũ yêu vật cười ngặt nghẽo đến mức ôm bụng. Torres bắt đầu lấy tay quạt quạt khuôn mặt, khuôn mặt đỏ bừng vì cười quá nhiều.

 

“Phù, lâu rồi tao mới gặp một người vui tính như mày đấy.” Hắn vỗ cằm, nhìn Seo Jun-ho. Hắn đang suy nghĩ thử xem cách “chăm sóc” anh ấy như thế nào cho thú vị nhất.

 

“Chà, hắn cũng có nguyên tố Bóng tối cơ à. Khá là ra gì đấy.”

 

“Tao tin rằng hắn đã sử dụng nó để cố gắng bán mình với cái tên Bóng Ma đấy.”

 

“Đúng thật. Nhưng hắn làm thế để làm gì cơ chứ? ” Những thủ thuật như vậy mà sử dụng ở đây thì đúng là ngu xuẩn hết mức. Torres ngồi khoanh chân, trong tay vò một quả hạnh nhân.

 

“Còn bây giờ thì bắt đầu đánh gãy tay chân hắn ta đi đã. Tao khá là tò mò sau khi bị đánh tàn tạ thì hắn còn mạnh mồm như bây giờ không đấy.” 

 

“Làm thế vẫn thú vị nhất đấy nhỉ, Giám đốc.”

 

“Tôi làm cho!”

 

Đó là cơ hội tốt để ghi điểm với Torres. Tên yêu vật giơ tay lên rồi vênh vênh váo váo tiến về phía Seo Jun-ho. Anh vẫn không hề cử động một chút nào ngay cả khi mũi họ đã chạm vào nhau.

 

“Nhìn tên khốn này mà xem. Có khi sợ đến tè ra quần rồi đấy chứ.” Hắn nhìn lại Torres, cười khẩy rồi lại nhìn qua Seo Jun-ho. “Vậy mày là Bóng Ma đấy à? Bóng Ma nổi tiếng thế giới sao?”

 

“……” Seo Jun-ho không trả lời. Anh im lặng nhìn hắn.

 

“Wow ~ Đây không phải là một bộ phim truyền hình sao? Nếu mày thực sự là Bóng Ma thì đầu tao tầm, năm giây sẽ bay khỏi cổ. Đúng không?"

 

“Không lâu đến mức đấy đâu.”

 

“Gì? Đồ khốn nạn, mày là cái thá gì— ”

 

Bíp. Tên yêu vật kia nghe thấy một tiếng động lạ sau lưng.

 

Đó là gì? Từ chỗ nào thế?

 

Trước khi kịp suy nghĩ, hắn lại nhận ra rằng mình đang bay trong không trung.

 

Hử?

 

Nhưng dường như lại không phải vậy. Hắn cảm giác được mình đang bay, nhưng lại tận mắt nhìn thấy cơ thể của chính mình đang ngã xuống sàn.

 

Cái gì? Thế nào mà…

 

Thế quái nào mà hắn lại có thể nhìn thấy cơ thể của mình? Mà cái cơ thể kia lại còn bị cụt đầu là thế nào? 

 

Mãi đến khi sinh mệnh đi đến giây cuối cùng, chết bất đắc kì tử mà hắn vẫn không nhận ra được chuyện gì đã xảy ra.

 

“……”

 

Một sự im lặng nặng nề bao trùm lên giảng đường. Torres bò dậy khỏi băng ghế, ánh mắt nghi ngờ.

 

“… Kẻ canh giữ màn đêm?”

 

Động tác nhanh chóng dứt khoát, bạo lực và đầy tàn nhẫn đã khiến đầu của tên yêu kia bay đi ngay lập tức. Nó khiến Torres nhớ lại khi hắn đã xem qua những kĩ thuật chiến đấu của Bóng Ma từ rất lâu trước đây.

 

Hắn nuốt nước bọt và cúi đầu xuống.

 

Không thể nào. Làm thế nào mà một tên người chơi ất ơ vô danh tiểu tốt hắn tình cờ gặp trên đường lại là Bóng Ma cơ chứ? 

 

Không thể nào. Điều này sao mà có thể xảy ra được…?

 

Tuy nhiên, Torres đã làm ra quyết định. Dù người đàn ông kia có phải là Bóng Ma hay không thì hắn cũng phải nhanh chóng chấm dứt việc này. 

 

Hắn ta là một người chơi vô cùng mạnh mẽ. Anh ấy thậm chí còn đánh lừa được Torres. Khi lần đầu tiên đánh giá anh ấy, hắn đã nghĩ rằng anh ấy chỉ là một kẻ yếu đuối ngu ngốc. Nhưng bây giờ, đến cả hắn cũng phải lo lắng bất an. 

 

Hắn ta rất có thể mạnh hơn cả mình.

 

Torres cũng là kẻ thức thời, biết rõ được năng lực của mình đến đâu, hắn lập tức gõ vào Vita của mình. May mắn thay, có một vị khách nào đó đang ở tại Paradise.

 

Chỉ vài giờ trước, mình còn coi hắn ta là một mối phiền toái không mong muốn…

 

Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác. Torres vô cùng biết ơn vì hắn ta đã ở đây.

 

Qủy Cung có thể đánh bại anh ta.

 

Tất nhiên, trường hợp tốt nhất sẽ là đánh bại đối thủ rắc rối này trước khi Signer đến. Nếu hắn thậm chí không thể giải quyết một kẻ xâm nhập duy nhất, Hiệp hội sẽ nghĩ gì kia chứ?

 

- Mời ngài vào giảng đường một lát. Tôi có vài thứ muốn cho ngài chiêm ngưỡng.

 

Còn quá sớm để nói trước kết quả, vì vậy hắn đã cố ý nhắn một cách mơ hồ đi một chút. Xong xuôi, hắn lập tức quay sang gào thét mấy tên tay sai nhập cuộc. 

 

“Cái lũ ngu chúng mày đang nhìn chằm chằm cái quái gì thế hả? Giết thằng khốn đó ngay!"

 

"V-vâng!" Những con yêu kéo nhau lại rồi lũ lượt chạy về phía Seo Jun-ho.

 

Đây là lý do tại sao chiến đấu với lũ yêu vật rất dễ dàng. Chúng bẩn thỉu dơ dáy, tàn nhẫn và bạo lực. Nếu không ai ra lệnh cho chúng, hầu hết bọn chúng sẽ không bao giờ giúp đỡ hoặc hỗ trợ đồng bọn của mình. Chúng chỉ thích dựa vào năng lượng Yêu tộc như một bản năng để chiến đấu trực diện.

 

"Nữ hoàng, tránh tránh ra xíu đi.”

 

“Không cần ngươi nói với ta.” Cô mỉm cười và gật đầu. “Nếu muốn tự tay giải quyết mớ hỗn độn này thì ta sẽ không nhúng tay.” 

 

Lũ yêu vật lao như điên từ mười hai hướng khác nhau và nhắm vào các điểm quan trọng khác nhau, sự khát máu đến điên cuồng đủ khiến người chóng mặt. 

 

“……”

 

Seo Jun-ho không cố gắng né tránh hay với lấy vũ khí của mình. Thay vào đó, anh lại chỉ nhẹ nhàng di chuyển ngón trỏ của mình.

 

“Nhẹ nhàng tình cảm lại xem nào.”

 

Bóng tối bao trùm xung quanh anh đột nhiên bùng nổ, hình thành những con sói hung dữ, đang gầm gừ mài răng nanh rồi lập tức xông vào xé xác lũ yêu vật.

 

“……”

 

Từng dòng máu tươi gay nồng vẩy tung tóe khắp nơi. Mười hai con yêu vật biến mất, thậm chí không còn một xác chết nào. Bằng chứng duy nhất cho thấy chúng từng tồn tại là những giọt máu nhuộm đỏ cả mặt đất.

 

Những con yêu vật còn lại bắt đầu run sợ.

 

H-Hắn chỉ giơ một ngón tay lên mà… mà đã giết chết tất cả rồi sao?

 

Thậm chí không có một giọt máu nào trên người hắn.

 

Chúng bắt đầu cảm thấy sự khác biệt nghiêng trời lệch đất về sức mạnh giữa hai bên. Dù muốn chạy trốn nhưng chúng vẫn bị đóng băng tại chỗ như thể đang đối mặt với một con quái Boss.

 

“Đồ ngu ngốc! Cho hắn ta thấy được chúng mày mạnh đến mức nào đi! Săn hắn ta như lúc chúng mày săn quái ấy!” Torres hét lên.

 

Trước mặt chúng là Bóng Ma, và sau lưng họ là tên boss bạo lực. Bị mắc kẹt ở giữa, chúng khó xử liếm môi.

 

Khỉ thật chứ, anh ta cần gì phải ra lệnh cho bọn mình phải làm gì cơ chứ. 

 

Nếu cả lũ tấn công cái tên Bóng Ma này cùng một lúc thì thể nào cũng phải đánh hắn được tí chứ nhỉ.

 

Rốt cuộc thì hắn ta vẫn chỉ là một con người thôi mà…

 

Nhưng kẻ nào ra tay trước sẽ chết. Ai mà chẳng hiểu rõ điều đó. Mồm thì nói xông lên nhưng chân lại dính chặt vào mặt đất.

 

Cái lũ yêu vật này vẫn như vậy, tham sống sợ chết.

 

Seo Jun-ho đã không bước một bước nào kể từ khi trận chiến bắt đầu. Anh khoanh tay, ánh mắt đạm bạc lại kiêu ngạo, kiểm tra một vòng mấy tên yêu vật vẫn còn đang lưỡng lự trước mặt. 

 

Nếu mà mình giết vài con thì thể nào lũ còn lại cũng phải quyết định.

 

Nhưng điều mà chúng không biết chính là dù có làm quyết định gì chăng nữa, trốn hay chiến, cả lũ vẫn không thể trốn tránh vận mệnh đã an bài.

 

Dù bằng cách nào, dù có chết trước hay sau, thì cả lũ đều phải chết. 

 

Anh sẽ săn chúng.

 

Seo Jun-ho dậm chân tại chỗ. Năng lượng bóng tối bao trùm toàn bộ giảng đường.

 

“T-Tránh ngay đi!”

 

"Đừng để cái năng lượng đen đó chạm vào người!"

 

“Yếu tố Bóng tối sẽ vô hiệu hóa các kỹ năng phòng thủ! Đừng cố chặn nó!”

 

Lý thuyết của chúng rất đúng, và chúng cũng bắt đầu dùng kĩ năng để chống lại đòn tấn công này.

 

"Chạy mẹ đi!"

 

“Mày ngu! Chạy còn lâu mới sống được.” 

 

“Pháp thuật của hắn không phải là vô hạn. Xông lên đi!”

 

Những con yêu vật bắt đầu chạy toán loạn trên không trung. Một số lao qua bức tường, trong khi lũ còn lại sử dụng kỹ năng của mình để lơ lửng trong không trung. Có vẻ như đòn tấn công của Seo Jun-ho đã thất bại.

 

"Hừm." Seo Jun-ho nhún vai khi chứng kiến ​​chúng vật lộn không khác gì lũ khỉ. Sau khi anh vượt qua giới hạn của mình trong Hang động Thử thách, các mạch ma thuật của anh đã được tái tạo làm mới.

 

Lúc đó, ngay cả khi tối ưu hóa sự hư thoát pháp thuật, mình vẫn sẽ mất khoảng 5% pháp thuật của mình. Và ngay cả khi còn là Bóng Ma, anh cũng khó đạt được 2-3%.

 

Nhưng bây giờ, con số đó đã giảm xuống 0%. Lượng pháp thuật anh có thể sử dụng đã được tăng lên, và có thể sử dụng nó hiệu quả hơn rất nhiều, không hề lãng phí một chút pháp thuật nào nữa. 

 

Vẫn ung dung như thường, Seo Jun-ho gõ vào cẳng tay của mình. Năng lượng bóng tối bao phủ mặt đất bắt đầu bắn lên không trung.

 

"Ahh!"

 

"G-Gai?!"

 

Bóng tối xuyên qua những con yêu vật như những chiếc gai nhọn của bông hồng. Chúng cố gắng trốn thoát, dùng mọi thủ đoạn để vượt qua lũ gai nhọn đang điên cuồng đâm người nhưng vẫn không có ích gì.

 

"Chạy."

 

Mặc dù cấp độ bị giảm xuống thấp hơn rất nhiều, nhưng kỹ năng của anh vẫn được bảo toàn. Anh vừa có thể dùng nhiều pháp thuật hơn lại vừa không gặp vấn đề gì khi sử dụng các kỹ thuật cũ của mình.

 

Những chiếc gai bắn ra với khoảng cách không đều nhau, và không một tên yêu vật nào có thể thoát ra được. Những chiếc gai đó bắt đầu xông đến dày đặc như pháo đạn, càng ngày càng nhanh khiến cơ thể lũ yêu rơi lộp bộp xuống đất như những con diều đứt dây.

 

“……”

 

Ngoại trừ Torres, tất cả những con yêu vật đều nằm trên mặt đất, chảy máu và rên rỉ.

 

Choang. Seo Jun-ho cuối cùng cũng rút ra Hắc Long Nha và dần dần đi đến bên chúng. 

 

"Đ-đừng lại gần tao!" Một tên yêu đưa tay ra, gắng sức sử dụng Yêu lực của mình. Seo Jun-ho cảm thấy có gì đó siết chặt quanh cổ mình.

 

Có lẽ là Telekinesis. (siêu năng ngoại cảm)

 

Đến bây giờ thì anh cũng chẳng còn hứng thú chơi trò mèo vờn chuột với lũ này nữa rồi. Anh lặng lẽ vung kiếm, chặt đứt bàn tay của tên yêu vật.

 

“Ahhhh…!”

 

Tên yêu vật nắm chặt cổ tay bị đứt, vừa cầm máu vừa cố gắng trốn chạy. Seo Jun-ho từ từ tiến lại gần và đâm kiếm vào ngực hắn.

 

“G-gah…!”

 

Seo Jun-ho lại không hề thương xót chút nào. "Chỉ chết như vậy thì quá dễ dàng rồi."

 

Hắc Long Nha chậm rãi đâm sâu vào trong thân thể hắn khiến cho mặt mũi hắn ta tái đi, nhăn rúm ró lại vì đau đớn đang tra tấn mình. Một nỗi đau sống không bằng chết.

 

“Hừ… hừ… G-giết tao đi…”

 

“Mày không có quyền bảo tao phải làm gì.” 

 

Tên yêu vật không thể chịu đựng thêm cơn đau nữa; hắn ta dứt khoát cúi người về phía trước, kết thúc cuộc đời của chính mình. Bị chấn động bởi cái chết dữ dội của hắn ta, một số yêu vật khác cũng đã tự mình kết liễu mạng sống trước khi Seo Jun-ho vươn tay tra tấn chúng.

 

“… Thợ săn yêu vật.” Torres thất thần mà lẩm bẩm.

 

Hắn nhớ lại câu chuyện về việc Bóng Ma giết chết hàng trăm yêu vật mà không hề nhúc nhích một đầu ngón tay. Kể từ đó, “Thợ săn yêu vật” đã trở thành một trong những biệt danh của anh ấy.

 

“B-bắt hắn lại ngay cho tao! Cố mà câu giờ cho đến khi Qủy Cung đến đây đi!” Hắn hét lên với lũ trẻ. Hắn bắt đầu mất kiên nhẫn. Tất cả 217 đứa trẻ dưới sự kiểm soát hoàn hảo của hắn ta, sau khi nghe được mệnh lệnh thì ngay lập tức đều đứng lên.

 

“Lúc tao còn đang tử tế thì liệu hồn mà ngồi xuống ngay đi!” Seo Jun-ho rít lên.

 

Kẻ canh giữ màn đêm mạnh hơn và hung ác hơn rất nhiều so với Yêu lực đang khống chế lũ trẻ của Torres. Những đứa trẻ đang đứng giữa một bên là tuân theo mệnh lệnh của hắn và một bên là nghe theo bản năng của chính mình.

 

Sự cân nhắc giữa cả hai đều quá mức đối với bọn trẻ, khiến chúng phải trợn ngược mắt. Chúng bắt đầu từng người từng người sụp đổ, ngã sóng soài xuống sàn nhà.

 

“Ư… à…”

 

Torres là người duy nhất còn sống sót lại trong chốn giảng đường to lớn này. Sắc mặt hắn trở nên trắng bệch. Hắnh ném quả hạnh sang một bên và chạy một mạch về phía cửa.

 

Két. Khi hắn vừa mở cửa, cơ thể lại đột nhiên bị kéo lại.

 

"Gah!" Hắn ngã xuống đất và vội vàng cố gắng đứng dậy, nhưng cơ thể lại không thể cử động được. Hắn nhìn xuống đôi chân của mình với vẻ hoài nghi.

 

“Ah… hả…?”

 

Đôi chân đã không có ở đó nữa. Chỉ trong vòng chưa đầy vài giây, đôi chân của hắn đã bị cắt rời. Biến cố quá mức khiếp sợ khiến hắn nhìn chằm chằm xuống đầu gối của mình.

 

Qúa sốc khiến hắn phản ứng trì độn một nhịp, mãi vài giây sau mới cảm nhận được một nỗi đau khó tả tràn ngập, thao túng đại não, đau đến chết điếng.

 

"Ahhhhhhh!"

 

Hắn điên cuồng đấm tay xuống mặt đất, cuộn tròn thân thể với ý đồ giảm bớt nỗi thống khổ xuyên tim kia. Hắn đau đến nỗi đôi mắt đỏ hoe kia chảy cả nước mắt. 

 

“Mẹ kiếp! Tại sao… Đồ chó đẻ nhà mày!” Tại sao hắn lại phải chịu nỗi đau đớn đến tuyệt vọng như thế này? 

 

“Mày thấy không công bằng đúng không? Mày cũng chẳng làm gì nhiều, mày nghĩ tao chỉ là cái tên giận cá chém thớt muốn giết cả lũ, đúng không?” Seo Jun-ho thì thầm.

 

“Keuh…” Torres cắn môi và nhìn xuống. Hắn đau đến nỗi đầu óc choáng váng quay cuồng, không thể nhìn lên Seo Jun-ho.

 

“Nhưng để tao hỏi mày một câu. Mày có bao giờ thử nghĩ xem những đứa trẻ mà mày buộc phải trở thành yêu vật sẽ có cảm thụ như thế nào chưa?”

 

"…Có có có!" Torres dùng sức gật đầu. Tất nhiên là hắn ta đang nói dối, nhưng hắn cũng có đầu óc, nói ra sự thật không khác gì tự mình tìm đường chết. Rất may, có vẻ như hắn đã lựa chọn đúng.

 

"Ồ thế à?" Giọng của Bóng Ma đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều. Anh nói đầy ngọt ngào, như thể đang xoa dịu nỗi đau cho một ông bạn rồi lại chính tay mình tiễn hắn về chầu trời. "Tốt đấy. Thế thì mày chết cũng coi như là chết thanh thản đấy.” 

 

"Gì…? Mẹ kiếp—! ”

 

Torres vừa chửi vừa đưa hai tay ra đỡ kiếm. Nhưng thịt người thì mềm, và lưỡi kiếm lại quá mức sắc bén.

 

Lưỡi kiếm cắt qua lòng bàn tay, xuyên qua cổ hắn.

 

“Gah… ugh… Cứu… keuk…”

 

Máu từ miệng hắn ta đổ ra ào ạt. Seo Jun-ho cúi xuống và thì thầm bên tai người đàn ông sắp chết kia.

 

“Đừng lo lắng, mày sẽ không cô đơn đâu. Sớm muộn gì lũ bạn bè mày cũng đi cùng mày thôi.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương