Sự Trở Lại Của Frozen Player
Chapter 70 Kỳ Nghỉ Ở Rome ( 2 )

Mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, ở một con hẻm nhỏ bé ẩm thấp nào đó đột nhiên xuất hiện một dòng năng lượng pháp thuật dao động. Một lúc sau, dòng năng lượng đó dần hình thành lên bóng dáng hai người đàn ông.

 

“Đến rồi. Nơi đây là Rome.” Người đàn ông đang nói chuyện kia là một người dịch chuyển tức thời từ Hiệp hội Người chơi Hàn Quốc. Anh ta liếc mắt, nghiêng đầu nhìn người đứng bên cạnh mình. Vài ngày trước đây, Chủ tịch Shim Deok-gu đã đích thân ra lệnh riêng cho anh ta gánh vác nhiệm vụ bí mật này, chính vì vậy anh ta vô cùng lo lắng. Nhưng có vẻ mọi thứ lại dễ dàng hơn tưởng tượng. 

 

Anh ta là ai? Thật khó để phân biệt danh tính của người đàn ông mà anh ta hộ tống vì người này đội mũ bóng chày, đeo mặt nạ và đeo kính râm, che khuất toàn bộ khuôn mặt. Nhưng nghĩ lại đây là một nhiệm vụ bí mật thì anh ta có thể đoán được người này là một người chơi có cấp độ cao.

 

“Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Hy vọng ngài mọi chuyện suôn sẻ.”

 

Người đàn ông gật đầu.

 

“Tôi còn có nhiệm vụ khác, nên là, tạm biệt ngài…” Người dịch chuyển kiểm tra thời gian và biến mất trong con hẻm. 

 

Người đàn ông kia nhìn xung quanh.

 

“Vậy đây là Rome à.” Seo Jun-ho lẩm bẩm.

 

“Thành phố này là quê hương của các linh hồn chiến binh dũng cảm.” Nữ hoàng băng giá nói.

 

“Ngươi biết à?”

 

“Chút ít.”

 

Hai người họ bước ra ngoài con hẻm, đến một vỉa hè nhìn khá đơn sơ nhưng lại có rất nhiều khách du lịch vây quanh.

 

“Đến chỗ cái gã Torres kia đến đã.”

 

Seo Jun-ho ngồi đợi trên một chiếc ghế dài vài tiếng đồng hồ tại quảng trường có đài phun nước. Tất nhiên, Torres không hề đến.

 

“Đừng nản lòng. Mới thử một lần thì chưa thành công được ngay đâu.” 

 

“Ta cũng đâu nản lòng. Theo dự kiến hắn ta sẽ đến chỗ này vào tuần tới, thế nên hôm nay chắc chắn là không bắt gặp được.” Hiện tại, anh đã làm quen với khu vực này. “Tìm một chỗ ở đã.”

 

Seo Jun-ho đứng lên. Ngay lúc đó, anh lại cảm thấy có thứ gì đó cọ vào cổ tay trái của mình.

 

Móc túi à? Anh lập tức bắt lấy cánh tay của kẻ móc túi kia.

 

"Này! Thả tôi ra ngay!" Đó là một cậu nhóc nhìn khoảng 15; mặc một áo sơ mi và quần jean rách bươm. Cậu ta trừng mắt nhìn Seo Jun-ho. “Muốn làm gì?”

 

"Có chuyện gì sao?" Khách du lịch bắt đầu nhìn chằm chằm vào họ.

 

“Nếu anh không thả tôi ra, tôi sẽ nói với họ là anh bắt cóc tôi đấy.” 

 

“Nhóc bây nghĩ họ sẽ tin à? Trả lại đồ đây.” Seo Jun-ho giật lấy Vita của mình khỏi tay cậu nhóc đó.

 

“Ôi trời, móc túi sao?"

 

“Chậc, chậc… Nhìn mà xem. Ở đây chẳng an toàn gì cả.”

 

“Thằng nhóc đấy làm thế nào mà dùng tay không ăn cắp một cái Vita được cơ chứ?”

 

“Anh cũng phải cẩn thận đấy. Xểnh ra cái là mất đồ như chơi chứ chẳng đùa.” 

 

Cũng chỉ là một cảnh tượng thông thường, vì vậy mọi người nhanh chóng mất hứng thú. Cậu nhóc kia bực bội nhổ nước bọt xuống đất.

 

“Thô lỗ quá thể rồi đấy. Trông nhóc giống người dễ bị dụ ghê cơ mà…”

 

"Ôi trời. Thằng nhóc này rất là cao ngạo đấy chứ.”

 

“……”

 

Seo Jun-ho liếc nhìn Nữ hoàng băng giá một cái rồi quay lại cậu nhóc kia.

 

“Anh muốn gì? Sao, muốn tôi phải xin lỗi hay gì?” 

 

"Không, anh mày đang băn khoăn không biết có nên báo cảnh sát hay không."

 

Cậu nhóc trừng mắt nhìn anh, cắn chặt môi dưới.

 

Cậu ta sợ à? Seo Jun-ho nghiêng đầu. Không nên phản ứng như vậy chứ gì. Nếu mà có bị báo cảnh sát thì cùng lắm chỉ bị ăn tát hay bị cha mẹ mắng một câu là xong. 

 

Seo Jun-ho kiểm tra cậu nhóc một lần nữa và chậm rãi gật đầu. Cậu ta là dân móc túi theo nhóm. 

 

Việc móc túi theo nhóm là chuyện bình thường ở Ý và các khu vực khác ở châu Âu. Thường thì mấy tên trộm cắp vặt như này hiểu biết rõ mọi ngõ ngách trong thành phố nào là địa bàn hành nghề ăn trộm của họ. 

 

Một khởi đầu không tồi đấy chứ. Seo Jun-ho mỉm cười. 

 

* * *

 

Seo Jun-ho nhấp một ngụm cà phê. Trước mặt anh, cậu nhóc kia đang nuốt lấy nuốt để thức ăn như thể chết đói lâu ngày.

 

“Ăn chậm lại. Ăn nhanh đau bụng.” 

 

“……” Cậu nhóc kia tuy vẫn thận trọng nhìn Seo Jun-ho, nhưng cũng giảm tốc độ. Sau khi ăn xuong đĩa thứ năm, cậu nhóc bắt đầu ngẩng đầu cẩn thận dò xét Seo Jun-ho.

 

“Sao? Muốn ăn tiếp không?”

 

“À, không. Tôi no rồi.” Vừa nói, cậu nhóc vừa đút từng chiếc bánh mì một vào túi. “Tôi còn có anh chị em ở nhà… Ăn no rồi nên mới nhớ…”

 

Seo Jun-ho nhún vai. "Nhóc cũng biết anh mày không có nghĩa vụ cho họ ăn, phải không?"

 

“Tất-tất nhiên. Anh có thể cho tôi một chút không?”

 

“Được thôi.” Anh giơ tay gọi một người phục vụ.

 

“Anh cần gì ạ?”

 

Seo Jun-ho quay lại nhìn cậu nhóc.

 

“Có bao nhiêu anh em?”

 

“M-mười lăm. Mười sáu, cả anh trai tôi nữa.”

 

“Mười sáu cái bánh mì spaghettis và bơ tỏi.”

 

“Được. Anh chờ một chút”

 

Khi người phục vụ đi, cậu nhóc móc túi cúi đầu.

 

"…Cảm ơn anh."

 

“Nhìn mà xem. Giống người dễ bị dụ chưa?” Seo Jun-ho dùng ngón tay đẩy Nữ hoàng băng giá.

 

"Nhóc có nhà hay bố mẹ gì không?"

 

"Không."

 

“Móc túi theo nhóm à?”

 

"…Đúng thế." Có lẽ vì lâu lắm rồi không có ai tỏ ra tử tế với mình, cậu nhóc đã thành thật trả lời tất cả các câu hỏi của anh. “Chúng tôi được gọi là gia đình Marco. Các anh trai chăm sóc những người khác, chúng tôi sống trong một nhà kho. ”

 

“Nhóc với anh em đó có cùng huyết thống không?"

 

"Không, tất cả chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau rồi mới ở cùng nhau như bây giờ, nhưng chúng tôi giống như một gia đình thực sự vậy."

 

Không tệ. Họ thể nào cũng biết rất nhiều về Rome.

 

“Nhóc nghĩ gì về việc trở thành hướng dẫn viên địa phương cho anh? Anh mày sẽ trả tiền bằng đồ ăn.”

 

“Tôi-tôi sẽ làm! Tôi ghi nhớ mọi con đường và ngõ hẻm ở Rome. Tôi hứa." Cậu nhóc gật đầu lia lịa khi nghĩ đến những món ăn ngon lành kia.

 

“Rất tuyệt. Nhưng trước tiên, anh cần xem liệu nhóc có đủ khả năng không đã.” 

 

“Anh cứ việc hỏi.” Cậu nhóc nói một cách tự tin.

 

“Anh có một người em trai mất tích cách đây rất lâu, nghe nói rằng thằng bé đang ở trại trẻ mồ côi ở Rome.”

 

“Ồ, một trại trẻ mồ côi sao…” Cậu liệt kê một số trại trẻ mồ côi, mỉm cười rạng rỡ. Nhưng những nơi đó không phải là thứ mà Seo Jun-ho đang tìm kiếm.

 

Nếu chỉ muốn biết những trại trẻ mồ côi ở Rome thì lên mạng là ra ngay. Deok-gu cũng đã tra xét một vài nơi. 

 

“Mấy chỗ đó anh biết cả rồi. Không có nơi nào khác sao?”

 

“Ừm… Đó là tất cả những trại trẻ mồ côi xung quanh đây rồi…” Cậu vắt óc nghĩ, cố gắng tìm kiếm một trại mồ côi khác trong trí nhớ. "Ồ! Có lẽ em trai anh đang ở Paradise đấy.”

 

“… Paradise?” Seo Jun-ho nghiêng đầu, hỏi lại.

 

"Đúng. Bản thân tôi chưa bao giờ đến đó. Tôi mới chỉ nghe các anh nói về nó thôi, nhưng tôi biết nó tồn tại.”

 

"Họ làm gì ở đó?"

 

“Ừm, thì, còn có rất nhiều kẻ móc túi như chúng tôi ở Rome. Tôi nghĩ có khoảng sáu gia đình.” Cậu nhóc giơ tay minh họa cho lời nói của mình. “Hàng tháng, các linh mục đến từng gia đình và nói với chúng tôi rằng họ sẽ giúp chúng tôi rửa sạch tội danh ô uế và đưa một người đến Paradise.”

 

"Linh mục?"

 

"Đúng thế. Tôi nghĩ họ đến từ Vatican."

 

Thành phố Vatican nằm ở Rome, vì vậy việc nhìn thấy những người mặc áo choàng linh mục cũng đã sớm trở thành một cảnh tượng phổ biến. Nếu chọn nơi đó làm căn cứ thì chẳng ai nghi ngờ gỉ cả.

 

Mọi thứ đang ngày càng thú vị. Seo Jun-ho hỏi một câu hỏi khác, "Paradise có gì tốt hơn chỗ khác sao?"

 

“Tôi nghe nói rằng những người sống ở đó có thể đi học; được mặc quần áo sạch sẽ và ăn no đủ ba bữa một ngày.”

 

"Họ chọn những đứa trẻ đi đến Paradise như thế nào?"

 

"Tôi không chắc nữa. Họ chỉ đứng nhìn rồi chọn một người rồi đưa đi mà thôi.” Cậu dừng lại, rồi khẽ lẩm bẩm. "Nhưng tôi không muốn đến Paradise chút nào."

 

"Tại sao lại không? Nghe nơi đó có vẻ rất tốt kia mà.”

 

“… Các linh mục hơi đáng sợ.” Cậu nhóc rùng mình. “Họ trông rất tử tế, nhưng… có điều gì đó ở họ khiến tôi không thoải mái.”

 

“Tự nhiên cảm thấy không thoải mái?”

 

Seo Jun-ho đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Năng lượng Ma tộc gieo rắc nỗi sợ hãi trong con người. Nếu suy đoán là đúng, thì những linh mục đó là yêu với năng lượng Ma tộc đã khiến cậu nhóc cảm thấy sợ hãi như vậy — đặc biệt là vì cậu có bản năng nhạy bén cảm nhận ra được điều bất thường. Một quân bài tuyệt vời, mình phải dẫn theo cậu nhóc này.

 

Seo Jun-ho gọi người phục vụ lại. “Tôi muốn một ít bánh pizza mang về. Tám cái.”

 

* * *

 

"Đó có phải là nơi gia đình nhóc sống không?" Seo Jun-ho nhìn vào một nhà kho tồi tàn. Nó thoang thoảng mùi phân ngựa, cứ như có một trang trại chăn ngựa ở ngay sát bên vậy.

 

"Tuy có mùi hơi tệ, nhưng đó là một nơi tuyệt vời."

 

"…Sao cũng được. Dẫn đường đi."

 

Cậu nhóc đi đến nhà kho và mở cửa, tay cầm thức ăn tiến vào.

 

"Là Max!"

 

"Anh Max!"

 

"Ê, đó là gì thế? Thơm quá! ”

 

“Hôm nay mọi người không được ăn gì phải không? Đến đây ăn đi!"

 

Hóa ra tên cậu nhóc này là Max. Những đứa trẻ vây quanh Max, tươi cười toe toét khi cậu nhóc phân phát thức ăn. Một cậu bé đang nằm trong góc đứng dậy.

 

"Max, mấy thức ăn này là sao?"

 

“Ồ, Marco. Cái này… ” Max nhìn lên Seo Jun-ho, dường như đang băn khoăn không biết bắt đầu từ nói đâu.

 

"Em mua đấy, đừng lo lắng.” 

 

"Vậy, anh là ai?" Marco hùng hổ đến gần Seo Jun-ho. Cậu ấy dường như khoảng 19 tuổi, đứng giữa lũ trẻ con này thì nhìn như là anh trai cả, nhưng đối với Seo Jun-ho, cậu ấy vẫn chỉ là một đứa nhóc mới lớn.

 

“Đây là lần đầu tiên tôi đến Rome, vì vậy nhóc kia sẽ là hướng dẫn viên địa phương cho tôi. Đây là khoản thanh toán.”

 

“… Max, có đúng không?”

 

"Vâng ạ. Xin lỗi, em đã không thảo luận với anh." Marco nhìn từ Max sang Seo Jun-ho và chậm rãi gật đầu.

 

“Em muốn thì cứ làm. Nhưng anh, nếu anh mà có ý đồ gì với các em của tôi…” Cậu ấy chợt dừng lại, nhìn những đứa trẻ ăn.

 

“Cậu không định ăn gì à? Tôi mua đủ cho mọi người rồi đấy thôi.”

 

"Tôi sẽ ăn những gì còn sót lại."

 

Seo Jun-ho còn tưởng cậu ấy là một tên xã hội đen nào đó cầm đầu một nhóm móc túi, nhưng trái ngược lại Marco lại thực dụng đến kinh ngạc.

 

“Anh thực sự muốn tìm cái gì? Với số tiền mua thức ăn kia thì cũng đã đủ cho anh thuê một hướng dẫn viên chuyên nghiệp rồi.”

 

Cậu ấy thật thông minh. Seo Jun-ho nhún vai. “Tôi đang tìm em trai của mình. Max nói rằng thằng bé có thể đang ở Paradise, vì vậy tôi muốn gặp mặt các linh mục.”

 

“… Paradise?” Marco gật đầu. "Giờ thì tôi đã hiểu.”

 

“Cậu có từng gặp bất kỳ đứa trẻ nào kể từ khi chúng đến Paradise không?”

 

"Không. Đôi khi tôi cũng hỏi các linh mục về tình hình của những đứa trẻ đó, và họ sẽ đưa cho tôi những lá thư từ họ. Có vẻ như ai cũng sống rất tốt.” 

 

"Thật sao? Tôi muốn gặp họ. Cậu có biết khi nào các linh mục sẽ trở lại không?”

 

“May mắn cho anh đấy. Hai ngày nữa họ sẽ đến.”

 

“Hai ngày…” Seo Jun-ho gật đầu. “Là Chủ nhật.” Anh lẩm bẩm.

 

Anh đang rất mong chờ kỳ nghỉ ở Rome đầu tiên của mình đấy.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương