Sự Trở Lại Của Frozen Player
Chapter 71 Kỳ Nghỉ Ở Rome ( 3 )

Ánh trăng rọi qua khu chuồng trại ở khu ngoại ô thành phố Rome. Marco kiểm tra đồng hồ rồi lấy thìa gõ vào nồi.

 

“Mọi người tập hợp lại! Bắt đầu điểm danh.”

 

“Anh Marco, hay là tối nay thôi đi anh? Chúng ta có khách mà…” Max vừa càu nhàu vừa nhìn Seo Jun-ho.

 

"Không. Đây là quy tắc, phải tuân theo.” Marco nghiêm túc đáp lại. Sau khi nghe lệnh tập hợp của Marco, lũ trẻ bắt đầu tụ lại nghiêm chỉnh trước mặt cậu ấy, ngồi xuống và hô to điểm danh.  

 

"Một!"

 

"Hai!"

 

……

 

"Mười sáu!"

 

Marco gật đầu, nhìn những đứa trẻ đang ngồi kiên nhẫn như một đàn vịt con ngoan ngoãn. “Được rồi, mọi người đều đã đủ. Biết phải làm gì rồi chứ?”

 

"Lấy chăn ra!"

 

"Rửa mặt và đánh răng!"

 

“Nhanh chóng làm đi." Tiếp nhận mệnh lệnh, lũ trẻ bắt đầu mỗi người mỗi hướng bắt tay vào việc. Max dẫn những đứa trẻ sử dụng chăn và quần áo cũ để làm thành giường.

 

“Này, Deva! Đi đánh răng ngay!"

 

"Em không thích đánh răng!"

 

“Không đánh sâu răng cho chừa đấy nhé. Đến đây mau lên!"

 

Seo Jun-ho cười khúc khích khi nhìn Deva bỏ chạy. Tuy chỉ có vài đứa sống nương tựa vào nhau, nhưng ai ai cũng đều hạnh phúc vô tư. 

 

“Vậy thì…” Anh mặc áo khoác và chuẩn bị rời đi.

 

“Muộn thế này anh định đi đâu thế?” Marco luôn theo dõi nhất cử nhất động của Seo Jun-ho, thấy anh ấy làm vậy thì ngay lập tức mở miệng hỏi. Seo Jun-ho mỉm cười, giơ tay xoa đầu Marco, làm cho mái tóc cậu nhóc rối tinh rối bù. 

 

“Trẻ con không cần biết nhiều.”

 

“… Bỏ tay ra. Anh là đi cua gái chứ gì. Tôi thừa biết.” Marco xua đuổi anh. “Nếu mà về muộn thì nhớ im lặng mà vào đấy. Có mấy đứa ngủ không sâu đâu, dễ bị đánh thức.” 

 

“Nhớ rồi.”

 

"Đêm hôm anh đeo khẩu trang với kính râm làm cái gì?"

 

“Sao, muốn nhìn mặt người khác mà thô lỗ thế à? Bao giờ ăn nói cho tử tế thì anh đây show mặt cho mà xem.” 

 

“Đồ khốn… cút ngay đi.” Cậu ấy cúi mặt và giơ ngón tay giữa lên. Seo Jun-ho cười một tiếng rồi mới đi ra ngoài.

 

Vầng trăng tròn vành vạnh, những đám mây mỏng manh phiêu đãng giữa trời đêm, bầu không khí ban đêm mát mẻ. Sẽ thật hoàn hảo nếu không có mùi phân ngựa.

 

“Thật là một đêm tuyệt vời để nhảy tường đấy.”

 

Seo Jun-ho nhón chân, nhảy qua những mái nhà, hướng đến một thành phố nào đó.

 

Thành Quốc Vatican.

 

 

 

* * *

 

 

Thành Vatican là một quốc gia độc lập tồn tại để duy trì Giáo triều Roma. Ngay cả sau khi Cánh cổng xuất hiện và tầng 2 được mở ra, nhiều tôn giáo vẫn thịnh hành; Giáo hội Công giáo vẫn là học thuyết lớn nhất.

 

“Hm. Đã muộn thế này rồi… ” Một người đàn ông tóc hoa râm từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình. Ông là Giáo hoàng Francio XII, từng được gọi là ‘Chuông thiên đường’. Ông đã nghỉ hưu và dành thời gian làm thủ thư của Văn khố cơ mật Tông Tòa Vatican. Công việc của ông rất đơn giản; tất cả những gì ông ấy phải làm chỉ cần đảm bảo rằng các tài liệu không bị hư hỏng.

 

Bóng đêm càng tối, ông ấy chắc chắn rằng không còn ai cả. Mình nên tắt đèn rồi.

 

Francio tắt công tắc, đúng lúc đó có hai bóng đen xuất hiện dưới ánh trăng chiếu qua cửa sổ.

 

“Chúng ta có một vị khách không mời mà đến.” Ông lẩm bẩm, bước tới. Người lạ kia vẫn ung dung đút tay trong túi và không cử động. “Anh là ai?"

 

Francio chỉnh lại kính, nhìn kỹ càng kẻ đột nhập lần nữa. Đôi mắt ông mở to, toàn thân bắt đầu run rẩy.

 

“N-Ngài là…?” Ông có chết cũng không thể quên được chiếc áo khoác và cái mặt nạ đen đặc trưng kia. “Ôi, Chúa…”

 

Ông ấy nắm chặt cây gậy của mình trong tay, tập tễnh từng bước mà đi tới. 

 

"Tôi nghe nói ngài vẫn đang được điều trị."

 

“Nằm nhiều đau hết người. Nên là tôi quyết định ra ngoài nhiều hơn.”

 

Người đàn ông nói chuyện với cựu Giáo hoàng như thể hai người là bạn bè lâu ngày không gặp. Thú vị hơn, Francio lại có vẻ rất vui khi gặp anh.

 

“Có vẻ như lời cầu nguyện của cái chuông cũ nát này đã lên đến được thiên đường rồi. Tôi không nghĩ rằng tôi sẽ gặp lại ngài.”

 

"Rất vui khi gặp lại ông. Tôi cũng thấy tiếc.”

 

"Haha, tôi đã già đến vậy sao?” Francio đưa tay lên chạm vào những nếp nhăn trên mặt mình.

 

“Đã rất lâu rồi nhỉ.”

 

"Tôi nghĩ là đã 25 năm rồi đấy."

 

“… Rất vinh dự được gặp lại ngài.” Francio cung kính cúi đầu. Ông ấy không hề có chút dè dặt nào về sự khiêm tốn của mình; ông thậm chí còn thấy tiếc khi bản thân mình không thể quỳ xuống đón chào bởi đó hoàn toàn xứng đáng khi khom lưng uốn gối trước vị Chúa của ông. “Tôi cảm thấy thật xấu hổ vì chúng tôi lại là những người hưởng thụ hòa bình mà ngài và những người khác phải chịu kiếp nạn sinh tử để mang lại cho nhân loại.” 

 

"Không cần cảm thấy xấu hổ gì cả. Đó là những gì chúng tôi muốn.” Bóng Ma nhún vai và kéo hai chiếc ghế lên. "Ngồi xuống đi. Tôi đến đây để hỏi ông vài thứ.”

 

“Ha, tôi già rồi, có biết cái gì đâu. Quên hết rồi, già rồi cũng đãng trí hơn hồi trẻ nữa.” 

 

"Nhưng ông vẫn sẽ lắng nghe mà đúng chứ?"

 

"Tất nhiên." Francio ngồi xuống.

 

"Ông có biết gì về Paradise không?"

 

"... Paradise sao?" Francio nghiêng đầu. "Ngài đang hỏi về Địa đàng trong Kinh thánh sao?"

 

“Không, đó là tên của một địa điểm. Một trại trẻ mồ côi, nơi họ nuôi dạy những đứa trẻ… Ông nghe qua chưa?” 

 

"Tiếc là tôi chưa nghe qua."

 

“… Tôi hiểu rồi.” Seo Jun-ho lẩm bẩm. Ngay khi Max nói với anh về Paradise, anh đã nghĩ đến Francio. Nếu nó thực sự liên quan đến Vatican, thể nào ông ấy cũng biết một vài thứ.

 

Nhưng ông ấy lại không biết gì cả. Bên dưới chiếc mặt nạ, Seo Jun-ho mỉm cười thích thú. "Mọi thứ đang trở nên thú vị đấy."

 

Ai mà đủ điên rồ để mạo hiểm giả làm linh mục và bắt cóc trẻ em ngay dưới mắt của Thành Vatican? Câu trả lời duy nhất là lũ yêu vật. Rốt cuộc, lũ đó là những con người đã rũ bỏ nhân tính của mình.

 

"Cảm ơn ông đã giúp đỡ." Khi Seo Jun-ho đứng lên, Francio cũng vậy.

 

"Tôi xin lỗi vì không thể giúp được gì nhiều hơn cho ngài."

 

“Không, thế là quá đủ rồi.”

 

“Hừm… Ngài có thể nói cho lão già tôi biết chuyện gì được không?” 

 

“Mm…” Seo Jun-ho suy nghĩ một chút rồi gật đầu. "Có thể sẽ có một đám cháy lớn ở Rome trong vài ngày tới đấy, vì vậy chuẩn bị xe cứu hỏa sớm một chút đi.” 

 

 

 

* * *


 

Marco tỉnh dậy vì tiếng mưa rơi. Cậu kiểm tra xem các em của mình có còn ngủ không.

 

"Huh?" Cậu ấy nhìn xung quanh. Người đàn ông nửa đêm hôm qua đi kiếm gái chẳng hiểu sao lại nằm ngủ quên giữa lũ trẻ.

 

Anh ta vào lúc nào vậy? Mình là người dễ bị tỉnh giấc mà không biết gì.

 

Người đàn ông kia vẫn đeo kính râm và khẩu trang. Marco tặc lưỡi.

 

“Hừ. Mình có điên cũng chẳng vừa ngủ vừa đeo một đống thứ trên mặt thế kia … ”

 

Cậu nhìn ra cửa sổ. Nhìn thấy trời mưa tầm tã, có lẽ hôm nay họ sẽ không thể làm việc được. Trời mưa như thế này thì chẳng có khách du lịch nào thích ra ngoài chơi cả. 

 

Người đàn ông kia thức dậy, ngáp dài một cái, vừa gãi đầu vừa ngồi dậy. “Dậy sớm thế nhóc.”

 

“Quen.”

 

“Trời mưa thế này thì các cậu thường làm cái gì?”

 

“Chúng tôi chỉ ở nhà thôi.”

 

"Thức ăn thì sao?"

 

“Bánh pizza hôm qua vẫn còn sót lại. Chúng tôi còn thừa một ít yến mạch nữa, có thể đun thành cháo rồi ăn kèm.”

 

“……”

 

Cháo yến mạch nghe không hấp dẫn lắm. Vì vừa thoát khỏi Hang động Thử thách chưa lâu nên Seo Jun-ho vẫn khá kén chọn thức ăn.

 

“Đi ra ngoài cùng tôi.”

 

“Đi đâu?”

 

“Lúc trẻ cũng cần có cái lót bụng buổi sáng nữa chứ. Thức ăn thật, không phải cháo yến mạch.”

 

“… Anh lại định mua đồ ăn cho chúng tôi?”

 

“Tất nhiên là không rồi. Phải trả tiền đấy. Cậu sẽ phải là người hướng dẫn cho tôi cho ngày mai.” 

 

Marco chớp mắt, rồi nhanh chóng kéo áo khoác.

 

“Bây giờ đi luôn à? Hay cần thời gian để chuẩn bị?” 

 

Seo Jun-ho cố nén cười trước sự nhiệt tình của acậu ấy. Dù có cố gắng làm ra vẻ người lớn như thế nào đi chăng nữa thì cậu ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

 

* * *

 

“Tôi chưa bao giờ ăn ở nhà hàng, nhưng tôi biết những chỗ nào ăn ngon.” Marco khoe khoang.

 

“Chỗ nào có người dân địa phương xếp hàng là ngon chứ gì?” 

 

“Đúng thế, anh tinh ý đấy.”

 

Họ tiến vào thành phố, tay cầm ô che. Đường phố vắng lặng hơn vì cơn mưa tầm tã.

 

“Makgeolli và pajeon rất thích hợp cho những ngày mưa như thế này đấy…”

 

(TN: Rượu gạo Hàn Quốc và bánh kếp hành lá. Đây là một cặp đồ ăn phổ biến.)

 

“Makgeoli? Pajeon? Đó là món gì?”

 

“À, nó giống như một loại rượu vang châu Á và bánh pizza ấy.” Anh trả lời. "Dẫn đường đi. Tôi sẽ theo cậu."

 

“Để đó tôi lo.” Marco nói một cách tự tin. Seo Jun-ho vừa đi sát phía sau vừa quan sát cậu ấy.

 

"Này, tư thế đi bộ của cậu rất vững vàng ổn định đấy nhỉ.”

 

"…Anh nhận ra được sao?" Marco có vẻ hơi ngạc nhiên. "Anh là người chơi à?"

 

"Ồ, tôi chưa nói à?”

 

“Chưa hề nói! Ack, bây giờ thì biết tại sao Max lại dễ dàng bị bắt như vậy rồi.” Marco gật đầu. “Tôi đang luyện tập để trở thành một người chơi.”

 

“Làm người chơi rất khó đấy.”

 

“Nhưng tôi buộc phải làm.” Cậu dừng lại, nhìn vào lũ trẻ đang say ngủ trong kho hàng sơ sài kia. “Chúng tôi không thể sống bằng nghề móc túi mãi được.”

 

“Cậu muốn làm người chơi vì nghề này nhiều tiền à?”

 

“Đó là một phần, hơn nữa nó là lựa chọn duy nhất dành cho chúng tôi.” Cậu lầm bầm. “Chúng tôi không có địa chỉ trại trẻ mồ côi hoặc người giám hộ. Ai sẽ thuê mấy đứa lang bạt như chúng tôi kia chứ? Chúng tôi thậm chí không thể kiếm được công việc bán thời gian nào cả.”

 

"…Tôi hiểu rồi."

 

“Tôi cũng không thích bị gọi là kẻ trộm. Nhưng rơi vào đường cùng mới phải làm thế. Tôi có thể làm gì khi anh chị em của tôi đang chết đói?”

 

Đó là một thế giới mà Seo Jun-ho không thể hiểu được. Cuộc sống của anh cũng không hề dễ dàng, nhưng anh được lớn lên trong một gia đình tốt đẹp và sống yên bình cho đến khi vào đại học.

 

“Nếu tôi trở thành một người chơi và kiếm được nhiều tiền, tôi có thể trang trải được mọi chi phí, có thể nuôi lũ trẻ lớn lên.” Marco nắm chặt tay thành nắm đấm.

 

“Tôi nghe các linh mục nói rằng ở Paradise có các lớp học để huấn luyện trở thành một người chơi.” Cậu nhìn xung quanh, và khuôn mặt  trở nên nghiêm trọng. “Tôi mới chỉ nói với Max thôi, lần này các linh mục đến, tôi sẽ đến Paradise.”

 

“Cậu đi á hả? Còn anh chị em của cậu thì sao bây giờ?”

 

“Các linh mục nói rằng tôi sẽ chỉ cần đào tạo khoảng một tháng hoặc lâu hơn tại Paradise là có thể được cấp bằng. Khi nào tôi lấy được nó thì tôi sẽ đến các Cánh cổng để kiếm tiền ngay lập tức.”  

 

Nữ hoàng băng giá, người lắng nghe cẩn thận từ đầu tới cuối, vỗ tay đôm đốp. “Trời ạ! Thật đúng là một đứa trẻ đáng khen!” Cô xoa đầu Marco, cảm động trước lời nói của cậu ấy.

 

“Cái quái gì vậy. Tự dưng đtôi thấy ngứa đầu quá.” Tất nhiên, cậu ấy không biết chuyện gì đang xảy ra. “Và… thì, tôi cũng có tham vọng riêng nữa. Nếu tôi trở thành một người chơi, tôi có thể trở nên nổi tiếng.”

 

"Cậu muốn nổi tiếng?"

 

“Mọi người coi thường tôi và gọi tôi là kẻ trộm, nhưng nếu tôi trở thành một người chơi mạnh mẽ…” Marco nhìn lên bầu trời, siết chặt nắm đấm. "Một ngày nào đó, tôi có thể được tôn trọng như ngài Bóng Ma."

 

“… Này, anh ta còn chưa có nghẻo đâu. Nhìn lên trời cứ như thể anh ta đã ngồi chầu ông vải rồi ấy.” 

 

“Thì, cũng không hẳn. Là do ngài ấy ở xa đây quá, phía bên kia đại dương lận.” 

 

Vừa đi vừa nói, họ đã đến gần một nhà hàng. "Nếu anh đi xuống con hẻm đó, có một nhà hàng mà rất nhiều người dân địa phương ... huh?" Marco đột nhiên nhẹ giọng nghi hoặc. "Đó là Anna sao?"

 

"Anna?"

 

"Đúng thế! Con bé ở trong gia đình chúng tôi nhưng đến Paradise hai tháng trước rồi!” Cậu chạy về phía cô gái kia, cười thật tươi. "Này! Anna! ”

 

Seo Jun-ho giơ ô lên một chút để nhìn rõ. Có một chàng trai và một cô gái, và một người nước ngoài trung niên đang đứng cùng họ. khi nhìn thấy khuôn mặt của tên nước ngoài đó, Seo Jun-ho nhếch môi.

 

“… Tìm thấy rồi.”

 

Đó là Torres Milo.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương